Bệnh viện và nhà tù là hai nơi mà người ta không muốn chạm mặt nhất. Nhưng cặp đôi “bạn đặc biệt” Bảo An và Hoài Phong lại có buổi hẹn hò chính thức đầu tiên tại một góc khuất của sân bệnh viện. Trời tối, xung quanh lại nhiều cây cỏ, hai cái bắp chân của Hoài Phong vì thế trở thành bữa tiệc linh đình cho đám muỗi tham ăn. Cậu cứ ngồi co hết chân lên ghế, tay không ngừng vỗ đôm đốp, miệng liên tục chửi rủa những sinh vật nhỏ bé kia.
“Biết vậy mặc quần dài. Cha nhà nó, hút gì mà hút lắm thế, tao lại đốt chết cả nhà chúng mày bây giờ.”
Khi Hoài Phong đang chật vật trong vòng vây của “fan cuồng”, Bảo An lại thảnh thơi ngồi đung đưa đôi chân ngắn củn của mình, tay đút từng thìa tào phớ mát lạnh vào mồm.
“Ai bảo không chịu đàng hoàng lên phòng thăm bệnh cơ. Thích hẹn hò chui lủi kiểu này thì phải cố mà chịu thôi.”
Nể tình An đang là bệnh nhân nên Phong nhường, chẳng thèm đôi co lại nữa, cậu chỉ chẹp miệng một tiếng, rồi lại chăm chỉ với công việc diệt muỗi đang còn dang dở.
“Này, cậu gọi tớ xuống đây để xem cậu đập muỗi hả? Nói gì đi chứ?”
Hoài Phong ngừng tay, quay sang nói.
“Tao đi chơi, tiện đường thì rẽ vào đây thăm mày thôi.”
Câu nói hết sức bình thường ấy khiến cho Bảo An khoái chí lắm, nhăn răng ra cười toe toét.
“Cậu lúc nào cũng nghĩ đến tớ thế này, tớ cảm động đến chết mất.”
Đột nhiên Hoài Phong co rúm mặt lại, tay chĩa thẳng miệng Bảo An thông báo.
“Mày bị chảy máu chân răng kìa.”
Vì là con gái, lại hay làm dáng, nên lúc nào An cũng mang theo một cái gương nhỏ xíu bên người. Nghe Hoài Phong nói vậy, Bảo An thảng thốt lôi gương ra soi. Xong xuôi, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải máu. Là son môi đấy. Lúc nãy tô son vội quá nên quệt luôn vào răng, hê hê.”
Hoài Phong trưng ra bộ mặt hết sức chán nản. Cậu chẳng ưa nổi những đứa con gái quá điệu đà, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng chăm chăm vào việc trang điểm. Giờ để ý mới thấy, Bảo An quả thực rất hay tô son. Và Hoài Phong không thích điều này.
“Đi viện mà cũng điệu gớm. Từ giờ trở đi, cấm mày dùng son, cũng không được tô chát bất kỳ loại mỹ phẩm nào lên mặt. Nhớ chưa?”
Bảo An vốn dĩ không thích và cũng không biết trang điểm, song lại cực kỳ cuồng son. Bỗng dưng bị Hoài Phong cấm đoán sở thích, nó giãy nảy lên bất bình.
“Gì vậy? Sao lại cấm? Môi của tớ, tớ thích làm gì chẳng được.”
“Mấy đứa con gái tao chơi cùng, đứa nào cũng phấn son lòe loẹt, mày là bạn đặc biệt nên mày phải khác chúng nó. Hiểu không?”
Hoài Phong từ tốn giải thích, Bảo An nghe cũng thấy xuôi xuôi. Nhưng mà dù sao cũng gắn bó với son được gần hai năm rồi, giờ phải tạm biệt chúng, kể cũng không đành lòng. Thấy mặt Bảo An cứ xị xuống, có vẻ bất bình lắm, Hoài Phong đành phải nói lời “đe dọa”.
