Lệ Băng quả xứng danh chị cả trong hội bạn bốn người. Chẳng những góp công lớn trong việc hàn gắn lại tấm gương tình cảm giữa Linh và Kỳ, Băng còn vô cùng nhạy cảm khi phát hiện ra tảng tâm sự nặng trĩu thấp thoáng hiện hữu sau những nụ cười méo xệch của An. Dám gạt Băng và đôi trẻ kia sang một bên rồi giở trò ăn mảnh, gặm nhấm ưu tư một mình, An thật quá ích kỷ đi. Chẳng đáng mặt bạn tốt chút nào. Đợi đấy, Băng nhất định sẽ lôi kéo Linh và Kỳ, cùng nhau bắt quả tang và kịch liệt lên án hành động đáng chê trách này của An.
Cố tình phá vỡ khung cảnh lãng mạn mà cặp uyên ương kia ra sức dựng xây nãy giờ, Băng nhảy bổ tới trước mặt chúng và ngồi thụp xuống, vừa nói oang oang vừa hếch hếch đầu vào trong nhà:
“Vui vẻ nhỉ? San sẻ cho cái đứa mặt nhăn mày nhó suốt cả buổi kia tí đi.”
“Con điên, hốt cả hền.”
Bị hù, Trúc Linh hoảng loạn ngã phịch xuống đất, vội vàng đưa cái tay vẫn dính nguyên đống bọt xà phòng lên ngang ngực giữ chặt quả tim đang đập thùm thụp. Những năm tháng trốn học đi chơi điện tử và bị phụ huynh bắt tại trận đã dần dần tôi luyện và hình thành nên lá gan Kỳ sắt đá bây giờ. Băng có hù thế, chứ hù nữa cậu ta cũng không đời nào hét thất thanh lên như đúng ý đồ ban đầu của cô bé. Cơ mà Kỳ cáu đứa bạn vô duyên này lắm nha, đã phá hoại giây phút riêng tư của người ta rồi thì chớ, Băng còn dám làm Linh bé bỏng của cậu ngã oạch một cái đau điếng nữa chứ. Tội chồng chất tội, không xử không xong.
Bảo Kỳ giơ hai tayra trước mặt Băng rồi vỗ bành bạch mấy cái, tạo cơ hội cho cô nàng được dịp rửa mặt miễn phí với đám bọt xà phòng thơm mùi Sunlight. Động thủ nhưng vẫn phải động khẩu, Bảo Kỳ chẹp miệng hệt ông cụ, lên tiếng phàn nàn:
“Con Kỳ Đà xổng chuồng này, nghịch cái gì mà chữ “Vô duyên” dính tùm lum, tà la đầy khắp mặt thế hả? Để ông rửa hộ cho nhá.”
“Phụt... Toẹt...”
Băng thích uống nước chanh nhưng phải nếm dù chỉ chútít bọt xà phòng đậm đặc mùi chanh thôi cũng đủ khiến nàng ta cảm thấy khinh khủng biết mấy. Chẳng tốn một giây suy nghĩ, Lệ Băng lập tức phun trả lại tất cả những gì mà cậu ta vừa “ưu ái tặng riêng” cho cô bé, hận không thể dốc nguyên chai nước rửa bát vào mồm tên Kỳ thối tha ấy,
Cho một được hai, theo lẽ thường mà nói thì ai cũng hân hoan hớn hở. Nhưng trong hoàn cảnh cụ thể này, Bảo Kỳ lại không sao vui nổi khi mà thứ cho và thứ nhận... “tởm” ngang nhau. Cậu chàng một tay bụt mũi, một tay lau mặt, miệng hậm hực kêu ca:
“Khiếp, bà hào phóng quá cơ. Tôi bắn cho có tí xà phòng mà giờ bà chẳng những gửi trả tôi ‘nguyên đai nguyên kiện’, lại còn tặng kèm theo một đống nước bọt làm quà khuyến mãi nữa chứ. Cảm động rơi hết cả nước mắt, nước mũi, nước rãi. Mỗi tội... sáng nay vừa ngủ dậy đã chạy đi ăn mắm tôm hay sao mà...”
Sau hơn chục năm có lẻ khổ cực tu luyện, Bảo Kỳ nay đã thành “cây đa cây đề” trong bộ môn “Nói móc, nói xéo”, miệng lưỡi lắt léo vô cùng. Người ngoài mới quen không biết nghe được ắt hẳn sẽ vui đến phất cờ trong bụng. Còn kẻ đã có kinh nghiệm nhiều năm được hưởng “trái ngon trái ngọt” của “cái cây” ấy như Băng, lại có thể nhanh chóng bắt bài. Huống hồ những câu kia, hàm ý thật quá ư là lộ liễu và rõ ràng.
Nhưng dẫu sao Kỳ cũng có lời khen ngợi, là chỗ thân quen đã lâu, Băng chẳng nên giữ ý khiêm tốn làm gì, cứ thoải mái mà “tung hứng” với cậu bạn thân thôi. Đã quyết định rũ bỏ thứ tình cảm ấy, Băng cũng muốn thử sống khác một lần. Khoanh tay và vênh mặt đắc chí, Lệ Băng tự tin nói:
“Thì đúng, tôi là vị lớp trưởng đầy trách nhiệm và cực kỳ hào sảng mà. Ông không biết chứ, tôi lúc nào cũng ưu tiên, đặt lợi ích của ‘hội dân đen’ nhà mình lên hàng đầu đấy. Hơn nữa, trước giờ tôi cũng cho ông nhiều mà, tí teo nước bọt này có đáng là gì mà ông phải cảm động rơi lắm thứ nước thế kia. Phí!”
Có lẽ lúc trước do sơ suất, Băng đã lỡ nuốt phải hột của những “trái” kia vào bụng nên bây giờ chúng mới mọc rễ nảy mầm trong người cô bé. Vì suốt bốn năm qua, mỗi khi bị Kỳ hay ai đó trêu đùa như thế này đây, Băng thường chỉ nhếch môi cười nhạt một cái cho xong, tự tay đặt dấu chấm cho những cuộc hội thoại dư thừa và tốn thời giờ ấy. Mấy lời lẽ này thật không hợp với phong cách nghiêm túc và kiệm lời với Băng thường ngày cho lắm. Và điều đó ít nhiều khiến Kỳ cảm thấy hơi choáng váng và sững sờ nhưng dứt khoát không thể để bị đánh gục bởi một vài câu đơn giản này của kẻ mới “nhập môn” như Băng được. Gạt bỏ bất ngờ sang một bên, Kỳ ta tiếp tục “múa lưỡi”:
“Lại còn là một vị lớp trưởng biết nhìn xa trông rộng nữa chứ. Chắc biết tôi có ý định đi rửa bát thuê phụ giúp gia đình sau khi vào đại học hay sao mà tạo điều kiện cho tôi thử việc sớm vậy? Rửa hì hục nãy giờ cũng lên tay phết bà ạ, khéo khi phải được tuyển vào nhà hàng hạng sang ấy chứ. Lúc đấy tiền vào ví cứ phải gọi là nườm nượp. Ân huệ bà to thế này, tôi trả bao giờ mới hết?”
