Nghe giọng điệu của anh, như thể cậu là một đứa không biết điều, bướng bỉnh không nghe lời, đã bảo về nhà lại cứ đứng đợi ở sân bay, rỗi hơi không có việc gì làm. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu tâm trạng muốn được gặp anh sớm hơn dù chỉ một chút của cậu... Anh không biết rằng đã lâu rồi không được gặp nhau, cậu nhớ anh biết chừng nào, muốn đến sân bay đón anh biết chừng nào... muốn được lao đến ôm lấy anh ngay giây phút đầu tiên anh bước xuống sân bay...
Có phải anh không hề hiểu được tâm trạng khi lao đến sân bay trong thời tiết lạnh giá của cậu, mà chỉ cảm thấy cậu rỗi hơi không có việc gì làm nên giở chứng? Có phải anh nghĩ rằng về sớm một ngày, về muộn một ngày, hay trễ một giờ cũng chẳng có vấn đề gì cả?
Tết năm nay không vui vẻ gì cho lắm, sau ngày hôm đó Tiêu Phàm không gọi điện đến nữa, Vệ Đằng đương nhiên cũng không thể mặt dày chủ động liên lạc với anh, vì thế hai người cứ chiến tranh lạnh mãi.
Thời tiết vốn đã rất lạnh, cộng thêm trận chiến tranh lạnh của hai người, làm mùa đông dường như càng lạnh hơn. Buổi tối nằm trên giường, Vệ Đằng cuộn tròn trong chăn, sau đó lại nhớ vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cậu của ai đó, khiến cậu lăn qua lăn lại không thể ngủ an giấc được.Vì mẹ cậu nói ra ngoài tiệm ăn tất niên thì không có không khí đón Tết, nhất định phải làm cơm tại nhà. Vệ Nam vẫn phải trực ban ở bệnh viện, những chuyện vặt vãnh trong nhà đều do một tay Lục Song chịu trách nhiệm, vì cậu ta đã được nghỉ Tết rồi.
Vệ Đằng thấy Lục Song bận tối mắt tối mũi bèn gọi điện bảo: "Hay mình về nhà giúp cậu một tay vậy. Sắp Tết đến nơi rồi, một mình cậu làm sao lo kịp chứ".
Đằng nào Tiêu Phàm cũng không về, Vệ Đằng một mình ở trong căn nhà trống không chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng thà về nhà đón Tết cùng bố mẹ, đông người vẫn nhộn nhịp hơn. Đương nhiên Lục Song không phản đối, lái xe đến đón Vệ Đằng, hai người đi siêu thị mua đồ, rồi lại đi mua quà biếu bố mẹ.
Ô tô dừng lại trước cửa hàng quần áo, hai người cùng chọn đồ cho bố mẹ, Vệ Đằng nhìn thấy bên trong có một dãy cà vạt, bất giác chạy đến cầm một chiếc cà vạt rất quen mắt lên nhìn.
Đây là nhãn hiệu mà Tiêu Phàm rất thích, ở nhà anh có một chiếc giống y hệt chiếc này. Hôm đó Vệ Đằng đang mải nấu món canh trứng cà chua trong bếp, anh đi làm về, bước vào bếp ôm cậu từ phía sau, Vệ Đằng run tay chẳng may làm đổ canh trứng lên người anh, chiếc cà vạt và áo sơ mi của Tiêu Phàm đã bị hủy hoại một cách vô cùng chuẩn xác như thế đó.
Nhìn chiếc cà vạt quen thuộc, sống mũi Vệ Đằng cay cay, không biết một mình anh ở thành phô' xa lạ đón Tết kiểu gì, có biết tự mua quần áo mới cho mình không. Có điều, chỉ cần nghĩ là biết, người như Tiêu Phàm không để tâm mấy ngày lễ tết này đâu, càng không có ý nghĩ mặc đồ mới để đón Tết, có nên mua gì đó cho anh ấy không? Dù sao cũng là ngày lễ lớn nhất trong
năm, mặc dù đang chiến tranh lạnh, nhưng cậu cũng không nhỏ nhen đến mức không thèm mua quà cho anh.
Đang mải nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cô nhân viên bán hàng đứng cạnh nói: "Ngài muốn mua cà vạt ạ?".
Lục Song cũng vừa hay đi tới, liếc chiếc cà vạt trên tay Vệ Đằng một cái, cười nói: "Chiếc này được đấy, có muốn mua không? Để mình quẹt thẻ cho, coi như chút lòng thành của em vợ".
Vệ Đằng vội vàng xua tay: "Thôi thôi, chút lòng thành của cậu mình không nhận nổi đâu”.
Nói đoạn liền đưa cà vạt cho nhân viên bán hàng, tiện thể rút thẻ ngân hàng của mình chìa cho cô ta, "Phiền cô gói giúp tôi".
* * *
Mẹ Vệ Đằng vô cùng phấn khởi muốn hấp bánh bao, Vệ Đằng và Lục Song đi theo giúp bà mua hết cái này đến cái kia.
Ngày Hai mươi chín tháng Chạp, Vệ Nam cuối cùng cũng được về nhà. Sáng sớm tinh mơ cả nhà đã bị mẹ gọi dậy nặn bánh bao. Lục Song có năng khiếu thiên phú trên phương diện nấu nướng, dạy một lần là biết làm luôn. Vệ Nam cũng rất khéo tay, những chiếc bánh bao cô nặn tròn trịa mũm mĩm trông rất đáng yêu. Chỉ có Vệ Đằng là vô cùng đau đầu nhìn đông bột và nhân thịt, nặn tới nặn lui cũng không ra hình thù gì. Cuối cùng mẹ cậu không thể nhịn nổi nữa, bà dùng nồi hấp riêng những chiếc "bánh bao" hình thù quái dị do cậu nặn, dùng túi nhựa buộc lại, đưa cho Vệ Đằng tự giải quyết, để đỡ mất công họ hàng nhìn thấy lại chê cười.Sáng ngày Ba mươi, bô' mẹ Lục Song và em gái cậu ta cùng đến nhà cậu. Hai gia đình tụ tập ăn tất niên khiến căn phòng vốn không được rộng rãi cho lắm trở nên chật chội hơn, nhưng cũng náo nhiệt hơn. Vệ Nam ra dáng nữ chủ nhân, bận tíu tít trong bếp, Lục Song đóng vai phụ tá, Vệ Đằng kéo em gái Lục Song vào trong phòng cậu chơi game đối kháng. Các bậc trưởng bô'i vừa nói chuyện phiếm thường ngày vừa xem tiểu phẩm hài, sau đó chán quá quay ra chơi mạt chược, bốn người một bàn, chơi cực kỳ vui vẻ.
Bảy giờ tối, bữa cơm tất niên bắt đầu, gà vịt cá thịt thịnh soạn đầy đủ, mùi vị cũng râ't vừa miệng. Hai gia đình ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa coi chương trình chào mừng năm mới trên ti vi, không khí vô cùng đầm ấm.
Hơn chín giờ thì bữa cơm kết thúc, Vệ Nam bắt đầu thu dọn bàn ăn, dọn bát đũa đi hết, bô' Vệ Đằng bảo cậu đi lấy rượu.
Vệ Đằng lật tung các ngăn tủ trong bếp, tìm cả nửa buổi trời, mới tìm thây được loại rượu mà bố nói. Lúc cậu cầm hai chai chạy ra phòng khách, thì thấy mẹ đang cười tít mắt nghe điện thoại.
"Ừ ừ, chúng ta đều tốt cả, chúc cháu năm mới vui vẻ nhé."
Vệ Đằng lại tưởng rằng người họ hàng nào gọi điện chúc Tết, nên cũng chẳng để ý, cho đến lúc mẹ cậu đột nhiên nói: "Vệ Đằng à? Nó vừa chạy đi lấy rượu, hay bác gọi nó ra nhé?... Không cần à? Ừ, vậy cũng được, chốc cháu gọi vào di động của nó cho tiện, hôm nay nhà đông người, nghe máy bàn ồn lắm. Ừ, chào cháu".
Vệ Đằng hít sâu một hơi, đặt rượu lên bàn, giả vờ thản nhiên hỏi: "Ai gọi đấy mẹ?".
Mẹ cậu cười bảo: "Tiêu Phàm gọi điện chúc Tết bô' mẹ. Đúng lúc con không ở đây, nó bảo chốc sẽ gọi cho con".
"Ồ, thế ạ?" Vệ Đằng mở nắp chai rượu, rót rượu vào ấm rồi nói với bô': "Bô' ơi, con vào bếp hâm rượu một lát".
Bô' cậu đang mải mê xem ti vi, quay đầu nói đại: "Được được, đi đi".
Không có ai nhận ra sự khác thường của Vệ Đằng.
Lúc Vệ Đằng cầm rượu bước vào nhà bếp, Vệ Nam đang rửa bát, liếc thấy những ngón tay cầm ấm rượu của anh trai trắng bệch, cô liền cười hỏi: "Sao thế anh, anh đừng nặn âm rượu như nặn bánh bao nhé".
Vệ Đằng khựng lại một chút, mới thấp giọng nói: "Tiêu Phàm vừa gọi điện đến".
Vệ Nam nói luôn: "À, chắc là gọi điện chúc Tết bô' mẹ chứ gì, anh ấy thật lễ phép".
"Anh ta không muốn nói chuyện với anh." Cánh tay Vệ Đằng đờ ra giữa không trung, "Mẹ hỏi có cần gọi anh ra nghe điện không, anh ta bảo không cần, chốc nữa sẽ gọi vào di động của anh. Nhưng rõ ràng anh ta biết di động của anh đã hỏng rồi... Đến tận bây giờ anh ta vẫn giận anh, ngay cả Giao thừa cũng không muốn nói một câu với anh, em nói xem, anh đã làm sai cái gì chứ? Anh ta có cần phải nhỏ mọn như thế không?".
"Nếu như anh nghe thấy giọng nói hôm đó lúc gọi điện cho em của anh ấy, có lẽ anh sẽ không nghĩ như thế đâu." Vệ Nam đặt bát xuống, quay lại nhìn người anh trai đang cúi đầu không cam tâm, bất giác khẽ thở dài: "Lúc đó em đang ở bệnh viện, nhận được cuộc gọi của anh ấy, thật sự sợ muốn chết, thật đó. Em chưa bao giờ nghĩ Tiêu Phàm lại có lúc căng thẳng đến như thế, em nghe thấy giọng anh ấy đang run rẩy".Ngón tay Vệ Đằng khẽ run lên, "Đó, đó cũng là do anh ta nghĩ ngợi lung tung, chuyện... bé xé ra to".
"Anh không biết đâu, lúc đó thời sự đưa tin có người bị dòng người giẫm chết ở ga tàu hỏa, còn có người già bị xô đẩy chen lấn dẫn đến bệnh tim tái phát, trẻ em thì bị thâ't lạc, bị giẫm chết, những tin tức khủng khiếp như thế quá nhiều. Nếu không tại sao lại huy động nhiều cảnh sát có vũ trang để duy trì trật tự thế chứ?" Vệ Nam khẽ nói.
"Anh ây gọi vào di động của anh thì không gọi được, nghĩ anh đã xảy ra chuyện gì rồi. Bản thân anh ấy lại bị kẹt ở sân bay không thể đi tìm anh, lo muốn phát điên, vì thế mới gọi điện bảo em đến ngay sân bay đón anh. Lúc đó em bị giọng nói của anh ấy làm sợ chết khiếp, liền gọi Lục Song đến ngay sân bay, tới đó nhìn thấy cả biển người, tim em như muốn rụng ra. Nếu không phải Lục Song bình tĩnh đi tìm phát thanh viên nhờ giúp đỡ, chắc em cũng phát điên mất! Anh nói xem, nếu chẳng may anh bị ngã ở một góc nào đó, những người đằng sau chẳng lẽ lại không giẫm lên người anh ư? Anh vô tâm lắm, nếu không phải Tiêu Phàm quá lo lắng cho anh, thì cũng không mắng anh té tát khi anh nghe điện đâu. Chẳng phải lúc nào anh ấy cũng bình tĩnh lịch sự đó sao, chỉ có anh mới có khả năng khiến anh ấy phát điên lên thê'."
