Nhưng Vệ Đằng lại giống như chẳng có chuyện gì phát sinh, vẫn sinh khí dồi dào, cả ngày hi hi ha ha, buổi tối còn sôi sục nhiệt tình hợp tác cùng Chu Ngư chơi game mới.
Chơi đến khuya rồi bò lên giường ngủ.
Ngày nào cũng như vậy.
Đến tận nửa đêm nọ, Chu Ngư bị ác mộng đánh tỉnh lại, loáng thoáng nhìn thấy ngoài ban công có đốm lửa, có người đang hút thuốc.
Chu Ngư bò xuống giường, rón ra rón rén mò tới ban công, nhìn thấy Vệ Đằng tựa vào lan can, miệng phun ra một vòng rồi một vòng khói thuốc.
Dưới ánh trăng, gương mặt Vệ Đằng lộ ra vẻ trắng bệch khác thường, hình dáng quỷ mị.
Chu Ngư bị dọa sợ hết hồn, cho là bản thân đang nằm mơ gặp ma, dùng sức nhéo cằm một cái, mới biết bóng người kia thật sự là Vệ Đằng.
Mấy hôm nay hắn đều không ngủ ngon, thảo nào, lúc đi học luôn cầm sách che trước mặt, gục trên bàn mà ngủ.
Chu Ngư có chút đau lòng vỗ nhẹ vai hắn, muốn an ủi, cũng không biết nói gì cho phải, suy tính mãi mới nói ra một câu, “anh em à, có một số việc nhìn thoáng một chút mới tốt.”
Vệ Đằng dụi tàn thuốc, xoay người nhìn ra phía xa, ánh đèn đường trong sân khiến cho bầu trời đêm trở nên sáng ngời, trên đất đung đưa những bóng cây loang lổ.
Sau một hồi lâu, Vệ Đằng đột nhiên nói chuyện.
“Đạo lý tớ đều hiểu, nhưng mà, tớ không quên được.”
Vệ Đằng xoay người lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Chu Ngư, sau đó cong lên, khe khẽ mỉm cười, “Trừ phi đi tẩy não, nếu không, tớ thực sự không quên được.”
Chu Ngư há miệng, nói không ra lời, cảm thấy âm thanh Vệ Đằng cố ý giả vờ đáng thương nghe có chút dở dở ương ương.
“Ai, tớ là muốn buông tay, còn quấn lấy anh ta nữa thì tự tớ cũng sẽ khinh thường chính mình, nhưng mà, tớ vẫn còn thích anh ta…”
“Thực ra, anh ta có người để thích, mặc dù đến giờ cũng không được đáp lại, nhưng y vẫn lặng lẽ mà thích người đó.”
“Bây giờ, tớ thích anh ta, không được đáp lại, tớ nghĩ, tớ cũng chỉ có thể giống như vậy, thầm lặng mà tiếp tục thích.”
“Ha ha, thượng đế rất công bằng.”
Thượng đế rất công bằng, đúng không Tiêu Phàm?
Anh dõi theo Lâm Vi, tôi dõi theo anh, anh không chiếm được hắn, tôi không chiếm được anh.
Thật rất công bằng.
Duy nhất khiến người ta khó chịu một chút, đến bây giờ Lâm Vi cũng không cảm thấy anh phiền, không xem thường anh. Còn anh? Người thích anh nhất trên thế giới này, lại bị anh xem thường.
Bởi vì không phải người cùng thế giới, tao nhã của anh không dung nổi sự thô tục của tôi, tựa như dương cầm cùng đàn ghi-ta không có cách nào hợp tấu, tây trang và quần bò rách cũng không thể hài hòa.
Tôi hiểu, cho nên không trách anh, tôi chính là trách bản thân sao không quên được anh.
Chẳng phải là kẻ tùy tiện không hề giữ thứ gì trong lòng sao? Tại sao đến chỗ anh rồi thì tính cẩu thả kia lại mất tác dụng chứ.