Lệ Băng lắc đầy phẩy tay tỏ vẻ không màng báo đáp. Cô nàng chỉ trỏ về phía An, tiếp tục mở lòng:
“Không cần cầu kỳ, cứ giúp tôi lau sạch cái mặt u ám xám xịt của chị An nhà ông là được rồi.”
Trúc Linh yên lặng quan sát màn cuộc đấu khẩu nãy giờ, nghe vậy bèn cùng Kỳ quay lại nhìn theo hướng tay Băng chỉ. Thấy Bảo An ngồi lọt thỏm nơi xó nhà, gương mặt dài thườn thượt như vừa mới mất sổ gạo ngay trong căn phòng ầm ĩ tiếng cười đùa của đám bạn cũ lâu ngày hội ngộ.
“Ờ ha, giờ mới để ý, hình như cả buổi hôm nay nó ỉu xiu xìu thì phải? Nó bị gì đấy?”
“Mày mải dỗi ông Kỳ thì còn để ý được cái gì. Tao cũng mãi hôm nay mới gặp nó nên cũng chịu thôi. Ông Kỳ là người nhà, nói xem, cái An làm sao đấy?”
Cãi nhau là chuyện hai người. Linh bận giận, Kỳ đương nhiên cũng chẳng thảnh thơi mà lo cho người khác. Hỏi Kỳ về tâm trạng của An, thú thật cậu cũng mù tịt, chỉ biết cười ngu, lắc đầu chịu chết. Ở đời có luật nhân quả, Kỳ đã trót gieo “hạt giống vô tâm”, thì nay cây lớn trồi ra “trái đắng miệt thị”, cậu nghiễm nhiên là được hưởng cả.
Trúc Linh nhàn nhạt nhả ra hai tiếng “Vô dụng”. Lệ Băng lúc nãy chắc do hăng say, quá tay ăn nhiều dọc mùng, thành ra bây giờ ngứa mồm, nói nhiều gấp bội ngày thường. Cô lớp trưởng lắm điều bắt đầu lên lớp, dạy dỗ Kỳ về bài học “Ân nghĩa”:
“Mang tiếng chị em một nhà, ông đúng thật… chả nhờ được cái tích sự gì cả. Tôi thì không muốn nhìn nó như thế, kiểu gì cũng phải đưa nó về trạng thái bình thường. Nhưng hai người biết đấy, ‘một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’. Ở đây mới có một cây là tôi thôi, thiếu tận hai cây lận. Ông bà xem thế nào chứ, ai lại cười khi bạn đang khóc bao giờ?”
Linh chống tay lên cằm, hai bên mày chau lại tỏ vẻ nghĩ ngợi đăm chiêu. Đang lúc chuyên tâm tìm cách giúp bạn, gã dạ dày vô ý vô tư bỗng “ót” lên một tràng dài. Chỉ tại Kỳ và đám bạn quỷ sứ kia thôi, thay phiên trêu trọc khiến Linh thẹn đến quên cả nhai và nuốt. Mang tiếng đi ăn liên hoan với lớp, ấy vậy mà tiệc tàn bụng vẫn réo lên bất bình thế này có khổ thân Linh không cơ chứ. Chẳng nhẽ về nhà lại chui tọt ngay vào bếp, cả nhà sẽ cười ầm lên cho coi. Mở miệng rủ rê chúng nó đi ăn bữa nữa, thể nào cũng bị chê là hậu duệ của Trư Bát Giới. Tức anh ách!
“Trong cái khó, ló cái khôn”, Linh nghĩ rằng sẽ mượn tay An để lấp đầy cái bụng mình bây giờ. Tuy có phả phất mùi lợi dụng bạn nhưng suy cho cùng cũng là vì Linh muốn tạo điều kiện để An phân tán nỗi buồn và nhận được những lời khuyên, động viên san sẻ từ ba quân sư đình đám này thôi mà. Cô bé nhỏ nhẹ đề nghị:
“Hay bây giờ hội bốn người bọn mình tách lớp đi đánh lẻ đi. Tạo không gian riêng cho cái An trải lòng với ba đứa mình luôn. Lớp đông thế kia nó chả nói được, đến lúc nhà ai nấy về, nó cũng ngại không muốn hẹn mình ra ngoài đâu. Nhà nó mấy ngày này khách khứa đến chúc Tết chật cả nhà ý, lúc ấy thì tiền lì xì giữ chặt chân nó rồi.”
Lời nghị gần như chạm đúng nỗi lòng Kỳ nãy giờ, chỉ có điều hơi nhiều người so với dự định của Kỳ. Sau bao ngày xa mặt vì dỗi vì hờn, giờ đây Bảo Kỳ thực muốn có một buổi hẹn hò riêng với Linh, tiếc rằng lời còn chưa kịp nói đã bị chính đối phương đá văng đi rồi. An buồn, Kỳ cũng không nỡ bỏ mặc con bé. Nhưng cậu nhớ Linh lắm, trong lòng còn tồn đọng bao lời muốn nói mà lời nào lời nấy đều sến sẩm và sướt mướt vô cùng. Ngồi cùng Băng nghiêm túc và An đang mắc bệnh tương tư giai đoạn cuối, có cạy miệng móc họng Kỳ cũng chẳng thốt ra được lấy nửa chữ. Thôi đành ngoan cố phản bác lại lời Linh thêm lần nữa vậy. Kỳ rụt rè đưa ra ý kiến:
“Hay thôi, để về nhà tôi dò hỏi An cho. Chị em với nhau, chắc sẽ khai thác được chút ít. Với lại, An cũng tin tưởng tôi lắm. Chốc nữa tan tiệc, cứ đường ai nấy đi đi. Tôi… tôi vốn định rủ Linh…”
“Kỳ…”
Trúc Linh lườm lườm, hằn giọng gọi dài tên cậu bạn trai, có vẻ như khó chịu và chẳng ưng lòng chút nào. Một chữ ấy thôi cũng đủ để đạp đổ mọi sự gan góc Kỳ mới gom góp được. Cậu chàng lập tức ngậm chặt miệng, không dám hó hé thêm gì nữa. Đã vậy, Băng còn xúc xiểng thêm nữa chứ:
“Tôi chả trông chờ gì vào ông nữa rồi. Ông không đi thì cứ về, tôi với Linh là đủ rồi. Nhờ?”
“Ờ.”
