Sáu giờ tối, Itachi tựa lưng vào một góc tường của nhà hàng. Đáng lẽ ra giờ này cô ấy đã tan làm rồi mới đúng chứ! Nhưng anh vẫn không nhìn thấy cô đâu cả. Hoặc cũng có thể cô ấy phải làm thêm giờ. Anh tự nhủ với bản thân, cố gắng át đi những cảm xúc hỗn độn, những mối lo sợ không tên trong lòng. Không hiểu sao, anh linh cảm không tốt mấy đối với việc cô không có ở đây vào giờ này. Thậm chí anh còn không thấy bóng cô lảng vãng trong nhà hàng.
Tám giờ, nhà hàng bắt đầu thưa thớt khách. Đây chỉ là một thị trấn nhỏ, không mấy ngạc nhiên khi mà các hàng quán ở đây không bao giờ mở cửa quá mười giờ tối.
Chín giờ, nhà hàng hầu như chẳng còn ai, và mọi người cũng đã bắt đầu dọn dẹp.
Mười giờ. Nhà hàng chính thức đóng cửa. Nhân viên bắt đầu ra về. Nhưng không có Ann.
Thật kỳ lạ.
Trước khi Itachi có ý định lẻn vào đó tìm người, một giọng nam trầm vang lên.
- Anh đang tìm ai hay sao?
Itachi đánh giá người trước mắt. Hắn ta cao ráo, đôi mắt màu nâu nhạt, cái mũi cao thẳng, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú.
- Tôi là quản lý ở đây, tôi có thể giúp gì cho anh?
Quản lý, chẳng lẽ cái tên mà Ann tối ngày khen ngợi là giỏi giang và vui vẻ cái gì gì đó!
- Anh là Rui?
- Anh biết tôi sao?
- Tôi có một người bạn làm ở đây. Tôi đến đón cô ấy. Cô ấy là Ann.
- Ann? Cô ấy đã về từ lúc 4h chiều.
- 4h chiều?
- Đúng vậy, tôi đã để cô ấy về sớm. Cô ấy quá mệt mỏi.
- Chết tiệt.
Itachi rủa một tiếng. Anh chẳng muốn dây dưa với cái tên Rui trước mặt, nhưng anh cần biết Ann đã làm gì. Anh có một dự cảm không lành.
- Cô ấy không về nhà. Gần đây ở đây thường xuyên có người mất tích. Tôi muốn biết, trước khi về, cô ấy có nói gì với anh hoặc có thái độ gì hay không?
- Cô ấy bảo, nếu cô ấy về sớm, không biết ai kia sẽ phản ứng thế nào.
- Ai kia sao?
Itachi nhíu mày.
- Đúng vậy.
Có lẽ người đó là anh. Itachi biết mình lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh nhạt với cô. Điều đó làm cô không thoải mái, nhưng quả thật anh không phải là người giỏi biểu hiện cảm xúc.
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy không về nhà.
- Tôi nghĩ cô ấy đi đâu đó cho thoải mái thôi. Có thể cô ấy ở suối nước nóng. Dạo này cô ấy quá mệt mỏi, tôi có đề nghị cô ấy thử đến đó thư giãn.
- ...
Itachi không nói gì, anh lẳng lặng để lại Rui với cái nhìn khó hiểu sau lưng. Anh rời khỏi đó và bắt đầu tập trung suy nghĩ. Chết thật, anh không biết cô sẽ đi đâu những khi cô rãnh rỗi, hoặc buồn. nhưng thời gian của cô làm gì có hai từ rảnh rỗi, cô đã dành hết nó cho anh rồi. Ưu tiên hàng đầu của cô luôn là anh. Vậy nên không có bất kỳ lý do gì để cô đến suối nước nóng một mình mà không rủ anh cùng đi. Tuy có hơi ảo tưởng, nhưng anh cam đoan là như vậy. Trừ phi, cô bị người ta ép đi. Ép đi, bắt đi! Những từ đó không ngừng xuất hiện trong đầu anh.
