- Kẹo bông?? Chị có biệt danh mới nhanh thế, hờ, của chị này!!_ Hoàng cười khẩy, thẩy nhẹ chiếc vương niệm qua…
Quỳnh giật mình theo bản năng đưa tay chụp lấy, trừng mắt nhìn thằng em của mình trở nên ngổ ngáo từ lúc qua đây…
- Sao em lại có cái này, chị nhớ đưa daddy giữ dùm rồi mà…_ Quỳnh nhíu mày nhìn cái vương niệm nhỏ trong tay, nhìn đến ngẩn người…
- Chàng bá tước của chị đem qua đấy!!_ Hoàng nhún vai, bước đến ghế sô pha, lười biếng tựa đầu xuống…
- Của chị gì hả?? Mà em nói gì?? Bá tước?? Ở đâu…??_ Quỳnh ngơ ngác cảm thấy có gì đó sai sai, khé miệng bổng giật giật, không phải chứ…!!!
- Ầy, còn ai trồng khoai đất này, bá tước Dren chắc được phục chức rồi, từ nay ai phục vụ chuyện ăn uống đây!_ Hoàng nói đầy đau khổ, giọng có chút bất đắc dĩ, ngán ngẫm vô cùng, bá tước Dren rất chu đáo, nấu ăn lại cực ngon, haizz!
- Đương nhiên là anh rồi, yên tâm anh biết nấu mà…_ Một nụ cười dịu dàng hiện lên khiến toàn bộ người trong nhà lạnh sống lưng, tại sao lại hiện lên một cảm giác, trong câu nói lại đầy ý tứ, biết nầu thôi, ăn được hay không mới là vấn đề!!
- Anh tên là gì??_ Quỳnh nhướng mày, hình như tên này bước vào toàn nói những chuyện không đâu, ngay cả tên cũng chưa từng nhắc qua, chưa kể chắc chắn là bá tước mới được phong tước gần đây thôi, đơn giản là cô chưa gặp qua lần nào…
- Richart Shido!!_ Vy đột nhiên nói, mỉm cười tinh ranh, nhưng lại đáng yêu vô cùng…
- Shido?? Vậy trước khi qua đây, anh đã tìm hiểu sơ lược về tôi rồi chứ??_ Quỳnh khẽ nghiền ngẫm, nghiêng đầu hỏi, động tác nhỏ thôi nhưng lại vô cùng đáng yêu…
- Không chỉ sơ lược, anh tìm hiểu rõ ràng rồi!!_ Nụ cười dịu dàng lại hiện lên, đó là một nụ cười ấm áp chân thật, lại làm cho một cô gái từ nãy giờ trầm mặt khẽ lỗi một nhịp, ánh mắt mông lung…
- Vậy sao?? Anh nghĩ anh đã hiểu rõ tôi?_ Quỳnh nở nụ cười lạnh lẽo xen lẫn khinh bỉ, ngay cả Nhi cùng Hoàng còn chưa chắc hiểu hoàn toàn cô, anh ta lấy cái gì mà lại khẳng định chắc chắn như thế?