Trúc Linh chán chả buồn nhìn mặt cậu người yêu ích kỷ, chỉ bo bo lo nghĩ cho chuyện bản thân mà đành lòng gạt người chị, người bạn sang một bên. Đến nước này, họa có ngu Kỳ mới tiếp tục chống đối. Linh sẽ lại “hít le” cậu cho xem. Mà ngẫm lại, nếu không có An lăng xăng nhúng tay vào giúp “kết tóc se duyên” thì cậu với Linh chưa chắc đã viết được chuyện tình bốn năm này. Thôi đành chiều theo ý kiến chị em cho êm cửa êm nhà vậy. Kỳ ga lăng mà.
“Ấy đừng, tôi đi. Chưa gì đã hắt hủi nhau rồi. Nhưng Linh ơi, xong chuyện của An thì đến chuyện của hai đứa mình đấy nhá. Lúc nào tôi cũng bị xếp sau.”
“Dạ…”
“Xong việc tôi trả Linh lại cho ông. Chẳng hơi đâu mà giữ nó làm gì.”
Kỳ cứ ngoan ngoãn như thế ngay từ đầu thì đã chẳng phải tốn mấy giây căng thẳng. Cả Linh và Băng cùng nhìn cậu chàng, cười khúc khích, nói giọng ngọt như mía lùi. Như để tán dương hành động đáng khen của Kỳ, Trúc Linh đưa đôi tay lên kéo hai khóe môi cậu và nói:
“Thứ sau cùng mới là thứ quan trọng nhất. Cười cái coi, đã xấu trai lại còn hay nhăn mặt.”
“Thì cười, được chưa? Mà bà Băng biến ra chỗ khác đi để bọn tôi còn tập trung rửa bát. Nhanh còn đi.”
Để đổi khẩu vị sau liền mấy ngày lấp đầy miệng bằng những món ăn truyền thống quen thuộc ngày Tết, hội bạn bốn người quyết định tạt vào một quán mì Ý ăn uống và thủ thỉ tâm tình. Quán này ngày thường nổi tiếng và hút khách lắm, ngày nào cũng đông nghịt người, chẳng khi nào được vắng vẻ và yên tĩnh như hôm nay. Vừa đặt mông ngồi xuống ghế được đôi phút, anh bồi bàn đẹp trai đã bưng lên bốn đĩa mỳ thơm ngon và bắt mắt. Theo thói quen thường làm mỗi khi đặt chân vào những quán có không gian đẹp, Bảo An lôi điện thoại ra và chụp choẹt mấy tấm gọi là “check in”. Xong xuôi, liền cắm mặt vào bát mỳ ăn thi cùng bạn Linh, bỏ mặc Băng và Kỳ ngồi giương mắt ếch ra nhìn, bất động không sao đụng được đũa.
“Cái Linh đói thì tao còn thông cảm được. Nhưng mày vừa tống cả đống thức ăn ở nhà cô xong, bụng đâu mà chứa được lắm thứ thế?”
Bảo Kỳ từ từ nhấp một ngụm Coca và đều đều đáp, ra cái vẻ mình là một chuyên gia tình trường:
“Thường thi khi hụt hẫng, buồn rầu, con người ta có xu hướng nhồi nhét thức ăn vào bụng để lấp đầy khoảng trống trong tim.”
Dù biết Kỳ chỉ cố tỏ ra “nguy hiểm” nhưng quả thực An thấy những lời ấy rất đúng với hoàn cảnh của mình bây giờ. Vắng bóng Phong, cuộc sống của An thật tẻ nhạt và buồn chán. Phải ăn, đặc biệt là những thứ có hương vị đậm đà mới mong phần nào bù đắp vào chỗ trống và tăng thêm hương vị cho chuỗi ngày vô vị này. Nên khi hai đứa bạn thân đồng loạt cốc đầu Kỳ và trề môi kinh bỉ rằng: “Thả vào dạ dày lại trôi ngược lên tim? Hay thật đấy”, An liền ngay lập tức lên tiếng bênh vực cậu em đáng thương:
“Ô thế mày đang buồn à? Có chuyện gì kể ra xem nào, nhỡ đâu bọn tao giúp được.”
Bảo An có một tật xấu khá là hay ho. Con bé không phải tuýp người thích gò bó nội tâm, giấu tiệt đi những nỗi buồn thầm kín trong lòng. Trái lại, An rất thích được trút bầu tâm sự với lũ bạn, tiện miệng thì than vã liên miên cơ số chuyện bên lề luôn cơ. Có điều do được hai bên nội ngoại cưng chiều, săn sóc hỏi han từng chút một nên càng lớn An càng quen thói ỉ lại. Trừ mẹ ra, An chẳng khi nào chịu chủ động mở lời đòi giãi bày với lũ bạn cả, con bé chỉ “bật đèn xanh” mở đường cho mấy đứa đó biết thôi. Và chị đợi câu nói kia của Linh, Bảo An ngay lập tức gật lấy gật để, sau đó liền lan man trần thuật lại chuỗi sự kiện bất ngờ liên tiếp xảy ra trong mấy ngày qua.
Kể lể xong xuôi, An rất lấy làm tự đắc giơ chiếc điện thoại ngập tràn tin nhắn đến của ông anh sinh viên kia:
“Đấy, nhìn xem. Người cần thì chả thấy tăm hơi, động tĩnh gì. Người không cần lắm lại hết sức nhiệt tình tám nhảm. Tôi muốn chủ động nhắn tin, gọi điện cho Phong lắm nhưng sợ làm vậy Phong sẽ cảm thấy tôi thật phiền phức. Đã ghét lại càng thêm ghét. Khổ tôi quá đi mất.”
Bảo Kỳ hứng thú ra mặt với câu chuyện tình lắm mối rối rắm này của cô chị họ Bảo An. Trong suốt quá trình nghe An trình bày, cậu ta đã không ít lần hưng phấn đến độ phải đập bàn, đập ghế la hét om sòm. Nào là “Uầy, sinh viên Ngoại ngữ cơ mà. Oách thật đấy.”, rồi thì “Kinh nha, kinh nha. Mặt An ngu ngu thế mà có sức hút phết. You are ‘Omachi’ - sức hấp dẫn không thể chối từ.”… Trái lại, hai con vịt giờ Băng và Linh chỉ lặng người suy nghĩ, đến khi hết chuyện rồi vẫn trầm mặt đăm chiêu chưa đưa ra ý kiến.
