“Phiền anh tra giúp tôi nguyên nhân khiến bà tự tử, những việc xảy ra trước và sau khi bà mất. Càng nhanh càng tốt. Một ngày điều tra xong tôi trả năm mươi vạn, hai ngày bốn mươi vạn, vậy thôi.”
Cúp điện thoại, Trần Dự Sâm cầm bao thuốc lá ra khỏi phòng bệnh. Sau khi thuốc tê hết tác dụng, mũi anh rất đau, nhưng ngực càng đau hơn. Trần Dự Sâm chậm rãi rút một điếu thuốc ra châm lửa. Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập, anh thổi nhẹ, nhìn khói thuốc lượn lờ, hít khói vào phổi. Sơ Nhất không thích đàn ông hút thuốc. Hơn nữa, phụ nữ có thai không thể hít khói thuốc, anh cần cẩn thận.
Phụ nữ có thai! Đứa bé! Bàn tay đang cầm thuốc của Trần Dự Sâm đột nhiên run lên. Nếu Sơ Nhất mang thai con của Quý Phong, không lẽ nào cô lại một mình trở về thành phố G. Anh nhớ lại đêm đó, sự bùng nổ ngọt ngào, Tống Sơ Nhất trúc trắc hùy theo, thân thể mềm mại và hương thơm của cô làm người ta say mê. Sau khi làm xong cô rất mệt mỏi nhưng vẫn ôm lấy thắt lưng anh, lông mi ướt sũng chớp nhẹ giống như một chú dê con. Phản ứng của cô rất mới lạ, rõ ràng là đã lâu chưa ân ái. Mà thời gian sau đó anh và Tống Sơ Nhất sớm chiều ở chung, dù sau đó có gặp lại Quý Phong, Tống Sơ Nhất cũng không có thời gian vượt ranh giới với anh ta. Xuất tinh bên ngoài cũng có thể mang thai. Quý Phong đã nói dối! Đứa bé trong bụng không phải con anh ta. Đó là con của anh!
Vừa mừng vừa tự trách, Trần Dự Sâm nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, sải bước đi vào phòng bệnh.
Tống Sơ Nhất vẫn còn ngủ say, lông mi rủ xuống, run rẩy trên mí mắt, như một bóng ma khiến tâm trí người ta mơ hồ. Theo phản ứng của cô vào ngày hôm sau, hẳn là cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Bác sĩ nói cảm xúc của cô không ổn định, chắc hẳn là rất đau khổ do không biết cha đứa bé là ai. Sơ Nhất suýt mất mạng vì sự giấu giếm của anh.
“Sơ Nhất, rất xin lỗi.”
Nỗi hối hận như lưỡi dao chui vào trái tim, không một tiếng động. Máu tươi trong lồng ngực bắn ra, mãnh liệt như vậy, ghi tâm khắc cốt, sau khi tổn thương trái tim lại hướng về đôi mắt. Đau đớn không chịu nổi, Trần Dự Sâm rất muốn khóc. Hai má ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo. Trần Dự Sâm run run, đưa tay lên sờ, tất cả đều là nước mắt.
***
Tống Sơ Nhất muốn mở to mắt, mí mắt nặng trịch như có tảng đá đè lên, cố thế nào cũng không mở ra được. Mình đã chết rồi sao? Nếu có thể chết đi cũng tốt, sống còn khổ hơn chết.
Đang lúc bi ai, bóng tối dần tan biến, một khe hở ánh sáng hiện ra, ngày một rõ. Mí mắt Tống Sơ Nhất rung động, dần dần tỉnh táo.
Có một người ghé vào mép giường nghỉ ngơi, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xám ngoét, đôi môi lại đỏ au. Màu đỏ giữa màu xám thực sự rất quỷ dị, giống như một lệ quỷ.
Tống Sơ Nhất hơi hơi nghiêng đầu, ba chữ ‘Trần Dự Sâm’ chậm chạp không phát ra. Trần Dự Sâm ngủ không sâu, nhanh chóng cảm giác được, ngẩng đầu vui mừng nói: “Sơ Nhất, tỉnh rồi sao?”
Giọng nói không kiềm chế được vui sướng: “Sơ Nhất, em đừng lộn xộn, để anh đi gọi bác sĩ.”
Môi Tống Sơ Nhất run run, ngơ ngác nhìn anh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Không tồi, bệnh tình đã ổn định, thai nhi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.” Sau khi kiểm tra, bác sĩ nở nụ cười, nói với Trần Dự Sâm: “Còn phải nằm viện quan sát, vẫn dùng thuốc nhập khẩu chứ?”
“Tiếp tục dùng, tôi không quan tâm đến tiền bạc…” Trần Dự Sâm không chút do dự nói.
“Không, bác sĩ, tôi muốn phá thai.” Tống Sơ Nhất lạnh lùng ngắt lời Trần Dự Sâm, tầm mắt chuyển tới túi da trên tủ đầu giường, cô với tay lấy túi, lấy thuốc đã kê cho bác sĩ xem, “Bác sĩ, ông xem tôi uống loại thuốc này có được không?”