Shido trầm mặt, có lẽ là như vậy thật, anh chỉ dựa vào mấy tờ giấy người khác điều tra lại khẳng định hoàn toàn hiểu cô khi còn chưa tiếp xúc qua, chẳng trách cô lại tỏ thái độ như vậy…
- Bây giờ anh mới hiểu, làm cấp dưới của người khác phải nhẫn nhục nhìn sắc mặt người khác để hành sự, hôm nay anh bất cẩn quá rồi…_ Shido cười trào phúng, khóe miệng hiện lên sự vui vẻ, vui vì, trong đời anh lại một lần được trải nghiệm qua…_ À, mọi người cũng nên giới thiệu chút đi chứ, tôi đã nói tên rồi, mọi người chẳng phải cũng nên…
- Chào anh, em tên là Nguyễn Thiện Nhi…_ Nhi nhanh nhảu lên tiếng, rồi quay qua chỉ Kiệt, Huy, Vy, Jen…_ Châu Thế Kiệt, kia là Trần Khải Huy, em gái Huy là Trần Ngọc Vy, đứng bên kia là Jen Hinayuki người Nhật gốc Anh…
Nhi tinh ranh giới thiệu mọi người, anh chàng trước mắt nhìn thế nào thì Nhi cũng rất có cảm tình, tại đụng ngay vị princess khó tính, với lại anh ta là đại thiếu gia vô cùng có tiếng trên báo quý tộc, đương nhiên cái này không chỉ có Nhi biết, chỉ là không hiểu tại sao, thiếu gia được người khác hầu hạ không đi làm lại ngược đời đi làm bá tước hầu hạ người khác…
- Được rồi, tôi đói bụng, anh vào làm cái gì đó ăn đi!!_ Quỳnh thảnh thơi, trực tiếp ra lệnh…
- Được, chờ anh một tí…_ áo vest thẳng thướm lại bị Shido xoắn lên một cách nhanh chóng, rồi sải đôi chân dài bước nhanh vào bếp…
Mọi người trợn mắt, đây khẳng định là một vị chủ nhân khó tính, ngay cả cho người ta dọn đồ lên phòng với thay đồ ra còn chưa cho, đã bắt người ta đi phục vụ rồi…
- Chị, đâu mới là bộ mặt thật của chị?_ Đây không phải câu hỏi đùa, là một câu hỏi thật phát ra từ tâm can của Vy, thật ra ý của cô đang hỏi, Quỳnh là một thiên thần hay là… một ác quỷ ẩn sau mặt nạ thiên thần…
- Haha, em nghĩ sao thì là thế đấy, đôi lúc đừng đánh giá mà chỉ mới tiếp xúc với người ta vài tháng…_ Kiệt mỉa mai nói, ánh mắt nhìn Quỳnh rõ ràng là đùa bỡn, là đang chơi với “cọp”…
- Ồ, Nhi à, em ra “chồng” yêu của cậu chán sống rồi, hắn đây là không cần cậu nữa?_ Quỳnh nhướng mày, giọng nói vô cùng lãnh đạm, ánh mắt khẽ quét qua người Kiệt, nhưng người nào đó vẫn thản nhiên, chỉ khi nghe đến chữ “Nhi”, thân hình mới hơi chững lại…
- Chồng à, mới vưà nói gì đó…_ Nhi đứng bên cạnh Kiệt, đưa tay véo mạnh vào eo anh chàng một cái, khiến anh chàng la oai oái…
- Vợ à, chồng có nói gì đâu, không có nói!!_ Kiệt nhăn mặt vì đau, có chết cũng không thừa nhận, chối bay chối biến…
- Còn chối, tưởng vợ bị điếc hả?? Dám nói xấu Quỳnh trước mặt vợ!_Nhi nói lời cay cú, mắt trừng lên, lực nhéo càng tăng lên, đảm bảo nơi đó đã để lại một vết bầm tím…
- Không có, chồng không có nghĩ thế, vợ buông ra đi, muốn giết chồng hả, chồng không quan trọng sao?? Sao lúc nào vợ cũng Quỳnh Quỳnh thế!_ Kiệt giận dỗi nói, trong lời nói tỏ vẻ oán trách cùng oan ức, anh cũng chẳng muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự rất sợ vợ a…
- Hai người cứ vợ vợ chồng chồng suốt thế, thật là buồn nôn…_ Jen nhăn mặt, là câu nói đầu tiên từ nãy đến giờ…
- Kệ người ta, giỏi thì đi kiếm “một con” gấu đi, xem thử có buồn nôn hơn tụi này không…?_ Nhi cười nhẹ đùa, sau đó lại quay qua Kiệt…_ Chồng í nhá, tha cho lần này, dám nói xấu Quỳnh nữa, coi chừng vợ đấy…
- Chị mới ứ cần, không phải người ta nói “Chỉ có con gái mới đem lại hạnh phúc cho nhau” sao, phải không Quỳnh…_ Jen nháy mắt, lại tiếp tục nói đùa…
Quỳnh trong nháy mắt mặt đen lại, đáng ghét, sao lúc nào cũng bị nhắc đến chuyện này??? Cô là không có làm gì sao cứ đem vấn đề này nói suốt!! Ánh mắt lại trở nên sắc bén nhìn Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế. Justin, em tiêu rồi, dám đắc tội với chị, xem chị thế nào xử lí em…
- Kẹo bông?? Chị có biệt danh mới nhanh thế, hờ, của chị này!!_ Hoàng cười khẩy, thẩy nhẹ chiếc vương niệm qua…
Quỳnh giật mình theo bản năng đưa tay chụp lấy, trừng mắt nhìn thằng em của mình trở nên ngổ ngáo từ lúc qua đây…
- Sao em lại có cái này, chị nhớ đưa daddy giữ dùm rồi mà…_ Quỳnh nhíu mày nhìn cái vương niệm nhỏ trong tay, nhìn đến ngẩn người…
- Chàng bá tước của chị đem qua đấy!!_ Hoàng nhún vai, bước đến ghế sô pha, lười biếng tựa đầu xuống…
- Của chị gì hả?? Mà em nói gì?? Bá tước?? Ở đâu…??_ Quỳnh ngơ ngác cảm thấy có gì đó sai sai, khé miệng bổng giật giật, không phải chứ…!!!