Linh cảm của một ninja cho anh biết có chuyện không hay xảy ra. Hơn nữa dạo gần đây có một luồn Chakra kỳ lạ lởn vỡn xung quanh ngôi làng. Và thỉnh thoảng anh tin rằng mình đã nghe thấy tiếng la hét từ khu rừng vọng ra. Bản năng cho anh cảnh báo, rằng có chuyện không mấy hay ho xảy đến. Anh biết bản thân phải cẩn thận, nhưng còn cô. Ngày ngày vui vẻ quấn lấy anh, nổi giận với anh, cứ vô tư nghêu ngao hát khi đi làm, khi về nhà. Anh không hiểu, vì sao cô lại là một Ninja.
Một tiếng khóc thút thít nho nhỏ làm anh khựng lại. Là trẻ con.
- Không ai tin mình, không ai tin mình! Huuhuhuh, sẽ không ai cứu chị ấy! huhuhuhu.
- Chị ấy sao?
Itachi lẩm bẩm trước khi đi đến trước mặt cô bé.
- Em vừa nói chị ấy? Chị ấy là ai? Tại sao em lại khóc.
Con bé ngước nhìn Itachi, gương mặt lạnh lùng làm nó phát run, nhưng nó cần người giúp đõ.
- Chị ấy, tóc đen ngang vai, chị ấy rất xinh. Chị ấy cứu em, chị ấy bị bắt cóc! Nhưng không ai tin em hết! huhuhuhu…
- Nào đừng khóc! Kể tôi nghe, tôi sẽ giúp em.
Con bé giương đôi mắt đầy nước nhìn Itachi. Nó hấp hấp cái mũi.
- Thật?
- Thật.
Con bé kể cho anh nghe câu chuyện và theo yêu cầu của anh, nó dẫn anh đến hiện trường của vụ bắt cóc.
Đất xung quanh gần như bị phá nát, một cái hố sâu hoắm ở giữa khoảng đất ấy.
- Được rồi, em về nhà đi. Chuyện này tôi sẽ lo.
- .....
Cô bé tần ngần không chịu dời bước. Itachi nheo mắt. Nó lui một bước, nhưng vẫn không chịu rời đi.
- Em nên về nhà đi.
- Em không dám về.
- Tại sao?
- Bọn người đó đã bắt anh trai và ba mẹ em. Em không dám về nhà.
- .....
Quả thật Itachi không có tâm trạng để quan tâm tới bất kỳ ai khác ngoài Ann. Nhưng con bé với đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Anh không chắc mình có thể làm ngơ con bé. Nhưng anh không thể cứ thế mà dẫn nó theo. Thậm chí anh còn không biết mình sắp đối mặt với cái gì.
- Theo tôi.
Itachi đơn giản nói, anh chưa bao giờ là người nhiều lời. Con bé sợ sệt theo sau anh, anh đang rất nóng lòng, nhưng anh không giục con bé. Anh tin Ann có thể chống đỡ được. Cô gái ấy là một cô gái kiên cường.
- Em biết bọn họ bắt mọi người đi đâu không?
- Khu rừng, họ đưa mọi người tới khu rừng.
- Em còn biết gì nữa không?
- Bọn họ là Ninja.
Itachi ngừng lại trước cửa nhà mình, mở cửa và đẩy cô bé vào trong.
- Có đồ ăn tối ở nhà bếp. Ăn tối xong và đi ngủ đi. Nhớ tuyệt đối ở trong nhà, không được phép bước ra ngoài.
- Còn anh?
- Tôi sẽ đi cứu người.
- Cho em theo với.
- Em chỉ làm vướng chân tôi.
- ......
- Đừng sợ, ở đây có kết giới, không ai vào được đâu.
Anh biến mất trong một làn khói trước sự ngỡ ngàng của con bé. Nó không biết ruốc cuộc là mình lâm vào tình cảnh như thế nào, nhưng nó biết, nó gặp được người tốt.
Theo lời con bé, Itachi đi vào khu rừng. Luồn không khí lạnh lẽo mang theo hơi máu khiến thần kinh anh ngay tắp lự tập trung cao độ.
Đi theo nguồn Chakra kỳ lạ mà anh cảm nhận được, anh đến một căn cứ, nhìn có vẻ giống với căn cứ của Akatsuki. Có rất nhiều lính canh hai bên lối vào. Băng bảo vệ trán của bọn chúng là của làng Đá.
Itachi thận trọng sử dụng một phân thân đánh lạc hướng của bọn chúng. Anh không muốn kinh động bọn chúng. Anh không biết thực lực bọn chúng ra sao, và anh trăm ngàn lần không bao giờ khinh địch.
