Hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Phàm đi đến cửa toilet thấy Vệ Đằng đang đánh răng, lúc ngẩng lên nhìn y, ánh mắt có hơi kỳ quái. Tiêu Phàm cảm thấy mạc danh kỳ diệu, lại xoay người ra sân thượng hít thở không khí trong lành.
Vệ Đằng có chút chán nản cào cào tóc, xem ra Tiêu Phàm không nhớ gì cả, lời thoại chuẩn bị sẵn cũng không dùng. Quên đi, vốn dĩ cũng không phải người tính toán chi li, Tiêu Phàm không nói, hắn cũng không đề cập làm gì, tránh khiến cả hai xấu hổ. Vệ Đằng rất tự nhiên đem chuyện này ném ra sau đầu, bắt đầu vội trước vội sau thu dọn hành lý.
Nhưng là lòng luôn mang loại cảm giác kỳ dị, nhất là lúc bị cặp mắt sâu sắc kia của Tiêu Phàm nhìn đến, Vệ Đằng lại cảm thấy dạ dày đau, có lẽ là trái tim đang đau.
“Thu dọn hành lý đàng hoàng trước, buổi chiều lại đi dạo, trước khi lên xe còn có thể kịp đi ngắm cảnh đêm.” Vệ Đằng một bên sắp xếp một bên lẩm bẩm, xe 10 giờ, buổi chiều đi dạo trên đường Chính Dương(*) mua vài thứ, 8 giờ tối còn có thể đến kịp xem Nhật Nguyệt song tháp trong truyền thuyết, Vệ Đằng không muốn lãng phí bất luận khoảng thời gian nào.
Tiêu Phàm cười cười: “Tôi đi cùng cậu nhé!”
Những lời này lại khiến Vệ Đằng có hơi thụ sủng nhược kinh, Tiêu Phàm chỉ là cảm thấy một mình ngơ ngẩn ở lại khách sạn rất nhàm chán, Vệ Đằng mặc dù ồn ào, nhưng theo hắn đi dạo loanh quanh dù sao so với ở lại phòng buồn bực mốc meo cũng tốt hơn.
Trên đường, rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo các quầy hàng lưu niệm, Tiêu Phàm đi theo phía sau Vệ Đằng, cảm thấy hơi quái lạ, chỉ là người vừa quen biết không lâu thôi mà, bản thân mình lại cùng hắn đi dạo phố? Dưới cái nóng rát của mặt trời, cùng một người đàn ông nhiệt tình quá mức đi dạo phố, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy tối hôm qua mình bị sốt đến hỏng cả đầu óc rồi.
Còn không bằng mốc meo im lặng trong phòng.
Tiêu Phàm đối với Vệ Đằng, chính là tâm lý mâu thuẫn như thế này.
Có khi cảm thấy hắn rất phiền, có khi lại cảm thấy hắn rất thú vị.
Có đôi khi cảm thấy hắn cười giống quỷ hút máu, có đôi khi lại cảm thấy nụ cười đó rất dễ thương.
Rất ghét kẻ như hắn không cần hoài nghi, khó hiểu chính là bản thân ở cùng hắn lại vô cùng thoải mái.
Tiêu Phàm theo sau Vệ Đằng có chút bất đắc dĩ, nhìn hắn vơ vét một đám quà nhỏ, nhét đầy cả túi lớn, trên đường về, Vệ Đằng lại mua 1 cái móc treo điện thoại đưa cho Tiêu Phàm.
Nhìn chuỗi dây treo điện thoại mang hai mảnh kim loại hình thoi đơn giản, bên trên viết hai chữ Tiêu Phàm, tâm tình Tiêu Phàm có chút phức tạp.
Món đồ giá 2 đồng, nói không chừng qua 2 ngày sẽ rỉ sét, ném cũng không ai thèm nhặt.
Nhưng đó là lần đầu tiên y nhận được quà như thế này, rõ ràng chỉ là một cái móc treo di động đơn giản, thậm chí có thể gọi là quê mùa, tại sao lại có chút cảm động chứ?
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, bỏ qua những… ưu tư không tên này, nhận lấy vòng dây trong tay Vệ Đằng, nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi.
Vệ Đằng vừa cười vừa tiếp tục cùng chủ tiệm mua dây treo: “ông chủ, lấy thêm hai dây, một dây ghi Tiêu Phàm, còn một dây ghi Chu Vũ, dùng cái hình cỏ bốn lá ấy.”