“Không hiểu thì thôi, tao về. Không bạn bè gì nữa.”
An cuồng son nhưng so với Phong thì son chẳng là gì cả. Nghe Phong dọa, An mếu máo nhận lời.
“Ừ, được rồi. Tớ đồng ý không dùng son nữa.”
Thấy An ngoan ngoãn như vậy, Phong lấy làm hài lòng lắm. Cậu vênh mặt lên, tay xoa đầu An khen ngợi.
“Tốt. Dùng son có gì hay chứ, toàn chì độc hại. Tô lên thì choe choét, đến lúc ăn lại nuốt cả vào. Kinh dị.”
Dù Phong cố nói với giọng hài nhất có thể, tay chân còn múa may phụ họa để “đuổi” bớt nỗi buồn của An đi, nhưng xem ra không mấy thành công vì mặt An nom vẫn chẳng tươi tỉnh lên được là bao.
Lâu lâu mới pha trò một lần, mà cái đứa bên cạnh chẳng thèm đoái hoài để ý, Hoài Phong cảm thấy “quê quê”, đành ngồi im, quan sát Bảo An đang chán nản đút từng thìa tào phớ. Bỗng nhiên, Bảo An cười khúc khích, Hoài Phong nheo mày khó hiểu.
“Hâm à?”
Bảo An xua xua cái tay, cố gắng nuốt nốt miếng tào phớ đang mắc kẹt trong miệng.
“Cậu nói cũng đúng. Son thật sự không tốt chút nào, vừa hại tớ lại còn hại cả cậu nữa chứ.”
Người đi thăm bệnh càng lúc càng không hiểu bệnh nhân nói gì, chỉ biết lặng yên nhăn mặt.
“Đây nhá. Môi tớ có son, khi chạm vào môi cậu, môi cậu cũng lại dính son. Như thế không phải là hại cả hai à?”
Bảo An hào hứng giải thích, đôi mắt từ từ khép lại nhìn đến là gian tà. Chẳng bù cho cậu con trai ngồi kế bên, gương mặt nhăn nhúm trông khó coi vô cùng. Cốc một phát rõ kêu vào đầu Bảo An, Hoài Phong lên tiếng chê bai.
“Mày nghĩ đi đâu đấy hả? Hôn cái quỷ gì chứ? Nhìn mặt vậy mà toàn tưởng tượng ra những thứ đen tối.”
An xoa xoa chỗ bị cốc, hậm hực đáp trả.
“Hôn là một hành động lãng mạn, sao lại đen tối chứ? Cậu không biết đâu, tớ luôn ao ước đến một lúc nào đó, tớ và người yêu sẽ đứng dưới trời mưa, rồi hôn nhau giống như trong mấy bộ phim tình cảm ý. Và sau đó…”
Bảo An cứ thế chắp hai bàn tay vào nhau, luyên thuyên về một viễn cảnh quá đỗi tuyệt vời, trên gương mặt lộ rõ nét vui sướng. Hoài Phong ngồi bên cạnh, vô duyên phá vỡ khung cảnh hoàn mỹ mà Bảo An đang mường tượng.
“Đoàng. Sét đánh, cả hai đứa cùng chết. Ha ha.”
Bị phá đám, Bảo An tụt cảm xúc, chẳng thèm cãi lại. Nó chỉ thở dài tỏ ý chán nản, rồi quay mặt đi chỗ khác. Hoài Phong vẫn ngồi ôm bụng cười, có vẻ rất hài lòng với cái kết mà mình vừa tạo ra cho câu chuyện của Bảo An. Cười chán chê xong, thì tự ý chuyển chủ đề nói chuyện.
“À, đừng nói mối quan hệ giữa tao với mày cho ai biết nhá. Như vậy mới đặc biệt. Tạm thời tao chỉ yêu cầu mày thế thôi. Còn mày có đòi hỏi gì không?”