Theo những gì An kể, há chẳng phải khoảng cách giữ An và Phong đang ngày một giãn cách sao? Lại có cả một anh trai hoàn hảo xen vào, toan nắm tay An và kéo con bé ra xa khỏi Phong nữa chứ. Cuối cùng thì “mớ bòng bong” này sẽ kết thúc thế nào đây? Thứ tình cảm đã chôn sâu được mấy ngày, có hay không Băng nên tiếp tục? Đầu óc rối bời, cô bé quả thực chẳng nghĩ được nhiều, chỉ biết gượng môi cười và hùa theo Kỳ nói bồi thêm đôi ba câu như để thể hiện bản thân vẫn đang chú ý lắng nghe. Mãi đến khi Trúc Linh búng tay cái tách sau một hồi nhăn mặt nghĩ ngợi và nói:
“Có cách rồi. Mày cố tỏ vẻ thân thiết với anh Minh kia đi. Khi nào gặp Phong, cứ kể nhiều điều tốt đẹp về Minh trước mặt ông ấy vào. Tao dám cá là Phong đã bắt đầu có ý với mày rồi. Chứ không, tự dưng lão ta chơi trò ghen tuông, cạch mặt làm gì cho tốn hơi, phí thời giờ ra. Đúng không?”
“Đúng đúng. Lợi dụng ông anh kia một chút cũng chả sao sất. Coi như là lệ phí ông ý phải bỏ ra cho công cuộc cưa gái thôi, thằng nào mà chẳng vậy. Cái chính là xem thái độ thằng Phong thế nào thôi. Em nghĩ kiểu gì hắn cũng ghen lồng lộn trong âm thầm cho coi. Khó chịu lắm à nha.”
Bảo Kỳ nhiệt liệt gật đầu đồng quan điểm với Linh. Trừ một số trường hợp ngoại lệ ra, với Kỳ, những lời Linh nói bao giờ cũng hết sức sáng suốt và đúng đắn. Còn An, con bé nghe cũng thấy xuôi tai lắm. Thân thiết được với Minh thì tốt quá, dẫu sao anh cũng là một chàng trai khá chuẩn mực đấy chứ. An quả thực tò mò muốn biết vị trí của mình trong trái tim Phong. Nhưng An lo việc này sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của Phong ghê. Vì An nhớ có lần đã được một mẩu tin nói rằng việc kiềm chế và dồn nén cảm xúc không hề tốt cho gan chút nào. Như vậy thì tội cho Phong lắm, nếu như cậu ghen thật. Ngược lại, Phong dửng dưng chẳng thèm quan tâm, đoái hoài lại khiến tâm tư An rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Tính tới tính lui, cách này thực sự không ổn, bên nào bên nấy đều bị tổn hại hại ngang nhau. Chưa kịp phản bác lại ý tưởng tồi tàn mà đôi trẻ kia vừa đưa ra, An liền giật mình đánh thót bởi cái đập bàn của Băng.
“Không được. Làm vậy thì quá quá đáng với Phong. An, mày thừa hiểu Phong là một kẻ có tính sĩ diện cao mà. Cứ cho rằng Phong sẽ ghen đi nhưng với tính khí của mình Phong sẽ chẳng đời nào thể hiện ra cho bọn mày xem đâu. Cậu ta sẽ gồng mình chịu đựng cơn thịnh nộ ấy. Phải giấu giếm cảm xúc của bạn thân khó chịu thế nào, chúng mày đã chịu qua chưa? Có biết nó khổ sở như nào không mà bắt người khác phải chịu? Vì tao…”
Nhận thấy có phần hơi thái quá trong cả lời nói lẫn hành động, Băng chợt khựng người lại. Đầu lưỡi bất ngờ cứng đờ trong mấy giây khi nhìn thấy gương mặt há hốc, sững sờ của đám bạn. Bực thật, cứ hễ đụng chuyện gì liên quan tới Phong là y như rằng Băng lại mất bình tĩnh và hành động một cách thiếu kiểm soát. Cứ tiếp tục thế này, chúng bạn kia không hoài nghi về tình cảm mà cô bé dành cho Phong mới lạ. Nhanh chóng tĩnh tâm, Băng khôn khéo lấp liếm:
“Vì tao biết cậu ta cực kỳ vô kỷ luật, thường xuyên để những việc riêng tư cá nhân ảnh hưởng đến tập thể lớp. Thân là lớp trưởng, tao không thể để cho 30 con người vô can phải chịu đựng việc Phong ‘giận cá chém thớt’ mỗi khi cậu ta gặp trục trặc trong những vấn đề cá nhân được. Thế thôi.”
*
Những điều Linh và Kỳ nói cũng có vẻ hợp lý lắm chứ. Nhưng ngẫm lại, lý lẽ mà Băng đưa ra vẫn là đúng hơn cả. An từ chối thử nghiệm giải pháp kia, con bé cũng không muốn nấn ná ngồi lại thêm khi mà Băng đã viện cớ bận việc gia đình và đứng dậy ra về. Thiết nghĩ, An nên trả nên trả lại không gian riêng tư cho đôi trẻ Linh Kỳ thì hơn.
Lang thang lê bước một mình trên con đường không ai qua lại chưa hẳn đã cảm thấy cô đơn bằng việc phải chứng kiến mấy cặp đôi trai gái thi thoảng nắm tay nhau đi ngang qua, trên gương mặt lộ rõ niềm vui sướng, hạnh phúc. Hình ảnh những cặp đôi tình tứ trên đường mỗi lúc một nhiều, khiến cho nỗi nhớ Phong trong An được đà càng thêm cồn cào và da diết. Về về đến ngay sát cổng nhà, An quay ngang quay dọc thế nào mà nhìn trúng vào trong sân nhà một người hàng xóm nọ, thấy vợ chồng họ đang ngồi bên bệ cửa và tạo dáng hôn nhau chụp hình, ăn mặc xúng xính điệu đà, chắc chuẩn bị đi chúc Tết. Và rồi “tức nước vỡ bờ”, An quá bức xúc trước việc trái tim bé nhỏ của mình liên tục bị xát muối bởi những hình ảnh kia. Con bé tiện chân đá viu hòn sỏi dưới nền đường cho bõ ghét.
“Á!”
Lịch sử lặp lại, viên đá nhỏ sau cú đá ngoạn mục của An đã hạ cánh không an toàn trên đỉnh đầu một người nào đó. An nuốt nực bọt đánh ực, nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt nhăn nhúm, tự nhủ rằng:
“Đầu năm đã lỡ chân gây chuyện với người ta rồi, không khéo giông cả năm mất. Nhưng dù sao cũng là người, vẫn còn cơ hội thương lượng và thỏa hiệp, chứ không căng thẳng như con chó đáng ghét lần trước.”
Bảo An bẽn lẽn xin lỗi, lời nói tuy nhỏ nhưng rất đỗi chân thành:
“Tớ, à em… xin lỗi ạ.”
