Quỳnh cứ vậy bước thẳng ra sau trường, cô thế nhưng có lẽ là làm hơi quá nhỉ??? Nhi lo cho hình tượng của mình là đúng thôi, nhưng đối với cô nó là thứ xa xỉ, nằm tựa vào gốc cây đọc sách, nhưng lại ngủ lúc nào không hay...
Huy đứng ở phòng hội trưởng nhìn đằng xa, căn phòng này nói cửa sổ thông qua sau trường. Chợt cười, bước ra phòng đi thẳng đến sau trường... Huy lấy quyển sách từ trên tay Quỳnh nhẹ nhàng rồi đem lên đọc, Mặt bỗng chốc tối đi mấy phần, cuốn sách "thế giới sống", thì đâu ra lời thoại ấy chứ, haha, cô gan lắm Quỳnh, hừ...
Quỳnh cựa quậy mở mắt, nhưng lại phát hiện trên tay không còn gì, hốt hoảng, đó là cuốn sách mẹ cô tặng cô, cô còn chưa đọc hết, nó là cuốn sách hay về nhiều loài động vật, và rất có ích cho vấn đề cô tìm hiểu, cuốn sách này tìm mua rất khó....
Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nhíu mày giật lại quyển sách trên tay Huy:
- Có ai nói với cậu rằng lấy đồ người khác là bất lịch sự không!_ Quỳnh quát, ánh mắt khó chịu, làm Huy sững lại quyển sách ấy có gì quý thế chứ???
-Xin lỗi!_ Huy quay mặt sang chỗ khác nói, bởi anh biết, cô gái này chưa bao giờ nổi giận mà không có lý do...
Quỳnh ngạc nhiên ngước lên, hắn ta xin lỗi cô?? Đây có lẽ là lần đầu anh ta xin lỗi cô thì phải???
- Không sao!! Tôi cũng hơi quá đáng chuyện hôm qua, xin lỗi_ Quỳnh dịu giọng lại, nói, nhưng lời nói lại làm Huy căm phẫn...
- cô còn dám nói, xin lỗi thì được gì chứ, xin lỗi thì mấy tấm hình có biến mất không_ Huy lạnh lùng nói, ánh mắt tuy bình thản nhưng trong tâm lại tức giận vô cùng...
- Đương nhiên không, bởi tôi là người giữ hình, tôi sẽ không điên mà xoá_ Quỳnh cao ngạo, ảnh này cô đã lấy được từ mấy học sinh hôm đó chụp hình, nó có liên quan đến Nhi, cô chỉ muốn đùa, chứ vốn không muốn làm Nhi mất mặt...
- Cô nói gì, mấy tấm hình...._ Huy nghi hoặc..
- Tôi giữ hình, bởi Nhi, tôi không muốn cậu ấy mất mặt_ Quỳnh mỉm cười, ánh mắt nhìn vào khoảng vô định.
- Đưa đây!_ Huy chìa tay vào mặt Quỳnh gằn giọng.
- Không_ Quỳnh dứt khoát, rồi đứng dậy, định chạy đi thì...
- Nè, đứng lại_ Huy vịn vai Quỳnh, như phản xạ, Quỳnh nhanh chóng bắt lấy tay Huy quật ngã...
- Cô có võ, là Judo_ Huy kinh ngạc cùng với cảm giác rất lạ trong lòng, cô gái này, càng ngày càng thú vị.
- Thì sao, tôi thừa biết thứ công tử bột chân yếu tay mềm như cậu thì chẳng biết tí võ gì nhỉ?_ Quỳnh khinh khỉnh, phủi phủi bụi dính trên người...
- Công tử bột?? Cậu nói tôi mới nhớ, năm lớp 6 cậu cũng gọi tôi như vậy, nhưng có vẻ năm đó cậu hoàn toàn lạnh lùng, không có vẻ gì là đùa cợt, cậu thay đổi sao?_ Huy không có vẻ gì là tức giận, cô bé năm lớp 6 làm cho anh ấn tượng, rồi thoáng chốc biến mất để lại 3 từ ĐI DU HỌC??
- Cậu hỏi tôi? Thế còn cậu, cậu bé hoạt bát vui vẻ hay cười đâu, tại sao lại lạnh lùng thế kia???_ Quỳnh không trả lời, trực tiếp hỏi lại Huy...
- Chuyện này..._ Huy ngập ngừng, ánh mắt thoáng buồn.
- Không muốn nói thì thôi vậy, vào lớp thôi, trễ rồi_ Quỳnh bước đi, được vài bước thì giọng nói phía sau vang lên...
- Là chuyện gia đình, em tôi mất trí nhớ, từ ngày ấy, ngày nào nó cũng tỏ ra lo sợ và xa lánh tôi, tôi vốn dĩ không chịu nổi nên dọn ra ở riêng cùng thằng bạn khi lên cấp 3_ Huy từ tốn kể, anh trở nên lạnh lùng để che đi vỏ bọc đau khổ, nói dọn đi, chứ 6 tháng anh sẽ về nhà ở 2 tuần, bây giờ đã 2 tháng rồi...
- Sao lại nói với tôi, cậu có quyền không nói mà?_ Quỳnh quay đầu lại, ngước nhìn...
- Không biết, chỉ là muốn nói_ Huy bước đi, Quỳnh đằng sau chạy nhanh theo, đôi lúc thấy Huy thật kỳ lạ...
