Hàn khí bung tỏa khắp nơi, Quỳnh lạnh lùng bước đi, để đằng sau, 5 người lẽo đẽo theo sau…
À, hình như Kiệt trở thành tội nhân rồi thì phải, Nhi lườm cậu, ánh mắt tóe lửa, Jen trừng mắt với cậu, chứa đầy căm phẫn, cả Vy, cô em gái đáng yêu hiền lành mà cậu biết giờ cũng ghét anh, ánh mắt đầy không thích….
- Kiệt onii chan, anh dám làm chị Quỳnh giận, anh là người xấu, Vy không thích anh, Vy không chơi với anh nữa!?_ Vy dù gì cũng đã lớp 9, sắp tới không chừng sẽ được nhảy lớp, hiểu chuyện rồi, nhưng giọng nói vẫn trẻ con như ngày nào…
- Haizzz, Vy à, cả em cũng thế, tội anh quá mà!_ Kiệt nói mà gần như khóc, cái gì thế này, phút chốc, anh biến thành tội nhân thiên cổ, vạn kiếp không thể ngẩng đầu, quay qua Nhi, khều khều_ Này, đừng nói cậu cũng ghét tôi nhé…
- Chứ cậu nghĩ cậu có giá lắm sao?? Trong lòng tôi, cậu còn chả bằng cái lỗ chân lông của Quỳnh nữa…_ Nhi bực tức lên tiếng, Huy nhìn qua cười cười, hai đứa này, rõ ràng thương nhau như vậy, mà luôn tỏ ra ghét nhau….
- Tình huống này còn cười, đúng là đứa trốn viện!!_ Jen vừa đi, vừa nói bâng quơ, ừ, nói bâng quơ thôi, ai nhột thì gãi…
- Nè, chị nói ai trốn viện?_ Huy quay qua, à thì cậu không bao giờ hợp với cái người này được, anh cô ta hay cô ta cũng thế…(cùng một người mà…^^)
- Nói ai kệ tôi, liên quan gì đến thằng nhóc như cậu!?_ Jen lên tiếng, nụ cười mỉa đá đểu, rồi bước đi tiếp…
Huy cũng chẳng thèm chấp nhặt gì mấy chuyện đó, cậu bâng quơ bước nhanh lên phía trước, đi bên cạnh Quỳnh…
- Này, giận à, con gái giận xấu lắm đó, tôi thì thấy cô là một công chúa đặc biệt nha, rất có cá tính!?_ Huy mỉm cười, quay qua nói với Quỳnh, là dỗ thì sẽ đúng hơn…
- Nói mấy lời đó, cậu tưởng tôi là con nít sao?? Nực cười, tôi cần gì phải giận chứ??_ Nói thì nói vậy, mạnh miệng vậy nhưng cô vẫn mỉm cười Quỳnh trở nên hòa hoãn ít nhiều, là bởi vì có người dỗ dành, hay là do đã nguôi giận??
- Nhưng cô vẫn cười đó thôi, được rồi, hôm nay là đi chơi, nếu cứ giận như thế, cô làm mọi người đi chơi mà không được vui mất!_ Huy nắm lấy tay Quỳnh, kéo cô đến chỗ đám bạn, nếu là bình thường, cô không muốn đi, thì không ai kéo cô được cả, nhưng… không hiểu vì sao hôm nay cô dễ dãi như thế…
- Đi chơi thôi mọi người, hihi, Quỳnh onee chan, chị hết giận rồi à?_ Vy vui vẻ lên tiếng, sở dĩ cô kêu như vậy là vì cô bé cực kì nghiện phim Nhật đặc biệt là anime, cô xem nhiều nên mới thích cách xưng hô như vậy…
- Chị có giận gì đâu!_ Cô cứng miệng, nhất quyết không chịu thừa nhận, ừ, cô rất bướng!
- Được rồi, đi thôi em…_ Jen giải vây cho Quỳnh, ở cạnh cô bao nhiêu năm Jen quá hiểu rõ Quỳnh, cho dù đúng như vậy nhưng với sự tự cao, đời nào Quỳnh nhận đây….
- Onee chan, chơi cái đó với em đi…_ Vy chạy đến, ôm lấy tay Quỳnh chỉ đến chỗ Tàu lượn siêu tốc…
Quỳnh mỉm cười, nhớ khi cô còn học lớp 6, cô với Nhi hay đi chơi công viên, Nhi thích nhất là chơi trò này. Quỳnh quay qua nhìn Nhi, khuôn mặt ánh lên ý cười nhẹ nhàng….Bây giờ, cậu có còn thích chơi nó không, Nhi?....