Một con đường u tối và tanh tưởi. Nó gợi cho anh những ký ức không tốt đẹp, điều đó gần như làm anh mất bình tĩnh.
Xuyên qua hành lang dài ẩm thấp với ánh đuốc chập chờn. Anh thấy những chiếc lồng sắt. Bọn họ nhốt những đứa trẻ vào một chỗ, và người lớn vào một chỗ. Những tiếng khóc xen lẫn tiếng kêu gào làm anh thật sự không chịu đựng nổi. Bọn người ác độc này.
Phân thân của anh đã giải quyết hết đám người canh cổng ngoài kia. Anh không nghĩ, mọi việc lại dễ dàng đến thế.
Anh tiến đến những chiếc lồng, bẻ khóa.
- Mau ra khỏi đây, tôi sẽ dẫn đường.
- Cậu là ai?
- Đừng nhiều lời. Ra khỏi đây rồi nói.
Anh tạo thêm một phân thân, dẫn bọn họ ra khỏi căn hầm. Trước khi anh đưa bọn trẻ ra ngoài, một đứa bé nói với anh.
- Anh tới tìm chị ấy đúng không?
- Chị ấy?
- Chị ấy đã nói sẽ có người tới tìm chị ấy, anh ấy rất lợi hại, anh ấy sẽ cứu mọi người.
- Cô ấy ở đâu?
- Chị ấy bị bắt đi rồi!
- Ở đâu?
- Căn phòng phía bên trái.
- Cảm ơn cậu! Giờ cùng mọi người ra khỏi đây. Dù có chuyện gì vẫn cứ chạy biết chưa!
Itachi nhanh chóng không tiếng động tiếng về phía trước. Từ trong căn phòng ấy vọng ra giọng của Ann.
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Chết tiệt!
Anh rủa một tiếng, cái ý nghĩ anh đã đến trễ khiến anh không thể nào chịu nổi. Tốc độ nhanh hơn, anh vọt vào trong phòng và cảnh tượng trước mắt làm anh như muốn bùng nổ.
Ann quỳ rạp trên đất, túm chặt ngực áo không ngừng hét lên, khắp người cô vết thương chồng chất.
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đừng làm hại thằng bé!! Không!!!
Ngay khi tên ác ma đó muốn móc ra đôi mắt của đứa trẻ, một thanh kunai bay đến ghim thẳng vào cổ tay hắn. Bỏ thằng bé xuống kèm một tiếng rống man dại. Hắn đưa mắt nhìn ra cửa.
- Ngươi là kẻ nào?
- Ta? Uchiha Itachi.
Ann vội ôm chặt thằng bé khi nó nhào vào lòng cô, cô chỉ kịp định thần khi nghe cái tên UChiha Itachi vang lên.
Ngẩn đầu nhìn, anh đứng phía trước cô, vững chãi. Cô mỉm cười, cô biết rằng mình sẽ an toàn.
- Anh tìm được tôi rồi.
- .....
Anh không đáp, mắt vẫn chăm chăm nhìn phía trước. Tên này, hắn ta không dễ đối phó. Kinh nghiệm cho anh biết điều đó, nhất là khi anh không còn Sharingan.
- Dẫn thằng bé ra ngoài.
Thằng bé dìu Ann đứng dậy, Cô khó nhọc cất bước.
- Chân cô bị thương!
Vẫn không quay đầu lại, anh lên tiếng. Đồng thời tạo thêm một phân thân tới đỡ cô.
- Hai người thôi diễn trò trước mắt ta đi. Uchiha Itachi, người đó đã chết rồi. ngươi đừng ở đây mà giả thần giả quỷ! Kẻ nào cản đường ta, kẻ đó phải chết.
- Đi ngay.
Itachi nói với cô trước khi lao vào tên bắt cóc bắt đầu một cuộc chiến thật sự.
- Tôi sẽ đưa hai người ra ngoài, đi thôi.
- Tôi biết anh nhất định sẽ tìm được tôi.
- .....
- Này thấy không nhóc, chị nói rồi mà, anh ấy sẽ cứu chúng ta, anh ấy lợi hại lắm!