Vệ Đằng không nói gì nữa, biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Vệ Nam liếc cậu một cái, nói: "Thôi, bọn anh chiến tranh lạnh lâu như vậy cũng đủ rồi đó, di động của anh hỏng rồi anh ấy không có cách nào gọi cho anh được, vậy thì anh gọi cho anh ấy trước đi, có phải là không biết số của anh ấy đâu".
Vệ Đằng hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng.
Cậu về phòng khách chơi bài với các bậc trưởng bôi, thua thì bị phạt rượu. Có thể do Vệ Đằng không tập trung tinh thần, chơi bài toàn thua, phải uống râ't nhiều rượu phạt, dần dần cảm thấy hơi say say. Đến lúc đếm ngược đón Giao thừa, Lục Song và Vệ Nam chạy ra ngoài ban công bắn pháo hoa, Vệ Đằng mơ mơ màng màng dựa vào sô pha, tiếng pháo hoa nổ đi đùng đinh tai nhức óc, trời đêm bị những bông pháo hoa rực rỡ lộng lẫy chiếu sáng như ban ngày, bâ't giác trong lòng lại nghĩ đến Tiêu Phàm đang cô độc một mình ở bên ngoài.
Anh nhất định không được ăn một bữa cơm tất niên tử tê' cũng không được xem chương trình chào đón năm mới trên ti vi, cũng không được đón Giao thừa, lúc này có thể anh đã đi ngủ từ lâu rồi.
Lẽ ra hôm đó cậu không nên nổi xung quát anh, bình tĩnh lại nghĩ sẽ thấy, chỉ tại anh quá lo lắng mà thôi, nhưng bản thân cậu lại không biết tốt xấu, còn nói những lời "Anh muốn về hay không cũng được", chắc chắn Tiêu Phàm rất buồn, nên mới im lặng không nói gì cúp máy luôn.
Mây hôm nay thực ra cơn giận đã tiêu tan lâu rồi, nhưng anh mãi chẳng chịu gọi điện cho cậu, Vệ Đằng lại ngại không dám chủ động gọi điện thoại cho anh. Dù sao chính cậu đã nói những lời phũ phàng, nếu gọi trước cho anh thì thật mâ't mặt.
Cứ chiến tranh lạnh mãi như thế, thật ra trong lòng cậu rất khó chịu.
Vệ Đằng bị em gái đẩy vào phòng tắm, cậu mơ màng tắm qua rồi mặc đồ ngủ, mò về phòng mình. Giường rất ấm, hình như đã bật đệm sưởi từ lâu rồi, Vệ Đằng hài lòng nhắm mắt lại.Đang chập chờn ngủ thì bên tai vang lên bài hát kết thúc quen thuộc của mỗi chương trình chào đón năm mới "Đêm giao thừa đáng nhớ". Bên ngoài lại vang lên một tràng âm thanh ầm ĩ, hình như là giọng của Vệ Nam: "Hay là thế này, Lục Song, anh đưa bô' mẹ về nhà nghỉ ngơi đã, nhà em không đủ phòng ngủ".
"Ừ, anh lái xe đưa bố mẹ về trước, em ở đây chờ anh."
'"Ừ, em dọn dẹp phòng khách một chút, bừa bộn quá. Anh lái xe cẩn thận đấy, bây giờ muộn quá rồi."
"Yên tâm đi."
Sau đó căn phòng rơi vào yên lặng hồi lâu, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, vọng lại giọng nói se sẽ của Vệ Nam: "Anh ơi, anh ngủ chưa vậy?".
Vệ Đằng nghe thấy em gái gọi thì liền dụi mắt ngồi dậy: “Sao thế?".
"Này, điện thoại"
Vệ Nam nhét di động vào tay Vệ Đằng, sau đó quay người đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Vệ Đằng cầm di động trong tay, tim có hơi loạn nhịp, lúc này đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, bên tai vọng lại hơi thở vô cùng quen thuộc, giống như Tiêu Phàm đang ở ngay bên cạnh cậu. Cậu nắm chặt di động, chỉ cảm thấy các ngón tay đang run rẩy.
"Tiêu Phàm phải không?"
"Là anh đây."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, Vệ Đằng chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, cổ họng cũng khô rát từng cơn, những lời chưa kịp nghĩ kỹ đã buột miệng nói ra, sau cùng ngay bản thân cậu cũng không biết mình đang nói gì.
"Tiêu Phàm, em đã mua rất nhiều đồ ăn, đợi anh về em sẽ nấu rồi hai chúng mình cùng ăn."
"Còn mua cá anh thích ăn nữa, để ở trong tủ lạnh…"
"Đúng rồi, em còn học cách nấu canh hầm từ Ngưu San San nữa, nguyên liệu đã mua đủ cả rồi, đợi anh về em sẽ nấu cho anh ăn. Em nói cho anh biết nhé, tay nghề nấu nướng của em đã tiến bộ đáng kể đấy, ngay bản thân em còn cảm thây râ't ngon."
"Đúng rồi, hôm nay đã là Hai mươi lăm, bao giờ thì anh mới về đây?"
"Em nhớ anh lắm... Thật đó, đã lâu lắm rồi không được gặp anh, nhớ anh vô cùng."
"Còn nữa, em yêu anh, Tiêu Phàm..."
"Đừng giận em nữa, em yêu anh... thật mà."
Vệ Đằng nói một mạch không ngừng, Tiêu Phàm ở đầu dây bên kia chỉ im lặng lắng nghe. Anh biết Vệ Đằng uống say rồi, nên mới dốc hết những lời đè nén trong lòng đã lâu ra như thế. Nghe Vệ Đằng mơ màng lặp đi lặp lại rằng cậu yêu anh, khóe mắt Tiêu Phàm chợt thấy cay cay.
Chiến tranh lạnh mấy ngày nay, thật ra trong lòng anh rất khổ sở, anh đã phải ra sức kiềm chế ý định gọi điện giảng hòa với Vệ Đằng. Nghĩ kỹ thì, chắc cậu ngốc tính tình thẳng tuột này còn khổ sở hơn anh nhiều.
Thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ tại lúc đó lo lắng quá, đầu óc hoảng loạn, nên mới buột miệng mắng cậu. Vệ Đằng tính khí bướng bỉnh, mắng lại anh cũng là chuyện dễ hiểu. Việc này anh đã nguôi giận từ lâu rồi, sao có thể so đo tính toán chỉ vì mây câu nói chứ, hơn nữa trời lạnh thế Vệ Đằng vẫn chạy đến sân bay đón anh, còn có lý do nào khác ngoài chuyện cậu quá nhớ anh? Lý do đương nhiên anh đều hiểu rất rõ, nhưng lại phải chịu khổ sở chỉ vì muốn giữ thể diện.Sao anh lại không nhớ cậu được chứ? Lúc này lặng yên nghe Vệ Đằng đang say không ngừng nói "Em yêu anh", giọng nói ấm ức cố chấp đó khiến anh vô cùng đau lòng. Cuộc đời anh thật sự đã trao cả vào lòng bàn tay của cậu ngốc này rồi.
Tiêu Phàm khẽ thở dài: "Thôi, anh sẽ về sớm nhâ't có thể. Em nghỉ ngơi sớm đi".
Đáp lại anh lại là một tràng hét lớn: "Vệ Nam! Nha đầu chết tiệt, sao lại vứt di động ở chỗ anh? Mau mang đi đi, ồn chết đi được!", sau đó là tiếng ngáy khò khò đáng yêu.
Tiêu Phàm sững người, tiếp đó khẽ bật cười. Thì ra cậu ngốc này tưởng rằng lúc nãy đang nói mê? Có điều trong lúc nói mê còn không ngừng lẩm bẩm Tiêu Phàm em yêu anh, thật làm người ta cảm động và đau lòng.
* * *
Vệ Đằng giằng co mãi mới tỉnh khỏi cơn ác mộng, chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Cậu nhìn vào gương sửa lại mái tóc lộn xộn của mình, rửa mặt xong, lúc này mới thấy tỉnh táo hơn nhiều. Lúc bước vào phòng khách, thấy em gái đang múc cháo, Vệ Đằng hơi lúng túng xoa gáy, ho một tiếng, nói: "Em này, hôm qua anh nằm mơ thấy mình đang cầm di động của em gọi điện thoại".
Vệ Nam lườm cậu một cái, "Khả năng nằm mơ của anh khủng khiếp thật, em khâm phục".
Vệ Đằng cười hì hì, giật một chiếc bánh bao trên tay cô nhét vào miệng.
Hôm nay là mùng Một, rất đông họ hàng đến nhà chúc Tết, cô dì chú thím thi nhau gõ cửa, còn đem theo một đông anh em họ ở xa đến, trong nhà thoắt cái náo nhiệt hẳn lên.
Các bậc trưởng bô'i ngồi nói chuyện, Vệ Đằng không chen vào được, vì vậy cậu tạm thời đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh, dắt bọn trẻ con vào thư phòng chơi bài. Cả đám vui vẻ lần lượt chơi trò đâu địa chủ, chơi được vài ván thì nghe thấy tiếng Vệ Nam ở ngoài cửa gọi ra ăn cơm.
Vệ Đằng vuốt tóc một cô em họ, rồi lại vỗ mông một cậu em họ nghịch ngợm, "Đi nào, ra ăn cơm".
Đợi lũ trẻ ra hết, Vệ Nam mới bước vào, nhìn anh trai một cái, rồi chìa di động ra: "Tiêu Phàm gọi đây".
Vệ Đằng ngẩn người, bàn tay cứng đờ hồi lâu không động đậy, Vệ Nam chán nản nói: "Em cũng phục anh ấy rồi, di động của anh bị mất, thế là ngang nhiên coi em như hộp thoại tự động, mỗi lần màn hình hiện lên hai chữ Tiêu Phàm, em lại run lập cập. Cuộc gọi đường dài ngoài vùng phục vụ đây anh ạ!". Vệ Nam nhét di động vào tay Vệ Đằng, "Còn không mau nghe đi".
Đợi em gái đi ra, Vệ Đằng mới thấp thỏm đặt di động kề sát tai, cố ý nghiêm túc nói: "Tiêu Phàm à, chúc anh năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng".
Tiêu Phàm im lặng một lát, giọng nói hình như pha chút thích thú: "Ừ, chúc em năm mới vui vẻ".
Vệ Đằng lấy tay xoa gáy, chiến tranh lạnh mấy ngày trời, bây giò đột nhiên nghe điện thoại, cũng không biết nên nói gì, đành hỏi bâng quơ: "Vậy, anh gọi tôi có việc gì không?".
Tiêu Phàm khẽ nói: "Anh đã về rồi".
Vệ Đằng ngẩn ngơ một lúc, mới hiểu ra ý của anh, cố gắng chế ngự tâm trạng kích động căng thẳng của mình, cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: "Ồ, về rồi à. Về sớm thế này làm gì cơ chứ?"."Có người nói rất nhớ anh, không có anh không ngủ được."
"Ai, ai nhớ anh chứ?" Vệ Đằng căng thẳng cầm chặt di động, giọng nói có hơi run rẩy, cũng không biết đang tức giận hay đang xâu hổ nữa,
"Tôi, tôi đã nói những lời đáng xấu hổ này bao giờ chứ, anh đừng có tự mình ảo tưởng!".
"Anh có nói là em đâu."
"Anh..."
"Ha ha."
"Cười cái khỉ gió! Giữ chút thể diện có được không? Chúng ta vẫn đang cãi nhau đấy, chưa có làm lành đâu!"
"Ừ, anh đã về đến nhà rồi. Tối nay em có về không?"
"Anh bảo về là về chắc? Tôi rất bận, không có thời gian!"
