Nhi và Quỳnh bước đến quán kem gần trường trong ánh mắt say đăm của nhiều chàng trai. Nhưng hình như, có gì đó sai sai ở đây thì phải, vừa bước vào quán, trước mặt 2 cô là 4 “gương mặt thân quen”, điều này làm Quỳnh nhíu mày...
-Yaaa, trùng hợp thật đấy, chúng ta thật có duyên đúng không Nhi_ Kiệt cười cợt thong thả nhả ra từng chữ...
- Ừ đúng là rất có duyên, bởi vậy mới có câu oan gia ngõ hẹp..._Nhi cũng thong thả mỉm cười đáp lại, và như ý nghĩ, Kiệt cứng họng...
Quỳnh từ lúc bước vào vẫn im lặng, ánh mắt thủy chung nhìn vào quyển sách, ùm nhỉ?? Có ai nói chưa?? Rằng từng có một thời sách là sinh mạng của Quỳnh (nghĩa là bây giờ đã hết rồi :d), Huy ngước lên nhìn Quỳnh... khuôn mặt lạnh lùng, bỗng nhiên anh ôm cô ả Quyên Quyên vào lòng làm ả sướng rơn, ánh mắt khiêu khích ngước lên nhìn Quỳnh và Nhi...
-Chuyện thi đấu?? Sao từ hôm đó không còn hồi âm gì nữa?? Đổi ý??_ Quỳnh chầm chầm ngước lên, không chủ ngữ, nói trống rỗng...
Nhất thời, 2 cô ả không nói gì!! Thật ra, hôm đó vì quá kích động mới đưa ra lời thách đầu, đã lâu, 2 ả tưởng rằng cô đã quên, không ngờ...
-Chúng ta qua đó ngồi thôi Nhi_ Quỳnh cười nhẹ nhìn hai ả, nhưng thật ra đó là nụ cười khinh, như thầm nói rằng “bẩn thiểu”, rồi nhìn qua Nhi, thong thả bình thản lướt qua...
Huy nhìn cái người từ đầu đến cuối chẳng nhìn gì đến mình kia, trong lòng có một tí khó chịu dâng lên không rõ, nụ cười kia là sao? Nhìn thì thật bình thường, nhưng nhìn kỹ mới biết nó chứa khinh thường. Huy không nói gì, buông ả Quyên Quyên ra, đứng lên bước đến chỗ Quỳnh tự nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Quỳnh (ọc, kế Quỳnh mới chịu ^_
Nhi và Quỳnh bước đến quán kem gần trường trong ánh mắt say đăm của nhiều chàng trai. Nhưng hình như, có gì đó sai sai ở đây thì phải, vừa bước vào quán, trước mặt cô là “gương mặt thân quen”, điều này làm Quỳnh nhíu mày...
-Yaaa, trùng hợp thật đấy, chúng ta thật có duyên đúng không Nhi_ Kiệt cười cợt thong thả nhả ra từng chữ...
- Ừ đúng là rất có duyên, bởi vậy mới có câu oan gia ngõ hẹp..._Nhi cũng thong thả mỉm cười đáp lại, và như ý nghĩ, Kiệt cứng họng...
Quỳnh từ lúc bước vào vẫn im lặng, ánh mắt thủy chung nhìn vào quyển sách, ùm nhỉ?? Có ai nói chưa?? Rằng từng có một thời sách là sinh mạng của Quỳnh (nghĩa là bây giờ đã hết rồi :d), Huy ngước lên nhìn Quỳnh... khuôn mặt lạnh lùng, bỗng nhiên anh ôm cô ả Quyên Quyên vào lòng làm ả sướng rơn, ánh mắt khiêu khích ngước lên nhìn Quỳnh và Nhi...
-Chuyện thi đấu?? Sao từ hôm đó không còn hồi âm gì nữa?? Đổi ý??_ Quỳnh chầm chầm ngước lên, không chủ ngữ, nói trống rỗng...
Nhất thời, cô ả không nói gì!! Thật ra, hôm đó vì quá kích động mới đưa ra lời thách đầu, đã lâu, ả tưởng rằng cô đã quên, không ngờ...
-Chúng ta qua đó ngồi thôi Nhi_ Quỳnh cười nhẹ nhìn hai ả, nhưng thật ra đó là nụ cười khinh, như thầm nói rằng “bẩn thiểu”, rồi nhìn qua Nhi, thong thả bình thản lướt qua...
Huy nhìn cái người từ đầu đến cuối chẳng nhìn gì đến mình kia, trong lòng có một tí khó chịu dâng lên không rõ, nụ cười kia là sao? Nhìn thì thật bình thường, nhưng nhìn kỹ mới biết nó chứa khinh thường. Huy không nói gì, buông ả Quyên Quyên ra, đứng lên bước đến chỗ Quỳnh tự nhiên ngồi xuống ghế trống bên cạnh Quỳnh (ọc, kế Quỳnh mới chịu ^_