“Vệ Đằng, nghỉ sớm một chút đi, đừng ủy khuất chính mình.”
Tại sao mọi người đều bảo tôi đừng ủy khuất chính mình?
Vệ Đằng bất đắc dĩ cười cười, đến tận bây giờ cũng không cảm thấy bản thân chịu ủy khuất mà, thích y là tôi tự tìm, y không thích tôi cũng không phải lỗi của y.
Không có biện pháp khiến cho y thích tôi, đây cũng là chúng tôi hữu duyên vô phận, chẳng có gì ủy khuất cả.
Gió đêm quất vào mặt, Vệ Đằng cảm thấy hơi lạnh, kéo kéo lấy tấm ra trải giường, bò về giường, lại là một đêm khó ngủ.
Kể từ sau khi tỏ tình bị cự tuyệt, cũng không tiếp tục liên lạc với Tiêu Phàm, da mặt Vệ Đằng có dày hơn, cũng không thể sau khi bị đối phương mặt lạnh trực tiếp bảo đừng quấn lấy tôi nữa còn lấy mặt nóng dán mông lạnh của người ta, hơn nữa lại còn là mông đóng băng.
Nhưng trong lòng vẫn sẽ nghĩ đến y, thỉnh thoảng nhớ đến vài chuyện khi còn cạnh y, còn cảm thấy rất vui. Thật ra người đó, thực rất dịu dàng, ra ám hiệu nhiều lần như vậy, là do mình mặt dày giả vờ không biết mà thôi.
Thật ra đủ loại hành động của Tiêu Phàm, đều rõ ràng âm thầm biểu hiệu y muốn kéo dài khoảng cách.
Chính là ngốc quá, không phát hiện bức tường giữa hai người, còn hùng hổ dùng đầu đâm vào, tưởng là cửa sổ giấy, làm rách là được rồi, kết quả thôi, đụng đến mẻ trán.
Cuối tháng tư, lại là thời gian thi cử, Vệ Đằng bận rộn học tập, tạm thời đem chuyện Tiêu Phàm bỏ sang một bên.
Mà Chu Vũ và Ngưu San San lại thay nhau nhắn tin cho Vệ Đằng, nói kỳ nghỉ 1/5 sẽ sang đây chơi.
“Vệ Đằng, 1/5, tớ và San San đến chỗ cậu, cậu bao chỗ ở?”
Vệ Đằng không chút suy nghĩ đồng ý, “Không thành vấn đề, anh em tốt tới chơi, tớ làm sao không biết ngượng để các cậu đi thuê nhà trọ chứ! Vừa lúc, túc xá của tớ có giường trống, dọn dẹp một chút cho cậu. Đúng rồi, Ngưu nha đầu có tới không?”
“Nói nhảm, đi chơi đương nhiên phải mang theo bà xã.”
Vệ Đằng cười hắc hắc, trong lòng lại có chút trống trải lẻ loi, năm đó Chu Vũ theo đuổi San San lăn lộn đến nửa học kỳ, bản thân ngược lại tốt, theo đuổi Tiêu Phàm, lập tức liền thất bại, thật có hiệu suất.
Thở dài trả lời tin nhắn, “chỗ ở của San San tớ sẽ nhờ em gái lo liệu.”
Chu Vũ hướng Ngưu San San mỉm cười, xem đi, tớ đã nói mà, chuyện này tìm Vệ Đằng tuyệt đối không thành vấn đề.
Xế chiều 30, Vệ Đằng chạy đi đến trạm xe lửa thật sớm để đón hai đồng đản, kết quả xe lửa đến muộn một canh giờ, Vệ Đằng đứng bên ngoài chịu nắng chiếu, mồ hôi nóng rơi từng giọt như nặn nước từ da, đợi khi Chu Vũ và Ngưu San San cùng ra khỏi xe lửa, quần áo Vệ Đằng đều ướt sũng dán dính trên người, cả người như từ trong nước mò ra.