"Được rồi, bao giờ rảnh thì về vậy." Sau đó lại thấp giọng dịu dàng bảo: "Anh ở nhà đợi em".
Dứt lời liền cúp máy.
Vệ Đằng thẹn quá hóa giận ném di động lên trên giường, miệng còn chửi rủa, tên khốn Tiêu Phàm, không phải còn đang chiến tranh lạnh sao? Gọi điện đến cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, lại còn buông lời mập mờ anh ở nhà đợi em, làm máu cậu dồn hết cả lên mặt.
Vệ Đằng đang xoa xoa hai má nóng bừng của mình, thì thấy em gái đẩy cửa bước vào, sầm mặt nói: "Vứt cái gì thế hả, đây là di động của em!".
* * *
Sau bữa tối, cô chú định mang đám em họ trở về nhà.
Nhưng nhà cô chú cách đây khá xa, bây giờ cũng muộn, vì vậy Vệ Đằng vô cùng nhiệt tình đề nghị hai người họ ngủ lại một đêm. Nhà cậu có tất cả ba phòng ngủ, bô' mẹ một phòng, cô chú ngủ ở phòng Vệ Đằng, Vệ Nam ngủ chung với cô em họ bé nhỏ.
Vệ Nam cười gian hỏi: "Anh sắp xếp cũng hợp lý lắm. Có điều, tinh thần hy sinh bản thân của anh cũng hơi quá đó, anh định ngủ đâu chứ? Ngủ đâ't hay ngủ trong toilet đây?".
Vệ Đằng ấp úng nói: "Dù sao chỗ kia của anh cũng không xa, anh đi xe về đó ngủ là được".
"Chỉ để ngủ một đêm, mà phải ngồi một tiếng trên xe bus, vậy mà anh bảo không xa hả?"
Vệ Đằng bực mình nói: "Em lắm lời quá đây", nói đoạn quay lưng đi mở tủ lạnh, "Đống
bánh bao này anh sẽ mang về ăn, dù sao nhà mình cũng không ăn hết được. Ý? Sườn xào mẹ làm còn thừa nhiều vậy, anh sẽ mang vê một hộp vậy".
Vệ Nam đứng đó trợn mắt nhìn anh trai, "Anh bê cả tủ lạnh về cho rồi".
"Sao bê được chứ!"
Sau khi nhét đủ các món ngon vào túi to túi nhỏ, Vệ Đằng mới hài lòng mặc áo khoác bước ra khỏi cửa.
Trời đã tối, gió đêm rất lạnh, Vệ Đằng giậm chân đứng đợi ở trạm xe bus, tai mũi lạnh đến nỗi đỏ ửng. Sau mười phút chờ đợi mới thấy chiếc xe bus bò đến với tốc độ của loài ốc sên, Vệ Đằng vội vàng nhảy lên xe tìm ghế ngồi xuống.
Càng gần đến nhà, cậu càng thây hồi hộp.
Từ lúc bắt đầu nghe điện thoại, cậu đã luôn tự cảnh cáo mình hôm nay không được về, nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh đã quay về rồi, thì lại không kiểm soát được ý nghĩ muốn gặp anh. Cuôi cùng chỉ còn cách tự an ủi bản thân: Cãi nhau thì cũng phải cãi trước mặt nhau, như vậy mới đã! Lúc rút chìa khóa mở cửa, bàn tay cậu run lên, không biết do lạnh hay do căng thẳng quá. Khó khăn lắm mới mở được cửa, chỉ thấy trong phòng đang sáng đèn, trên giá đựng giày cũng có đôi giày da của anh. Vệ Đằng hấp tấp cởi giày ra, thay dép, vừa định quay người mang đồ ăn vào nhà bếp, thì nhìn thấy cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở, một bóng người quen thuộc bước ra.
Anh mặc áo ngủ màu trắng, xương quai xanh quyến rũ và lồng ngực vạm vỡ lộ ra ngoài, từ mái tóc đen tuyền của anh, những giọt nước đang chảy xuống từng giọt một, trông gợi cảm vô cùng.
Vệ Đằng đứng đực tại chỗ đờ đẫn nhìn anh, Tiêu Phàm bước đến trước mặt cậu hỏi: "Ở nhà không còn việc gì nữa sao? Sao lại về đây thế này?".
Lúc này Vệ Đằng mới bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, "Em, mẹ em bảo mang chút đồ ăn về cho anh".
Tiêu Phàm ồ một tiếng, ánh mắt thâm trầm dính chặt lấy người Vệ Đằng, không chịu dời dù chỉ một giây.
Ánh mắt đó làm toàn thân Vệ Đằng không thoải mái, bèn ho một tiếng vòng qua anh đi vào nhà bếp, nhét tất cả đồ ăn trên tay vào tủ lạnh. Dù không quay lại nhìn nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng đó bám lấy mình.
Đang lúc không biết nên làm gì mới phải thì nghe thấy Tiêu Phàm nói: "Vệ Đằng, em lại đây".
Vệ Đằng xị mặt bước đến trước mặt anh, "Cái gì?".
Trả lời cậu là cái ôm dịu dàng của anh, cùng với giọng nói trầm thấp bên tai: "Lạnh lắm phải không?".
Có lẽ do vừa tắm xong nên cơ thể anh đặc biệt ấm áp. Vệ Đằng được anh ôm nhẹ trong lòng, chỉ thấy bờ ngực trắng lóa trước mắt làm cậu choáng váng đầu óc. Trên người anh có mùi sữa tắm nhàn nhạt, cơ thể vừa tắm xong toát ra hơi nóng âm ẩm, làm cơ thể lạnh cóng của Vệ Đằng ngay tức khắc trở nên ấm áp.
Vệ Đằng vùi đầu vào ngực anh, hai tay cũng tự nhiên vòng qua ôm chặt lấy anh, hưởng thụ hơi âm hiếm có trong những ngày đông lạnh giá.
"Nhìn này, tai em đỏ ửng vì lạnh rồi." Tiêu Phàm khẽ nói, tiếp đó bờ môi nóng hổi của anh không do dự chạm lên vành tai đỏ ửng của cậu.
Vệ Đằng rùng mình run rẩy, sau đó thẹn quá hóa giận đẩy mạnh anh ra, trợn mắt nói: "Anh làm cái gì thế! Không phải đang chiến tranh lạnh à, sao anh cứ làm như không có gì thê?".
Tiêu Phàm nhún vai tỉnh queo: "Không phải đã làm lành rồi à?".
"Làm lành từ bao giờ chứ?"
Tiêu Phàm nhìn cậu, ánh mắt toát lên vẻ vô tội, "Tôi qua chính em luôn miệng nói yêu anh".
"Cái gì?! Sao tôi có thể nói ra những lời mất mặt đó chứ?" Mặc dù khá lớn giọng, nhưng câu nói của Vệ Đằng lại không được tự tin cho lắm.
Tiêu Phàm cười khẽ: "Có cần nghe ghi âm không?".
Nghĩ lại tên tiểu nhân bỉ ổi này đã từng lừa mình bằng chiêu này một lần, Vệ Đằng không phục nói: "Được thôi, có bản lĩnh thì bật bản ghi âm đi".
Tiêu Phàm ừ một tiếng, quay người đi vào phòng ngủ.
Vệ Đằng theo sau anh không rời một bước, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm cận kề.Tiêu Phàm cầm chiếc di động đang sạc pin trên nóc tủ đầu giường lên, bật một đoạn ghi âm.
"Tiêu Phàm, em nhớ anh lắm... Thật đó, đã lâu lắm rồi không được gặp anh, nhớ anh vô cùng."
"Tiêu Phàm, em yêu anh... Em yêu anh..."
Giọng nói ấm ức đó... đáng thương như thể âm thanh làm nũng của một chú cún con bị bỏ rơi. Thậm chí còn đượm mùi cám dỗ, thật không ngờ âm thanh đó lại là giọng nói của cậu!
Mặt Vệ Đằng thoáng cái đỏ tung bừng, cúi đầu nắm chặt hai tay không nói gì.
Thật chỉ muốn đập cho tên khốn này một trận, sao hắn lại giở thủ đoạn ghi âm thô bỉ vô liêm si này?! Mà người đáng bị ăn đòn là bản thân cậu mới phải, thật là không biết xâu hổ, sao có thể nói ra những lời buồn nôn như thế chứ?!
Tiêu Phàm tắt di động, khẽ nói: "Đã lâu lắm rồi em không nói những lời cảm động thật lòng thế này với anh, thế nên anh mới ghi âm lại làm kỷ niệm". Bạn đang �
"Anh bị thần kinh à!"
Thấy mặt mũi Vệ Đằng càng lúc càng đỏ, Tiêu Phàm cười cười, tiện tay kéo chú nhím đang xấu hổ vào lòng mình. Anh khẽ cọ cằm lên tóc cậu, hỏi nhỏ: "vẫn còn giận sao?".
Vệ Đằng không nói gì.
"Lúc đó tại anh lo lắng cho em quá, sợ em xảy ra chuyện gì, nên mới nổi nóng với em. Có biết không hả?"
Vệ Đằng rầu rĩ ừ một tiếng.
"Mấy hôm nay anh nghĩ đủ cách để quay về, nhưng quá nhiều chuyến bay bị hủy bỏ, số người tắc lại sân bay quá lớn, rất khó mua được vé máy bay."
"Vậy làm sao anh về được?"
Tiêu Phàm khẽ vỗ vai cậu, nói: "Ngồi xe khách chứ sao. Sáng sớm hôm qua lên xe, chiều nay mới về đến nơi".
Vệ Đằng trong lòng xót xa, bất giác ôm chặt lấy anh, "Đêm qua lúc anh gọi điện cho em, là ở bến xe khách sao?".
"Không phải đã nói tuyết ngừng rơi, nhiệt độ ấm hơn sẽ về sao. Sao anh không chờ thêm mấy ngày nữa rồi hãy về, đêm Giao thừa còn chạy đến bến xe khách..."
"Anh muốn về sớm một chút." Tiêu Phàm vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang vùi trong ngực anh lên, chỉ thấy cậu ngốc của anh mắt đã ươn ướt. Anh dùng ngón tay khẽ lau nước mắt trên má cậu, rồi ghé sát vào bờ môi cậu, nói nhỏ: "Bởi vì, anh rất nhớ em".
"Vì thế nên phải nghĩ cách để về sớm hơn một chút."
"Dù là một ngày, anh cũng không muốn đợi."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Tiêu Phàm phảng phất bên tai, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cậu, khuôn mặt Vệ Đằng lại đỏ ửng lên. Cảm thấy hơi thở của anh càng lúc càng gần, cậu khẽ run rẩy nhắm mắt lại.
Quả nhiên môi cậu cảm thây một sự va chạm âm nóng. Nụ hôn của anh quen thuộc như thế, nhưng vẫn làm người ta tim đập loạn nhịp.
Vệ Đằng nhắm chặt mắt lại, ngoan ngoãn hé miệng, để mặc cho anh xâm chiếm.
Đầu lưỡi khéo léo của Tiêu Phàm khẽ lướt qua khoang miệng cậu, làm Vệ Đằng bâ't giác run lên. Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh, cũng có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim loạn xạ hoàn toàn trái ngược với động tác dịu dàng đó, nhịp tim dữ dội đấy làm toàn thân Vệ Đằng nóng bừng.Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, sau một thời gian dài mới được trùng phùng, những đụng chạm thân mật khiến Vệ Đằng căng thẳng như nụ hôn đầu vậy. Nụ hôn triền miên đem lại ảo giác gần như muốn ngừng thở, nhưng lại không nỡ buông tay, cậu ôm chặt lấy anh, khờ khạo đáp lại.
"Ư… A a..."
Tiếng rên khe khẽ bật ra khỏi cổ họng, nghe rất đáng yêu, Tiêu Phàm không kìm nổi hôn sâu hơn, cho đến khi Vệ Đằng không còn sức chống đỡ, toàn thân run lên khe khẽ, anh mới chịu buông cậu ra.