Ann đưa mắt nhìn cậu bé bên cạnh mình, cậu bé vẫn chưa hết hoảng sợ. nhưng vẫn ngước mắt nhìn Itachi nói lời cảm ơn.
- Cảm ơn anh!
Itachi thấy ngượng trước sự chân thành của thằng bé.
- Cô thôi nhiều lời đi.
- Anh không cõng tôi được à?
- Cô không thấy tôi còn đánh nhau kịch liệt trong kia à?
- Anh sẽ thắng thôi, trong vòng ba nốt nhạc.
- .....
- Anh không tin mình sẽ thắng sao?
- Tôi không biết, tên đó khá lợi hại.
- Vậy......
- Ra khỏi đây nhanh lên, tôi phải đưa cô an toàn trở ra.
- Được rồi, tới đây là thoát rồi.
Ann nhìn phía trước, chỉ cần đi hết một đoạn đường rừng nữa sẽ tới thị trấn.
- Thấy chưa! Tôi nói rồi mà, ủa mà sao anh vẫn chưa trở lại?
- ....
- Anh không cần phải tra hỏi gì bọn chúng đâu!
- Sao cô không nghĩ tôi không đánh lại hắn?
- Nói anh đánh không lại hắn, mọi người trong thế giới của tôi đều cười đấy!
- Thế giới của cô?
- Ừ... thì không có gì...
- vậy là sao?
- Anh tò mò từ hồi nào vậy hả? nói chung là anh đánh không lại hắn là chuyện không thể nào xảy ra.
- Tôi không phải...
Anh biến mất khi chưa nói hết câu, Ann giật mình, Anh sẽ không tự ý giải thuật khi chưa đưa cô về tới nhà. Nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra.
- Em mau về trước, gần ngay ngoài bìa khu rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, có hàng rào màu trắng. hãy vào đó, chỉ cần ở trong vạch sơn trắng, em sẽ an toàn.
- Còn chị?
- Chị tìm anh ấy!
- Chị cẩn thận nha.
- Chị biết rồi, em đi mau.
Quên luôn việc tạo một phân thân hộ tống thằng bé, Ann chạy vội về căn hầm lúc nãy.
Sáu giờ tối, Itachi tựa lưng vào một góc tường của nhà hàng. Đáng lẽ ra giờ này cô ấy đã tan làm rồi mới đúng chứ! Nhưng anh vẫn không nhìn thấy cô đâu cả. Hoặc cũng có thể cô ấy phải làm thêm giờ. Anh tự nhủ với bản thân, cố gắng át đi những cảm xúc hỗn độn, những mối lo sợ không tên trong lòng. Không hiểu sao, anh linh cảm không tốt mấy đối với việc cô không có ở đây vào giờ này. Thậm chí anh còn không thấy bóng cô lảng vãng trong nhà hàng.
Tám giờ, nhà hàng bắt đầu thưa thớt khách. Đây chỉ là một thị trấn nhỏ, không mấy ngạc nhiên khi mà các hàng quán ở đây không bao giờ mở cửa quá mười giờ tối.
Chín giờ, nhà hàng hầu như chẳng còn ai, và mọi người cũng đã bắt đầu dọn dẹp.
Mười giờ. Nhà hàng chính thức đóng cửa. Nhân viên bắt đầu ra về. Nhưng không có Ann.
Thật kỳ lạ.
Trước khi Itachi có ý định lẻn vào đó tìm người, một giọng nam trầm vang lên.
- Anh đang tìm ai hay sao?
Itachi đánh giá người trước mắt. Hắn ta cao ráo, đôi mắt màu nâu nhạt, cái mũi cao thẳng, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú.
- Tôi là quản lý ở đây, tôi có thể giúp gì cho anh?
Quản lý, chẳng lẽ cái tên mà Ann tối ngày khen ngợi là giỏi giang và vui vẻ cái gì gì đó!
- Anh là Rui?
- Anh biết tôi sao?
- Tôi có một người bạn làm ở đây. Tôi đến đón cô ấy. Cô ấy là Ann.
- Ann? Cô ấy đã về từ lúc h chiều.
- h chiều?
- Đúng vậy, tôi đã để cô ấy về sớm. Cô ấy quá mệt mỏi.
- Chết tiệt.