- Ầy, còn ai trồng khoai đất này, bá tước Dren chắc được phục chức rồi, từ nay ai phục vụ chuyện ăn uống đây!_ Hoàng nói đầy đau khổ, giọng có chút bất đắc dĩ, ngán ngẫm vô cùng, bá tước Dren rất chu đáo, nấu ăn lại cực ngon, haizz!
- Đương nhiên là anh rồi, yên tâm anh biết nấu mà…_ Một nụ cười dịu dàng hiện lên khiến toàn bộ người trong nhà lạnh sống lưng, tại sao lại hiện lên một cảm giác, trong câu nói lại đầy ý tứ, biết nầu thôi, ăn được hay không mới là vấn đề!!
- Anh tên là gì??_ Quỳnh nhướng mày, hình như tên này bước vào toàn nói những chuyện không đâu, ngay cả tên cũng chưa từng nhắc qua, chưa kể chắc chắn là bá tước mới được phong tước gần đây thôi, đơn giản là cô chưa gặp qua lần nào…
- Richart Shido!!_ Vy đột nhiên nói, mỉm cười tinh ranh, nhưng lại đáng yêu vô cùng…
- Shido?? Vậy trước khi qua đây, anh đã tìm hiểu sơ lược về tôi rồi chứ??_ Quỳnh khẽ nghiền ngẫm, nghiêng đầu hỏi, động tác nhỏ thôi nhưng lại vô cùng đáng yêu…
- Không chỉ sơ lược, anh tìm hiểu rõ ràng rồi!!_ Nụ cười dịu dàng lại hiện lên, đó là một nụ cười ấm áp chân thật, lại làm cho một cô gái từ nãy giờ trầm mặt khẽ lỗi một nhịp, ánh mắt mông lung…
- Vậy sao?? Anh nghĩ anh đã hiểu rõ tôi?_ Quỳnh nở nụ cười lạnh lẽo xen lẫn khinh bỉ, ngay cả Nhi cùng Hoàng còn chưa chắc hiểu hoàn toàn cô, anh ta lấy cái gì mà lại khẳng định chắc chắn như thế?