- Ò, ò, đúng rồi, chơi đi…_ Nhi mừng rỡ, cười đến tít mắt, có trời mới biết, cô rất rất muốn chơi, nhưng 17t rồi, đề nghị trước, mất mặt lắm, nhưng cô lại quên, đối diện với những người bạn này, sao phải quan tâm đến sĩ diện đây, thật xa lạ!
Quỳnh nhìn Nhi….
Kiệt và Huy nhìn Nhi…
Jen và Vy nhìn Nhi…
Hơi lố hả??? Nhi hơi ngơ ngác nhìn bọn họ, khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng, Quỳnh buồn cười, cô mới biết, không có gì thay đổi cả, đó vẫn là cô bạn của cô, cô bạn tri kỉ mà cô vô cùng trân trọng, cô bạn thân duy nhất của cô ở Việt Nam, trong lòng Quỳnh, Nhi chiếm vị trí vô cùng quan trọng, được cô bảo vệ…
Họ đùa vui, trên môi mỗi người đều đang nở nụ cười rực rỡ, là một buổi vui chơi thoải mái, hạnh phúc? Đúng, đó là cảm giác ngự trị trong tim bọn họ, họ đi chơi nhiều, nhưng có lẽ, đây là buổi đi chơi vui nhất trong cuộc đời họ…
5h chiều, bọn họ chia tay nhau ra ngoài, đáng lẽ sẽ đi chơi vào buổi tối, nhưng Quỳnh lại lắc đầu nói “không được”, lại bồi thêm một câu: “về nhà chuẩn bị tài liệu, sáng mai phải đi học rồi!”, nhiều người luyến tiếc, đương nhiên, mới 5h chiều, ôi trời ạ…
- Quỳnh onee chan, Huy onii chan, chúng ta cùng về nha…!!_ Vy vô tư, tự nhiên nắm tay hai người kéo đi…
- Hai người ở chung với nhau á!?_ Nhi/ Kiệt đồng thanh rồi trố mắt…
- Không có!!_ Lần này là Huy/ Quỳnh đồng thanh…
- Có mà!_ Vy mỉm cười, lời nói đầy thâm ý…
- Vy à, không có đâu em, chị biết chị đang ở nhà em, nhưng tên này sống ở ngoài mà!?_ Quỳnh cuối đầu, xoa tóc Vy, mỉm cười từ tốn giải thích…
- Nii chan sẽ chuyển về ở mà, đúng không anh??_ Vy cười cười, quay qua hỏi anh mình…
- Ừ!_ Huy ậm ự một tiếng rồi liếc sang Quỳnh, nhếch môi, còn Quỳnh thì hóa đá…!? What happen?? Cái quái gì sắp diễn ra thế này??
Quỳnh mặt nhăn như khỉ ăn ớt!? Sao anh ta dở chứng thế này, 5 tháng nay tốt như vậy, chỉ còn 1 tháng nữa, sao lại không yên thân được là sao thế này??
Biệt thự nhà họ Trần…
- Chào thiếu gia, tiểu thư, cô Quỳnh…_ Tất cả mọi người cúi đầu chào khi thấy 3 người từ chiếc xe bước ra…
Mấy cô hầu trẻ xung quanh thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng len lén ngước lên nhín trộm cậu chủ đẹp trai nhà này. Quỳnh thích thú nhìn xung quanh, cái người này xem ra đào hoa thật, đi đâu cũng có người thích, sợ gì không có gấu, sao cứ thích gàn buộc nhau bằng cái “hôn ước” vớ vẩn thế chứ!!
- Quản gia, con nghĩ bà nên dạy lại những người này phép lịch sự, quy tắc và bổn phận rồi!!_ Huy kiêu căng quay qua nói với bà, rồi liếc ánh mắt lạnh nhìn mấy cái người nhắm chầm chầm vào mình kia, thiệt là, ở nhà cũng không yên!!
- Đẹp trai cũng là cái tội!! _ Quỳnh ngán ngẩm lên tiếng, Huy nhếch môi, mừng thầm, à thì có người khen anh đẹp trai rồi, nhưng chưa vui được bao lâu thì một câu nói sét đánh, đánh sập anh, chà đạp lòng tự ai đến anh…_ Nhưng cậu ….