Lời vừa buông khỏi miệng cũng là lúc nạn nhân kia quay lại. An càng ngoạc mồm ngạc nhiên hơn khi phát hiện cậu bạn mình nhớ nhung mấy buổi nay, giờ đang đứng thu lu ở đấy. Vẫn phong cách ăn mặc thường ngày, Phong diện nguyên cây đen đứng trước cửa nhà An, một tay xoa xoa đỉnh đầu, tay còn lại đang cầm cái bánh chưng xanh.
Cố tình phá vỡ khung cảnh lãng mạn mà cặp uyên ương kia ra sức dựng xây nãy giờ, Băng nhảy bổ tới trước mặt chúng và ngồi thụp xuống, vừa nói oang oang vừa hếch hếch đầu vào trong nhà:
“Vui vẻ nhỉ? San sẻ cho cái đứa mặt nhăn mày nhó suốt cả buổi kia tí đi.”
“Con điên, hốt cả hền.”
Bị hù, Trúc Linh hoảng loạn ngã phịch xuống đất, vội vàng đưa cái tay vẫn dính nguyên đống bọt xà phòng lên ngang ngực giữ chặt quả tim đang đập thùm thụp. Những năm tháng trốn học đi chơi điện tử và bị phụ huynh bắt tại trận đã dần dần tôi luyện và hình thành nên lá gan Kỳ sắt đá bây giờ. Băng có hù thế, chứ hù nữa cậu ta cũng không đời nào hét thất thanh lên như đúng ý đồ ban đầu của cô bé. Cơ mà Kỳ cáu đứa bạn vô duyên này lắm nha, đã phá hoại giây phút riêng tư của người ta rồi thì chớ, Băng còn dám làm Linh bé bỏng của cậu ngã oạch một cái đau điếng nữa chứ. Tội chồng chất tội, không xử không xong.
Bảo Kỳ giơ hai tayra trước mặt Băng rồi vỗ bành bạch mấy cái, tạo cơ hội cho cô nàng được dịp rửa mặt miễn phí với đám bọt xà phòng thơm mùi Sunlight. Động thủ nhưng vẫn phải động khẩu, Bảo Kỳ chẹp miệng hệt ông cụ, lên tiếng phàn nàn:
“Con Kỳ Đà xổng chuồng này, nghịch cái gì mà chữ “Vô duyên” dính tùm lum, tà la đầy khắp mặt thế hả? Để ông rửa hộ cho nhá.”
“Phụt... Toẹt...”
Băng thích uống nước chanh nhưng phải nếm dù chỉ chútít bọt xà phòng đậm đặc mùi chanh thôi cũng đủ khiến nàng ta cảm thấy khinh khủng biết mấy. Chẳng tốn một giây suy nghĩ, Lệ Băng lập tức phun trả lại tất cả những gì mà cậu ta vừa “ưu ái tặng riêng” cho cô bé, hận không thể dốc nguyên chai nước rửa bát vào mồm tên Kỳ thối tha ấy,
Cho một được hai, theo lẽ thường mà nói thì ai cũng hân hoan hớn hở. Nhưng trong hoàn cảnh cụ thể này, Bảo Kỳ lại không sao vui nổi khi mà thứ cho và thứ nhận... “tởm” ngang nhau. Cậu chàng một tay bụt mũi, một tay lau mặt, miệng hậm hực kêu ca:
“Khiếp, bà hào phóng quá cơ. Tôi bắn cho có tí xà phòng mà giờ bà chẳng những gửi trả tôi ‘nguyên đai nguyên kiện’, lại còn tặng kèm theo một đống nước bọt làm quà khuyến mãi nữa chứ. Cảm động rơi hết cả nước mắt, nước mũi, nước rãi. Mỗi tội... sáng nay vừa ngủ dậy đã chạy đi ăn mắm tôm hay sao mà...”
Sau hơn chục năm có lẻ khổ cực tu luyện, Bảo Kỳ nay đã thành “cây đa cây đề” trong bộ môn “Nói móc, nói xéo”, miệng lưỡi lắt léo vô cùng. Người ngoài mới quen không biết nghe được ắt hẳn sẽ vui đến phất cờ trong bụng. Còn kẻ đã có kinh nghiệm nhiều năm được hưởng “trái ngon trái ngọt” của “cái cây” ấy như Băng, lại có thể nhanh chóng bắt bài. Huống hồ những câu kia, hàm ý thật quá ư là lộ liễu và rõ ràng.
Nhưng dẫu sao Kỳ cũng có lời khen ngợi, là chỗ thân quen đã lâu, Băng chẳng nên giữ ý khiêm tốn làm gì, cứ thoải mái mà “tung hứng” với cậu bạn thân thôi. Đã quyết định rũ bỏ thứ tình cảm ấy, Băng cũng muốn thử sống khác một lần. Khoanh tay và vênh mặt đắc chí, Lệ Băng tự tin nói:
“Thì đúng, tôi là vị lớp trưởng đầy trách nhiệm và cực kỳ hào sảng mà. Ông không biết chứ, tôi lúc nào cũng ưu tiên, đặt lợi ích của ‘hội dân đen’ nhà mình lên hàng đầu đấy. Hơn nữa, trước giờ tôi cũng cho ông nhiều mà, tí teo nước bọt này có đáng là gì mà ông phải cảm động rơi lắm thứ nước thế kia. Phí!”
Có lẽ lúc trước do sơ suất, Băng đã lỡ nuốt phải hột của những “trái” kia vào bụng nên bây giờ chúng mới mọc rễ nảy mầm trong người cô bé. Vì suốt bốn năm qua, mỗi khi bị Kỳ hay ai đó trêu đùa như thế này đây, Băng thường chỉ nhếch môi cười nhạt một cái cho xong, tự tay đặt dấu chấm cho những cuộc hội thoại dư thừa và tốn thời giờ ấy. Mấy lời lẽ này thật không hợp với phong cách nghiêm túc và kiệm lời với Băng thường ngày cho lắm. Và điều đó ít nhiều khiến Kỳ cảm thấy hơi choáng váng và sững sờ nhưng dứt khoát không thể để bị đánh gục bởi một vài câu đơn giản này của kẻ mới “nhập môn” như Băng được. Gạt bỏ bất ngờ sang một bên, Kỳ ta tiếp tục “múa lưỡi”:
“Lại còn là một vị lớp trưởng biết nhìn xa trông rộng nữa chứ. Chắc biết tôi có ý định đi rửa bát thuê phụ giúp gia đình sau khi vào đại học hay sao mà tạo điều kiện cho tôi thử việc sớm vậy? Rửa hì hục nãy giờ cũng lên tay phết bà ạ, khéo khi phải được tuyển vào nhà hàng hạng sang ấy chứ. Lúc đấy tiền vào ví cứ phải gọi là nườm nượp. Ân huệ bà to thế này, tôi trả bao giờ mới hết?”