Ra ngoài chơi một chuyến, lúc nào cũng nhớ kỹ phải mang quà về cho bạn bè, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của hắn, lòng Tiêu Phàm nghĩ, sao mình không có người bạn như vậy nhỉ?
Như Diệp Kính Văn, Lâm Vi, bọn họ là loại người cao ngạo giống mình, nói đi đâu du lịch cũng sẽ không mua gì về cho bạn bè, vì bọn họ biết bản thân cũng vậy, cảm thấy những món đồ chơi nhỏ kia rất tầm thường vô vị.
Nhưng mà Vệ Đằng, hắn luôn đối với những món đồ giản giản đơn đơn nhắc đến hào hứng, có thể đem món đồ nhỏ giá 3 đồng tiền xem như báo vật cất vào túi, mang về cho bạn hắn.
Bạn bè của hắn, hẳn là đều rất thích hắn nhỉ.
Tiêu Phàm cảm thấy sự khác biệt giữa bản thân và hắn thật sự quá rõ ràng, nhường nhịn lẫn nhau mới có thể bình an vô sự sống qua mấy ngày nay, may mắn chặng đường đáng sợ đêm nay sẽ kết thúc.
Buổi chiều, chuẩn bị xong hành lý trở về, Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại căn phòng cùng Vệ Đằng sống chung 3 ngày, nhẹ nhàng mỉm cười, tạm biệt, cơn ác mộng của ta.
Lại có thể mơ thấy hôn hắn, quả nhiên bị điên rồi.
Tiêu Phàm vừa định ra cửa, Vệ Đằng đột nhiên đưa cho một tờ giấy, bên trên viết một dãy số.
“Bên trái là số di động, bên phải là số QQ, ở giữa là địa chỉ mail của tôi.” Vệ Đằng một bên gãi đầu, một bên giải thích, nhìn vẻ mặt hắn hình như có hơi ngượng, “qua hôm nay sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, sau này nếu anh thấy buồn, bất cứ lúc nào hoan nghênh tìm tôi nha, đúng rồi, nhớ gửi mail cho tôi, tôi sẽ gửi ảnh chụp lại cho anh.”
Tiêu Phàm ừ một tiếng, đem tờ giấy cất vào túi.
Nói đùa sao, lúc buồn tìm cậu? Tôi mới sẽ không tự đi tìm phiền toái, còn ảnh chụp, cũng không có giá trị mà?
Không biết vì sao, trên đường đi Vệ Đằng cứ luôn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tiêu Phàm đợi rất lâu, hắn cũng không nói ra miệng.
Mãi đến lúc lên xe lửa, cất hành lý xong ngồi xuống, Vệ Đằng vẫn không nói lời nào.
Lần này không giống lúc trước, 7 người chen chúc trong không gian 6 người, người đổi vị trí cũng đã trở về ngồi.
Tiêu Phàm ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời đã tối rồi, xe lửa rời khỏi khu vực nội thành, thỉnh thoảng hiện lên vài ngọn đèn mờ bên ngoài cửa sổ.
“Tiêu Phàm, ra ngoài hít thở không khí đi.”
Tiêu Phàm cảm giác hắn có gì muốn nói, nhịn một đường, tên này cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi à? Cười khẽ đứng dậy cùng hắn ra ngoài, bởi vì trời tối, trong xe im lặng khác thường, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi đến chổ tiếp nối giữa các khoang, cả hai mỗi người một bên tựa vào tường xe lạnh lẽo.
“Nói đi.” Tiêu Phàm hai tay khoanh trước ngực chờ Vệ Đằng mở miệng.
“Ai, chúng ta mới quen biết mấy ngày, tôi biết, tôi không có tư cách nói với anh những điều này, nhưng mà…” Vệ Đằng dùng ngữ điệu rất nghiêm túc nói, khuôn mặt nghiêm túc đó đúng là có chút kỳ quái. “Chúng ta bắt đầu quen biết nhau được vài ngày, tôi cũng nhìn ra được anh sống mệt mõi chết được, rất không vui vẻ. Tôi không biết anh có quá khứ như thế nào, nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, tuổi còn trẻ, có chuyện gì không bỏ xuống được, anh vui hay không thì trái đất vẫn cứ quay mà.”
Tiêu Phàm yên lặng không nói gì, chỉ thấy đối phương đột nhiên hơi ủ rũ, khẩu khí khuyên răn lúc nãy chẳng còn sót lại chút gì, dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn cũng tan biến không thấy nữa.