Quỳnh cứ vậy bước thẳng ra sau trường, cô thế nhưng có lẽ là làm hơi quá nhỉ??? Nhi lo cho hình tượng của mình là đúng thôi, nhưng đối với cô nó là thứ xa xỉ, nằm tựa vào gốc cây đọc sách, nhưng lại ngủ lúc nào không hay...
Huy đứng ở phòng hội trưởng nhìn đằng xa, căn phòng này nói cửa sổ thông qua sau trường. Chợt cười, bước ra phòng đi thẳng đến sau trường... Huy lấy quyển sách từ trên tay Quỳnh nhẹ nhàng rồi đem lên đọc, Mặt bỗng chốc tối đi mấy phần, cuốn sách "thế giới sống", thì đâu ra lời thoại ấy chứ, haha, cô gan lắm Quỳnh, hừ...
Quỳnh cựa quậy mở mắt, nhưng lại phát hiện trên tay không còn gì, hốt hoảng, đó là cuốn sách mẹ cô tặng cô, cô còn chưa đọc hết, nó là cuốn sách hay về nhiều loài động vật, và rất có ích cho vấn đề cô tìm hiểu, cuốn sách này tìm mua rất khó....
Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, nhíu mày giật lại quyển sách trên tay Huy:
- Có ai nói với cậu rằng lấy đồ người khác là bất lịch sự không!_ Quỳnh quát, ánh mắt khó chịu, làm Huy sững lại quyển sách ấy có gì quý thế chứ???
-Xin lỗi!_ Huy quay mặt sang chỗ khác nói, bởi anh biết, cô gái này chưa bao giờ nổi giận mà không có lý do...
Quỳnh ngạc nhiên ngước lên, hắn ta xin lỗi cô?? Đây có lẽ là lần đầu anh ta xin lỗi cô thì phải???
- Không sao!! Tôi cũng hơi quá đáng chuyện hôm qua, xin lỗi_ Quỳnh dịu giọng lại, nói, nhưng lời nói lại làm Huy căm phẫn...
- cô còn dám nói, xin lỗi thì được gì chứ, xin lỗi thì mấy tấm hình có biến mất không_ Huy lạnh lùng nói, ánh mắt tuy bình thản nhưng trong tâm lại tức giận vô cùng...
- Đương nhiên không, bởi tôi là người giữ hình, tôi sẽ không điên mà xoá_ Quỳnh cao ngạo, ảnh này cô đã lấy được từ mấy học sinh hôm đó chụp hình, nó có liên quan đến Nhi, cô chỉ muốn đùa, chứ vốn không muốn làm Nhi mất mặt...
- Cô nói gì, mấy tấm hình...._ Huy nghi hoặc..
- Tôi giữ hình, bởi Nhi, tôi không muốn cậu ấy mất mặt_ Quỳnh mỉm cười, ánh mắt nhìn vào khoảng vô định.
- Đưa đây!_ Huy chìa tay vào mặt Quỳnh gằn giọng.
- Không_ Quỳnh dứt khoát, rồi đứng dậy, định chạy đi thì...
- Nè, đứng lại_ Huy vịn vai Quỳnh, như phản xạ, Quỳnh nhanh chóng bắt lấy tay Huy quật ngã...
- Cô có võ, là Judo_ Huy kinh ngạc cùng với cảm giác rất lạ trong lòng, cô gái này, càng ngày càng thú vị.
- Thì sao, tôi thừa biết thứ công tử bột chân yếu tay mềm như cậu thì chẳng biết tí võ gì nhỉ?_ Quỳnh khinh khỉnh, phủi phủi bụi dính trên người...
- Công tử bột?? Cậu nói tôi mới nhớ, năm lớp cậu cũng gọi tôi như vậy, nhưng có vẻ năm đó cậu hoàn toàn lạnh lùng, không có vẻ gì là đùa cợt, cậu thay đổi sao?_ Huy không có vẻ gì là tức giận, cô bé năm lớp làm cho anh ấn tượng, rồi thoáng chốc biến mất để lại từ ĐI DU HỌC??
- Cậu hỏi tôi? Thế còn cậu, cậu bé hoạt bát vui vẻ hay cười đâu, tại sao lại lạnh lùng thế kia???_ Quỳnh không trả lời, trực tiếp hỏi lại Huy...
- Chuyện này..._ Huy ngập ngừng, ánh mắt thoáng buồn.
- Không muốn nói thì thôi vậy, vào lớp thôi, trễ rồi_ Quỳnh bước đi, được vài bước thì giọng nói phía sau vang lên...
- Là chuyện gia đình, em tôi mất trí nhớ, từ ngày ấy, ngày nào nó cũng tỏ ra lo sợ và xa lánh tôi, tôi vốn dĩ không chịu nổi nên dọn ra ở riêng cùng thằng bạn khi lên cấp _ Huy từ tốn kể, anh trở nên lạnh lùng để che đi vỏ bọc đau khổ, nói dọn đi, chứ tháng anh sẽ về nhà ở tuần, bây giờ đã tháng rồi...
- Sao lại nói với tôi, cậu có quyền không nói mà?_ Quỳnh quay đầu lại, ngước nhìn...
- Không biết, chỉ là muốn nói_ Huy bước đi, Quỳnh đằng sau chạy nhanh theo, đôi lúc thấy Huy thật kỳ lạ...