Itachi rủa một tiếng. Anh chẳng muốn dây dưa với cái tên Rui trước mặt, nhưng anh cần biết Ann đã làm gì. Anh có một dự cảm không lành.
- Cô ấy không về nhà. Gần đây ở đây thường xuyên có người mất tích. Tôi muốn biết, trước khi về, cô ấy có nói gì với anh hoặc có thái độ gì hay không?
- Cô ấy bảo, nếu cô ấy về sớm, không biết ai kia sẽ phản ứng thế nào.
- Ai kia sao?
Itachi nhíu mày.
- Đúng vậy.
Có lẽ người đó là anh. Itachi biết mình lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh nhạt với cô. Điều đó làm cô không thoải mái, nhưng quả thật anh không phải là người giỏi biểu hiện cảm xúc.
- Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ấy không về nhà.
- Tôi nghĩ cô ấy đi đâu đó cho thoải mái thôi. Có thể cô ấy ở suối nước nóng. Dạo này cô ấy quá mệt mỏi, tôi có đề nghị cô ấy thử đến đó thư giãn.
- ...
Itachi không nói gì, anh lẳng lặng để lại Rui với cái nhìn khó hiểu sau lưng. Anh rời khỏi đó và bắt đầu tập trung suy nghĩ. Chết thật, anh không biết cô sẽ đi đâu những khi cô rãnh rỗi, hoặc buồn. nhưng thời gian của cô làm gì có hai từ rảnh rỗi, cô đã dành hết nó cho anh rồi. Ưu tiên hàng đầu của cô luôn là anh. Vậy nên không có bất kỳ lý do gì để cô đến suối nước nóng một mình mà không rủ anh cùng đi. Tuy có hơi ảo tưởng, nhưng anh cam đoan là như vậy. Trừ phi, cô bị người ta ép đi. Ép đi, bắt đi! Những từ đó không ngừng xuất hiện trong đầu anh.
Linh cảm của một ninja cho anh biết có chuyện không hay xảy ra. Hơn nữa dạo gần đây có một luồn Chakra kỳ lạ lởn vỡn xung quanh ngôi làng. Và thỉnh thoảng anh tin rằng mình đã nghe thấy tiếng la hét từ khu rừng vọng ra. Bản năng cho anh cảnh báo, rằng có chuyện không mấy hay ho xảy đến. Anh biết bản thân phải cẩn thận, nhưng còn cô. Ngày ngày vui vẻ quấn lấy anh, nổi giận với anh, cứ vô tư nghêu ngao hát khi đi làm, khi về nhà. Anh không hiểu, vì sao cô lại là một Ninja.
Một tiếng khóc thút thít nho nhỏ làm anh khựng lại. Là trẻ con.
- Không ai tin mình, không ai tin mình! Huuhuhuh, sẽ không ai cứu chị ấy! huhuhuhu.
- Chị ấy sao?
Itachi lẩm bẩm trước khi đi đến trước mặt cô bé.
- Em vừa nói chị ấy? Chị ấy là ai? Tại sao em lại khóc.
Con bé ngước nhìn Itachi, gương mặt lạnh lùng làm nó phát run, nhưng nó cần người giúp đõ.
- Chị ấy, tóc đen ngang vai, chị ấy rất xinh. Chị ấy cứu em, chị ấy bị bắt cóc! Nhưng không ai tin em hết! huhuhuhu…
- Nào đừng khóc! Kể tôi nghe, tôi sẽ giúp em.
Con bé giương đôi mắt đầy nước nhìn Itachi. Nó hấp hấp cái mũi.
- Thật?
- Thật.
Con bé kể cho anh nghe câu chuyện và theo yêu cầu của anh, nó dẫn anh đến hiện trường của vụ bắt cóc.
Đất xung quanh gần như bị phá nát, một cái hố sâu hoắm ở giữa khoảng đất ấy.
- Được rồi, em về nhà đi. Chuyện này tôi sẽ lo.
- .....
Cô bé tần ngần không chịu dời bước. Itachi nheo mắt. Nó lui một bước, nhưng vẫn không chịu rời đi.
- Em nên về nhà đi.
- Em không dám về.
- Tại sao?
- Bọn người đó đã bắt anh trai và ba mẹ em. Em không dám về nhà.
- .....
