- Chào các bạn, tôi là Phạm Khả Quỳnh, tôi nghĩ các bạn đã biết rõ về tôi rồi nên tôi sẽ không giới thiệu nhiều, bắt đầu từ hôm nay đến khi kết thúc hết 7 ngày, tôi sẽ tham gia học cùng các bạn, và_ Quỳnh lạnh lùng nói trong cơn bực bội của chuyện hồi nãy, đột nhiên nhếch miệng cười nham hiểm_để giúp các bạn tiến bộ, tôi sẽ cố gắng hết sức, mong chúng ta họp tác ăn ý để rinh về giải thưởng lần này…
Mọi người nghe xong màn giới thiệu mà dựng tóc gáy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mặt dù được học chung với hotgirl của trường, mà áp lực kiểu này, chỉ sợ 7 ngày này sẽ không phải là thiên đường mà là địa ngục tâm tối mất…
Vii Vii và Quyên Quyên nhìn cô căm tức còn tưởng sẽ học chung với Huy, bởi vì 2 ả nghĩ Huy sẽ chọn lớp 2 ả nhưng lại không ngờ là cô ta...
Lớp học im phăng phắc khiến Quỳnh hài lòng hơi mỉm cười, 7 ngày đi học này cứ dựa vào tâm tình của cô mà “chỉnh” họ vậy…
Bỗng…
“bộp…bộp”
Hai tiếng vỗ tay vang lên, Quỳnh nhíu mày nhìn đến nơi phát ra âm thanh và nhìn “vật thể” phát ra âm thanh đó. Huy thong thả bước vào mỉm cười quay qua giải thích với Quỳnh…
- Mới vừa có thông báo từ hiệu trưởng, kế hoạch lần này sẽ không thực hiện với lớp chuyên bởi bọn họ chỉ cần tập chung vào những môn chuyên thôi, mà dường như môn chuyên bọn họ rất là giỏi rồi, vốn không cần chúng ta nữa, mà bây giờ học sinh đều được phân chia dư lớp rồi, Kiệt và Nhi đang ở chung một chỗ, nên tôi qua đây với cậu_ Huy giải thích với một tràn dài, nụ cười thỏa mãn hiện lên trên khuôn mặt, mà từ khi biết cô là vị hôn thê của anh, anh dường như không còn phản đối chuyện hôn ước nữa…
- Không cần, cậu với Nhi đổi đi, kêu cậu ấy qua đây với tôi hoặc là qua lớp khác cũng được_ Quỳnh bực mình, sao tên này cứ suốt ngày bám theo cô vậy? Đi đâu cũng gặp, càng không muốn gặp thì lại càng gặp…
- Xin lỗi nha, tôi và Nhi là số người bị dư ra trong khi chọn lớp thực hiện kế hoạch nên là do hiệu trưởng sắp chỗ cho chúng tôi_Huy thong thả nói, lần này nhất định phải thắng cô, cảm giác sắp chiến thắng làm cho anh cảm thấy vui sướng…
Nhưng sắp cũng mãi chỉ là sắp thôi, chưa đến phút cuối cùng thì sẽ không thể phân chia thắng thua được…
- Được, tôi sẽ lên xin thầy, chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý_ Quỳnh hơi gật gù rồi định bước đi, muốn đấu với cô sao? Hơ, nằm mơ đê! Đời nào cô lại thua hắn? Hư cấu…
- Cậu…!??_ Huy tức đến mặt đỏ bừng, sau đó nắm lấy khủy tay của cô nắm giật lại quát_Cùng với tôi thì chết sao? Sao lúc nào cũng tránh tôi hết thế hả? Bộ tôi đáng ghét như vậy sao!?