Hàn khí bung tỏa khắp nơi, Quỳnh lạnh lùng bước đi, để đằng sau, người lẽo đẽo theo sau…
À, hình như Kiệt trở thành tội nhân rồi thì phải, Nhi lườm cậu, ánh mắt tóe lửa, Jen trừng mắt với cậu, chứa đầy căm phẫn, cả Vy, cô em gái đáng yêu hiền lành mà cậu biết giờ cũng ghét anh, ánh mắt đầy không thích….
- Kiệt onii chan, anh dám làm chị Quỳnh giận, anh là người xấu, Vy không thích anh, Vy không chơi với anh nữa!?_ Vy dù gì cũng đã lớp , sắp tới không chừng sẽ được nhảy lớp, hiểu chuyện rồi, nhưng giọng nói vẫn trẻ con như ngày nào…
- Haizzz, Vy à, cả em cũng thế, tội anh quá mà!_ Kiệt nói mà gần như khóc, cái gì thế này, phút chốc, anh biến thành tội nhân thiên cổ, vạn kiếp không thể ngẩng đầu, quay qua Nhi, khều khều_ Này, đừng nói cậu cũng ghét tôi nhé…
- Chứ cậu nghĩ cậu có giá lắm sao?? Trong lòng tôi, cậu còn chả bằng cái lỗ chân lông của Quỳnh nữa…_ Nhi bực tức lên tiếng, Huy nhìn qua cười cười, hai đứa này, rõ ràng thương nhau như vậy, mà luôn tỏ ra ghét nhau….
- Tình huống này còn cười, đúng là đứa trốn viện!!_ Jen vừa đi, vừa nói bâng quơ, ừ, nói bâng quơ thôi, ai nhột thì gãi…
- Nè, chị nói ai trốn viện?_ Huy quay qua, à thì cậu không bao giờ hợp với cái người này được, anh cô ta hay cô ta cũng thế…(cùng một người mà…^^)
- Nói ai kệ tôi, liên quan gì đến thằng nhóc như cậu!?_ Jen lên tiếng, nụ cười mỉa đá đểu, rồi bước đi tiếp…
Huy cũng chẳng thèm chấp nhặt gì mấy chuyện đó, cậu bâng quơ bước nhanh lên phía trước, đi bên cạnh Quỳnh…
- Này, giận à, con gái giận xấu lắm đó, tôi thì thấy cô là một công chúa đặc biệt nha, rất có cá tính!?_ Huy mỉm cười, quay qua nói với Quỳnh, là dỗ thì sẽ đúng hơn…
- Nói mấy lời đó, cậu tưởng tôi là con nít sao?? Nực cười, tôi cần gì phải giận chứ??_ Nói thì nói vậy, mạnh miệng vậy nhưng cô vẫn mỉm cười Quỳnh trở nên hòa hoãn ít nhiều, là bởi vì có người dỗ dành, hay là do đã nguôi giận??
- Nhưng cô vẫn cười đó thôi, được rồi, hôm nay là đi chơi, nếu cứ giận như thế, cô làm mọi người đi chơi mà không được vui mất!_ Huy nắm lấy tay Quỳnh, kéo cô đến chỗ đám bạn, nếu là bình thường, cô không muốn đi, thì không ai kéo cô được cả, nhưng… không hiểu vì sao hôm nay cô dễ dãi như thế…
- Đi chơi thôi mọi người, hihi, Quỳnh onee chan, chị hết giận rồi à?_ Vy vui vẻ lên tiếng, sở dĩ cô kêu như vậy là vì cô bé cực kì nghiện phim Nhật đặc biệt là anime, cô xem nhiều nên mới thích cách xưng hô như vậy…
- Chị có giận gì đâu!_ Cô cứng miệng, nhất quyết không chịu thừa nhận, ừ, cô rất bướng!
- Được rồi, đi thôi em…_ Jen giải vây cho Quỳnh, ở cạnh cô bao nhiêu năm Jen quá hiểu rõ Quỳnh, cho dù đúng như vậy nhưng với sự tự cao, đời nào Quỳnh nhận đây….
- Onee chan, chơi cái đó với em đi…_ Vy chạy đến, ôm lấy tay Quỳnh chỉ đến chỗ Tàu lượn siêu tốc…
Quỳnh mỉm cười, nhớ khi cô còn học lớp , cô với Nhi hay đi chơi công viên, Nhi thích nhất là chơi trò này. Quỳnh quay qua nhìn Nhi, khuôn mặt ánh lên ý cười nhẹ nhàng….Bây giờ, cậu có còn thích chơi nó không, Nhi?....