Quả thật Itachi không có tâm trạng để quan tâm tới bất kỳ ai khác ngoài Ann. Nhưng con bé với đôi mắt ngấn nước nhìn anh. Anh không chắc mình có thể làm ngơ con bé. Nhưng anh không thể cứ thế mà dẫn nó theo. Thậm chí anh còn không biết mình sắp đối mặt với cái gì.
- Theo tôi.
Itachi đơn giản nói, anh chưa bao giờ là người nhiều lời. Con bé sợ sệt theo sau anh, anh đang rất nóng lòng, nhưng anh không giục con bé. Anh tin Ann có thể chống đỡ được. Cô gái ấy là một cô gái kiên cường.
- Em biết bọn họ bắt mọi người đi đâu không?
- Khu rừng, họ đưa mọi người tới khu rừng.
- Em còn biết gì nữa không?
- Bọn họ là Ninja.
Itachi ngừng lại trước cửa nhà mình, mở cửa và đẩy cô bé vào trong.
- Có đồ ăn tối ở nhà bếp. Ăn tối xong và đi ngủ đi. Nhớ tuyệt đối ở trong nhà, không được phép bước ra ngoài.
- Còn anh?
- Tôi sẽ đi cứu người.
- Cho em theo với.
- Em chỉ làm vướng chân tôi.
- ......
- Đừng sợ, ở đây có kết giới, không ai vào được đâu.
Anh biến mất trong một làn khói trước sự ngỡ ngàng của con bé. Nó không biết ruốc cuộc là mình lâm vào tình cảnh như thế nào, nhưng nó biết, nó gặp được người tốt.
Theo lời con bé, Itachi đi vào khu rừng. Luồn không khí lạnh lẽo mang theo hơi máu khiến thần kinh anh ngay tắp lự tập trung cao độ.
Đi theo nguồn Chakra kỳ lạ mà anh cảm nhận được, anh đến một căn cứ, nhìn có vẻ giống với căn cứ của Akatsuki. Có rất nhiều lính canh hai bên lối vào. Băng bảo vệ trán của bọn chúng là của làng Đá.
Itachi thận trọng sử dụng một phân thân đánh lạc hướng của bọn chúng. Anh không muốn kinh động bọn chúng. Anh không biết thực lực bọn chúng ra sao, và anh trăm ngàn lần không bao giờ khinh địch.
Một con đường u tối và tanh tưởi. Nó gợi cho anh những ký ức không tốt đẹp, điều đó gần như làm anh mất bình tĩnh.
Xuyên qua hành lang dài ẩm thấp với ánh đuốc chập chờn. Anh thấy những chiếc lồng sắt. Bọn họ nhốt những đứa trẻ vào một chỗ, và người lớn vào một chỗ. Những tiếng khóc xen lẫn tiếng kêu gào làm anh thật sự không chịu đựng nổi. Bọn người ác độc này.
Phân thân của anh đã giải quyết hết đám người canh cổng ngoài kia. Anh không nghĩ, mọi việc lại dễ dàng đến thế.
Anh tiến đến những chiếc lồng, bẻ khóa.
- Mau ra khỏi đây, tôi sẽ dẫn đường.
- Cậu là ai?
- Đừng nhiều lời. Ra khỏi đây rồi nói.
Anh tạo thêm một phân thân, dẫn bọn họ ra khỏi căn hầm. Trước khi anh đưa bọn trẻ ra ngoài, một đứa bé nói với anh.
- Anh tới tìm chị ấy đúng không?
- Chị ấy?
- Chị ấy đã nói sẽ có người tới tìm chị ấy, anh ấy rất lợi hại, anh ấy sẽ cứu mọi người.
- Cô ấy ở đâu?
- Chị ấy bị bắt đi rồi!
- Ở đâu?
- Căn phòng phía bên trái.
- Cảm ơn cậu! Giờ cùng mọi người ra khỏi đây. Dù có chuyện gì vẫn cứ chạy biết chưa!
Itachi nhanh chóng không tiếng động tiếng về phía trước. Từ trong căn phòng ấy vọng ra giọng của Ann.
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Chết tiệt!
Anh rủa một tiếng, cái ý nghĩ anh đã đến trễ khiến anh không thể nào chịu nổi. Tốc độ nhanh hơn, anh vọt vào trong phòng và cảnh tượng trước mắt làm anh như muốn bùng nổ.