Thật lòng, Bảo An chẳng muốn Hoài Phong thay đổi điều gì cả. Vì ngay từ đầu, An đã bị chính con người hiện tại của Phong “hút hồn” mà. Đắn đo, suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra được hạch sách gì với Hoài Phong, An đành lắc đầu đáp.
“Tớ không có. Khi nào nghĩ ra tớ nói sau được không?”
Cậu gật đầu nhất chí. Rút điện thoại ra xem giờ, thấy không còn sớm nữa, Hoài Phong bèn giục Bảo An về phòng.
*
Đi được nửa đường, thì cái bụng của An réo lên inh ỏi. Khổ, cả tuần qua ăn gì cũng nôn ra hết, dạ dày vì thế mà gần như là rỗng tuếch. Bây giờ khỏi bệnh rồi, thì cả ngày Bảo An chỉ làm đúng một công việc, đó là ăn lại bữa.
Vì không muốn ngược đãi cái bụng thân yêu, và cũng vì muốn nhanh chóng bù đắp số cân đã mất do ốm, Bảo An đành lóc cóc quay đầu lại ra căng tin bệnh viện. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, dù căng tin mở cửa cả đêm nhưng số lượng đồ ăn được bán ra lại không quá nhiều.
Quán đã hết sạch đồ ăn, chỉ còn sót lại đúng năm chiếc bánh bao, đứng tẩn ngẩn tần ngần một lúc, Bảo An quyết định mua một cái bánh bao chay. Thật xui xẻo, An chưa kịp cất lời gọi cô chủ quán thì một giọng nói khác đã chen vào.
“Cô ơi, gói cho cháu cả năm cái bánh bao nhé.”
Bảo An ngước lên, hướng đôi mắt đang tóe lửa về phía người đó. Dù bị lườm đến cháy cả mặt, nhưng người đó vẫn cười, thản nhiên nói.
“Em cũng nằm ở viện này à? Con gái ăn đêm nhiều dễ béo, xấu lắm đấy.”
Người đó cười cười, rất thoải mái trêu đùa Bảo An, cứ ngỡ như là đã quen biết từ trước. Bảo An lúc này đang trong cơn thịnh nộ, chẳng để ý nhiều đến lời bông đùa ấy, chỉ tức tối quát tháo.
“Cướp miếng ăn của người khác, anh không thấy mình quá đáng lắm sao?”
Người đó nghe xong vẫn chỉ cười, đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Em bị làm sao mà phải nằm viện?”
Bảo An thật không biết phải nói gì với cái tên vô duyên này. Có quen biết gì đâu mà hỏi han như thế chứ. An không thèm tiếp chuyện, nhếch môi cười khỉnh một cái, rồi lẳng lẳng quay lưng ra về, mặc kệ cái con người kia đang thanh toán tiền và nhận túi bánh từ cô chủ quán.
Người đó chạy đuổi theo Bảo An, kéo người nó lại và nhét vào tay nó hai chiếc bánh nóng hổi.
“Cho em đấy. Không có độc đâu, cứ yên tâm mà ăn đi.”
Tặng bánh xong người đó đi thẳng, không giải thích một lời làm cho An kia vẫn trưng ra bộ mặt ngáo ngơ, đứng như trời trồng tại chỗ.
“À, anh nằm ở phòng 303, khoa nội. Khi nào khỏe hơn, An lên thăm anh nhé.”
Đi được một đoạn khá xa rồi, người đó mới quay lại dặn dò An. Nghe xong câu ấy, đầu óc An càng rối rắm hơn muôn phần. Rõ ràng là không quen, tại sao lại biết tên nó chứ. Thật đáng sợ!
Bảo An cúi xuống nhìn hai cái bánh trên tay, lại nghe cái dạ dày đang “léo nhéo”. Phân tích hồi lâu, Bảo An quyết định quẳng hai cái bánh ấy vào thùng rác. Ai mà biết được anh ta cho cái gì vào bánh. Bảo An thà chết đói, chứ nhất quyết không chịu chết vì ngu.