Shido trầm mặt, có lẽ là như vậy thật, anh chỉ dựa vào mấy tờ giấy người khác điều tra lại khẳng định hoàn toàn hiểu cô khi còn chưa tiếp xúc qua, chẳng trách cô lại tỏ thái độ như vậy…
- Bây giờ anh mới hiểu, làm cấp dưới của người khác phải nhẫn nhục nhìn sắc mặt người khác để hành sự, hôm nay anh bất cẩn quá rồi…_ Shido cười trào phúng, khóe miệng hiện lên sự vui vẻ, vui vì, trong đời anh lại một lần được trải nghiệm qua…_ À, mọi người cũng nên giới thiệu chút đi chứ, tôi đã nói tên rồi, mọi người chẳng phải cũng nên…
- Chào anh, em tên là Nguyễn Thiện Nhi…_ Nhi nhanh nhảu lên tiếng, rồi quay qua chỉ Kiệt, Huy, Vy, Jen…_ Châu Thế Kiệt, kia là Trần Khải Huy, em gái Huy là Trần Ngọc Vy, đứng bên kia là Jen Hinayuki người Nhật gốc Anh…
Nhi tinh ranh giới thiệu mọi người, anh chàng trước mắt nhìn thế nào thì Nhi cũng rất có cảm tình, tại đụng ngay vị princess khó tính, với lại anh ta là đại thiếu gia vô cùng có tiếng trên báo quý tộc, đương nhiên cái này không chỉ có Nhi biết, chỉ là không hiểu tại sao, thiếu gia được người khác hầu hạ không đi làm lại ngược đời đi làm bá tước hầu hạ người khác…
- Được rồi, tôi đói bụng, anh vào làm cái gì đó ăn đi!!_ Quỳnh thảnh thơi, trực tiếp ra lệnh…
- Được, chờ anh một tí…_ áo vest thẳng thướm lại bị Shido xoắn lên một cách nhanh chóng, rồi sải đôi chân dài bước nhanh vào bếp…
Mọi người trợn mắt, đây khẳng định là một vị chủ nhân khó tính, ngay cả cho người ta dọn đồ lên phòng với thay đồ ra còn chưa cho, đã bắt người ta đi phục vụ rồi…
- Chị, đâu mới là bộ mặt thật của chị?_ Đây không phải câu hỏi đùa, là một câu hỏi thật phát ra từ tâm can của Vy, thật ra ý của cô đang hỏi, Quỳnh là một thiên thần hay là… một ác quỷ ẩn sau mặt nạ thiên thần…
- Haha, em nghĩ sao thì là thế đấy, đôi lúc đừng đánh giá mà chỉ mới tiếp xúc với người ta vài tháng…_ Kiệt mỉa mai nói, ánh mắt nhìn Quỳnh rõ ràng là đùa bỡn, là đang chơi với “cọp”…
- Ồ, Nhi à, em ra “chồng” yêu của cậu chán sống rồi, hắn đây là không cần cậu nữa?_ Quỳnh nhướng mày, giọng nói vô cùng lãnh đạm, ánh mắt khẽ quét qua người Kiệt, nhưng người nào đó vẫn thản nhiên, chỉ khi nghe đến chữ “Nhi”, thân hình mới hơi chững lại…
- Chồng à, mới vưà nói gì đó…_ Nhi đứng bên cạnh Kiệt, đưa tay véo mạnh vào eo anh chàng một cái, khiến anh chàng la oai oái…
- Vợ à, chồng có nói gì đâu, không có nói!!_ Kiệt nhăn mặt vì đau, có chết cũng không thừa nhận, chối bay chối biến…
- Còn chối, tưởng vợ bị điếc hả?? Dám nói xấu Quỳnh trước mặt vợ!_Nhi nói lời cay cú, mắt trừng lên, lực nhéo càng tăng lên, đảm bảo nơi đó đã để lại một vết bầm tím…
- Không có, chồng không có nghĩ thế, vợ buông ra đi, muốn giết chồng hả, chồng không quan trọng sao?? Sao lúc nào vợ cũng Quỳnh Quỳnh thế!_ Kiệt giận dỗi nói, trong lời nói tỏ vẻ oán trách cùng oan ức, anh cũng chẳng muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự rất sợ vợ a…
- Hai người cứ vợ vợ chồng chồng suốt thế, thật là buồn nôn…_ Jen nhăn mặt, là câu nói đầu tiên từ nãy đến giờ…
- Kệ người ta, giỏi thì đi kiếm “một con” gấu đi, xem thử có buồn nôn hơn tụi này không…?_ Nhi cười nhẹ đùa, sau đó lại quay qua Kiệt…_ Chồng í nhá, tha cho lần này, dám nói xấu Quỳnh nữa, coi chừng vợ đấy…
- Chị mới ứ cần, không phải người ta nói “Chỉ có con gái mới đem lại hạnh phúc cho nhau” sao, phải không Quỳnh…_ Jen nháy mắt, lại tiếp tục nói đùa…
Quỳnh trong nháy mắt mặt đen lại, đáng ghét, sao lúc nào cũng bị nhắc đến chuyện này??? Cô là không có làm gì sao cứ đem vấn đề này nói suốt!! Ánh mắt lại trở nên sắc bén nhìn Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế. Justin, em tiêu rồi, dám đắc tội với chị, xem chị thế nào xử lí em…
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Kẹo bông?? Chị có biệt danh mới nhanh thế, hờ, của chị này!!_ Hoàng cười khẩy, thẩy nhẹ chiếc vương niệm qua…
Quỳnh giật mình theo bản năng đưa tay chụp lấy, trừng mắt nhìn thằng em của mình trở nên ngổ ngáo từ lúc qua đây…
- Sao em lại có cái này, chị nhớ đưa daddy giữ dùm rồi mà…_ Quỳnh nhíu mày nhìn cái vương niệm nhỏ trong tay, nhìn đến ngẩn người…
- Chàng bá tước của chị đem qua đấy!!_ Hoàng nhún vai, bước đến ghế sô pha, lười biếng tựa đầu xuống…
- Của chị gì hả?? Mà em nói gì?? Bá tước?? Ở đâu…??_ Quỳnh ngơ ngác cảm thấy có gì đó sai sai, khé miệng bổng giật giật, không phải chứ…!!!