Lệ Băng lắc đầy phẩy tay tỏ vẻ không màng báo đáp. Cô nàng chỉ trỏ về phía An, tiếp tục mở lòng:
“Không cần cầu kỳ, cứ giúp tôi lau sạch cái mặt u ám xám xịt của chị An nhà ông là được rồi.”
Trúc Linh yên lặng quan sát màn cuộc đấu khẩu nãy giờ, nghe vậy bèn cùng Kỳ quay lại nhìn theo hướng tay Băng chỉ. Thấy Bảo An ngồi lọt thỏm nơi xó nhà, gương mặt dài thườn thượt như vừa mới mất sổ gạo ngay trong căn phòng ầm ĩ tiếng cười đùa của đám bạn cũ lâu ngày hội ngộ.
“Ờ ha, giờ mới để ý, hình như cả buổi hôm nay nó ỉu xiu xìu thì phải? Nó bị gì đấy?”
“Mày mải dỗi ông Kỳ thì còn để ý được cái gì. Tao cũng mãi hôm nay mới gặp nó nên cũng chịu thôi. Ông Kỳ là người nhà, nói xem, cái An làm sao đấy?”
Cãi nhau là chuyện hai người. Linh bận giận, Kỳ đương nhiên cũng chẳng thảnh thơi mà lo cho người khác. Hỏi Kỳ về tâm trạng của An, thú thật cậu cũng mù tịt, chỉ biết cười ngu, lắc đầu chịu chết. Ở đời có luật nhân quả, Kỳ đã trót gieo “hạt giống vô tâm”, thì nay cây lớn trồi ra “trái đắng miệt thị”, cậu nghiễm nhiên là được hưởng cả.
Trúc Linh nhàn nhạt nhả ra hai tiếng “Vô dụng”. Lệ Băng lúc nãy chắc do hăng say, quá tay ăn nhiều dọc mùng, thành ra bây giờ ngứa mồm, nói nhiều gấp bội ngày thường. Cô lớp trưởng lắm điều bắt đầu lên lớp, dạy dỗ Kỳ về bài học “Ân nghĩa”:
“Mang tiếng chị em một nhà, ông đúng thật… chả nhờ được cái tích sự gì cả. Tôi thì không muốn nhìn nó như thế, kiểu gì cũng phải đưa nó về trạng thái bình thường. Nhưng hai người biết đấy, ‘một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao’. Ở đây mới có một cây là tôi thôi, thiếu tận hai cây lận. Ông bà xem thế nào chứ, ai lại cười khi bạn đang khóc bao giờ?”
Linh chống tay lên cằm, hai bên mày chau lại tỏ vẻ nghĩ ngợi đăm chiêu. Đang lúc chuyên tâm tìm cách giúp bạn, gã dạ dày vô ý vô tư bỗng “ót” lên một tràng dài. Chỉ tại Kỳ và đám bạn quỷ sứ kia thôi, thay phiên trêu trọc khiến Linh thẹn đến quên cả nhai và nuốt. Mang tiếng đi ăn liên hoan với lớp, ấy vậy mà tiệc tàn bụng vẫn réo lên bất bình thế này có khổ thân Linh không cơ chứ. Chẳng nhẽ về nhà lại chui tọt ngay vào bếp, cả nhà sẽ cười ầm lên cho coi. Mở miệng rủ rê chúng nó đi ăn bữa nữa, thể nào cũng bị chê là hậu duệ của Trư Bát Giới. Tức anh ách!
“Trong cái khó, ló cái khôn”, Linh nghĩ rằng sẽ mượn tay An để lấp đầy cái bụng mình bây giờ. Tuy có phả phất mùi lợi dụng bạn nhưng suy cho cùng cũng là vì Linh muốn tạo điều kiện để An phân tán nỗi buồn và nhận được những lời khuyên, động viên san sẻ từ ba quân sư đình đám này thôi mà. Cô bé nhỏ nhẹ đề nghị:
“Hay bây giờ hội bốn người bọn mình tách lớp đi đánh lẻ đi. Tạo không gian riêng cho cái An trải lòng với ba đứa mình luôn. Lớp đông thế kia nó chả nói được, đến lúc nhà ai nấy về, nó cũng ngại không muốn hẹn mình ra ngoài đâu. Nhà nó mấy ngày này khách khứa đến chúc Tết chật cả nhà ý, lúc ấy thì tiền lì xì giữ chặt chân nó rồi.”
Lời nghị gần như chạm đúng nỗi lòng Kỳ nãy giờ, chỉ có điều hơi nhiều người so với dự định của Kỳ. Sau bao ngày xa mặt vì dỗi vì hờn, giờ đây Bảo Kỳ thực muốn có một buổi hẹn hò riêng với Linh, tiếc rằng lời còn chưa kịp nói đã bị chính đối phương đá văng đi rồi. An buồn, Kỳ cũng không nỡ bỏ mặc con bé. Nhưng cậu nhớ Linh lắm, trong lòng còn tồn đọng bao lời muốn nói mà lời nào lời nấy đều sến sẩm và sướt mướt vô cùng. Ngồi cùng Băng nghiêm túc và An đang mắc bệnh tương tư giai đoạn cuối, có cạy miệng móc họng Kỳ cũng chẳng thốt ra được lấy nửa chữ. Thôi đành ngoan cố phản bác lại lời Linh thêm lần nữa vậy. Kỳ rụt rè đưa ra ý kiến:
“Hay thôi, để về nhà tôi dò hỏi An cho. Chị em với nhau, chắc sẽ khai thác được chút ít. Với lại, An cũng tin tưởng tôi lắm. Chốc nữa tan tiệc, cứ đường ai nấy đi đi. Tôi… tôi vốn định rủ Linh…”
“Kỳ…”
Trúc Linh lườm lườm, hằn giọng gọi dài tên cậu bạn trai, có vẻ như khó chịu và chẳng ưng lòng chút nào. Một chữ ấy thôi cũng đủ để đạp đổ mọi sự gan góc Kỳ mới gom góp được. Cậu chàng lập tức ngậm chặt miệng, không dám hó hé thêm gì nữa. Đã vậy, Băng còn xúc xiểng thêm nữa chứ:
“Tôi chả trông chờ gì vào ông nữa rồi. Ông không đi thì cứ về, tôi với Linh là đủ rồi. Nhờ?”
“Ờ.”
Trúc Linh chán chả buồn nhìn mặt cậu người yêu ích kỷ, chỉ bo bo lo nghĩ cho chuyện bản thân mà đành lòng gạt người chị, người bạn sang một bên. Đến nước này, họa có ngu Kỳ mới tiếp tục chống đối. Linh sẽ lại “hít le” cậu cho xem. Mà ngẫm lại, nếu không có An lăng xăng nhúng tay vào giúp “kết tóc se duyên” thì cậu với Linh chưa chắc đã viết được chuyện tình bốn năm này. Thôi đành chiều theo ý kiến chị em cho êm cửa êm nhà vậy. Kỳ ga lăng mà.