May sao, Bảo An có một người mẹ quá đỗi tâm lý. Biết con gái đang dần khỏi bệnh, bà Thục luôn tích trữ đồ ăn trong phòng. Và vì thế, Bảo An được ôm một bụng chật cứng đồ ăn đi ngủ.
“Biết vậy mặc quần dài. Cha nhà nó, hút gì mà hút lắm thế, tao lại đốt chết cả nhà chúng mày bây giờ.”
Khi Hoài Phong đang chật vật trong vòng vây của “fan cuồng”, Bảo An lại thảnh thơi ngồi đung đưa đôi chân ngắn củn của mình, tay đút từng thìa tào phớ mát lạnh vào mồm.
“Ai bảo không chịu đàng hoàng lên phòng thăm bệnh cơ. Thích hẹn hò chui lủi kiểu này thì phải cố mà chịu thôi.”
Nể tình An đang là bệnh nhân nên Phong nhường, chẳng thèm đôi co lại nữa, cậu chỉ chẹp miệng một tiếng, rồi lại chăm chỉ với công việc diệt muỗi đang còn dang dở.
“Này, cậu gọi tớ xuống đây để xem cậu đập muỗi hả? Nói gì đi chứ?”
Hoài Phong ngừng tay, quay sang nói.
“Tao đi chơi, tiện đường thì rẽ vào đây thăm mày thôi.”
Câu nói hết sức bình thường ấy khiến cho Bảo An khoái chí lắm, nhăn răng ra cười toe toét.
“Cậu lúc nào cũng nghĩ đến tớ thế này, tớ cảm động đến chết mất.”
Đột nhiên Hoài Phong co rúm mặt lại, tay chĩa thẳng miệng Bảo An thông báo.
“Mày bị chảy máu chân răng kìa.”
Vì là con gái, lại hay làm dáng, nên lúc nào An cũng mang theo một cái gương nhỏ xíu bên người. Nghe Hoài Phong nói vậy, Bảo An thảng thốt lôi gương ra soi. Xong xuôi, bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải máu. Là son môi đấy. Lúc nãy tô son vội quá nên quệt luôn vào răng, hê hê.”
Hoài Phong trưng ra bộ mặt hết sức chán nản. Cậu chẳng ưa nổi những đứa con gái quá điệu đà, sáng trưa chiều tối lúc nào cũng chăm chăm vào việc trang điểm. Giờ để ý mới thấy, Bảo An quả thực rất hay tô son. Và Hoài Phong không thích điều này.
“Đi viện mà cũng điệu gớm. Từ giờ trở đi, cấm mày dùng son, cũng không được tô chát bất kỳ loại mỹ phẩm nào lên mặt. Nhớ chưa?”
Bảo An vốn dĩ không thích và cũng không biết trang điểm, song lại cực kỳ cuồng son. Bỗng dưng bị Hoài Phong cấm đoán sở thích, nó giãy nảy lên bất bình.
“Gì vậy? Sao lại cấm? Môi của tớ, tớ thích làm gì chẳng được.”
“Mấy đứa con gái tao chơi cùng, đứa nào cũng phấn son lòe loẹt, mày là bạn đặc biệt nên mày phải khác chúng nó. Hiểu không?”
Hoài Phong từ tốn giải thích, Bảo An nghe cũng thấy xuôi xuôi. Nhưng mà dù sao cũng gắn bó với son được gần hai năm rồi, giờ phải tạm biệt chúng, kể cũng không đành lòng. Thấy mặt Bảo An cứ xị xuống, có vẻ bất bình lắm, Hoài Phong đành phải nói lời “đe dọa”.
“Không hiểu thì thôi, tao về. Không bạn bè gì nữa.”
An cuồng son nhưng so với Phong thì son chẳng là gì cả. Nghe Phong dọa, An mếu máo nhận lời.
“Ừ, được rồi. Tớ đồng ý không dùng son nữa.”