“Cái đó, dù sao anh xem như là bạn tôi, phỏng chừng anh xoay người liền quên đi lời tôi, tôi cũng không biết làm cách nào khuyên bảo anh.”
“Thì… cứ như vậy đi.”
Vệ Đằng hướng Tiêu Phàm cười cười, liền xoay người đi vào xe, lúc đi đến cửa lại đột nhiên quay đầu lại làm mặt quỷ, “Tâm của mình thì mình đau, mặt nhăn nhó cho ai xem chứ.”
Vệ Đằng là người như vậy, cái gì cũng không để trong lòng, lạc quan hướng về phía trước mới có thể sống đơn giản vui vẻ như vậy.
Đối với chúng ta dù sao cũng là bất đồng.
Mãi đến sau khi bóng lưng Vệ Đằng biến mất, Tiêu Phàm mới nhẹ nhàng thở dài. Vệ Đằng cậu không biết, cậu là người đầu tiên quan tâm tôi có vui vẻ hay không, nhưng mà chúng ta đã định trước chỉ là vô tình cùng xuất hiện, cậu sẽ không hiểu được nỗi đau của tôi, đương nhiên, cậu cũng không cần hiểu.
Vé tình nhân nhầm lẫn, một hành trình lộn xộn, hãy để nó nhanh chóng kết thúc đi.
Sau khi về chỗ, một đám người cùng nhau chơi bài, Vệ Đằng ở bên cạnh xem, dáng vẻ hết sức phấn khích đó, tựa như từ lâu đã đem cuộc nói chuyện vừa nãy ném ra sau đầu.
Mà Tiêu Phàm lại rất lâu không thể bình tĩnh.
Đạo lý Vệ Đằng vừa nói thực ra rất đúng, rất đơn giản, nhưng muốn làm được lại quá khó khăn, không phải tôi muốn nhăn nhó mặt mày, mà là, thật sự không có chuyện gì đáng để vui vẻ, có thể giống như cậu mỉm cười tươi sáng.
Một chuyến hành trình bất ngờ cứ như vậy đã kết thúc, kỳ nghỉ 11 ngày còn thừa lại 3 ngày.
Vệ Đằng về nhà liền đem bản thân ném lên giường, nói cần phải ngủ bù, kỳ thực mấy ngày nay ở cùng Tiêu Phàm, hắn cũng ngủ không ngon, nằm mơ bị chó cắn này, bị xe tông này, thậm chí bị sét đánh, dù sao đều là những giấc mơ không thể tưởng tượng nổi, điểm giống nhau chính là một chữ – suy.
Vệ Nam bởi vì chột dạ, sau khi anh trai trở về rất tự giác mang quần áo hắn đi giặt, còn vội vàng giúp thu dọn hành lý.
Vệ Đằng lúc trời tối tỉnh dậy, em gái đã làm xong cơm tối. Ăn như cuồng phong cuốn lá rụng, Vệ Đằng lúc này mới lau miệng thõa mãn, chớp chớp mắt nói với em gái, “Nam Nam, ngày mai anh phải đến trường làm thủ tục.”
“Thủ tục gì?”
“Trao đổi sinh, biết không?”
“Anh? Không phải chứ?” Thì như anh vậy, trao đổi đến trường khác, quả thực là làm cho trường cũ của anh mất thể diện mà.
“Đúng vậy, khoa hóa học của trường anh với khoa hóa học của T Đại hàng năm đều có danh sách trao đổi.”
“À… mấy việc này em cũng từng nghe nói qua.” Bây giờ có rất nhiều trường đều có chương trình trao đổi sinh, nói là học tập qua lại, thúc đẩy giao lưu học thuật. Vệ Nam đối với chuyện của khoa hóa học cũng không nắm rõ, nên cũng không ngờ anh hai lại tham gia trao đổi sinh đến T Đại.
“Sau khi anh qua đó, em phải bảo vệ anh thật nhiều, nghe không?” Vệ Đằng đối với em gái luôn là khẩu khí ra lệnh.
Thì gương mặt hung dữ cuồn cuộn như anh, còn muốn em che chở sao… trong lòng Vệ Nam thầm mắng hắn nhưng bên ngoài lại cười đến sáng rực… “Yên tâm đi anh à, trường bọn em không đáng sợ vậy đâu, sói không nhiều mà” thì cũng anh đi du lịch quen được một con ấy, còn một con đưa vé cho em. Nghĩ đến đây, Vệ Nam không khỏi thở dài, ai, Hắc Bạch song lang nổi danh của T Đại, thế nào đều bị anh em chúng ta đụng phải cả.