“Ấy đừng, tôi đi. Chưa gì đã hắt hủi nhau rồi. Nhưng Linh ơi, xong chuyện của An thì đến chuyện của hai đứa mình đấy nhá. Lúc nào tôi cũng bị xếp sau.”
“Dạ…”
“Xong việc tôi trả Linh lại cho ông. Chẳng hơi đâu mà giữ nó làm gì.”
Kỳ cứ ngoan ngoãn như thế ngay từ đầu thì đã chẳng phải tốn mấy giây căng thẳng. Cả Linh và Băng cùng nhìn cậu chàng, cười khúc khích, nói giọng ngọt như mía lùi. Như để tán dương hành động đáng khen của Kỳ, Trúc Linh đưa đôi tay lên kéo hai khóe môi cậu và nói:
“Thứ sau cùng mới là thứ quan trọng nhất. Cười cái coi, đã xấu trai lại còn hay nhăn mặt.”
“Thì cười, được chưa? Mà bà Băng biến ra chỗ khác đi để bọn tôi còn tập trung rửa bát. Nhanh còn đi.”
Để đổi khẩu vị sau liền mấy ngày lấp đầy miệng bằng những món ăn truyền thống quen thuộc ngày Tết, hội bạn bốn người quyết định tạt vào một quán mì Ý ăn uống và thủ thỉ tâm tình. Quán này ngày thường nổi tiếng và hút khách lắm, ngày nào cũng đông nghịt người, chẳng khi nào được vắng vẻ và yên tĩnh như hôm nay. Vừa đặt mông ngồi xuống ghế được đôi phút, anh bồi bàn đẹp trai đã bưng lên bốn đĩa mỳ thơm ngon và bắt mắt. Theo thói quen thường làm mỗi khi đặt chân vào những quán có không gian đẹp, Bảo An lôi điện thoại ra và chụp choẹt mấy tấm gọi là “check in”. Xong xuôi, liền cắm mặt vào bát mỳ ăn thi cùng bạn Linh, bỏ mặc Băng và Kỳ ngồi giương mắt ếch ra nhìn, bất động không sao đụng được đũa.
“Cái Linh đói thì tao còn thông cảm được. Nhưng mày vừa tống cả đống thức ăn ở nhà cô xong, bụng đâu mà chứa được lắm thứ thế?”
Bảo Kỳ từ từ nhấp một ngụm Coca và đều đều đáp, ra cái vẻ mình là một chuyên gia tình trường:
“Thường thi khi hụt hẫng, buồn rầu, con người ta có xu hướng nhồi nhét thức ăn vào bụng để lấp đầy khoảng trống trong tim.”
Dù biết Kỳ chỉ cố tỏ ra “nguy hiểm” nhưng quả thực An thấy những lời ấy rất đúng với hoàn cảnh của mình bây giờ. Vắng bóng Phong, cuộc sống của An thật tẻ nhạt và buồn chán. Phải ăn, đặc biệt là những thứ có hương vị đậm đà mới mong phần nào bù đắp vào chỗ trống và tăng thêm hương vị cho chuỗi ngày vô vị này. Nên khi hai đứa bạn thân đồng loạt cốc đầu Kỳ và trề môi kinh bỉ rằng: “Thả vào dạ dày lại trôi ngược lên tim? Hay thật đấy”, An liền ngay lập tức lên tiếng bênh vực cậu em đáng thương:
“Ô thế mày đang buồn à? Có chuyện gì kể ra xem nào, nhỡ đâu bọn tao giúp được.”
Bảo An có một tật xấu khá là hay ho. Con bé không phải tuýp người thích gò bó nội tâm, giấu tiệt đi những nỗi buồn thầm kín trong lòng. Trái lại, An rất thích được trút bầu tâm sự với lũ bạn, tiện miệng thì than vã liên miên cơ số chuyện bên lề luôn cơ. Có điều do được hai bên nội ngoại cưng chiều, săn sóc hỏi han từng chút một nên càng lớn An càng quen thói ỉ lại. Trừ mẹ ra, An chẳng khi nào chịu chủ động mở lời đòi giãi bày với lũ bạn cả, con bé chỉ “bật đèn xanh” mở đường cho mấy đứa đó biết thôi. Và chị đợi câu nói kia của Linh, Bảo An ngay lập tức gật lấy gật để, sau đó liền lan man trần thuật lại chuỗi sự kiện bất ngờ liên tiếp xảy ra trong mấy ngày qua.
Kể lể xong xuôi, An rất lấy làm tự đắc giơ chiếc điện thoại ngập tràn tin nhắn đến của ông anh sinh viên kia:
“Đấy, nhìn xem. Người cần thì chả thấy tăm hơi, động tĩnh gì. Người không cần lắm lại hết sức nhiệt tình tám nhảm. Tôi muốn chủ động nhắn tin, gọi điện cho Phong lắm nhưng sợ làm vậy Phong sẽ cảm thấy tôi thật phiền phức. Đã ghét lại càng thêm ghét. Khổ tôi quá đi mất.”
Bảo Kỳ hứng thú ra mặt với câu chuyện tình lắm mối rối rắm này của cô chị họ Bảo An. Trong suốt quá trình nghe An trình bày, cậu ta đã không ít lần hưng phấn đến độ phải đập bàn, đập ghế la hét om sòm. Nào là “Uầy, sinh viên Ngoại ngữ cơ mà. Oách thật đấy.”, rồi thì “Kinh nha, kinh nha. Mặt An ngu ngu thế mà có sức hút phết. You are ‘Omachi’ - sức hấp dẫn không thể chối từ.”… Trái lại, hai con vịt giờ Băng và Linh chỉ lặng người suy nghĩ, đến khi hết chuyện rồi vẫn trầm mặt đăm chiêu chưa đưa ra ý kiến.
Theo những gì An kể, há chẳng phải khoảng cách giữ An và Phong đang ngày một giãn cách sao? Lại có cả một anh trai hoàn hảo xen vào, toan nắm tay An và kéo con bé ra xa khỏi Phong nữa chứ. Cuối cùng thì “mớ bòng bong” này sẽ kết thúc thế nào đây? Thứ tình cảm đã chôn sâu được mấy ngày, có hay không Băng nên tiếp tục? Đầu óc rối bời, cô bé quả thực chẳng nghĩ được nhiều, chỉ biết gượng môi cười và hùa theo Kỳ nói bồi thêm đôi ba câu như để thể hiện bản thân vẫn đang chú ý lắng nghe. Mãi đến khi Trúc Linh búng tay cái tách sau một hồi nhăn mặt nghĩ ngợi và nói:
“Có cách rồi. Mày cố tỏ vẻ thân thiết với anh Minh kia đi. Khi nào gặp Phong, cứ kể nhiều điều tốt đẹp về Minh trước mặt ông ấy vào. Tao dám cá là Phong đã bắt đầu có ý với mày rồi. Chứ không, tự dưng lão ta chơi trò ghen tuông, cạch mặt làm gì cho tốn hơi, phí thời giờ ra. Đúng không?”