- Ò, ò, đúng rồi, chơi đi…_ Nhi mừng rỡ, cười đến tít mắt, có trời mới biết, cô rất rất muốn chơi, nhưng t rồi, đề nghị trước, mất mặt lắm, nhưng cô lại quên, đối diện với những người bạn này, sao phải quan tâm đến sĩ diện đây, thật xa lạ!
Quỳnh nhìn Nhi….
Kiệt và Huy nhìn Nhi…
Jen và Vy nhìn Nhi…
Hơi lố hả??? Nhi hơi ngơ ngác nhìn bọn họ, khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng, Quỳnh buồn cười, cô mới biết, không có gì thay đổi cả, đó vẫn là cô bạn của cô, cô bạn tri kỉ mà cô vô cùng trân trọng, cô bạn thân duy nhất của cô ở Việt Nam, trong lòng Quỳnh, Nhi chiếm vị trí vô cùng quan trọng, được cô bảo vệ…
Họ đùa vui, trên môi mỗi người đều đang nở nụ cười rực rỡ, là một buổi vui chơi thoải mái, hạnh phúc? Đúng, đó là cảm giác ngự trị trong tim bọn họ, họ đi chơi nhiều, nhưng có lẽ, đây là buổi đi chơi vui nhất trong cuộc đời họ…
h chiều, bọn họ chia tay nhau ra ngoài, đáng lẽ sẽ đi chơi vào buổi tối, nhưng Quỳnh lại lắc đầu nói “không được”, lại bồi thêm một câu: “về nhà chuẩn bị tài liệu, sáng mai phải đi học rồi!”, nhiều người luyến tiếc, đương nhiên, mới h chiều, ôi trời ạ…
- Quỳnh onee chan, Huy onii chan, chúng ta cùng về nha…!!_ Vy vô tư, tự nhiên nắm tay hai người kéo đi…
- Hai người ở chung với nhau á!?_ Nhi/ Kiệt đồng thanh rồi trố mắt…
- Không có!!_ Lần này là Huy/ Quỳnh đồng thanh…
- Có mà!_ Vy mỉm cười, lời nói đầy thâm ý…
- Vy à, không có đâu em, chị biết chị đang ở nhà em, nhưng tên này sống ở ngoài mà!?_ Quỳnh cuối đầu, xoa tóc Vy, mỉm cười từ tốn giải thích…
- Nii chan sẽ chuyển về ở mà, đúng không anh??_ Vy cười cười, quay qua hỏi anh mình…
- Ừ!_ Huy ậm ự một tiếng rồi liếc sang Quỳnh, nhếch môi, còn Quỳnh thì hóa đá…!? What happen?? Cái quái gì sắp diễn ra thế này??
Quỳnh mặt nhăn như khỉ ăn ớt!? Sao anh ta dở chứng thế này, tháng nay tốt như vậy, chỉ còn tháng nữa, sao lại không yên thân được là sao thế này??
Biệt thự nhà họ Trần…
- Chào thiếu gia, tiểu thư, cô Quỳnh…_ Tất cả mọi người cúi đầu chào khi thấy người từ chiếc xe bước ra…
Mấy cô hầu trẻ xung quanh thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng len lén ngước lên nhín trộm cậu chủ đẹp trai nhà này. Quỳnh thích thú nhìn xung quanh, cái người này xem ra đào hoa thật, đi đâu cũng có người thích, sợ gì không có gấu, sao cứ thích gàn buộc nhau bằng cái “hôn ước” vớ vẩn thế chứ!!
- Quản gia, con nghĩ bà nên dạy lại những người này phép lịch sự, quy tắc và bổn phận rồi!!_ Huy kiêu căng quay qua nói với bà, rồi liếc ánh mắt lạnh nhìn mấy cái người nhắm chầm chầm vào mình kia, thiệt là, ở nhà cũng không yên!!
- Đẹp trai cũng là cái tội!! _ Quỳnh ngán ngẩm lên tiếng, Huy nhếch môi, mừng thầm, à thì có người khen anh đẹp trai rồi, nhưng chưa vui được bao lâu thì một câu nói sét đánh, đánh sập anh, chà đạp lòng tự ai đến anh…_ Nhưng cậu ….