“Nam Nam, ngày mai cùng anh đi nhuộm lại tóc, đi trường em đầu tóc này quá mức.”
“À, đúng rồi anh, thời gian trao đổi của anh là bao lâu vậy?”
“1 năm à, đi học cùng với năm 3 của trường các em, lúc khai giảng lẽ ra nên đi làm thủ tục rồi, lúc kết thúc học kỳ vẫn chưa xong, chổ giáo vụ giúp mọi người làm nhanh.”
“A, vậy à.”
Ngoài miệng Vệ Nam đồng ý, trong lòng lại có chút bất an, cực phẩm như anh mình, đến trường bọn mình, kia quả thật là tai họa đến động bàng ti rồi – ngưu tầm ngưu, mã tầm mã hay là ngoại tộc khai chiến?
Ngày kế, Vệ Đằng liền lôi em gái đi nhuộm tóc, còn để em gái dựa vào tiêu chuẩn trường họ để tư vấn cho mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Kết quả, dưới sự hoa chân múa tay của Vệ Nam, Vệ Đằng cuối cùng cũng đem mái tóc vàng dựng đứng nhuộm về màu đen, cắt đi một mớ tóc vừa dài ra, đặt biệt chừa lại mấy sợi lất phất, gió thổi lay động trên chân mày, nhìn nghiêng rất cuốn hút.
Da Vệ Đằng vốn trắng, đường cong trên gương mặt cũng xinh đẹp, tuy rằng tính cách thẳng thắn nhưng vẻ ngoài tuyệt đối không thô lỗ mắt to, lông mày rậm. Chuẩn bị đầu tóc xong, nghiễm nhiên có bộ dạng học sinh gương mẫu. Đáng tiếc, cười lên lại lộ bản tính, nói chuyện thì là 10 câu có một chữ phi, thật là bôi nhọ bộ mặt kia của hắn.
Vệ Nam nghĩ thầm, còn may là sự nhiệt tình hào phóng quá mức của hắn rất xem trọng nghĩa khí bạn bè, phái hào phóng điển hình, nếu không thì mã ngoài này của hắn ngược lại đúng là đạt đến tiêu chuẩn tiểu nhược thụ xinh đẹp trong tiểu thuyết.
Trước khi rời trường, Vệ Đằng mời Chu Vũ đi ăn, Chu Vũ vừa thấy Vệ Đằng thì vỗ vỗ vai hắn, đến một câu: “Nhìn thử xem, nhân khuôn cẩu dạng nha.”
Hai người chơi đánh nhau từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối là anh em đồng sinh cộng tử, Chu Vũ tuyệt không lộ ra chút vẻ âu sầu. Ngược lại cười đến rất vui vẻ. “Cậu cuối cùng cũng có thể đổi chổ phá hoại rồi.”
“Biết ngay cậu miệng chó không nhả ra ngà voi.”
“Cậu miệng chó, tớ cũng miệng chó, như vậy chúng ta mới có thể trao đổi, không phải, cậu cho là mình nghe hiểu được tiếng người chắc?” Chu Vũ tiếp tục trêu chọc, trước khi Vệ Đằng phát hỏa vội vàng thay đổi giọng điệu đứng đắn, “Tớ nói với cậu, bản chất người ở T đại kỳ lạ, cậy tài khinh người, mắt cao hơn đầu quá nhiều, để bảo vệ chính mình, tốt nhất cậu đừng quá nổi bật, biết không?”
“Cậu nói nhiều thành ngữ như vậy không thấy mệt à?” Vệ Đằng liếc mắt xem thường, ngẫm lại lời hắn nói, thật có hơi ủ rũ.
Nghe nói, nhân tài trường đó như mây, nguyên bản có thủ khoa của các trường thị xã thi vào đó, chiếm đa số học sinh năng khiếu cử đi thi, hơn nữa phong cách trường tương đối thoải mái, cho nên học sinh cũng phát triển cá tính riêng, cá tính so với cá tính lại càng bóp méo bớt, bóp méo đến có hơi biến thái.
Đương nhiên những điều này chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao theo cái loại người như em gái mình cũng có thể làm hội trưởng văn nghệ, hẳn là cũng rất lộn xộn. Vệ Đằng tự an ủi bản thân mình như vậy.
(*) hình như đây là con đường dành riêng cho người đi bộ.
Hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Phàm đi đến cửa toilet thấy Vệ Đằng đang đánh răng, lúc ngẩng lên nhìn y, ánh mắt có hơi kỳ quái. Tiêu Phàm cảm thấy mạc danh kỳ diệu, lại xoay người ra sân thượng hít thở không khí trong lành.
Vệ Đằng có chút chán nản cào cào tóc, xem ra Tiêu Phàm không nhớ gì cả, lời thoại chuẩn bị sẵn cũng không dùng. Quên đi, vốn dĩ cũng không phải người tính toán chi li, Tiêu Phàm không nói, hắn cũng không đề cập làm gì, tránh khiến cả hai xấu hổ. Vệ Đằng rất tự nhiên đem chuyện này ném ra sau đầu, bắt đầu vội trước vội sau thu dọn hành lý.
Nhưng là lòng luôn mang loại cảm giác kỳ dị, nhất là lúc bị cặp mắt sâu sắc kia của Tiêu Phàm nhìn đến, Vệ Đằng lại cảm thấy dạ dày đau, có lẽ là trái tim đang đau.
“Thu dọn hành lý đàng hoàng trước, buổi chiều lại đi dạo, trước khi lên xe còn có thể kịp đi ngắm cảnh đêm.” Vệ Đằng một bên sắp xếp một bên lẩm bẩm, xe giờ, buổi chiều đi dạo trên đường Chính Dương() mua vài thứ, giờ tối còn có thể đến kịp xem Nhật Nguyệt song tháp trong truyền thuyết, Vệ Đằng không muốn lãng phí bất luận khoảng thời gian nào.
Tiêu Phàm cười cười: “Tôi đi cùng cậu nhé!”
Những lời này lại khiến Vệ Đằng có hơi thụ sủng nhược kinh, Tiêu Phàm chỉ là cảm thấy một mình ngơ ngẩn ở lại khách sạn rất nhàm chán, Vệ Đằng mặc dù ồn ào, nhưng theo hắn đi dạo loanh quanh dù sao so với ở lại phòng buồn bực mốc meo cũng tốt hơn.
Trên đường, rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo các quầy hàng lưu niệm, Tiêu Phàm đi theo phía sau Vệ Đằng, cảm thấy hơi quái lạ, chỉ là người vừa quen biết không lâu thôi mà, bản thân mình lại cùng hắn đi dạo phố? Dưới cái nóng rát của mặt trời, cùng một người đàn ông nhiệt tình quá mức đi dạo phố, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy tối hôm qua mình bị sốt đến hỏng cả đầu óc rồi.
Còn không bằng mốc meo im lặng trong phòng.
Tiêu Phàm đối với Vệ Đằng, chính là tâm lý mâu thuẫn như thế này.
Có khi cảm thấy hắn rất phiền, có khi lại cảm thấy hắn rất thú vị.
Có đôi khi cảm thấy hắn cười giống quỷ hút máu, có đôi khi lại cảm thấy nụ cười đó rất dễ thương.
Rất ghét kẻ như hắn không cần hoài nghi, khó hiểu chính là bản thân ở cùng hắn lại vô cùng thoải mái.
Tiêu Phàm theo sau Vệ Đằng có chút bất đắc dĩ, nhìn hắn vơ vét một đám quà nhỏ, nhét đầy cả túi lớn, trên đường về, Vệ Đằng lại mua cái móc treo điện thoại đưa cho Tiêu Phàm.
Nhìn chuỗi dây treo điện thoại mang hai mảnh kim loại hình thoi đơn giản, bên trên viết hai chữ Tiêu Phàm, tâm tình Tiêu Phàm có chút phức tạp.
Món đồ giá đồng, nói không chừng qua ngày sẽ rỉ sét, ném cũng không ai thèm nhặt.
Nhưng đó là lần đầu tiên y nhận được quà như thế này, rõ ràng chỉ là một cái móc treo di động đơn giản, thậm chí có thể gọi là quê mùa, tại sao lại có chút cảm động chứ?
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, bỏ qua những… ưu tư không tên này, nhận lấy vòng dây trong tay Vệ Đằng, nói cảm ơn rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi.
Vệ Đằng vừa cười vừa tiếp tục cùng chủ tiệm mua dây treo: “ông chủ, lấy thêm hai dây, một dây ghi Tiêu Phàm, còn một dây ghi Chu Vũ, dùng cái hình cỏ bốn lá ấy.”
