Thật, quả không hổ danh là Uchiha Itachi! Sao anh biết cô là nữ? Mắt anh còn bị bịt kín kia mà,mà đừng nói đến Sharingan, mắt anh vẫn chưa được phục hồi.
- Anh hay nhỉ? Không nhìn thấy gì mà biết tôi là con gái nhỉ! Quả là Itachi! Lợi hại lắm!
- Đừng để tôi nói lại lần nữa!
- Được rồi, được rồi, anh có biết bây giờ một con muỗi anh cũng không đập được hay không hả?
Anh muốn đứng dậy, nhưng ngủ quá lâu kèm theo vết thương khá nặng nên không thể làm gì hơn ngoài việc té xỉu, mặt dù, thuốc đã chữa những vết thương và chúng không nghiêm trọng nữa, nhưng anh phải tiếp tục tĩnh dưỡng. Đó là bắt buộc. Ann đỡ được anh khi anh xém nữa là ngã xuống nền. Nhưng chẳng nghe thấy lời cảm ơn! Quả là Uchiha, lạnh lùng vô đối!
- Thấy chưa, đã nói là đừng có cậy mạnh, anh vừa tỉnh lại sau khi ngủ một giấc hơn mười ngày rồi đó biết chưa hả?
- Tôi đang ở đâu?
- Nhà tôi.
- ... ...
- Này, anh...sao tự nhiên hết thắc mắc nữa vậy.
- Tôi hỏi cô sẽ trả lời sao?
- Đương nhiên, nãy giờ có câu nào là tôi không trả lời đâu!
- Cô là ai?
- Tôi, ân nhân cứu mạng của anh!
- Cô....cứu tôi?
- Phải, và tôi là Ann Willy.
- Vậy còn Sasuke?
- Cậu ấy không sao, cậu ấy đã cấy mắt của anh, và giờ cậu ấy chắc cũng đang tĩnh dưỡng để thích nghi với đôi mắt!
- Cô....
Giọng anh nghẹn lại. Một phần vì căng thẳng, một phần vì suy nghĩ.
- Hy vọng Sasuke sẽ trở về làng. Và còn cô gái này, tại sao lại biết mình, và làm sao cô ta biết Sasuke sẽ cấy đôi mắt của mình! Tóm lại, cô gái này là ai? Ann Willy, mình chưa bao giờ nghe cái tên này cả
- Này...
Ann gọi khi thấy Itachi im lặng và ra vẻ trầm tư. Cô biết, không dễ để chấp nhận việc này, nhưng...
- Này, tôi không có ý hù dọa anh, nhưng mà anh biết đó, tôi...
- Tại sao lại cứu tôi? Làm cách nào mà cô có thể? Tôi hầu như là không có thuốc chữa?
- Chỉ là hầu như thôi, đâu phải không có! Tôi chữa được này.
- Vậy tại sao?
- Không tại sao cả- Ann nhăn mũi- tôi không thích nhìn người chết thế thôi. Nói tóm lại, tôi không có ý định hại anh, khi anh khỏe lại tôi sẽ đi, nên nếu muốn tránh xa tôi, thì anh tốt nhất nên nghĩ ngơi cho tốt. giờ tôi phải ra ngoài, anh nghỉ đi.
Anh nghe tiếng bước chân dần về phía của, chợt, bước chân dừng lại, và giọng cô vọng vào:
- Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn, nói cho anh biết, xung quanh đây có kết giới, làm ơn ở yên trong nhà dùm tôi, lát tôi sẽ về.
- Cô là ninja?
- Không hẳn!
Cô bỏ lại hai tiếng thế rồi bước ra ngoài và đóng cửa lại, Itachi nghe tiếng cô lách cách khóa cửa nhà và giọng cô ngâm nga một thứ ngôn ngữ gì đó anh không hiểu.
Chầm chậm để mình nằm xuống giường, đầu óc thả lỏng, và chưa đầy hai phút sau, anh lại tiếp tục ngủ. Có lẽ vết thương của anh thật sự rất nặng, có lẽ anh cũng chẳng thể nào qua khỏi, có lẽ đây là giấc ngủ quý giá nhất đời anh, không mộng mị, không máu, không nước mắt. Anh quá mệt mỏi, anh thật sự rất mệt mỏi.
Lần thứ hai anh tĩnh lại có lẽ trời đã tối, anh không phân biệt được ngày và đêm tối, trước mắt anh bây giờ chỉ một màu đen, tối tăm, mờ mịt, như tương lai của anh, quá khứ của anh. Nhưng anh có thể nghe tiếng côn trùng kêu vang, và mùi thơm thức ăn len lõi trong không khí.