Vệ Đằng vội vàng há miệng thở sâu, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tiêu Phàm vang lên bên tai: "Có phải là lần đầu đâu, sao... em thấy sợ à?".
Vệ Đằng vừa thẹn vừa mệt, chỉ đành nhắm tịt mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai... ai sợ chứ? Chỉ tại... đã lâu không gặp... nên người ta... hơi căng thẳng thôi".
Tiêu Phàm cười khẽ nói: "Em căng thẳng thế này, hại anh cũng căng thẳng theo".
Vệ Đằng trợn mắt nhìn anh tức tối, "Anh căng thẳng chỗ nào chứ, em thấy anh..." Còn chưa nói hết câu, cậu đã hiểu ra mình mắc bẫy rồi. Anh chẳng có chút căng thẳng nào cả, ngược lại còn đang mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Vệ Đằng đỏ mặt quay đi chỗ khác, lại bị anh kéo lại, cúi người tiếp tục hôn cậu.
"Đừng căng thẳng, anh sẽ dịu dàng mà."
Tiêu Phàm hôn Vệ Đằng dữ dội hơn, đôi môi nóng bỏng bắt đầu hôn cuồng nhiệt từ xương quai xanh xuống dưới, để lại một dãy những dấu hôn đỏ sẫm ám muội.
Vệ Đằng bị anh hôn đến toàn thân run rẩy, ra sức thở sâu điều chỉnh nhịp tim.
"A... a... Tiêu, Tiêu Phàm... Đừng..."
Vệ Đằng không ngọ nguậy nữa thuận theo sự vuô't ve khéo léo của anh. Tiêu Phàm cúi người mải mê để lại những dấu cắn trêu ngươi cậu.
"A...ư ư... Tiêu Phàm..."
Một dòng khoái cảm như luồng điện chạy qua người cậu, Vệ Đằng há miệng, hai tay luồn vào mái tóc anh. Chỉ cần nghĩ đến những hành động lúc này của anh thôi, Vệ Đằng đã muốn ngầt xỉu, mở mắt ra thấy Tiêu Phàm đang dịu dàng hôn mình, Vệ Đằng không làm chủ được bản thân, toàn thân run lên bần bật, chỉ cảm thấy một luồng điện bỗng chạy dọc xuống bên dưới.
“A a…”
Âm thanh khàn đặc quyến rũ mê hồn, không ngờ lại được thốt ra từ miệng cậu...
Vệ Đằng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn đủ sức để nhấc tay lên nữa, chỉ đành nằm bệt trên giường bất động.
Khuôn mặt Tiêu Phàm bỗng sát lại, cử chỉ và biểu cảm khêu gợi ấy của anh, thật quyến rũ không nói nên lời.
Vệ Đằng bất giác trợn mắt nhìn anh, "Anh... anh...".
Tiêu Phàm mỉm cười nói: "Quả nhiên hôm nay em căng thẳng quá rồi". Sau đó lại ghé sát vào vành tai đỏ ửng của cậu, nói nhỏ: "Anh thích lắm".
Vệ Đằng nhắm mắt lại, xấu hổ giấu mặt đi.
Bàn tay Tiêu Phàm từ tấm lưng trơn mịn của cậu lần xuống, anh sớm đã không đủ kiên nhẫn, nói: "Thả lỏng đi em, anh không muốn làm em bị thương".Vệ Đằng vẫn còn chút căng thẳng, toàn thân bất giác run bần bật.
Tiêu Phàm đột nhiên nhấc cằm cậu lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, "Vệ Đằng, anh yêu em". Thây Vệ Đằng trợn mắt nhìn mình chằm chằm, anh lại nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Anh yêu em".
Vệ Đằng nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền của anh, cảm giác â'm áp kỳ diệu trong nháy mắt lan truyền khắp cơ thể.
Cơ thể cậu cũng dẩn thả lỏng, Vệ Đằng giơ tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, "Em cũng yêu anh...".
“A ư…”
Lúc Tiêu Phàm đột ngột tiến tới, dù cơ thể nhất thời đau nhói, nhưng trong lòng cậu hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cậu ôm chặt lấy anh, giao phó tất cả cho anh, thả lỏng cơ thể đón nhận anh. Đòn công kích càng lúc càng mãnh liệt điên cuồng hơn, làm Vệ Đằng sắp không chống đỡ nổi, ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên ngắt quãng vỡ vụn.
"Chậm, chậm một chút... Tiêu Phàm..."
"Có dễ chịu không?" Tiêu Phàm hơi dừng lại một chút, Vệ Đằng đỏ bừng mặt ấp úng trả lời:
“Có…”
Tiếp theo lại là một trận công kích dữ dội, khiến Vệ Đằng bị từng đợt khoái cảm trào dâng như thủy triều nhấn chìm, bất giác kêu lên thất thanh.
“A a… Tiêu... Phàm... Không... Không được rồi..."
"... Anh... Chậm chút..."
“…”
Không biết có phải Tiêu Phàm bị những câu nói ấm ức "em yêu anh" mà Vệ Đằng nói đêm Giao thừa làm cảm động hay không, đêm nay, anh cũng nói rất nhiều câu "anh yêu em". Như thể muốn chứng minh lời mình nói là thật, Tiêu Phàm điên cuồng ham muốn cơ thể Vệ Đằng rất nhiều lần, nỗi nhớ nhung tích lũy bao ngày qua toàn bộ được phát tiết ra ngoài hết.
Đến tận gần sáng, Vệ Đằng cuối cùng không thể chịu nổi sự giày vò của anh, mệt quá lăn ra ngủ mất.
Nhưng Tiêu Phàm lại chẳng buồn ngủ chút nào, anh giật mình nhận ra trên đầu gối Vệ Đằng có một vết thương.
Có lẽ là vết cước do lạnh quá, mặc dù bây giờ đã lành rồi, chỉ còn một vết tím lờ mờ, nhưng đối với Tiêu Phàm lại vô cùng nhức mắt.
Nếu không đoán sai, thì vết thương này là do cái hôm trời lạnh cậu ngốc của anh chạy đến sân bay, đứng ba tiếng ở nơi gió tuyết dữ dội, lạnh đến nỗi tay chân tê dại nhưng vẫn cô' chấp đứng đợi, chỉ vì muốn được gặp anh vào giây phút đầu tiên anh bước ra. Cậu ngốc nghếch yêu anh nhiều đến như thế, sao anh có thể đành lòng buông cậu ra chứ?
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xâu hổ của cậu, dù đang ngủ nhưng lông mi vẫn hơi run run, trong lòng Tiêu Phàm bỗng thây ấm áp trào dâng, bâ't giác nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng ôm chặt lây đầu gô'i bị cước của cậu như bảo bô'i, kéo chăn cuộn tròn hai người lại, sưởi ấm cho nhau.
Cách sưởi ấm này của Tiêu Phàm luôn dẫn đến kết quả, sáng hôm nay tỉnh dậy Vệ Đằng sẽ rất tức tô'i và ngượng ngùng.
Vệ Đằng trong lòng thầm chửi rủa, không biết tên lang sói này muốn gì nữa đây? Nhưng nhìn khuôn mặt yên lặng say ngủ của anh, Vệ Đằng lại thấy thương.
Cái tên ngô'c này, đêm Giao thừa còn chạy đến bến xe khách, người ta thì ngồi nhà vui vẻ xem ti vi ăn tâ't niên, chỉ mình anh ngôc nghếch chạy đến bến xe trong gió lạnh, chỉ vì muốn được gặp cậu sớm hơn một ngày, thật là ngu ngốc mà... Muộn một ngày cũng có sao đâu.
Hôm qua về đến nhà chắc chắn không chịu ăn uống tử tế, tối qua lại... giày vò người ta đến tận khi trời sáng, chẳng trách bây giờ ngủ say như lợn chết vậy!
* * *
Đến chiều Tiêu Phàm mới tỉnh dậy, Vệ Đằng hâm nóng lại đồ ăn rồi gọi anh ra ăn cơm.
Tiêu Phàm ngồi đô'i diện trước mặt cậu, chỉ thấy cậu cứ cúi gằm đầu mãi, cổ hơi đo đỏ.
Tiêu Phàm cầm bánh bao trên đĩa lên cắn một miếng, nói: "Màn thầu mẹ em làm đặc biệt thật đó, bên trong còn có cả nhân thịt".
Vệ Đằng ấp úng nói: "Đó là bánh bao".
"Bánh bao?" Tiêu Phàm ngờ vực nhìn lại cục bột có hình thù kỳ dị, lập tức hiểu ra vân đề, "Là bánh bao em nặn đúng không?".
“Ừm”
"Ngon lắm." Tiêu Phàm thực sự rất đói, ăn liền mây cái, thây Vệ Đằng cứ cúi đầu nghịch nghịch thức ăn trên đĩa, Tiêu Phàm bâ't giác hỏi: "Sao cúi đầu mãi thế, cổ em bị lệch à?".
"Không có."
Tiêu Phàm không kìm được lại liếc Vệ Đằng một cái, chỉ thấy cậu đang sầm mặt nhai bánh bao, nhai như thể cắn cổ kẻ thù không bằng.
Tiêu Phàm khẽ ho một tiếng: "Ngày mai có nên đến chúc Tết bố mẹ em không?".
"Không đi."
"Sao thê?"
"Anh không biết xấu hổ nhưng em thì có đây, đang mùa đông sao có thể bảo là bị muỗi cắn được chứ!"
Tiêu Phàm nhìn một dãy dấu hôn mờ ám trên cổ Vệ Đằng, liền bật cười: "Để mấy hôm nữa đi vậy, em cứ nghỉ ngơi đã".
"Hừ."
"Đúng rồi, tuần sau anh lại phải đi công tác."
"Khốn kiếp! Bảo sếp của các anh đi chết đi! Lần nào anh đi công tác về em cũng bị hành hạ! Em sợ lắm rồi!"
Người kia ngây thơ vô tội bảo: "Nhưng trông em rất hưởng thụ mà".
"Đó lại là chuyện khác." Vệ Đằng ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Đi bao lâu?".
"Một ngày"
"... Anh đi chết được rồi đây."
Ở cạnh Vệ Đằng đã lâu, Tiêu Phàm đã quen với những cuộc cãi vã vô duyên vô cớ này, có lúc anh cảm thấy những cuộc cãi vã vụn vặt này cũng râ't thú vị. Chỉ có điều cãi vã nho nhỏ thì vun đắp tình cảm, nhưng cãi nhau to lại thật tốn hại sức khỏe.
Lần chiến tranh lạnh kéo dài mấy ngày qua, mặc dù đều khiến hai người khổ sở trong lòng, nhưng khi hiềm khích được xóa bỏ, lại đem đến nhiều thu hoạch bất ngờ.
Ví dụ như chiếc di động mới giống hệt cái cũ mà Tiêu Phàm tâm lý mua cho Vệ Đằng, anh còn giúp cậu lưu sẵn sô' điện thoại của người nhà và bạn bè, làm Vệ Đằng cảm động vô cùng. Ví dụ như khi cậu lôi chiếc cà vạt mua tặng Tiêu Phàm ra, còn tự tay thắt giúp anh, Tiêu Phàm cũng cực kỳ kích động ôm chặt cậu hôn tới tấp một chặp.
Chúc Tết bố mẹ hai bên xong xuôi, cả hai suốt ngày quanh quẩn trong nhà.
Tiêu Phàm rất thích ăn loại "màn thầu có nhân thịt", Vệ Đằng cũng chăm chỉ học mấy cách nấu canh hầm từ Tiêu Phàm.
Mặc dù đối với hai người, Tết năm nay có chút sóng gió, nhưng lại ấm áp vô cùng.
Bởi vì có người mà mình yêu thương nhất ở bên cạnh, mùa đông có lạnh dường nào cũng cảm thấy âm áp.