Ra ngoài chơi một chuyến, lúc nào cũng nhớ kỹ phải mang quà về cho bạn bè, nhìn dáng vẻ nhiệt tình của hắn, lòng Tiêu Phàm nghĩ, sao mình không có người bạn như vậy nhỉ?
Như Diệp Kính Văn, Lâm Vi, bọn họ là loại người cao ngạo giống mình, nói đi đâu du lịch cũng sẽ không mua gì về cho bạn bè, vì bọn họ biết bản thân cũng vậy, cảm thấy những món đồ chơi nhỏ kia rất tầm thường vô vị.
Nhưng mà Vệ Đằng, hắn luôn đối với những món đồ giản giản đơn đơn nhắc đến hào hứng, có thể đem món đồ nhỏ giá đồng tiền xem như báo vật cất vào túi, mang về cho bạn hắn.
Bạn bè của hắn, hẳn là đều rất thích hắn nhỉ.
Tiêu Phàm cảm thấy sự khác biệt giữa bản thân và hắn thật sự quá rõ ràng, nhường nhịn lẫn nhau mới có thể bình an vô sự sống qua mấy ngày nay, may mắn chặng đường đáng sợ đêm nay sẽ kết thúc.
Buổi chiều, chuẩn bị xong hành lý trở về, Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại căn phòng cùng Vệ Đằng sống chung ngày, nhẹ nhàng mỉm cười, tạm biệt, cơn ác mộng của ta.
Lại có thể mơ thấy hôn hắn, quả nhiên bị điên rồi.
Tiêu Phàm vừa định ra cửa, Vệ Đằng đột nhiên đưa cho một tờ giấy, bên trên viết một dãy số.
“Bên trái là số di động, bên phải là số QQ, ở giữa là địa chỉ mail của tôi.” Vệ Đằng một bên gãi đầu, một bên giải thích, nhìn vẻ mặt hắn hình như có hơi ngượng, “qua hôm nay sẽ không có cơ hội gặp lại nữa, sau này nếu anh thấy buồn, bất cứ lúc nào hoan nghênh tìm tôi nha, đúng rồi, nhớ gửi mail cho tôi, tôi sẽ gửi ảnh chụp lại cho anh.”
Tiêu Phàm ừ một tiếng, đem tờ giấy cất vào túi.
Nói đùa sao, lúc buồn tìm cậu? Tôi mới sẽ không tự đi tìm phiền toái, còn ảnh chụp, cũng không có giá trị mà?
Không biết vì sao, trên đường đi Vệ Đằng cứ luôn cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tiêu Phàm đợi rất lâu, hắn cũng không nói ra miệng.
Mãi đến lúc lên xe lửa, cất hành lý xong ngồi xuống, Vệ Đằng vẫn không nói lời nào.
Lần này không giống lúc trước, người chen chúc trong không gian người, người đổi vị trí cũng đã trở về ngồi.
Tiêu Phàm ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời đã tối rồi, xe lửa rời khỏi khu vực nội thành, thỉnh thoảng hiện lên vài ngọn đèn mờ bên ngoài cửa sổ.
“Tiêu Phàm, ra ngoài hít thở không khí đi.”
Tiêu Phàm cảm giác hắn có gì muốn nói, nhịn một đường, tên này cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi à? Cười khẽ đứng dậy cùng hắn ra ngoài, bởi vì trời tối, trong xe im lặng khác thường, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi đến chổ tiếp nối giữa các khoang, cả hai mỗi người một bên tựa vào tường xe lạnh lẽo.
“Nói đi.” Tiêu Phàm hai tay khoanh trước ngực chờ Vệ Đằng mở miệng.
“Ai, chúng ta mới quen biết mấy ngày, tôi biết, tôi không có tư cách nói với anh những điều này, nhưng mà…” Vệ Đằng dùng ngữ điệu rất nghiêm túc nói, khuôn mặt nghiêm túc đó đúng là có chút kỳ quái. “Chúng ta bắt đầu quen biết nhau được vài ngày, tôi cũng nhìn ra được anh sống mệt mõi chết được, rất không vui vẻ. Tôi không biết anh có quá khứ như thế nào, nhưng mà tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, tuổi còn trẻ, có chuyện gì không bỏ xuống được, anh vui hay không thì trái đất vẫn cứ quay mà.”
Tiêu Phàm yên lặng không nói gì, chỉ thấy đối phương đột nhiên hơi ủ rũ, khẩu khí khuyên răn lúc nãy chẳng còn sót lại chút gì, dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn cũng tan biến không thấy nữa.