- Ò, cậu mới biết hả, có cần tôi nói cậu nghe tôi ghét cậu thế nào không?_ Quỳnh vẫn bình tĩnh híp mắt nhìn vào khủy tay đang bị cậu ta nắm chặt…
- Cái cô gái không biết điều, tôi làm gì mà cậu ghét hử?_ Huy tức đến hộc máu, mặt thường ngày trắng, giờ lại phủ lên màu đỏ tức giận…
- Tất cả, những việc cậu làm tôi đều ghét, gặp phải cậu là tâm tình tôi chẳng bao giờ được tốt, hừ_ Quỳnh lạnh lùng nói, ánh mắt tím kiêu ngạo nhìn sang hướng khác…
Cô sao thế nhỉ? Sao lại giống như trẻ con trước mặt nhiều người cãi nhau với hắn? Ngay cả cô cũng không hiểu vì sao, mỗi lúc đối diện với Huy cô như biến thành người khác, trẻ con hơn! Bướng hơn! Hiếu thắng hơn, cái tính trầm tĩnh ngay từ nhỏ cũng biến mất, thật kỳ lạ…
- Được, good, cậu hay lắm!_ Khuôn mặt Huy không còn đỏ lên vì giận nữa mà trở lại bình thường, nụ cười giễu cợt ở khóe môi, tiếp tục mở miệng_ Cô càng ghét thì tôi càng bám theo, tính tôi từ nhỏ đến giờ đều không thích thuận theo ý người khác…
- Mặc cậu!! I don’t want!! (Tôi không qan tâm)_ Quỳnh nhẹ giọng nói, nhìn xuống những người nãy giờ đang đơ vì màn cãi nhau kia, Quỳnh nở nụ cười quỷ dị…_ Thế nào? Các người thấy lạ lắm sao?
Mọi người rùng mình, không nói gì, tất cả họ đều đồng loạt lấy sách ra, đồng lòng gớm nhễ?? Haha…
Lớp 11b3 có 29 học sinh, do là lớp thường nên điều kiện học cũng bình thường theo, bàn là bàn đôi, mỗi bàn chỉ có một chiếc Ipad, và đường nhiên, bàn giáo viên cũng chỉ có một chiếc Ipad, cũng không có tivi…
- A, em là học sinh lớp 11-1 sao?_ Một thầy giáo có vẻ mặt hơi già nua, hiền hỏi cô…
- Vâng!_ Cô gật nhẹ đầu, cùng Huy đồng thanh…
- Hai em chịu khó ngồi ở bàn đó nhé, lớp chỉ còn một bàn thôi…_ Thầy chỉ tay xuống dãy giữa bàn cuối, mà cũng không sao? Nhưng sao lại ngồi chung với tên đó chứ? Sao lại trùng hợp như vậy? Trời ạ, chết mất!!
Huy len lén cười, cô nào biết được, chính anh là người đề nghị rút ngắn kế hoạch không cần làm với lớp chuyên, cũng là người xin hiệu trưởng thực hiện kế hoạch ở lớp này, quan trọng hơn, chính anh kêu người rinh bàn ra chỉ chừa 1 cái này, hắc hắc…(Rùa: Nham hiểm quá, haizzz)…
- Thêm bàn vào được không ạ?_ Quỳnh cảm thấy thật kỳ lạ, sao lại vừa đủ như thế này, thật bực mình!!
- Được, nhưng như vậy lớp rất chậc_ Thầy giáo hơi nhíu mày, thở dài lo lắng, ánh mắt phiền não…?
Quỳnh nhíu mày nhìn thầy giáo! Hơi suy tư, thầy trông tội qá nhưng cô có cảm giác đây là âm mưu, mà thôi, mặc kệ âm mưu gì, cô rất có thiện cảm với thầy này, thuận theo vậy…!
- Được rồi, không cần thêm bàn nữa ạ…!_ Quỳnh bất lực, tuy lạnh lùng nhưng đối với người cô có cảm tình thì tuyệt đối cô rất dễ mềm lòng, giống như bây giờ…
Quỳnh lặng lẽ bước xuống chiếc bàn duy nhất được đặt ở cuối lớp, Huy cũng thong thả vừa huýt sáo vừa bước xuống bàn ngồi cạnh cô, khóe miệng hơi nhếch lên vui vẻ, chứng tỏ tâm trạng anh đang vô cùng tốt….