Nghe giọng điệu của anh, như thể cậu là một đứa không biết điều, bướng bỉnh không nghe lời, đã bảo về nhà lại cứ đứng đợi ở sân bay, rỗi hơi không có việc gì làm. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu tâm trạng muốn được gặp anh sớm hơn dù chỉ một chút của cậu... Anh không biết rằng đã lâu rồi không được gặp nhau, cậu nhớ anh biết chừng nào, muốn đến sân bay đón anh biết chừng nào... muốn được lao đến ôm lấy anh ngay giây phút đầu tiên anh bước xuống sân bay...
Có phải anh không hề hiểu được tâm trạng khi lao đến sân bay trong thời tiết lạnh giá của cậu, mà chỉ cảm thấy cậu rỗi hơi không có việc gì làm nên giở chứng? Có phải anh nghĩ rằng về sớm một ngày, về muộn một ngày, hay trễ một giờ cũng chẳng có vấn đề gì cả?
Tết năm nay không vui vẻ gì cho lắm, sau ngày hôm đó Tiêu Phàm không gọi điện đến nữa, Vệ Đằng đương nhiên cũng không thể mặt dày chủ động liên lạc với anh, vì thế hai người cứ chiến tranh lạnh mãi.
Thời tiết vốn đã rất lạnh, cộng thêm trận chiến tranh lạnh của hai người, làm mùa đông dường như càng lạnh hơn. Buổi tối nằm trên giường, Vệ Đằng cuộn tròn trong chăn, sau đó lại nhớ vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cậu của ai đó, khiến cậu lăn qua lăn lại không thể ngủ an giấc được.Vì mẹ cậu nói ra ngoài tiệm ăn tất niên thì không có không khí đón Tết, nhất định phải làm cơm tại nhà. Vệ Nam vẫn phải trực ban ở bệnh viện, những chuyện vặt vãnh trong nhà đều do một tay Lục Song chịu trách nhiệm, vì cậu ta đã được nghỉ Tết rồi.
Vệ Đằng thấy Lục Song bận tối mắt tối mũi bèn gọi điện bảo: "Hay mình về nhà giúp cậu một tay vậy. Sắp Tết đến nơi rồi, một mình cậu làm sao lo kịp chứ".
Đằng nào Tiêu Phàm cũng không về, Vệ Đằng một mình ở trong căn nhà trống không chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng thà về nhà đón Tết cùng bố mẹ, đông người vẫn nhộn nhịp hơn. Đương nhiên Lục Song không phản đối, lái xe đến đón Vệ Đằng, hai người đi siêu thị mua đồ, rồi lại đi mua quà biếu bố mẹ.
Ô tô dừng lại trước cửa hàng quần áo, hai người cùng chọn đồ cho bố mẹ, Vệ Đằng nhìn thấy bên trong có một dãy cà vạt, bất giác chạy đến cầm một chiếc cà vạt rất quen mắt lên nhìn.
Đây là nhãn hiệu mà Tiêu Phàm rất thích, ở nhà anh có một chiếc giống y hệt chiếc này. Hôm đó Vệ Đằng đang mải nấu món canh trứng cà chua trong bếp, anh đi làm về, bước vào bếp ôm cậu từ phía sau, Vệ Đằng run tay chẳng may làm đổ canh trứng lên người anh, chiếc cà vạt và áo sơ mi của Tiêu Phàm đã bị hủy hoại một cách vô cùng chuẩn xác như thế đó.
Nhìn chiếc cà vạt quen thuộc, sống mũi Vệ Đằng cay cay, không biết một mình anh ở thành phô' xa lạ đón Tết kiểu gì, có biết tự mua quần áo mới cho mình không. Có điều, chỉ cần nghĩ là biết, người như Tiêu Phàm không để tâm mấy ngày lễ tết này đâu, càng không có ý nghĩ mặc đồ mới để đón Tết, có nên mua gì đó cho anh ấy không? Dù sao cũng là ngày lễ lớn nhất trong
năm, mặc dù đang chiến tranh lạnh, nhưng cậu cũng không nhỏ nhen đến mức không thèm mua quà cho anh.
Đang mải nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên cô nhân viên bán hàng đứng cạnh nói: "Ngài muốn mua cà vạt ạ?".
Lục Song cũng vừa hay đi tới, liếc chiếc cà vạt trên tay Vệ Đằng một cái, cười nói: "Chiếc này được đấy, có muốn mua không? Để mình quẹt thẻ cho, coi như chút lòng thành của em vợ".
Vệ Đằng vội vàng xua tay: "Thôi thôi, chút lòng thành của cậu mình không nhận nổi đâu”.
Nói đoạn liền đưa cà vạt cho nhân viên bán hàng, tiện thể rút thẻ ngân hàng của mình chìa cho cô ta, "Phiền cô gói giúp tôi".
Mẹ Vệ Đằng vô cùng phấn khởi muốn hấp bánh bao, Vệ Đằng và Lục Song đi theo giúp bà mua hết cái này đến cái kia.
Ngày Hai mươi chín tháng Chạp, Vệ Nam cuối cùng cũng được về nhà. Sáng sớm tinh mơ cả nhà đã bị mẹ gọi dậy nặn bánh bao. Lục Song có năng khiếu thiên phú trên phương diện nấu nướng, dạy một lần là biết làm luôn. Vệ Nam cũng rất khéo tay, những chiếc bánh bao cô nặn tròn trịa mũm mĩm trông rất đáng yêu. Chỉ có Vệ Đằng là vô cùng đau đầu nhìn đông bột và nhân thịt, nặn tới nặn lui cũng không ra hình thù gì. Cuối cùng mẹ cậu không thể nhịn nổi nữa, bà dùng nồi hấp riêng những chiếc "bánh bao" hình thù quái dị do cậu nặn, dùng túi nhựa buộc lại, đưa cho Vệ Đằng tự giải quyết, để đỡ mất công họ hàng nhìn thấy lại chê cười.Sáng ngày Ba mươi, bô' mẹ Lục Song và em gái cậu ta cùng đến nhà cậu. Hai gia đình tụ tập ăn tất niên khiến căn phòng vốn không được rộng rãi cho lắm trở nên chật chội hơn, nhưng cũng náo nhiệt hơn. Vệ Nam ra dáng nữ chủ nhân, bận tíu tít trong bếp, Lục Song đóng vai phụ tá, Vệ Đằng kéo em gái Lục Song vào trong phòng cậu chơi game đối kháng. Các bậc trưởng bô'i vừa nói chuyện phiếm thường ngày vừa xem tiểu phẩm hài, sau đó chán quá quay ra chơi mạt chược, bốn người một bàn, chơi cực kỳ vui vẻ.
Bảy giờ tối, bữa cơm tất niên bắt đầu, gà vịt cá thịt thịnh soạn đầy đủ, mùi vị cũng râ't vừa miệng. Hai gia đình ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn vừa coi chương trình chào mừng năm mới trên ti vi, không khí vô cùng đầm ấm.
Hơn chín giờ thì bữa cơm kết thúc, Vệ Nam bắt đầu thu dọn bàn ăn, dọn bát đũa đi hết, bô' Vệ Đằng bảo cậu đi lấy rượu.
Vệ Đằng lật tung các ngăn tủ trong bếp, tìm cả nửa buổi trời, mới tìm thây được loại rượu mà bố nói. Lúc cậu cầm hai chai chạy ra phòng khách, thì thấy mẹ đang cười tít mắt nghe điện thoại.
"Ừ ừ, chúng ta đều tốt cả, chúc cháu năm mới vui vẻ nhé."
Vệ Đằng lại tưởng rằng người họ hàng nào gọi điện chúc Tết, nên cũng chẳng để ý, cho đến lúc mẹ cậu đột nhiên nói: "Vệ Đằng à? Nó vừa chạy đi lấy rượu, hay bác gọi nó ra nhé?... Không cần à? Ừ, vậy cũng được, chốc cháu gọi vào di động của nó cho tiện, hôm nay nhà đông người, nghe máy bàn ồn lắm. Ừ, chào cháu".
Vệ Đằng hít sâu một hơi, đặt rượu lên bàn, giả vờ thản nhiên hỏi: "Ai gọi đấy mẹ?".
Mẹ cậu cười bảo: "Tiêu Phàm gọi điện chúc Tết bô' mẹ. Đúng lúc con không ở đây, nó bảo chốc sẽ gọi cho con".
"Ồ, thế ạ?" Vệ Đằng mở nắp chai rượu, rót rượu vào ấm rồi nói với bô': "Bô' ơi, con vào bếp hâm rượu một lát".
Bô' cậu đang mải mê xem ti vi, quay đầu nói đại: "Được được, đi đi".
Không có ai nhận ra sự khác thường của Vệ Đằng.
Lúc Vệ Đằng cầm rượu bước vào nhà bếp, Vệ Nam đang rửa bát, liếc thấy những ngón tay cầm ấm rượu của anh trai trắng bệch, cô liền cười hỏi: "Sao thế anh, anh đừng nặn âm rượu như nặn bánh bao nhé".
Vệ Đằng khựng lại một chút, mới thấp giọng nói: "Tiêu Phàm vừa gọi điện đến".
Vệ Nam nói luôn: "À, chắc là gọi điện chúc Tết bô' mẹ chứ gì, anh ấy thật lễ phép".
"Anh ta không muốn nói chuyện với anh." Cánh tay Vệ Đằng đờ ra giữa không trung, "Mẹ hỏi có cần gọi anh ra nghe điện không, anh ta bảo không cần, chốc nữa sẽ gọi vào di động của anh. Nhưng rõ ràng anh ta biết di động của anh đã hỏng rồi... Đến tận bây giờ anh ta vẫn giận anh, ngay cả Giao thừa cũng không muốn nói một câu với anh, em nói xem, anh đã làm sai cái gì chứ? Anh ta có cần phải nhỏ mọn như thế không?".
"Nếu như anh nghe thấy giọng nói hôm đó lúc gọi điện cho em của anh ấy, có lẽ anh sẽ không nghĩ như thế đâu." Vệ Nam đặt bát xuống, quay lại nhìn người anh trai đang cúi đầu không cam tâm, bất giác khẽ thở dài: "Lúc đó em đang ở bệnh viện, nhận được cuộc gọi của anh ấy, thật sự sợ muốn chết, thật đó. Em chưa bao giờ nghĩ Tiêu Phàm lại có lúc căng thẳng đến như thế, em nghe thấy giọng anh ấy đang run rẩy".Ngón tay Vệ Đằng khẽ run lên, "Đó, đó cũng là do anh ta nghĩ ngợi lung tung, chuyện... bé xé ra to".
"Anh không biết đâu, lúc đó thời sự đưa tin có người bị dòng người giẫm chết ở ga tàu hỏa, còn có người già bị xô đẩy chen lấn dẫn đến bệnh tim tái phát, trẻ em thì bị thâ't lạc, bị giẫm chết, những tin tức khủng khiếp như thế quá nhiều. Nếu không tại sao lại huy động nhiều cảnh sát có vũ trang để duy trì trật tự thế chứ?" Vệ Nam khẽ nói.
"Anh ây gọi vào di động của anh thì không gọi được, nghĩ anh đã xảy ra chuyện gì rồi. Bản thân anh ấy lại bị kẹt ở sân bay không thể đi tìm anh, lo muốn phát điên, vì thế mới gọi điện bảo em đến ngay sân bay đón anh. Lúc đó em bị giọng nói của anh ấy làm sợ chết khiếp, liền gọi Lục Song đến ngay sân bay, tới đó nhìn thấy cả biển người, tim em như muốn rụng ra. Nếu không phải Lục Song bình tĩnh đi tìm phát thanh viên nhờ giúp đỡ, chắc em cũng phát điên mất! Anh nói xem, nếu chẳng may anh bị ngã ở một góc nào đó, những người đằng sau chẳng lẽ lại không giẫm lên người anh ư? Anh vô tâm lắm, nếu không phải Tiêu Phàm quá lo lắng cho anh, thì cũng không mắng anh té tát khi anh nghe điện đâu. Chẳng phải lúc nào anh ấy cũng bình tĩnh lịch sự đó sao, chỉ có anh mới có khả năng khiến anh ấy phát điên lên thê'."