- Ầy, còn ai trồng khoai đất này, bá tước Dren chắc được phục chức rồi, từ nay ai phục vụ chuyện ăn uống đây!_ Hoàng nói đầy đau khổ, giọng có chút bất đắc dĩ, ngán ngẫm vô cùng, bá tước Dren rất chu đáo, nấu ăn lại cực ngon, haizz!
- Đương nhiên là anh rồi, yên tâm anh biết nấu mà…_ Một nụ cười dịu dàng hiện lên khiến toàn bộ người trong nhà lạnh sống lưng, tại sao lại hiện lên một cảm giác, trong câu nói lại đầy ý tứ, biết nầu thôi, ăn được hay không mới là vấn đề!!
- Anh tên là gì??_ Quỳnh nhướng mày, hình như tên này bước vào toàn nói những chuyện không đâu, ngay cả tên cũng chưa từng nhắc qua, chưa kể chắc chắn là bá tước mới được phong tước gần đây thôi, đơn giản là cô chưa gặp qua lần nào…
- Richart Shido!!_ Vy đột nhiên nói, mỉm cười tinh ranh, nhưng lại đáng yêu vô cùng…
- Shido?? Vậy trước khi qua đây, anh đã tìm hiểu sơ lược về tôi rồi chứ??_ Quỳnh khẽ nghiền ngẫm, nghiêng đầu hỏi, động tác nhỏ thôi nhưng lại vô cùng đáng yêu…
- Không chỉ sơ lược, anh tìm hiểu rõ ràng rồi!!_ Nụ cười dịu dàng lại hiện lên, đó là một nụ cười ấm áp chân thật, lại làm cho một cô gái từ nãy giờ trầm mặt khẽ lỗi một nhịp, ánh mắt mông lung…
- Vậy sao?? Anh nghĩ anh đã hiểu rõ tôi?_ Quỳnh nở nụ cười lạnh lẽo xen lẫn khinh bỉ, ngay cả Nhi cùng Hoàng còn chưa chắc hiểu hoàn toàn cô, anh ta lấy cái gì mà lại khẳng định chắc chắn như thế?