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hàn khí bung tỏa khắp nơi, Quỳnh lạnh lùng bước đi, để đằng sau, 5 người lẽo đẽo theo sau…
À, hình như Kiệt trở thành tội nhân rồi thì phải, Nhi lườm cậu, ánh mắt tóe lửa, Jen trừng mắt với cậu, chứa đầy căm phẫn, cả Vy, cô em gái đáng yêu hiền lành mà cậu biết giờ cũng ghét anh, ánh mắt đầy không thích….
- Kiệt onii chan, anh dám làm chị Quỳnh giận, anh là người xấu, Vy không thích anh, Vy không chơi với anh nữa!?_ Vy dù gì cũng đã lớp 9, sắp tới không chừng sẽ được nhảy lớp, hiểu chuyện rồi, nhưng giọng nói vẫn trẻ con như ngày nào…
- Haizzz, Vy à, cả em cũng thế, tội anh quá mà!_ Kiệt nói mà gần như khóc, cái gì thế này, phút chốc, anh biến thành tội nhân thiên cổ, vạn kiếp không thể ngẩng đầu, quay qua Nhi, khều khều_ Này, đừng nói cậu cũng ghét tôi nhé…
- Chứ cậu nghĩ cậu có giá lắm sao?? Trong lòng tôi, cậu còn chả bằng cái lỗ chân lông của Quỳnh nữa…_ Nhi bực tức lên tiếng, Huy nhìn qua cười cười, hai đứa này, rõ ràng thương nhau như vậy, mà luôn tỏ ra ghét nhau….
- Tình huống này còn cười, đúng là đứa trốn viện!!_ Jen vừa đi, vừa nói bâng quơ, ừ, nói bâng quơ thôi, ai nhột thì gãi…
- Nè, chị nói ai trốn viện?_ Huy quay qua, à thì cậu không bao giờ hợp với cái người này được, anh cô ta hay cô ta cũng thế…(cùng một người mà…^^)
- Nói ai kệ tôi, liên quan gì đến thằng nhóc như cậu!?_ Jen lên tiếng, nụ cười mỉa đá đểu, rồi bước đi tiếp…
Huy cũng chẳng thèm chấp nhặt gì mấy chuyện đó, cậu bâng quơ bước nhanh lên phía trước, đi bên cạnh Quỳnh…
- Này, giận à, con gái giận xấu lắm đó, tôi thì thấy cô là một công chúa đặc biệt nha, rất có cá tính!?_ Huy mỉm cười, quay qua nói với Quỳnh, là dỗ thì sẽ đúng hơn…
- Nói mấy lời đó, cậu tưởng tôi là con nít sao?? Nực cười, tôi cần gì phải giận chứ??_ Nói thì nói vậy, mạnh miệng vậy nhưng cô vẫn mỉm cười Quỳnh trở nên hòa hoãn ít nhiều, là bởi vì có người dỗ dành, hay là do đã nguôi giận??
- Nhưng cô vẫn cười đó thôi, được rồi, hôm nay là đi chơi, nếu cứ giận như thế, cô làm mọi người đi chơi mà không được vui mất!_ Huy nắm lấy tay Quỳnh, kéo cô đến chỗ đám bạn, nếu là bình thường, cô không muốn đi, thì không ai kéo cô được cả, nhưng… không hiểu vì sao hôm nay cô dễ dãi như thế…
- Đi chơi thôi mọi người, hihi, Quỳnh onee chan, chị hết giận rồi à?_ Vy vui vẻ lên tiếng, sở dĩ cô kêu như vậy là vì cô bé cực kì nghiện phim Nhật đặc biệt là anime, cô xem nhiều nên mới thích cách xưng hô như vậy…
- Chị có giận gì đâu!_ Cô cứng miệng, nhất quyết không chịu thừa nhận, ừ, cô rất bướng!
- Được rồi, đi thôi em…_ Jen giải vây cho Quỳnh, ở cạnh cô bao nhiêu năm Jen quá hiểu rõ Quỳnh, cho dù đúng như vậy nhưng với sự tự cao, đời nào Quỳnh nhận đây….
- Onee chan, chơi cái đó với em đi…_ Vy chạy đến, ôm lấy tay Quỳnh chỉ đến chỗ Tàu lượn siêu tốc…
Quỳnh mỉm cười, nhớ khi cô còn học lớp 6, cô với Nhi hay đi chơi công viên, Nhi thích nhất là chơi trò này. Quỳnh quay qua nhìn Nhi, khuôn mặt ánh lên ý cười nhẹ nhàng….Bây giờ, cậu có còn thích chơi nó không, Nhi?....