Vệ Đằng không nói gì nữa, biểu cảm trên mặt cứng đờ.
Vệ Nam liếc cậu một cái, nói: "Thôi, bọn anh chiến tranh lạnh lâu như vậy cũng đủ rồi đó, di động của anh hỏng rồi anh ấy không có cách nào gọi cho anh được, vậy thì anh gọi cho anh ấy trước đi, có phải là không biết số của anh ấy đâu".
Vệ Đằng hừ một tiếng, quay đầu đi thẳng.
Cậu về phòng khách chơi bài với các bậc trưởng bôi, thua thì bị phạt rượu. Có thể do Vệ Đằng không tập trung tinh thần, chơi bài toàn thua, phải uống râ't nhiều rượu phạt, dần dần cảm thấy hơi say say. Đến lúc đếm ngược đón Giao thừa, Lục Song và Vệ Nam chạy ra ngoài ban công bắn pháo hoa, Vệ Đằng mơ mơ màng màng dựa vào sô pha, tiếng pháo hoa nổ đi đùng đinh tai nhức óc, trời đêm bị những bông pháo hoa rực rỡ lộng lẫy chiếu sáng như ban ngày, bâ't giác trong lòng lại nghĩ đến Tiêu Phàm đang cô độc một mình ở bên ngoài.
Anh nhất định không được ăn một bữa cơm tất niên tử tê' cũng không được xem chương trình chào đón năm mới trên ti vi, cũng không được đón Giao thừa, lúc này có thể anh đã đi ngủ từ lâu rồi.
Lẽ ra hôm đó cậu không nên nổi xung quát anh, bình tĩnh lại nghĩ sẽ thấy, chỉ tại anh quá lo lắng mà thôi, nhưng bản thân cậu lại không biết tốt xấu, còn nói những lời "Anh muốn về hay không cũng được", chắc chắn Tiêu Phàm rất buồn, nên mới im lặng không nói gì cúp máy luôn.
Mây hôm nay thực ra cơn giận đã tiêu tan lâu rồi, nhưng anh mãi chẳng chịu gọi điện cho cậu, Vệ Đằng lại ngại không dám chủ động gọi điện thoại cho anh. Dù sao chính cậu đã nói những lời phũ phàng, nếu gọi trước cho anh thì thật mâ't mặt.
Cứ chiến tranh lạnh mãi như thế, thật ra trong lòng cậu rất khó chịu.
Vệ Đằng bị em gái đẩy vào phòng tắm, cậu mơ màng tắm qua rồi mặc đồ ngủ, mò về phòng mình. Giường rất ấm, hình như đã bật đệm sưởi từ lâu rồi, Vệ Đằng hài lòng nhắm mắt lại.Đang chập chờn ngủ thì bên tai vang lên bài hát kết thúc quen thuộc của mỗi chương trình chào đón năm mới "Đêm giao thừa đáng nhớ". Bên ngoài lại vang lên một tràng âm thanh ầm ĩ, hình như là giọng của Vệ Nam: "Hay là thế này, Lục Song, anh đưa bô' mẹ về nhà nghỉ ngơi đã, nhà em không đủ phòng ngủ".
"Ừ, anh lái xe đưa bố mẹ về trước, em ở đây chờ anh."
'"Ừ, em dọn dẹp phòng khách một chút, bừa bộn quá. Anh lái xe cẩn thận đấy, bây giờ muộn quá rồi."
"Yên tâm đi."
Sau đó căn phòng rơi vào yên lặng hồi lâu, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, vọng lại giọng nói se sẽ của Vệ Nam: "Anh ơi, anh ngủ chưa vậy?".
Vệ Đằng nghe thấy em gái gọi thì liền dụi mắt ngồi dậy: “Sao thế?".
"Này, điện thoại"
Vệ Nam nhét di động vào tay Vệ Đằng, sau đó quay người đi ra, tiện tay đóng cửa lại.
Vệ Đằng cầm di động trong tay, tim có hơi loạn nhịp, lúc này đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, bên tai vọng lại hơi thở vô cùng quen thuộc, giống như Tiêu Phàm đang ở ngay bên cạnh cậu. Cậu nắm chặt di động, chỉ cảm thấy các ngón tay đang run rẩy.
"Tiêu Phàm phải không?"
"Là anh đây."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, Vệ Đằng chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, cổ họng cũng khô rát từng cơn, những lời chưa kịp nghĩ kỹ đã buột miệng nói ra, sau cùng ngay bản thân cậu cũng không biết mình đang nói gì.
"Tiêu Phàm, em đã mua rất nhiều đồ ăn, đợi anh về em sẽ nấu rồi hai chúng mình cùng ăn."
"Còn mua cá anh thích ăn nữa, để ở trong tủ lạnh…"
"Đúng rồi, em còn học cách nấu canh hầm từ Ngưu San San nữa, nguyên liệu đã mua đủ cả rồi, đợi anh về em sẽ nấu cho anh ăn. Em nói cho anh biết nhé, tay nghề nấu nướng của em đã tiến bộ đáng kể đấy, ngay bản thân em còn cảm thây râ't ngon."
"Đúng rồi, hôm nay đã là Hai mươi lăm, bao giờ thì anh mới về đây?"
"Em nhớ anh lắm... Thật đó, đã lâu lắm rồi không được gặp anh, nhớ anh vô cùng."
"Còn nữa, em yêu anh, Tiêu Phàm..."
"Đừng giận em nữa, em yêu anh... thật mà."
Vệ Đằng nói một mạch không ngừng, Tiêu Phàm ở đầu dây bên kia chỉ im lặng lắng nghe. Anh biết Vệ Đằng uống say rồi, nên mới dốc hết những lời đè nén trong lòng đã lâu ra như thế. Nghe Vệ Đằng mơ màng lặp đi lặp lại rằng cậu yêu anh, khóe mắt Tiêu Phàm chợt thấy cay cay.
Chiến tranh lạnh mấy ngày nay, thật ra trong lòng anh rất khổ sở, anh đã phải ra sức kiềm chế ý định gọi điện giảng hòa với Vệ Đằng. Nghĩ kỹ thì, chắc cậu ngốc tính tình thẳng tuột này còn khổ sở hơn anh nhiều.
Thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì, chỉ tại lúc đó lo lắng quá, đầu óc hoảng loạn, nên mới buột miệng mắng cậu. Vệ Đằng tính khí bướng bỉnh, mắng lại anh cũng là chuyện dễ hiểu. Việc này anh đã nguôi giận từ lâu rồi, sao có thể so đo tính toán chỉ vì mây câu nói chứ, hơn nữa trời lạnh thế Vệ Đằng vẫn chạy đến sân bay đón anh, còn có lý do nào khác ngoài chuyện cậu quá nhớ anh? Lý do đương nhiên anh đều hiểu rất rõ, nhưng lại phải chịu khổ sở chỉ vì muốn giữ thể diện.Sao anh lại không nhớ cậu được chứ? Lúc này lặng yên nghe Vệ Đằng đang say không ngừng nói "Em yêu anh", giọng nói ấm ức cố chấp đó khiến anh vô cùng đau lòng. Cuộc đời anh thật sự đã trao cả vào lòng bàn tay của cậu ngốc này rồi.
Tiêu Phàm khẽ thở dài: "Thôi, anh sẽ về sớm nhâ't có thể. Em nghỉ ngơi sớm đi".
Đáp lại anh lại là một tràng hét lớn: "Vệ Nam! Nha đầu chết tiệt, sao lại vứt di động ở chỗ anh? Mau mang đi đi, ồn chết đi được!", sau đó là tiếng ngáy khò khò đáng yêu.
Tiêu Phàm sững người, tiếp đó khẽ bật cười. Thì ra cậu ngốc này tưởng rằng lúc nãy đang nói mê? Có điều trong lúc nói mê còn không ngừng lẩm bẩm Tiêu Phàm em yêu anh, thật làm người ta cảm động và đau lòng.
Vệ Đằng giằng co mãi mới tỉnh khỏi cơn ác mộng, chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Cậu nhìn vào gương sửa lại mái tóc lộn xộn của mình, rửa mặt xong, lúc này mới thấy tỉnh táo hơn nhiều. Lúc bước vào phòng khách, thấy em gái đang múc cháo, Vệ Đằng hơi lúng túng xoa gáy, ho một tiếng, nói: "Em này, hôm qua anh nằm mơ thấy mình đang cầm di động của em gọi điện thoại".
Vệ Nam lườm cậu một cái, "Khả năng nằm mơ của anh khủng khiếp thật, em khâm phục".
Vệ Đằng cười hì hì, giật một chiếc bánh bao trên tay cô nhét vào miệng.
Hôm nay là mùng Một, rất đông họ hàng đến nhà chúc Tết, cô dì chú thím thi nhau gõ cửa, còn đem theo một đông anh em họ ở xa đến, trong nhà thoắt cái náo nhiệt hẳn lên.
Các bậc trưởng bô'i ngồi nói chuyện, Vệ Đằng không chen vào được, vì vậy cậu tạm thời đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh, dắt bọn trẻ con vào thư phòng chơi bài. Cả đám vui vẻ lần lượt chơi trò đâu địa chủ, chơi được vài ván thì nghe thấy tiếng Vệ Nam ở ngoài cửa gọi ra ăn cơm.
Vệ Đằng vuốt tóc một cô em họ, rồi lại vỗ mông một cậu em họ nghịch ngợm, "Đi nào, ra ăn cơm".
Đợi lũ trẻ ra hết, Vệ Nam mới bước vào, nhìn anh trai một cái, rồi chìa di động ra: "Tiêu Phàm gọi đây".
Vệ Đằng ngẩn người, bàn tay cứng đờ hồi lâu không động đậy, Vệ Nam chán nản nói: "Em cũng phục anh ấy rồi, di động của anh bị mất, thế là ngang nhiên coi em như hộp thoại tự động, mỗi lần màn hình hiện lên hai chữ Tiêu Phàm, em lại run lập cập. Cuộc gọi đường dài ngoài vùng phục vụ đây anh ạ!". Vệ Nam nhét di động vào tay Vệ Đằng, "Còn không mau nghe đi".
Đợi em gái đi ra, Vệ Đằng mới thấp thỏm đặt di động kề sát tai, cố ý nghiêm túc nói: "Tiêu Phàm à, chúc anh năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng".
Tiêu Phàm im lặng một lát, giọng nói hình như pha chút thích thú: "Ừ, chúc em năm mới vui vẻ".
Vệ Đằng lấy tay xoa gáy, chiến tranh lạnh mấy ngày trời, bây giò đột nhiên nghe điện thoại, cũng không biết nên nói gì, đành hỏi bâng quơ: "Vậy, anh gọi tôi có việc gì không?".
Tiêu Phàm khẽ nói: "Anh đã về rồi".
Vệ Đằng ngẩn ngơ một lúc, mới hiểu ra ý của anh, cố gắng chế ngự tâm trạng kích động căng thẳng của mình, cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: "Ồ, về rồi à. Về sớm thế này làm gì cơ chứ?"."Có người nói rất nhớ anh, không có anh không ngủ được."
"Ai, ai nhớ anh chứ?" Vệ Đằng căng thẳng cầm chặt di động, giọng nói có hơi run rẩy, cũng không biết đang tức giận hay đang xâu hổ nữa,
"Tôi, tôi đã nói những lời đáng xấu hổ này bao giờ chứ, anh đừng có tự mình ảo tưởng!".
"Anh có nói là em đâu."
"Anh..."
"Ha ha."
"Cười cái khỉ gió! Giữ chút thể diện có được không? Chúng ta vẫn đang cãi nhau đấy, chưa có làm lành đâu!"
"Ừ, anh đã về đến nhà rồi. Tối nay em có về không?"
"Anh bảo về là về chắc? Tôi rất bận, không có thời gian!"