Shido trầm mặt, có lẽ là như vậy thật, anh chỉ dựa vào mấy tờ giấy người khác điều tra lại khẳng định hoàn toàn hiểu cô khi còn chưa tiếp xúc qua, chẳng trách cô lại tỏ thái độ như vậy…
- Bây giờ anh mới hiểu, làm cấp dưới của người khác phải nhẫn nhục nhìn sắc mặt người khác để hành sự, hôm nay anh bất cẩn quá rồi…_ Shido cười trào phúng, khóe miệng hiện lên sự vui vẻ, vui vì, trong đời anh lại một lần được trải nghiệm qua…_ À, mọi người cũng nên giới thiệu chút đi chứ, tôi đã nói tên rồi, mọi người chẳng phải cũng nên…
- Chào anh, em tên là Nguyễn Thiện Nhi…_ Nhi nhanh nhảu lên tiếng, rồi quay qua chỉ Kiệt, Huy, Vy, Jen…_ Châu Thế Kiệt, kia là Trần Khải Huy, em gái Huy là Trần Ngọc Vy, đứng bên kia là Jen Hinayuki người Nhật gốc Anh…
Nhi tinh ranh giới thiệu mọi người, anh chàng trước mắt nhìn thế nào thì Nhi cũng rất có cảm tình, tại đụng ngay vị princess khó tính, với lại anh ta là đại thiếu gia vô cùng có tiếng trên báo quý tộc, đương nhiên cái này không chỉ có Nhi biết, chỉ là không hiểu tại sao, thiếu gia được người khác hầu hạ không đi làm lại ngược đời đi làm bá tước hầu hạ người khác…
- Được rồi, tôi đói bụng, anh vào làm cái gì đó ăn đi!!_ Quỳnh thảnh thơi, trực tiếp ra lệnh…
- Được, chờ anh một tí…_ áo vest thẳng thướm lại bị Shido xoắn lên một cách nhanh chóng, rồi sải đôi chân dài bước nhanh vào bếp…
Mọi người trợn mắt, đây khẳng định là một vị chủ nhân khó tính, ngay cả cho người ta dọn đồ lên phòng với thay đồ ra còn chưa cho, đã bắt người ta đi phục vụ rồi…
- Chị, đâu mới là bộ mặt thật của chị?_ Đây không phải câu hỏi đùa, là một câu hỏi thật phát ra từ tâm can của Vy, thật ra ý của cô đang hỏi, Quỳnh là một thiên thần hay là… một ác quỷ ẩn sau mặt nạ thiên thần…
- Haha, em nghĩ sao thì là thế đấy, đôi lúc đừng đánh giá mà chỉ mới tiếp xúc với người ta vài tháng…_ Kiệt mỉa mai nói, ánh mắt nhìn Quỳnh rõ ràng là đùa bỡn, là đang chơi với “cọp”…
- Ồ, Nhi à, em ra “chồng” yêu của cậu chán sống rồi, hắn đây là không cần cậu nữa?_ Quỳnh nhướng mày, giọng nói vô cùng lãnh đạm, ánh mắt khẽ quét qua người Kiệt, nhưng người nào đó vẫn thản nhiên, chỉ khi nghe đến chữ “Nhi”, thân hình mới hơi chững lại…
- Chồng à, mới vưà nói gì đó…_ Nhi đứng bên cạnh Kiệt, đưa tay véo mạnh vào eo anh chàng một cái, khiến anh chàng la oai oái…
- Vợ à, chồng có nói gì đâu, không có nói!!_ Kiệt nhăn mặt vì đau, có chết cũng không thừa nhận, chối bay chối biến…
- Còn chối, tưởng vợ bị điếc hả?? Dám nói xấu Quỳnh trước mặt vợ!_Nhi nói lời cay cú, mắt trừng lên, lực nhéo càng tăng lên, đảm bảo nơi đó đã để lại một vết bầm tím…
- Không có, chồng không có nghĩ thế, vợ buông ra đi, muốn giết chồng hả, chồng không quan trọng sao?? Sao lúc nào vợ cũng Quỳnh Quỳnh thế!_ Kiệt giận dỗi nói, trong lời nói tỏ vẻ oán trách cùng oan ức, anh cũng chẳng muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự rất sợ vợ a…
- Hai người cứ vợ vợ chồng chồng suốt thế, thật là buồn nôn…_ Jen nhăn mặt, là câu nói đầu tiên từ nãy đến giờ…
- Kệ người ta, giỏi thì đi kiếm “một con” gấu đi, xem thử có buồn nôn hơn tụi này không…?_ Nhi cười nhẹ đùa, sau đó lại quay qua Kiệt…_ Chồng í nhá, tha cho lần này, dám nói xấu Quỳnh nữa, coi chừng vợ đấy…
- Chị mới ứ cần, không phải người ta nói “Chỉ có con gái mới đem lại hạnh phúc cho nhau” sao, phải không Quỳnh…_ Jen nháy mắt, lại tiếp tục nói đùa…
Quỳnh trong nháy mắt mặt đen lại, đáng ghét, sao lúc nào cũng bị nhắc đến chuyện này??? Cô là không có làm gì sao cứ đem vấn đề này nói suốt!! Ánh mắt lại trở nên sắc bén nhìn Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần ở ghế. Justin, em tiêu rồi, dám đắc tội với chị, xem chị thế nào xử lí em…