Đã bao lâu rồi anh không có cảm giác yên bình thế này, anh cũng không nhớ nỗi nữa. Trong cái đêm trăng định mệnh ấy, cái đêm mà tay anh nhuốm đầy máu của cả gia tộc. anh đã không còn biết đến bình yên là gì. Lúc nào cũng giết chóc, cũng máu và máu. Bao lâu rồi anh không có cái gọi là nhà, không có chân chính một ngôi nhà thuộc về mình, căn phòng thuộc về mình, chiếc giường thuộc về mình.
Anh nhớ làng, nhớ Sasuke, nhớ khoảng sân trước nhà ngày xưa Sasuke thường hay quấn lấy anh đòi anh luyện tập cùng.
Anh về làng một lần duy nhất sau ngần ấy năm, nhưng không phải để thăm hỏi, để chào đón, mà để chiến đấu. Lần đó anh có lẽ đã làm Kakashi bị trọng thương, anh không muốn động thủ với đồng đội, nhưng để bảo vệ làng, anh chấp nhận hết, tất cả.
Anh không biết người con gái đó cứu anh vì cái gì, anh cũng không thể nghĩ ra lý do nào hay ho. Nếu anh không còn Saringan, anh cũng không có gì là đặc biệt nữa, cũng không thể giúp được gì nữa cả, chẳng thể bảo vệ làng, nhưng anh tin chắc Sasuke sẽ làm điều đó thay anh, cậu ấy và Naruto. Anh bây giờ chẳng khác gì phế nhân, vì sao cô ấy lại cứu anh? Và như thế nào?
Dòng suy nghĩ của anh không kéo dài được lâu, cô gái ấy đã xuất hiện và gọi ý ới đâu ngoài hành lang.
- Canh nóng canh nóng! Tránh đường! Tránh đường! Uồi, nóng chết, này, anh tỉnh chưa hả?
- Cô ồn ào quá!
- Ầy tôi phải đánh thức anh mà! Nè ăn một chút đi, anh vừa tỉnh dậy, không ăn cơm được đâu, đây là canh xương bò, uống một chút trước đi.
Ann ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng canh, thổi qua một lượt rồi đưa đến miệng anh. Itachi bối rối, cũng phải thôi, trước giờ làm gì có chuyện này chứ! Đút canh cho Uchiha Itachi, tốt thôi, bạn có thế làm thế nếu bạn muốn bị hỏa thuật của anh ta nướng chín!
- Nào, nhanh nào!
Ann giục,.
Itachi miễn cưỡng há miệng và nếm thử một ít nước canh. Nói thật,cảm nhận về mùi vị của anh không tốt cho lắm, hầu như anh chẳng thấy nó có vị gì cả, nhưng anh vẫn cố uống cho hết. Anh không biết vì sao anh có loại xúc động như vậy. Có lẽ lâu lắm rồi, ngoài mẹ anh ra, chẳng ai dịu dàng đút anh ăn như thế. Anh cũng chẳng phải thằng ngốc, anh không cố cậy mạnh, và như cô nói, đến con muỗi anh cũng đập không được. Và nếu anh không ăn, anh tin rằng cô gái này sẽ đè anh ra để đổ thứ canh ấy vào miệng anh mất.
- Thế nào? Ngon không?
- Không có vị gì hết!
- Hả? tôi thấy cũng ngon lắm mà!
- Không phải, là tôi không có vị giác.
- À... anh yên tâm đi, vài ngày là hết à, tại anh mới dậy nên vậy thôi. Nào uống thêm cái này nữa nào.
Ann cho anh uống thêm một giọt nước thuốc nữa.
- Giờ để tôi thay băng mắt cho anh.
Itachi vẫn không nói gì, anh cảm nhận cô nhẹ nhàng gỡ từng vòng bang quấn quanh đôi mắt mình. Cô lẩm bẩm gì đó anh nghe không rõ, cái gì lâu? Cô đang chờ cái gì? Cái gì thêm hai giọt nữa? Ý cô ấy là gì?
- Không sao rồi, mọi thứ tiếng triển rất tốt, nhưng có điều hơi chậm chút xíu, chắc ngày mai sẽ xong thôi.
- Cái gì xong?
- Bí mật. Rồi anh sẽ biết! Giờ thì đi ngủ đi.
Ann bước xuống giường, cầm cái chén thả vào bồn rửa chén, sau đó quay lại dọn cái ổ cho mình.
Itachi nghe tiếng sột soạt, anh biết cô lấy mền gối, anh không hỏi, có lẽ cô ngủ ở một căn phòng khác. Nhưng anh không hề nghe tiếng bước chân cô ra khỏi phòng. Cô ngủ trong này sao, còn cái giường khác ư? Hẳn là căn phòng rất rộng, giường của anh rất to rồi, thêm một cái nữa sao? Anh hẳn là sống trong một ngôi nhà thật to, và cô, chắc chắn có rất nhiều tiền, nếu không sao lại nhặt anh về nuôi thế này.