- Ò, ò, đúng rồi, chơi đi…_ Nhi mừng rỡ, cười đến tít mắt, có trời mới biết, cô rất rất muốn chơi, nhưng 17t rồi, đề nghị trước, mất mặt lắm, nhưng cô lại quên, đối diện với những người bạn này, sao phải quan tâm đến sĩ diện đây, thật xa lạ!
Quỳnh nhìn Nhi….
Kiệt và Huy nhìn Nhi…
Jen và Vy nhìn Nhi…
Hơi lố hả??? Nhi hơi ngơ ngác nhìn bọn họ, khuôn mặt đỏ ửng ngại ngùng, Quỳnh buồn cười, cô mới biết, không có gì thay đổi cả, đó vẫn là cô bạn của cô, cô bạn tri kỉ mà cô vô cùng trân trọng, cô bạn thân duy nhất của cô ở Việt Nam, trong lòng Quỳnh, Nhi chiếm vị trí vô cùng quan trọng, được cô bảo vệ…
Họ đùa vui, trên môi mỗi người đều đang nở nụ cười rực rỡ, là một buổi vui chơi thoải mái, hạnh phúc? Đúng, đó là cảm giác ngự trị trong tim bọn họ, họ đi chơi nhiều, nhưng có lẽ, đây là buổi đi chơi vui nhất trong cuộc đời họ…
5h chiều, bọn họ chia tay nhau ra ngoài, đáng lẽ sẽ đi chơi vào buổi tối, nhưng Quỳnh lại lắc đầu nói “không được”, lại bồi thêm một câu: “về nhà chuẩn bị tài liệu, sáng mai phải đi học rồi!”, nhiều người luyến tiếc, đương nhiên, mới 5h chiều, ôi trời ạ…
- Quỳnh onee chan, Huy onii chan, chúng ta cùng về nha…!!_ Vy vô tư, tự nhiên nắm tay hai người kéo đi…
- Hai người ở chung với nhau á!?_ Nhi/ Kiệt đồng thanh rồi trố mắt…
- Không có!!_ Lần này là Huy/ Quỳnh đồng thanh…
- Có mà!_ Vy mỉm cười, lời nói đầy thâm ý…
- Vy à, không có đâu em, chị biết chị đang ở nhà em, nhưng tên này sống ở ngoài mà!?_ Quỳnh cuối đầu, xoa tóc Vy, mỉm cười từ tốn giải thích…
- Nii chan sẽ chuyển về ở mà, đúng không anh??_ Vy cười cười, quay qua hỏi anh mình…
- Ừ!_ Huy ậm ự một tiếng rồi liếc sang Quỳnh, nhếch môi, còn Quỳnh thì hóa đá…!? What happen?? Cái quái gì sắp diễn ra thế này??
Quỳnh mặt nhăn như khỉ ăn ớt!? Sao anh ta dở chứng thế này, 5 tháng nay tốt như vậy, chỉ còn 1 tháng nữa, sao lại không yên thân được là sao thế này??
Biệt thự nhà họ Trần…
- Chào thiếu gia, tiểu thư, cô Quỳnh…_ Tất cả mọi người cúi đầu chào khi thấy 3 người từ chiếc xe bước ra…
Mấy cô hầu trẻ xung quanh thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng len lén ngước lên nhín trộm cậu chủ đẹp trai nhà này. Quỳnh thích thú nhìn xung quanh, cái người này xem ra đào hoa thật, đi đâu cũng có người thích, sợ gì không có gấu, sao cứ thích gàn buộc nhau bằng cái “hôn ước” vớ vẩn thế chứ!!
- Quản gia, con nghĩ bà nên dạy lại những người này phép lịch sự, quy tắc và bổn phận rồi!!_ Huy kiêu căng quay qua nói với bà, rồi liếc ánh mắt lạnh nhìn mấy cái người nhắm chầm chầm vào mình kia, thiệt là, ở nhà cũng không yên!!
- Đẹp trai cũng là cái tội!! _ Quỳnh ngán ngẩm lên tiếng, Huy nhếch môi, mừng thầm, à thì có người khen anh đẹp trai rồi, nhưng chưa vui được bao lâu thì một câu nói sét đánh, đánh sập anh, chà đạp lòng tự ai đến anh…_ Nhưng cậu ….