“Đúng đúng. Lợi dụng ông anh kia một chút cũng chả sao sất. Coi như là lệ phí ông ý phải bỏ ra cho công cuộc cưa gái thôi, thằng nào mà chẳng vậy. Cái chính là xem thái độ thằng Phong thế nào thôi. Em nghĩ kiểu gì hắn cũng ghen lồng lộn trong âm thầm cho coi. Khó chịu lắm à nha.”
Bảo Kỳ nhiệt liệt gật đầu đồng quan điểm với Linh. Trừ một số trường hợp ngoại lệ ra, với Kỳ, những lời Linh nói bao giờ cũng hết sức sáng suốt và đúng đắn. Còn An, con bé nghe cũng thấy xuôi tai lắm. Thân thiết được với Minh thì tốt quá, dẫu sao anh cũng là một chàng trai khá chuẩn mực đấy chứ. An quả thực tò mò muốn biết vị trí của mình trong trái tim Phong. Nhưng An lo việc này sẽ làm tổn hại đến sức khỏe của Phong ghê. Vì An nhớ có lần đã được một mẩu tin nói rằng việc kiềm chế và dồn nén cảm xúc không hề tốt cho gan chút nào. Như vậy thì tội cho Phong lắm, nếu như cậu ghen thật. Ngược lại, Phong dửng dưng chẳng thèm quan tâm, đoái hoài lại khiến tâm tư An rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Tính tới tính lui, cách này thực sự không ổn, bên nào bên nấy đều bị tổn hại hại ngang nhau. Chưa kịp phản bác lại ý tưởng tồi tàn mà đôi trẻ kia vừa đưa ra, An liền giật mình đánh thót bởi cái đập bàn của Băng.
“Không được. Làm vậy thì quá quá đáng với Phong. An, mày thừa hiểu Phong là một kẻ có tính sĩ diện cao mà. Cứ cho rằng Phong sẽ ghen đi nhưng với tính khí của mình Phong sẽ chẳng đời nào thể hiện ra cho bọn mày xem đâu. Cậu ta sẽ gồng mình chịu đựng cơn thịnh nộ ấy. Phải giấu giếm cảm xúc của bạn thân khó chịu thế nào, chúng mày đã chịu qua chưa? Có biết nó khổ sở như nào không mà bắt người khác phải chịu? Vì tao…”
Nhận thấy có phần hơi thái quá trong cả lời nói lẫn hành động, Băng chợt khựng người lại. Đầu lưỡi bất ngờ cứng đờ trong mấy giây khi nhìn thấy gương mặt há hốc, sững sờ của đám bạn. Bực thật, cứ hễ đụng chuyện gì liên quan tới Phong là y như rằng Băng lại mất bình tĩnh và hành động một cách thiếu kiểm soát. Cứ tiếp tục thế này, chúng bạn kia không hoài nghi về tình cảm mà cô bé dành cho Phong mới lạ. Nhanh chóng tĩnh tâm, Băng khôn khéo lấp liếm:
“Vì tao biết cậu ta cực kỳ vô kỷ luật, thường xuyên để những việc riêng tư cá nhân ảnh hưởng đến tập thể lớp. Thân là lớp trưởng, tao không thể để cho 30 con người vô can phải chịu đựng việc Phong ‘giận cá chém thớt’ mỗi khi cậu ta gặp trục trặc trong những vấn đề cá nhân được. Thế thôi.”
*
Những điều Linh và Kỳ nói cũng có vẻ hợp lý lắm chứ. Nhưng ngẫm lại, lý lẽ mà Băng đưa ra vẫn là đúng hơn cả. An từ chối thử nghiệm giải pháp kia, con bé cũng không muốn nấn ná ngồi lại thêm khi mà Băng đã viện cớ bận việc gia đình và đứng dậy ra về. Thiết nghĩ, An nên trả nên trả lại không gian riêng tư cho đôi trẻ Linh Kỳ thì hơn.
Lang thang lê bước một mình trên con đường không ai qua lại chưa hẳn đã cảm thấy cô đơn bằng việc phải chứng kiến mấy cặp đôi trai gái thi thoảng nắm tay nhau đi ngang qua, trên gương mặt lộ rõ niềm vui sướng, hạnh phúc. Hình ảnh những cặp đôi tình tứ trên đường mỗi lúc một nhiều, khiến cho nỗi nhớ Phong trong An được đà càng thêm cồn cào và da diết. Về về đến ngay sát cổng nhà, An quay ngang quay dọc thế nào mà nhìn trúng vào trong sân nhà một người hàng xóm nọ, thấy vợ chồng họ đang ngồi bên bệ cửa và tạo dáng hôn nhau chụp hình, ăn mặc xúng xính điệu đà, chắc chuẩn bị đi chúc Tết. Và rồi “tức nước vỡ bờ”, An quá bức xúc trước việc trái tim bé nhỏ của mình liên tục bị xát muối bởi những hình ảnh kia. Con bé tiện chân đá viu hòn sỏi dưới nền đường cho bõ ghét.
“Á!”
Lịch sử lặp lại, viên đá nhỏ sau cú đá ngoạn mục của An đã hạ cánh không an toàn trên đỉnh đầu một người nào đó. An nuốt nực bọt đánh ực, nét căng thẳng hiện rõ trên gương mặt nhăn nhúm, tự nhủ rằng:
“Đầu năm đã lỡ chân gây chuyện với người ta rồi, không khéo giông cả năm mất. Nhưng dù sao cũng là người, vẫn còn cơ hội thương lượng và thỏa hiệp, chứ không căng thẳng như con chó đáng ghét lần trước.”
Bảo An bẽn lẽn xin lỗi, lời nói tuy nhỏ nhưng rất đỗi chân thành:
“Tớ, à em… xin lỗi ạ.”
Lời vừa buông khỏi miệng cũng là lúc nạn nhân kia quay lại. An càng ngoạc mồm ngạc nhiên hơn khi phát hiện cậu bạn mình nhớ nhung mấy buổi nay, giờ đang đứng thu lu ở đấy. Vẫn phong cách ăn mặc thường ngày, Phong diện nguyên cây đen đứng trước cửa nhà An, một tay xoa xoa đỉnh đầu, tay còn lại đang cầm cái bánh chưng xanh.