Anh ép bản thân thôi không suy nghĩ về cô, về Sasuke hay về Akatsuki nữa. anh đã chết một lần, những điều đó là quá khứ hết rồi, anh tin có Sasuke và Naruto, Làng Lá sẽ bình yên vô sự. nhưng còn cô, Ann Willy, Anh không thể nào hiểu nổi, không thể nào gạt bỏ hai chữ vì sao. Anh cứ mãi đấu tranh tư tưởng cho đến khi cơn mệt mỏi mơ hồ ập đến và kéo anh chìm sâu vào giấc ngủ. Anh cảm nhận có thứ gì đó cựa quậy trong mắt mình, vẫn là màn đêm mà, anh buông tha cho suy nghĩ và thả mình trôi theo màn đen ấy.
Anh bị đánh thức bởi mùi thức ăn và tiếng nhạc ồn ào, thỉnh thoảng anh lại nghe thấy tiếng cô chen vào hát vài câu rồi im lặng, rồi lại ngâm nga, có vẻ cô rất thích ngâm nga những giai điệu kỳ quặc như thế.
- Này, anh dậy rồi à. Đây, đánh răng ăn sáng nào?
Ann dúi vào tay Itachi cái bài chải đã được bôi kem, mùi bạc hà thơm ngan ngát. Rồi khi anh vừa xong, một chiếc khăn được đưa tới, chính xác từng giây, Itachi biết rằng cô luôn ở bên cạnh quan sát mình, điều đó làm cho anh không thoải mái chút nào cả.
- Này, ăn thử xem, hôm nay là súp khoai tây đó nha!
Ann đút một thìa súp cho Itachi, gương mặt anh vẫn vậy, ăn nhưng không có biểu cảm, không một chút nào, Ann thiệt tình không ưa thể loại lạnh tanh như băng vạn năm thế này chút nào. Thật không hiểu vì sao cô...
- Thôi được rồi, anh không cần thể hiện vẻ mặt như vậy.
- Tôi làm sao?
- Anh còn hỏi?
Ann tức giận, nhìn chằm chằm Itachi, cô đã tốn công như thế còn không nói một tiếng cảm ơn, thật là tức chết cô mất thôi.
- Sasuke rất thích cà chua, nó thường đòi mẹ làm súp cà chua cho nó.
- Nói với tôi chuyện đó làm gì, tốt nhất là anh nên nói anh thích cái gì có phải hơn không, ít ra tôi sẽ nấu cho anh món anh thích.
Itachi sững sốt, anh không nghĩ cô sẽ nói như vậy, nhưng, có người con gái nào đã từng nói với anh câu đó? Anh cố gắng lục lại trong ký ức. không có, quả thật không có...
- Cảm ơn cô.
- Hôm nay nói cảm ơn có phải là trễ quá hay không hả? Tôi không thích nhận lời cảm ơn suông!
- Vậy cô muốn gì?
- Trứng chiên Sharingan. Anh làm cái đó cho tôi!
- .....
- Thế nào?
- Cô biêt tôi không còn Sharingan mà.
- Ai nói không còn, là tạm thời không có, để tôi kiểm tra xem, ngồi yên nào.
Ann nhẹ nhàng tháo những lớp băng quấn, và lần này...
- Anh mở mắt ra xem, thử xem!
Itachi từ từ hé mắt, một luồng ánh sáng chói lòa làm anh nhắm ngay trở lại.
- Thử lần nữa nào, từ từ thôi nào.
Giọng cô vang lên lần nữa, nhỏ nhỏ, êm êm, chui vào lỗ tai anh. Kỳ quái, làm sao anh thấy ánh sáng, làm sao anh có thể, mắt của anh...nhưng trước mắt quả thật là ánh sáng, khi anh mở mắt ra, anh nhìn thấy, quả thật nhìn thấy, màu nắng vàng, màu tường trắng xóa, màu chiếc bàn gỗ màu nâu nhạt, và người con gái đang ngồi trước mặt anh. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng, phấn khích, pha lẫn nét gì đó tinh nghịch.
- Có thể bây giờ anh không thể sử dụng Sharingan được, nhưng nó sẽ trở lại một ngày nào đó, sớm thôi.
- ... ...
Anh không biết phải nói gì, cô gái nhỏ trước mặt vẫn nhìn anh cười, mái tóc đen nhánh xõa tung ngang vai.
- Uchiha Itachi, mừng anh tái xuất!