Ann quỳ rạp trên đất, túm chặt ngực áo không ngừng hét lên, khắp người cô vết thương chồng chất.
- Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đừng làm hại thằng bé!! Không!!!
Ngay khi tên ác ma đó muốn móc ra đôi mắt của đứa trẻ, một thanh kunai bay đến ghim thẳng vào cổ tay hắn. Bỏ thằng bé xuống kèm một tiếng rống man dại. Hắn đưa mắt nhìn ra cửa.
- Ngươi là kẻ nào?
- Ta? Uchiha Itachi.
Ann vội ôm chặt thằng bé khi nó nhào vào lòng cô, cô chỉ kịp định thần khi nghe cái tên UChiha Itachi vang lên.
Ngẩn đầu nhìn, anh đứng phía trước cô, vững chãi. Cô mỉm cười, cô biết rằng mình sẽ an toàn.
- Anh tìm được tôi rồi.
- .....
Anh không đáp, mắt vẫn chăm chăm nhìn phía trước. Tên này, hắn ta không dễ đối phó. Kinh nghiệm cho anh biết điều đó, nhất là khi anh không còn Sharingan.
- Dẫn thằng bé ra ngoài.
Thằng bé dìu Ann đứng dậy, Cô khó nhọc cất bước.
- Chân cô bị thương!
Vẫn không quay đầu lại, anh lên tiếng. Đồng thời tạo thêm một phân thân tới đỡ cô.
- Hai người thôi diễn trò trước mắt ta đi. Uchiha Itachi, người đó đã chết rồi. ngươi đừng ở đây mà giả thần giả quỷ! Kẻ nào cản đường ta, kẻ đó phải chết.
- Đi ngay.
Itachi nói với cô trước khi lao vào tên bắt cóc bắt đầu một cuộc chiến thật sự.
- Tôi sẽ đưa hai người ra ngoài, đi thôi.
- Tôi biết anh nhất định sẽ tìm được tôi.
- .....
- Này thấy không nhóc, chị nói rồi mà, anh ấy sẽ cứu chúng ta, anh ấy lợi hại lắm!
Ann đưa mắt nhìn cậu bé bên cạnh mình, cậu bé vẫn chưa hết hoảng sợ. nhưng vẫn ngước mắt nhìn Itachi nói lời cảm ơn.
- Cảm ơn anh!
Itachi thấy ngượng trước sự chân thành của thằng bé.
- Cô thôi nhiều lời đi.
- Anh không cõng tôi được à?
- Cô không thấy tôi còn đánh nhau kịch liệt trong kia à?
- Anh sẽ thắng thôi, trong vòng ba nốt nhạc.
- .....
- Anh không tin mình sẽ thắng sao?
- Tôi không biết, tên đó khá lợi hại.
- Vậy......
- Ra khỏi đây nhanh lên, tôi phải đưa cô an toàn trở ra.
- Được rồi, tới đây là thoát rồi.
Ann nhìn phía trước, chỉ cần đi hết một đoạn đường rừng nữa sẽ tới thị trấn.
- Thấy chưa! Tôi nói rồi mà, ủa mà sao anh vẫn chưa trở lại?
- ....
- Anh không cần phải tra hỏi gì bọn chúng đâu!
- Sao cô không nghĩ tôi không đánh lại hắn?
- Nói anh đánh không lại hắn, mọi người trong thế giới của tôi đều cười đấy!
- Thế giới của cô?
- Ừ... thì không có gì...
- vậy là sao?
- Anh tò mò từ hồi nào vậy hả? nói chung là anh đánh không lại hắn là chuyện không thể nào xảy ra.
- Tôi không phải...
Anh biến mất khi chưa nói hết câu, Ann giật mình, Anh sẽ không tự ý giải thuật khi chưa đưa cô về tới nhà. Nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra.
- Em mau về trước, gần ngay ngoài bìa khu rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, có hàng rào màu trắng. hãy vào đó, chỉ cần ở trong vạch sơn trắng, em sẽ an toàn.
- Còn chị?
- Chị tìm anh ấy!
- Chị cẩn thận nha.
- Chị biết rồi, em đi mau.
Quên luôn việc tạo một phân thân hộ tống thằng bé, Ann chạy vội về căn hầm lúc nãy.