“Cái đó, dù sao anh xem như là bạn tôi, phỏng chừng anh xoay người liền quên đi lời tôi, tôi cũng không biết làm cách nào khuyên bảo anh.”
“Thì… cứ như vậy đi.”
Vệ Đằng hướng Tiêu Phàm cười cười, liền xoay người đi vào xe, lúc đi đến cửa lại đột nhiên quay đầu lại làm mặt quỷ, “Tâm của mình thì mình đau, mặt nhăn nhó cho ai xem chứ.”
Vệ Đằng là người như vậy, cái gì cũng không để trong lòng, lạc quan hướng về phía trước mới có thể sống đơn giản vui vẻ như vậy.
Đối với chúng ta dù sao cũng là bất đồng.
Mãi đến sau khi bóng lưng Vệ Đằng biến mất, Tiêu Phàm mới nhẹ nhàng thở dài. Vệ Đằng cậu không biết, cậu là người đầu tiên quan tâm tôi có vui vẻ hay không, nhưng mà chúng ta đã định trước chỉ là vô tình cùng xuất hiện, cậu sẽ không hiểu được nỗi đau của tôi, đương nhiên, cậu cũng không cần hiểu.
Vé tình nhân nhầm lẫn, một hành trình lộn xộn, hãy để nó nhanh chóng kết thúc đi.
Sau khi về chỗ, một đám người cùng nhau chơi bài, Vệ Đằng ở bên cạnh xem, dáng vẻ hết sức phấn khích đó, tựa như từ lâu đã đem cuộc nói chuyện vừa nãy ném ra sau đầu.
Mà Tiêu Phàm lại rất lâu không thể bình tĩnh.
Đạo lý Vệ Đằng vừa nói thực ra rất đúng, rất đơn giản, nhưng muốn làm được lại quá khó khăn, không phải tôi muốn nhăn nhó mặt mày, mà là, thật sự không có chuyện gì đáng để vui vẻ, có thể giống như cậu mỉm cười tươi sáng.
Một chuyến hành trình bất ngờ cứ như vậy đã kết thúc, kỳ nghỉ ngày còn thừa lại ngày.
Vệ Đằng về nhà liền đem bản thân ném lên giường, nói cần phải ngủ bù, kỳ thực mấy ngày nay ở cùng Tiêu Phàm, hắn cũng ngủ không ngon, nằm mơ bị chó cắn này, bị xe tông này, thậm chí bị sét đánh, dù sao đều là những giấc mơ không thể tưởng tượng nổi, điểm giống nhau chính là một chữ – suy.
Vệ Nam bởi vì chột dạ, sau khi anh trai trở về rất tự giác mang quần áo hắn đi giặt, còn vội vàng giúp thu dọn hành lý.
Vệ Đằng lúc trời tối tỉnh dậy, em gái đã làm xong cơm tối. Ăn như cuồng phong cuốn lá rụng, Vệ Đằng lúc này mới lau miệng thõa mãn, chớp chớp mắt nói với em gái, “Nam Nam, ngày mai anh phải đến trường làm thủ tục.”
“Thủ tục gì?”
“Trao đổi sinh, biết không?”
“Anh? Không phải chứ?” Thì như anh vậy, trao đổi đến trường khác, quả thực là làm cho trường cũ của anh mất thể diện mà.
“Đúng vậy, khoa hóa học của trường anh với khoa hóa học của T Đại hàng năm đều có danh sách trao đổi.”
“À… mấy việc này em cũng từng nghe nói qua.” Bây giờ có rất nhiều trường đều có chương trình trao đổi sinh, nói là học tập qua lại, thúc đẩy giao lưu học thuật. Vệ Nam đối với chuyện của khoa hóa học cũng không nắm rõ, nên cũng không ngờ anh hai lại tham gia trao đổi sinh đến T Đại.
“Sau khi anh qua đó, em phải bảo vệ anh thật nhiều, nghe không?” Vệ Đằng đối với em gái luôn là khẩu khí ra lệnh.
Thì gương mặt hung dữ cuồn cuộn như anh, còn muốn em che chở sao… trong lòng Vệ Nam thầm mắng hắn nhưng bên ngoài lại cười đến sáng rực… “Yên tâm đi anh à, trường bọn em không đáng sợ vậy đâu, sói không nhiều mà” thì cũng anh đi du lịch quen được một con ấy, còn một con đưa vé cho em. Nghĩ đến đây, Vệ Nam không khỏi thở dài, ai, Hắc Bạch song lang nổi danh của T Đại, thế nào đều bị anh em chúng ta đụng phải cả.