"Được rồi, bao giờ rảnh thì về vậy." Sau đó lại thấp giọng dịu dàng bảo: "Anh ở nhà đợi em".
Dứt lời liền cúp máy.
Vệ Đằng thẹn quá hóa giận ném di động lên trên giường, miệng còn chửi rủa, tên khốn Tiêu Phàm, không phải còn đang chiến tranh lạnh sao? Gọi điện đến cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, lại còn buông lời mập mờ anh ở nhà đợi em, làm máu cậu dồn hết cả lên mặt.
Vệ Đằng đang xoa xoa hai má nóng bừng của mình, thì thấy em gái đẩy cửa bước vào, sầm mặt nói: "Vứt cái gì thế hả, đây là di động của em!".
Sau bữa tối, cô chú định mang đám em họ trở về nhà.
Nhưng nhà cô chú cách đây khá xa, bây giờ cũng muộn, vì vậy Vệ Đằng vô cùng nhiệt tình đề nghị hai người họ ngủ lại một đêm. Nhà cậu có tất cả ba phòng ngủ, bô' mẹ một phòng, cô chú ngủ ở phòng Vệ Đằng, Vệ Nam ngủ chung với cô em họ bé nhỏ.
Vệ Nam cười gian hỏi: "Anh sắp xếp cũng hợp lý lắm. Có điều, tinh thần hy sinh bản thân của anh cũng hơi quá đó, anh định ngủ đâu chứ? Ngủ đâ't hay ngủ trong toilet đây?".
Vệ Đằng ấp úng nói: "Dù sao chỗ kia của anh cũng không xa, anh đi xe về đó ngủ là được".
"Chỉ để ngủ một đêm, mà phải ngồi một tiếng trên xe bus, vậy mà anh bảo không xa hả?"
Vệ Đằng bực mình nói: "Em lắm lời quá đây", nói đoạn quay lưng đi mở tủ lạnh, "Đống
bánh bao này anh sẽ mang về ăn, dù sao nhà mình cũng không ăn hết được. Ý? Sườn xào mẹ làm còn thừa nhiều vậy, anh sẽ mang vê một hộp vậy".
Vệ Nam đứng đó trợn mắt nhìn anh trai, "Anh bê cả tủ lạnh về cho rồi".
"Sao bê được chứ!"
Sau khi nhét đủ các món ngon vào túi to túi nhỏ, Vệ Đằng mới hài lòng mặc áo khoác bước ra khỏi cửa.
Trời đã tối, gió đêm rất lạnh, Vệ Đằng giậm chân đứng đợi ở trạm xe bus, tai mũi lạnh đến nỗi đỏ ửng. Sau mười phút chờ đợi mới thấy chiếc xe bus bò đến với tốc độ của loài ốc sên, Vệ Đằng vội vàng nhảy lên xe tìm ghế ngồi xuống.
Càng gần đến nhà, cậu càng thây hồi hộp.
Từ lúc bắt đầu nghe điện thoại, cậu đã luôn tự cảnh cáo mình hôm nay không được về, nhưng cứ nghĩ đến chuyện anh đã quay về rồi, thì lại không kiểm soát được ý nghĩ muốn gặp anh. Cuôi cùng chỉ còn cách tự an ủi bản thân: Cãi nhau thì cũng phải cãi trước mặt nhau, như vậy mới đã! Lúc rút chìa khóa mở cửa, bàn tay cậu run lên, không biết do lạnh hay do căng thẳng quá. Khó khăn lắm mới mở được cửa, chỉ thấy trong phòng đang sáng đèn, trên giá đựng giày cũng có đôi giày da của anh. Vệ Đằng hấp tấp cởi giày ra, thay dép, vừa định quay người mang đồ ăn vào nhà bếp, thì nhìn thấy cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở, một bóng người quen thuộc bước ra.
Anh mặc áo ngủ màu trắng, xương quai xanh quyến rũ và lồng ngực vạm vỡ lộ ra ngoài, từ mái tóc đen tuyền của anh, những giọt nước đang chảy xuống từng giọt một, trông gợi cảm vô cùng.
Vệ Đằng đứng đực tại chỗ đờ đẫn nhìn anh, Tiêu Phàm bước đến trước mặt cậu hỏi: "Ở nhà không còn việc gì nữa sao? Sao lại về đây thế này?".
Lúc này Vệ Đằng mới bừng tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, "Em, mẹ em bảo mang chút đồ ăn về cho anh".
Tiêu Phàm ồ một tiếng, ánh mắt thâm trầm dính chặt lấy người Vệ Đằng, không chịu dời dù chỉ một giây.
Ánh mắt đó làm toàn thân Vệ Đằng không thoải mái, bèn ho một tiếng vòng qua anh đi vào nhà bếp, nhét tất cả đồ ăn trên tay vào tủ lạnh. Dù không quay lại nhìn nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng đó bám lấy mình.
Đang lúc không biết nên làm gì mới phải thì nghe thấy Tiêu Phàm nói: "Vệ Đằng, em lại đây".
Vệ Đằng xị mặt bước đến trước mặt anh, "Cái gì?".
Trả lời cậu là cái ôm dịu dàng của anh, cùng với giọng nói trầm thấp bên tai: "Lạnh lắm phải không?".
Có lẽ do vừa tắm xong nên cơ thể anh đặc biệt ấm áp. Vệ Đằng được anh ôm nhẹ trong lòng, chỉ thấy bờ ngực trắng lóa trước mắt làm cậu choáng váng đầu óc. Trên người anh có mùi sữa tắm nhàn nhạt, cơ thể vừa tắm xong toát ra hơi nóng âm ẩm, làm cơ thể lạnh cóng của Vệ Đằng ngay tức khắc trở nên ấm áp.
Vệ Đằng vùi đầu vào ngực anh, hai tay cũng tự nhiên vòng qua ôm chặt lấy anh, hưởng thụ hơi âm hiếm có trong những ngày đông lạnh giá.
"Nhìn này, tai em đỏ ửng vì lạnh rồi." Tiêu Phàm khẽ nói, tiếp đó bờ môi nóng hổi của anh không do dự chạm lên vành tai đỏ ửng của cậu.
Vệ Đằng rùng mình run rẩy, sau đó thẹn quá hóa giận đẩy mạnh anh ra, trợn mắt nói: "Anh làm cái gì thế! Không phải đang chiến tranh lạnh à, sao anh cứ làm như không có gì thê?".
Tiêu Phàm nhún vai tỉnh queo: "Không phải đã làm lành rồi à?".
"Làm lành từ bao giờ chứ?"
Tiêu Phàm nhìn cậu, ánh mắt toát lên vẻ vô tội, "Tôi qua chính em luôn miệng nói yêu anh".
"Cái gì?! Sao tôi có thể nói ra những lời mất mặt đó chứ?" Mặc dù khá lớn giọng, nhưng câu nói của Vệ Đằng lại không được tự tin cho lắm.
Tiêu Phàm cười khẽ: "Có cần nghe ghi âm không?".
Nghĩ lại tên tiểu nhân bỉ ổi này đã từng lừa mình bằng chiêu này một lần, Vệ Đằng không phục nói: "Được thôi, có bản lĩnh thì bật bản ghi âm đi".
Tiêu Phàm ừ một tiếng, quay người đi vào phòng ngủ.
Vệ Đằng theo sau anh không rời một bước, hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm cận kề.Tiêu Phàm cầm chiếc di động đang sạc pin trên nóc tủ đầu giường lên, bật một đoạn ghi âm.
"Tiêu Phàm, em nhớ anh lắm... Thật đó, đã lâu lắm rồi không được gặp anh, nhớ anh vô cùng."
"Tiêu Phàm, em yêu anh... Em yêu anh..."
Giọng nói ấm ức đó... đáng thương như thể âm thanh làm nũng của một chú cún con bị bỏ rơi. Thậm chí còn đượm mùi cám dỗ, thật không ngờ âm thanh đó lại là giọng nói của cậu!
Mặt Vệ Đằng thoáng cái đỏ tung bừng, cúi đầu nắm chặt hai tay không nói gì.
Thật chỉ muốn đập cho tên khốn này một trận, sao hắn lại giở thủ đoạn ghi âm thô bỉ vô liêm si này?! Mà người đáng bị ăn đòn là bản thân cậu mới phải, thật là không biết xâu hổ, sao có thể nói ra những lời buồn nôn như thế chứ?!
Tiêu Phàm tắt di động, khẽ nói: "Đã lâu lắm rồi em không nói những lời cảm động thật lòng thế này với anh, thế nên anh mới ghi âm lại làm kỷ niệm". Bạn đang �
"Anh bị thần kinh à!"
Thấy mặt mũi Vệ Đằng càng lúc càng đỏ, Tiêu Phàm cười cười, tiện tay kéo chú nhím đang xấu hổ vào lòng mình. Anh khẽ cọ cằm lên tóc cậu, hỏi nhỏ: "vẫn còn giận sao?".
Vệ Đằng không nói gì.
"Lúc đó tại anh lo lắng cho em quá, sợ em xảy ra chuyện gì, nên mới nổi nóng với em. Có biết không hả?"
Vệ Đằng rầu rĩ ừ một tiếng.
"Mấy hôm nay anh nghĩ đủ cách để quay về, nhưng quá nhiều chuyến bay bị hủy bỏ, số người tắc lại sân bay quá lớn, rất khó mua được vé máy bay."
"Vậy làm sao anh về được?"
Tiêu Phàm khẽ vỗ vai cậu, nói: "Ngồi xe khách chứ sao. Sáng sớm hôm qua lên xe, chiều nay mới về đến nơi".
Vệ Đằng trong lòng xót xa, bất giác ôm chặt lấy anh, "Đêm qua lúc anh gọi điện cho em, là ở bến xe khách sao?".
"Không phải đã nói tuyết ngừng rơi, nhiệt độ ấm hơn sẽ về sao. Sao anh không chờ thêm mấy ngày nữa rồi hãy về, đêm Giao thừa còn chạy đến bến xe khách..."
"Anh muốn về sớm một chút." Tiêu Phàm vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang vùi trong ngực anh lên, chỉ thấy cậu ngốc của anh mắt đã ươn ướt. Anh dùng ngón tay khẽ lau nước mắt trên má cậu, rồi ghé sát vào bờ môi cậu, nói nhỏ: "Bởi vì, anh rất nhớ em".
"Vì thế nên phải nghĩ cách để về sớm hơn một chút."
"Dù là một ngày, anh cũng không muốn đợi."
Giọng nói trầm thấp dịu dàng của Tiêu Phàm phảng phất bên tai, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cậu, khuôn mặt Vệ Đằng lại đỏ ửng lên. Cảm thấy hơi thở của anh càng lúc càng gần, cậu khẽ run rẩy nhắm mắt lại.
Quả nhiên môi cậu cảm thây một sự va chạm âm nóng. Nụ hôn của anh quen thuộc như thế, nhưng vẫn làm người ta tim đập loạn nhịp.
Vệ Đằng nhắm chặt mắt lại, ngoan ngoãn hé miệng, để mặc cho anh xâm chiếm.
Đầu lưỡi khéo léo của Tiêu Phàm khẽ lướt qua khoang miệng cậu, làm Vệ Đằng bâ't giác run lên. Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh, cũng có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim loạn xạ hoàn toàn trái ngược với động tác dịu dàng đó, nhịp tim dữ dội đấy làm toàn thân Vệ Đằng nóng bừng.Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, sau một thời gian dài mới được trùng phùng, những đụng chạm thân mật khiến Vệ Đằng căng thẳng như nụ hôn đầu vậy. Nụ hôn triền miên đem lại ảo giác gần như muốn ngừng thở, nhưng lại không nỡ buông tay, cậu ôm chặt lấy anh, khờ khạo đáp lại.
"Ư… A a..."
Tiếng rên khe khẽ bật ra khỏi cổ họng, nghe rất đáng yêu, Tiêu Phàm không kìm nổi hôn sâu hơn, cho đến khi Vệ Đằng không còn sức chống đỡ, toàn thân run lên khe khẽ, anh mới chịu buông cậu ra.