Thấy An ngoan ngoãn như vậy, Phong lấy làm hài lòng lắm. Cậu vênh mặt lên, tay xoa đầu An khen ngợi.
“Tốt. Dùng son có gì hay chứ, toàn chì độc hại. Tô lên thì choe choét, đến lúc ăn lại nuốt cả vào. Kinh dị.”
Dù Phong cố nói với giọng hài nhất có thể, tay chân còn múa may phụ họa để “đuổi” bớt nỗi buồn của An đi, nhưng xem ra không mấy thành công vì mặt An nom vẫn chẳng tươi tỉnh lên được là bao.
Lâu lâu mới pha trò một lần, mà cái đứa bên cạnh chẳng thèm đoái hoài để ý, Hoài Phong cảm thấy “quê quê”, đành ngồi im, quan sát Bảo An đang chán nản đút từng thìa tào phớ. Bỗng nhiên, Bảo An cười khúc khích, Hoài Phong nheo mày khó hiểu.
“Hâm à?”
Bảo An xua xua cái tay, cố gắng nuốt nốt miếng tào phớ đang mắc kẹt trong miệng.
“Cậu nói cũng đúng. Son thật sự không tốt chút nào, vừa hại tớ lại còn hại cả cậu nữa chứ.”
Người đi thăm bệnh càng lúc càng không hiểu bệnh nhân nói gì, chỉ biết lặng yên nhăn mặt.
“Đây nhá. Môi tớ có son, khi chạm vào môi cậu, môi cậu cũng lại dính son. Như thế không phải là hại cả hai à?”
Bảo An hào hứng giải thích, đôi mắt từ từ khép lại nhìn đến là gian tà. Chẳng bù cho cậu con trai ngồi kế bên, gương mặt nhăn nhúm trông khó coi vô cùng. Cốc một phát rõ kêu vào đầu Bảo An, Hoài Phong lên tiếng chê bai.
“Mày nghĩ đi đâu đấy hả? Hôn cái quỷ gì chứ? Nhìn mặt vậy mà toàn tưởng tượng ra những thứ đen tối.”
An xoa xoa chỗ bị cốc, hậm hực đáp trả.
“Hôn là một hành động lãng mạn, sao lại đen tối chứ? Cậu không biết đâu, tớ luôn ao ước đến một lúc nào đó, tớ và người yêu sẽ đứng dưới trời mưa, rồi hôn nhau giống như trong mấy bộ phim tình cảm ý. Và sau đó…”
Bảo An cứ thế chắp hai bàn tay vào nhau, luyên thuyên về một viễn cảnh quá đỗi tuyệt vời, trên gương mặt lộ rõ nét vui sướng. Hoài Phong ngồi bên cạnh, vô duyên phá vỡ khung cảnh hoàn mỹ mà Bảo An đang mường tượng.
“Đoàng. Sét đánh, cả hai đứa cùng chết. Ha ha.”
Bị phá đám, Bảo An tụt cảm xúc, chẳng thèm cãi lại. Nó chỉ thở dài tỏ ý chán nản, rồi quay mặt đi chỗ khác. Hoài Phong vẫn ngồi ôm bụng cười, có vẻ rất hài lòng với cái kết mà mình vừa tạo ra cho câu chuyện của Bảo An. Cười chán chê xong, thì tự ý chuyển chủ đề nói chuyện.
“À, đừng nói mối quan hệ giữa tao với mày cho ai biết nhá. Như vậy mới đặc biệt. Tạm thời tao chỉ yêu cầu mày thế thôi. Còn mày có đòi hỏi gì không?”
Thật lòng, Bảo An chẳng muốn Hoài Phong thay đổi điều gì cả. Vì ngay từ đầu, An đã bị chính con người hiện tại của Phong “hút hồn” mà. Đắn đo, suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra được hạch sách gì với Hoài Phong, An đành lắc đầu đáp.
“Tớ không có. Khi nào nghĩ ra tớ nói sau được không?”