“Phi, các cậu ngồi xe lửa hay là cỡi rùa tới vậy!” Vệ Đằng vừa thấy Chu Vũ liền cho hắn một đấm.
Chu Vũ mỉm cười rực rỡ, bước qua ôm Vệ Đằng một chút, “Vất vả rồi! Mời cậu ăn cơm!”
Ngưu San San mang một đầu tóc xoăn như sợi mì gói bằng thép, mặc một cái quần dài trắng, hiệu quả đó thật sự đáng sợ.
Ba người cùng trò chuyện dọc trên đường, đến quán ăn gần trường, Vệ Đằng ngoài mặt cười tươi nhưng trong lòng lan tràn nỗi sầu.
Ngưu San San thật biết chọn nơi, chọn quán ăn này chính là quán mà hôm đó cùng Tiêu Phàm uống rượu.
Vệ Đằng nhớ rõ bộ dáng Tiêu Phàm ngồi đối diện mỉm cười, bây giờ, người ngồi đối diện là Ngưu San San với mái tóc xoăn khủng bố.
Vệ Đằng còn nhớ rõ bộ dáng thân thiết ôn nhu của Tiêu Phàm khi gọi điện cho Diệp Kính Văn, bây giờ ngồi ở đối diện là Chu Vũ gào to trong điện thoại với bộ mặt cười dâm đãng và động tác khoa trương.
Trong lòng nhớ đến Tiêu Phàm, nhìn sang hai vị đồng đảng khủng bố này cũng bắt đầu không vừa mắt.
“Ai, Mẹ, mẹ đem tim để trong bụng! Con ở chỗ Vệ Đằng, con cùng cậu ta ngủ cùng một giường, đắp cùng cái chăn! Mẹ không yên lòng con, còn không yên lòng cậu ấy sao? Được rồi, con đang ăn cơm với Vệ Đằng.”
Vệ Đằng liếc hắn một cái, lúc này Chu Vũ mới cười, cúp điện thoại.
Ba người cùng nhau trở về, Vệ Đằng nhiệt tình giới thiệu bố cục của ngôi trường cho hai người, bên kia thư viện, bên đó bồn hoa, kia là sân thể dục, còn đó…
“Bên đó thế nào?” Ngưu San San hỏi
“A, bên kia là sau núi, hoang vu lâu rồi, bên trong rừng cây rậm rạp, gió vừa thổi, tiếng lá cây xào xạc, có hơi đáng sợ. Bất quá có con suối nhỏ, nước rất trong.” Vệ Đằng cứ như không có gì xảy ra mà nói.
Ngưu San San quay đầu nhìn Chu Vũ, Chu Vũ nhìn ngược lại, hai người đối mặt nhìn nhau.
“Ai, sao không nói chuyện các cậu?” Vệ Đằng quay đầu lại nhìn bọn họ.
“Ha ha, không có gì không có gì, trường này lớn thật nha.” Chu Vũ vội vàng chuyển đề tài.
“Ừ, không giống trường học của tớ phân ba giáo khu, T đại liền một giáo khu, cho nên mới lớn đến đáng sợ.”
“Đúng vậy, quả lớn thật, từ đây đến thư viện, ước chừng phải đi nửa tiếng.”
“Ba mươi tám phút, hắc hắc, tớ thường hay đi.”
Thanh âm Chu Vũ lại vướng ở cổ họng, nhìn Ngưu San San một cái, cô bất đắc dĩ nhún vai.
Vệ Đằng của hôm nay, thật có điểm kỳ quái.
Ba người vừa đi đường vừa tán gẫu, lúc sắp đến lầu nghiên cứu sinh, Vệ Đằng đột nhiên dừng bước.
Chu Vũ vừa định hỏi sao vậy, nhưng Ngưu San San ánh mắt nhạy bén đã phát hiện, phía xa có một người đi về phía này.