Vệ Đằng vội vàng há miệng thở sâu, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tiêu Phàm vang lên bên tai: "Có phải là lần đầu đâu, sao... em thấy sợ à?".
Vệ Đằng vừa thẹn vừa mệt, chỉ đành nhắm tịt mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai... ai sợ chứ? Chỉ tại... đã lâu không gặp... nên người ta... hơi căng thẳng thôi".
Tiêu Phàm cười khẽ nói: "Em căng thẳng thế này, hại anh cũng căng thẳng theo".
Vệ Đằng trợn mắt nhìn anh tức tối, "Anh căng thẳng chỗ nào chứ, em thấy anh..." Còn chưa nói hết câu, cậu đã hiểu ra mình mắc bẫy rồi. Anh chẳng có chút căng thẳng nào cả, ngược lại còn đang mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Vệ Đằng đỏ mặt quay đi chỗ khác, lại bị anh kéo lại, cúi người tiếp tục hôn cậu.
"Đừng căng thẳng, anh sẽ dịu dàng mà."
Tiêu Phàm hôn Vệ Đằng dữ dội hơn, đôi môi nóng bỏng bắt đầu hôn cuồng nhiệt từ xương quai xanh xuống dưới, để lại một dãy những dấu hôn đỏ sẫm ám muội.
Vệ Đằng bị anh hôn đến toàn thân run rẩy, ra sức thở sâu điều chỉnh nhịp tim.
"A... a... Tiêu, Tiêu Phàm... Đừng..."
Vệ Đằng không ngọ nguậy nữa thuận theo sự vuô't ve khéo léo của anh. Tiêu Phàm cúi người mải mê để lại những dấu cắn trêu ngươi cậu.
"A...ư ư... Tiêu Phàm..."
Một dòng khoái cảm như luồng điện chạy qua người cậu, Vệ Đằng há miệng, hai tay luồn vào mái tóc anh. Chỉ cần nghĩ đến những hành động lúc này của anh thôi, Vệ Đằng đã muốn ngầt xỉu, mở mắt ra thấy Tiêu Phàm đang dịu dàng hôn mình, Vệ Đằng không làm chủ được bản thân, toàn thân run lên bần bật, chỉ cảm thấy một luồng điện bỗng chạy dọc xuống bên dưới.
“A a…”
Âm thanh khàn đặc quyến rũ mê hồn, không ngờ lại được thốt ra từ miệng cậu...
Vệ Đằng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn đủ sức để nhấc tay lên nữa, chỉ đành nằm bệt trên giường bất động.
Khuôn mặt Tiêu Phàm bỗng sát lại, cử chỉ và biểu cảm khêu gợi ấy của anh, thật quyến rũ không nói nên lời.
Vệ Đằng bất giác trợn mắt nhìn anh, "Anh... anh...".
Tiêu Phàm mỉm cười nói: "Quả nhiên hôm nay em căng thẳng quá rồi". Sau đó lại ghé sát vào vành tai đỏ ửng của cậu, nói nhỏ: "Anh thích lắm".
Vệ Đằng nhắm mắt lại, xấu hổ giấu mặt đi.
Bàn tay Tiêu Phàm từ tấm lưng trơn mịn của cậu lần xuống, anh sớm đã không đủ kiên nhẫn, nói: "Thả lỏng đi em, anh không muốn làm em bị thương".Vệ Đằng vẫn còn chút căng thẳng, toàn thân bất giác run bần bật.
Tiêu Phàm đột nhiên nhấc cằm cậu lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, "Vệ Đằng, anh yêu em". Thây Vệ Đằng trợn mắt nhìn mình chằm chằm, anh lại nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Anh yêu em".
Vệ Đằng nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đen tuyền của anh, cảm giác â'm áp kỳ diệu trong nháy mắt lan truyền khắp cơ thể.
Cơ thể cậu cũng dẩn thả lỏng, Vệ Đằng giơ tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, "Em cũng yêu anh...".
“A ư…”
Lúc Tiêu Phàm đột ngột tiến tới, dù cơ thể nhất thời đau nhói, nhưng trong lòng cậu hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Cậu ôm chặt lấy anh, giao phó tất cả cho anh, thả lỏng cơ thể đón nhận anh. Đòn công kích càng lúc càng mãnh liệt điên cuồng hơn, làm Vệ Đằng sắp không chống đỡ nổi, ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên ngắt quãng vỡ vụn.
"Chậm, chậm một chút... Tiêu Phàm..."
"Có dễ chịu không?" Tiêu Phàm hơi dừng lại một chút, Vệ Đằng đỏ bừng mặt ấp úng trả lời:
“Có…”
Tiếp theo lại là một trận công kích dữ dội, khiến Vệ Đằng bị từng đợt khoái cảm trào dâng như thủy triều nhấn chìm, bất giác kêu lên thất thanh.
“A a… Tiêu... Phàm... Không... Không được rồi..."
"... Anh... Chậm chút..."
“…”
Không biết có phải Tiêu Phàm bị những câu nói ấm ức "em yêu anh" mà Vệ Đằng nói đêm Giao thừa làm cảm động hay không, đêm nay, anh cũng nói rất nhiều câu "anh yêu em". Như thể muốn chứng minh lời mình nói là thật, Tiêu Phàm điên cuồng ham muốn cơ thể Vệ Đằng rất nhiều lần, nỗi nhớ nhung tích lũy bao ngày qua toàn bộ được phát tiết ra ngoài hết.
Đến tận gần sáng, Vệ Đằng cuối cùng không thể chịu nổi sự giày vò của anh, mệt quá lăn ra ngủ mất.
Nhưng Tiêu Phàm lại chẳng buồn ngủ chút nào, anh giật mình nhận ra trên đầu gối Vệ Đằng có một vết thương.
Có lẽ là vết cước do lạnh quá, mặc dù bây giờ đã lành rồi, chỉ còn một vết tím lờ mờ, nhưng đối với Tiêu Phàm lại vô cùng nhức mắt.
Nếu không đoán sai, thì vết thương này là do cái hôm trời lạnh cậu ngốc của anh chạy đến sân bay, đứng ba tiếng ở nơi gió tuyết dữ dội, lạnh đến nỗi tay chân tê dại nhưng vẫn cô' chấp đứng đợi, chỉ vì muốn được gặp anh vào giây phút đầu tiên anh bước ra. Cậu ngốc nghếch yêu anh nhiều đến như thế, sao anh có thể đành lòng buông cậu ra chứ?
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xâu hổ của cậu, dù đang ngủ nhưng lông mi vẫn hơi run run, trong lòng Tiêu Phàm bỗng thây ấm áp trào dâng, bâ't giác nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dịu dàng ôm chặt lây đầu gô'i bị cước của cậu như bảo bô'i, kéo chăn cuộn tròn hai người lại, sưởi ấm cho nhau.
Cách sưởi ấm này của Tiêu Phàm luôn dẫn đến kết quả, sáng hôm nay tỉnh dậy Vệ Đằng sẽ rất tức tô'i và ngượng ngùng.
Vệ Đằng trong lòng thầm chửi rủa, không biết tên lang sói này muốn gì nữa đây? Nhưng nhìn khuôn mặt yên lặng say ngủ của anh, Vệ Đằng lại thấy thương.
Cái tên ngô'c này, đêm Giao thừa còn chạy đến bến xe khách, người ta thì ngồi nhà vui vẻ xem ti vi ăn tâ't niên, chỉ mình anh ngôc nghếch chạy đến bến xe trong gió lạnh, chỉ vì muốn được gặp cậu sớm hơn một ngày, thật là ngu ngốc mà... Muộn một ngày cũng có sao đâu.
Hôm qua về đến nhà chắc chắn không chịu ăn uống tử tế, tối qua lại... giày vò người ta đến tận khi trời sáng, chẳng trách bây giờ ngủ say như lợn chết vậy!
Đến chiều Tiêu Phàm mới tỉnh dậy, Vệ Đằng hâm nóng lại đồ ăn rồi gọi anh ra ăn cơm.
Tiêu Phàm ngồi đô'i diện trước mặt cậu, chỉ thấy cậu cứ cúi gằm đầu mãi, cổ hơi đo đỏ.
Tiêu Phàm cầm bánh bao trên đĩa lên cắn một miếng, nói: "Màn thầu mẹ em làm đặc biệt thật đó, bên trong còn có cả nhân thịt".
Vệ Đằng ấp úng nói: "Đó là bánh bao".
"Bánh bao?" Tiêu Phàm ngờ vực nhìn lại cục bột có hình thù kỳ dị, lập tức hiểu ra vân đề, "Là bánh bao em nặn đúng không?".
“Ừm”
"Ngon lắm." Tiêu Phàm thực sự rất đói, ăn liền mây cái, thây Vệ Đằng cứ cúi đầu nghịch nghịch thức ăn trên đĩa, Tiêu Phàm bâ't giác hỏi: "Sao cúi đầu mãi thế, cổ em bị lệch à?".
"Không có."
Tiêu Phàm không kìm được lại liếc Vệ Đằng một cái, chỉ thấy cậu đang sầm mặt nhai bánh bao, nhai như thể cắn cổ kẻ thù không bằng.
Tiêu Phàm khẽ ho một tiếng: "Ngày mai có nên đến chúc Tết bố mẹ em không?".
"Không đi."
"Sao thê?"
"Anh không biết xấu hổ nhưng em thì có đây, đang mùa đông sao có thể bảo là bị muỗi cắn được chứ!"
Tiêu Phàm nhìn một dãy dấu hôn mờ ám trên cổ Vệ Đằng, liền bật cười: "Để mấy hôm nữa đi vậy, em cứ nghỉ ngơi đã".
"Hừ."
"Đúng rồi, tuần sau anh lại phải đi công tác."
"Khốn kiếp! Bảo sếp của các anh đi chết đi! Lần nào anh đi công tác về em cũng bị hành hạ! Em sợ lắm rồi!"
Người kia ngây thơ vô tội bảo: "Nhưng trông em rất hưởng thụ mà".
"Đó lại là chuyện khác." Vệ Đằng ho một tiếng, nghiêm giọng nói: "Đi bao lâu?".
"Một ngày"
"... Anh đi chết được rồi đây."
Ở cạnh Vệ Đằng đã lâu, Tiêu Phàm đã quen với những cuộc cãi vã vô duyên vô cớ này, có lúc anh cảm thấy những cuộc cãi vã vụn vặt này cũng râ't thú vị. Chỉ có điều cãi vã nho nhỏ thì vun đắp tình cảm, nhưng cãi nhau to lại thật tốn hại sức khỏe.
Lần chiến tranh lạnh kéo dài mấy ngày qua, mặc dù đều khiến hai người khổ sở trong lòng, nhưng khi hiềm khích được xóa bỏ, lại đem đến nhiều thu hoạch bất ngờ.
Ví dụ như chiếc di động mới giống hệt cái cũ mà Tiêu Phàm tâm lý mua cho Vệ Đằng, anh còn giúp cậu lưu sẵn sô' điện thoại của người nhà và bạn bè, làm Vệ Đằng cảm động vô cùng. Ví dụ như khi cậu lôi chiếc cà vạt mua tặng Tiêu Phàm ra, còn tự tay thắt giúp anh, Tiêu Phàm cũng cực kỳ kích động ôm chặt cậu hôn tới tấp một chặp.
Chúc Tết bố mẹ hai bên xong xuôi, cả hai suốt ngày quanh quẩn trong nhà.
Tiêu Phàm rất thích ăn loại "màn thầu có nhân thịt", Vệ Đằng cũng chăm chỉ học mấy cách nấu canh hầm từ Tiêu Phàm.
Mặc dù đối với hai người, Tết năm nay có chút sóng gió, nhưng lại ấm áp vô cùng.
Bởi vì có người mà mình yêu thương nhất ở bên cạnh, mùa đông có lạnh dường nào cũng cảm thấy âm áp.