Cậu gật đầu nhất chí. Rút điện thoại ra xem giờ, thấy không còn sớm nữa, Hoài Phong bèn giục Bảo An về phòng.
*
Đi được nửa đường, thì cái bụng của An réo lên inh ỏi. Khổ, cả tuần qua ăn gì cũng nôn ra hết, dạ dày vì thế mà gần như là rỗng tuếch. Bây giờ khỏi bệnh rồi, thì cả ngày Bảo An chỉ làm đúng một công việc, đó là ăn lại bữa.
Vì không muốn ngược đãi cái bụng thân yêu, và cũng vì muốn nhanh chóng bù đắp số cân đã mất do ốm, Bảo An đành lóc cóc quay đầu lại ra căng tin bệnh viện. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, dù căng tin mở cửa cả đêm nhưng số lượng đồ ăn được bán ra lại không quá nhiều.
Quán đã hết sạch đồ ăn, chỉ còn sót lại đúng năm chiếc bánh bao, đứng tẩn ngẩn tần ngần một lúc, Bảo An quyết định mua một cái bánh bao chay. Thật xui xẻo, An chưa kịp cất lời gọi cô chủ quán thì một giọng nói khác đã chen vào.
“Cô ơi, gói cho cháu cả năm cái bánh bao nhé.”
Bảo An ngước lên, hướng đôi mắt đang tóe lửa về phía người đó. Dù bị lườm đến cháy cả mặt, nhưng người đó vẫn cười, thản nhiên nói.
“Em cũng nằm ở viện này à? Con gái ăn đêm nhiều dễ béo, xấu lắm đấy.”
Người đó cười cười, rất thoải mái trêu đùa Bảo An, cứ ngỡ như là đã quen biết từ trước. Bảo An lúc này đang trong cơn thịnh nộ, chẳng để ý nhiều đến lời bông đùa ấy, chỉ tức tối quát tháo.
“Cướp miếng ăn của người khác, anh không thấy mình quá đáng lắm sao?”
Người đó nghe xong vẫn chỉ cười, đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Em bị làm sao mà phải nằm viện?”
Bảo An thật không biết phải nói gì với cái tên vô duyên này. Có quen biết gì đâu mà hỏi han như thế chứ. An không thèm tiếp chuyện, nhếch môi cười khỉnh một cái, rồi lẳng lẳng quay lưng ra về, mặc kệ cái con người kia đang thanh toán tiền và nhận túi bánh từ cô chủ quán.
Người đó chạy đuổi theo Bảo An, kéo người nó lại và nhét vào tay nó hai chiếc bánh nóng hổi.
“Cho em đấy. Không có độc đâu, cứ yên tâm mà ăn đi.”
Tặng bánh xong người đó đi thẳng, không giải thích một lời làm cho An kia vẫn trưng ra bộ mặt ngáo ngơ, đứng như trời trồng tại chỗ.
“À, anh nằm ở phòng 303, khoa nội. Khi nào khỏe hơn, An lên thăm anh nhé.”
Đi được một đoạn khá xa rồi, người đó mới quay lại dặn dò An. Nghe xong câu ấy, đầu óc An càng rối rắm hơn muôn phần. Rõ ràng là không quen, tại sao lại biết tên nó chứ. Thật đáng sợ!
Bảo An cúi xuống nhìn hai cái bánh trên tay, lại nghe cái dạ dày đang “léo nhéo”. Phân tích hồi lâu, Bảo An quyết định quẳng hai cái bánh ấy vào thùng rác. Ai mà biết được anh ta cho cái gì vào bánh. Bảo An thà chết đói, chứ nhất quyết không chịu chết vì ngu.
May sao, Bảo An có một người mẹ quá đỗi tâm lý. Biết con gái đang dần khỏi bệnh, bà Thục luôn tích trữ đồ ăn trong phòng. Và vì thế, Bảo An được ôm một bụng chật cứng đồ ăn đi ngủ.