Người đó mặc áo sơ mi trắng, lộ ra khí lạnh dày đặc trong đêm đen, thời điểm khoảng cách kéo gần, mới phát hiện anh ta rất đẹp trai, mặt lại khá nghiêm túc, khóe môi vểnh lên lạnh lùng, có vẻ là người rất kiêu ngạo, quanh thân tản mác ra khí chất ‘đến gần tôi rồi chết’, lúc đi sát qua ba người bọn họ, kéo theo một trận gió lạnh.
Ngưu San San rùng mình một cái, “Vệ Đằng à, người đó ấy, cậu quen?”
Người đó sau khi nghe được tên Vệ Đằng, dừng bước lại, dường như muốn quay đầu nhìn, cuối cùng vẫn là tiếp tục bước về phía trước.
Vệ Đằng nhún nhún vai, nhẹ giọng nói, “Biết.”
Chu Vũ và Vệ Đằng lớn lên cùng nhau, vừa nhìn sắc mặt đã biết cậu ta có gì không ổn, kéo cánh tay khiến cậu ấy ngẩng đầu lên.
“Tên kia có phải đã khi dễ cậu không? Cậu sao lại tránh hắn vậy?”
Vệ Đằng mỉm cười lắc đầu, “Gặp mặt rồi, cũng là gây lúng túng cho nhau, có thể tránh liền tránh thôi.”
Tâm tư Ngưu San San nhạy cảm, nhanh chóng phản ứng, “Người đó… không phải người cậu thích chứ?”
“Đúng vậy, y chính là Tiêu Phàm.” Vệ Đằng cũng không che che giấu giấu, trực tiếp nói ra.
Hai người Vũ San liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn về bóng lưng cao ngạo của người đi về phía xa, không hẹn mà cùng thở dài.
“Vệ Đằng, tên đó hình như không dễ đối phó… Cậu xác định nhiệt tình của mình dung nổi anh ta sao?”
Vệ Đằng lắc đầu, “Dung không được, nên tớ cũng không có ý định tiếp tục dung nữa, một thùng dầu đều đã đốt trụi cả rồi.”
Ngưu San San lại liếc nhìn bóng lưng nơi xa, nghiêm túc nói, “Tớ cũng cảm thấy cậu buông tha tương đối tốt, đỡ phải cả mũi ám dầu, cậu và người đó nhìn qua liền thấy khí chất bất đồng.”
“Ừm, yên tâm đi, tớ cũng phải phụ nữ nhu nhược yếu đuối, nói từ bỏ thì từ bỏ, có gì đặc biệt hơn người chứ.”
“Đúng vậy, ngày 1/5 này chơi đùa cho vui vẻ, quên hết tất cả những chuyện không vui đi.”
“Được nha, đi đâu tớ bao cho.”
Ba người cùng nhau hướng đến ký túc xá, vừa đi vừa tán gẫu dọc đường.
Chu Vũ và Ngưu San San, trong lòng hai người đều hiểu rõ, vẻ mặt mất mác đau đớn vừa rồi của Vệ Đằng, chẳng thể lừa được ai.
Dù cho cậu ấy nhanh chóng đổi thành khuôn mặt tươi cười, làm bộ như không sao hết, nhưng một khắc khi nói từ bỏ, rõ ràng miệng cậu ấy co rút lại.
Hai người không nói ra, cũng là sợ thương tổn đến Vệ Đằng.
Nếu cậu ấy nói muốn từ bỏ, vậy thì đừng kích thích cậu ấy, cứ để cậu ấy từ bỏ, theo cách tự nhiên.
Đáng tiếc, chuyện cũng không thuận lợi như họ dự đoán.
Ngày 1/5, Vệ Đằng đưa hai người đến khu vui chơi, dĩ nhiên em gái Vệ Đằng cùng mấy người rất thân cũng tham gia.
Nhưng không ngờ, ở gần khu vui chơi lại gặp Tiêu Tinh và Kỳ Quyên.