“Nam Nam, ngày mai cùng anh đi nhuộm lại tóc, đi trường em đầu tóc này quá mức.”
“À, đúng rồi anh, thời gian trao đổi của anh là bao lâu vậy?”
“ năm à, đi học cùng với năm của trường các em, lúc khai giảng lẽ ra nên đi làm thủ tục rồi, lúc kết thúc học kỳ vẫn chưa xong, chổ giáo vụ giúp mọi người làm nhanh.”
“A, vậy à.”
Ngoài miệng Vệ Nam đồng ý, trong lòng lại có chút bất an, cực phẩm như anh mình, đến trường bọn mình, kia quả thật là tai họa đến động bàng ti rồi – ngưu tầm ngưu, mã tầm mã hay là ngoại tộc khai chiến?
Ngày kế, Vệ Đằng liền lôi em gái đi nhuộm tóc, còn để em gái dựa vào tiêu chuẩn trường họ để tư vấn cho mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Kết quả, dưới sự hoa chân múa tay của Vệ Nam, Vệ Đằng cuối cùng cũng đem mái tóc vàng dựng đứng nhuộm về màu đen, cắt đi một mớ tóc vừa dài ra, đặt biệt chừa lại mấy sợi lất phất, gió thổi lay động trên chân mày, nhìn nghiêng rất cuốn hút.
Da Vệ Đằng vốn trắng, đường cong trên gương mặt cũng xinh đẹp, tuy rằng tính cách thẳng thắn nhưng vẻ ngoài tuyệt đối không thô lỗ mắt to, lông mày rậm. Chuẩn bị đầu tóc xong, nghiễm nhiên có bộ dạng học sinh gương mẫu. Đáng tiếc, cười lên lại lộ bản tính, nói chuyện thì là câu có một chữ phi, thật là bôi nhọ bộ mặt kia của hắn.
Vệ Nam nghĩ thầm, còn may là sự nhiệt tình hào phóng quá mức của hắn rất xem trọng nghĩa khí bạn bè, phái hào phóng điển hình, nếu không thì mã ngoài này của hắn ngược lại đúng là đạt đến tiêu chuẩn tiểu nhược thụ xinh đẹp trong tiểu thuyết.
Trước khi rời trường, Vệ Đằng mời Chu Vũ đi ăn, Chu Vũ vừa thấy Vệ Đằng thì vỗ vỗ vai hắn, đến một câu: “Nhìn thử xem, nhân khuôn cẩu dạng nha.”
Hai người chơi đánh nhau từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối là anh em đồng sinh cộng tử, Chu Vũ tuyệt không lộ ra chút vẻ âu sầu. Ngược lại cười đến rất vui vẻ. “Cậu cuối cùng cũng có thể đổi chổ phá hoại rồi.”
“Biết ngay cậu miệng chó không nhả ra ngà voi.”
“Cậu miệng chó, tớ cũng miệng chó, như vậy chúng ta mới có thể trao đổi, không phải, cậu cho là mình nghe hiểu được tiếng người chắc?” Chu Vũ tiếp tục trêu chọc, trước khi Vệ Đằng phát hỏa vội vàng thay đổi giọng điệu đứng đắn, “Tớ nói với cậu, bản chất người ở T đại kỳ lạ, cậy tài khinh người, mắt cao hơn đầu quá nhiều, để bảo vệ chính mình, tốt nhất cậu đừng quá nổi bật, biết không?”
“Cậu nói nhiều thành ngữ như vậy không thấy mệt à?” Vệ Đằng liếc mắt xem thường, ngẫm lại lời hắn nói, thật có hơi ủ rũ.
Nghe nói, nhân tài trường đó như mây, nguyên bản có thủ khoa của các trường thị xã thi vào đó, chiếm đa số học sinh năng khiếu cử đi thi, hơn nữa phong cách trường tương đối thoải mái, cho nên học sinh cũng phát triển cá tính riêng, cá tính so với cá tính lại càng bóp méo bớt, bóp méo đến có hơi biến thái.
Đương nhiên những điều này chỉ là nghe nói mà thôi, dù sao theo cái loại người như em gái mình cũng có thể làm hội trưởng văn nghệ, hẳn là cũng rất lộn xộn. Vệ Đằng tự an ủi bản thân mình như vậy.
() hình như đây là con đường dành riêng cho người đi bộ.