“Nam Nam à, thiếu ý tứ quá nha, đi chơi cũng không gọi tớ.” Tiêu Tinh vừa thấy Vệ Nam liền xông ra chào hỏi.
Vệ Nam lúng túng cười cười, “Bạn của anh tớ đến đây, tớ sợ gọi các cậu, không quen lắm.”
“Như vậy à, a a, vậy mọi người đi chơi, hôm nay tớ cũng đang có chút việc.”
“Chuyện gì?”
“Ngày mốt là sinh nhật anh tớ, tớ mua quà cho anh ấy.”
“A! Tớ thiếu chút nữa quên mất, sinh nhật cậu cũng không phải 3/5 sao? Cậu tặng anh. . .” Nói nửa chừng cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, sắc mặt anh hai mặc dù như thường, nhưng ánh mắt thoáng lóe lên, lại chạy không khỏi mắt vệ nam. Thật muốn co rút bản thân, hỏi cái thí à, sớm biết Tiêu Tinh sẽ nói như vậy, đánh chết cũng không nên hỏi.
“Ha ha, là rất trùng hợp ha, tớ cùng anh tớ trùng ngày sinh, anh ấy trước tớ 4 năm. 3/5 trong nhà tổ chức tiệc, hôm nay tớ vốn định tìm cậu đi khu chợ gần đây mua quà, di động cậu luôn tắt. Nam Nam, sinh nhật tớ mời khách, các cậu nhất định phải đến đó!”
Tiêu Tinh nói xong liền tạm biệt mọi người, cùng Kỳ Quyên đi chọn quà.
Trên mặt Vệ Đằng giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ba người đều biết, cậu ấy chơi đùa không yên lòng.
Tỷ như lúc ngồi tàu lượn, mặc dù cậu ta cũng gào thét thảm thiết, nhưng khi tàu dừng lại ngẩn người; lúc vào nhà ma, Vệ Nam và Ngưu San San kêu la đến vô cùng thê thảm, ngược lại Vệ Đằng là bộ mặt nghiêm túc, mặt không chút thay đổi mà bước tới.
“Vệ Đằng, cậu rốt cuộc là thế nào rồi?” Lúc hai cô gái đi chơi, Chu Vũ kéo Vệ Đằng sang một bên, cau mày hỏi.
“Tớ không sao hết…”
“Phi, cậu có xem tớ là bạn không? Cậu giả vờ cái thí ấy! Cậu có tâm sự gì mà không thể nói với tớ? Hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, gương mặt thối đó của cậu tớ xem hết bao nhiêu năm rồi, vẻ mặt gì mà thoát được mắt tớ?”
Vệ Đằng cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Chu Vũ, “Được, ánh mắt đó của cậu có thể làm đèn chiếu X-quang rồi.”
Thấy cuối cùng Vệ Đằng cũng cười, Chu Vũ cũng cười hắc hắc, hai người ngồi trên băng ghế, Vệ Đằng trầm mặc một lát, sau đó lại thở dài một hơi.
“Ngày mốt là sinh nhật anh ta, tớ nghĩ, có cần tặng y cái gì đó.”
Chu Vũ mở to mắt nhìn Vệ Đằng, há miệng nhưng lại chẳng nói nên lời.
Vệ Đằng cười nói, “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ chỉ định đưa quà, chiến tranh lạnh với y lâu như vậy, trong lòng tớ khó chịu. Cậu thấy đó, trong trường có đụng phải anh ta tớ cũng không dám chào hỏi, Vệ Đằng tớ đến giờ còn chưa từng hèn nhát như vậy, tớ nghĩ, không phải là bị từ chối thôi sao, xem như kẻ thù, không cần thiết.”
“Thật ra thì nói từ bỏ rất dễ, thực sự khiến tớ quên anh ta, tớ thật là không quên được.”
“Được, tớ cũng nói xong rồi, cậu có thể xem thường tớ.”