“Cô muốn phá thai? Cô có biết chồng cô suýt phát điên không? Tại sao cô có thể nhẫn tâm như vậy…” Sắc mặt bác sĩ thay đổi, tức giận đến mức mặt đỏ bừng quở trách Tống Sơ Nhất.
“Xin lỗi bác sĩ, chúng tôi có chút mâu thuẫn nên vợ tôi hơi kích động.” Trần Dự Sâm vừa thấp giọng xin lỗi vừa tiễn bác sĩ ra cửa: “Tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy.”
“Anh quá nuông chiều cô ấy rồi.” Đây là chuyện của vợ chồng son người ta, mình không nên xen vào. Bác sĩ thở hổn hển rời đi.
“Sơ Nhất, anh… Em hãy nghe anh nói, đừng tức giận.” Trần Dự Sâm ngồi xuống trước giường, kéo tay Tống Sơ Nhất vuốt nhẹ, động tác vô cùng dịu dàng, không hề che giấu tình ý: “Sơ Nhất, anh không hề có bạn gái.”
Anh đang nói gì vậy? Anh muốn nói gì? Sơ Nhất cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Dự Sâm.
“Sơ Nhất, anh… Anh không biết nói như thế nào.” Nếu Sơ Nhất biết mình giấu giếm chắc chắn sẽ rất tức giận. Trần Dự Sâm áy náy hít vào một hơi, rất nhiều lời nói đến bờ môi vẫn không thể nói ra.
Di động vang lên, Trần Dự Sâm thở dài một hơi, áy náy cười với Tống Sơ Nhất rồi nghe máy. Là người phụ trách của Lá chắn xanh. Trần Dự Sâm do dự một chút rồi ra khỏi phòng bệnh. Chậm một ngày là mất mười vạn, người phụ trách Lá chắn xanh sử dụng hết nhân lực, trong vòng một ngày đã tra được tình hình cụ thể chi tiết.
“Trần tiên sinh, kết quả điều tra tôi đã gửi vào email cho anh rồi.”
“Bây giờ tôi không thể lên mạng. Anh nói tóm tắt cho tôi đi.” Trần Dự Sâm nói.
“Chuyện là như vậy, năm đó mùa xuân thứ hai của mẹ Tống tiểu thư nở rộ, nhưng người đàn ông kia là kẻ lừa đảo. Mẹ của Tống tiểu thư không thừa nhận được đả kích này liền nhảy lầu tự tử. Lời kể lại của người đàn ông kia và cả địa chỉ tôi có gửi kèm trong email.”
Trước mắt Trần Dự Sâm bỗng hiện ra một bộ phim đen trắng, anh không thể nghe được gì nữa. Khi đó anh và Tống Sơ Nhất đang tình nồng ý mật, Tống Sơ Nhất bị đả kích lớn như vậy, không lý gì lại không nói cho anh biết. Chân tướng dần dần lộ ra, mang theo hơi lạnh: Người đàn ông kia lừa đảo và dụ dỗ là có chủ đích, sau lưng có người sai khiến. Mà người đó chính là mẹ anh, Cao Anh.
Cái gọi là phụ tình bạc nghĩa đều là giả dối hết. Sau khi cắt đứt với anh, cô liền chia tay với Quý Phong. Ảnh mà Lá chắn xanh có được có lẽ đều do họ diễn kịch.
Trần Dự Sâm đi về phía thang máy, anh phải lập tức đọc thư. Thang máy rất chậm, vẫn dừng ở lầu một không lên. Trần Dự Sâm không thể chờ thêm liền chạy về phía cầu thang. Hết bậc này đến bậc khác, cầu thang bị Trần Dự Sâm bỏ lại phía sau rất nhanh. Khi hai chân chạm đến đại sảnh lầu một, tim anh đập mạnh, hô hấp dồn dập, Trần Dự Sâm không dừng một giây chạy ra bên ngoài, mở cửa xe. Khi bước một chân vào anh bỗng dừng lại, hít thở thật sâu rồi chậm rãi thu chân lại, đóng cửa xe. Bây giờ cảm xúc của Sơ Nhất không ổn định, một lòng nghĩ đến việc phá thai, anh không thể rời đi.
Trên giường bệnh không một bóng người. Trong nháy mắt hô hấp của Trần Dự Sâm như dừng lại. Thảm thiết gọi một tiếng “Sơ Nhất”, Trần Dự Sâm nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tống Sơ Nhất đang đánh răng trong phòng vệ sinh. Cô không muốn để ý đến anh nhưng không thể khống chế được hành động, cầm cốc nước ló đầu ra ngoài. Trần Dự Sâm đi đến cửa phòng bệnh nghe được tiếng động quay đầu lại, niềm may mắn và nhẹ nhõm khi tìm được đường sống trong chỗ chết đan xen trong mắt anh, sự vui sướng khiến đôi mắt Tống Sơ Nhất trở nên đau đớn.
“Sơ Nhất.” Anh chậm rãi gọi.
Tống Sơ Nhất nặng nề nở nụ cười, hỏi: “Vội gì chứ? Sợ tôi tự tử sao? Yên tâm đi, tôi còn chưa muốn chết.”
Nói xong, Tống Sơ Nhất muốn đánh chính mình, sao cô có thể nói ra những lời an ủi, sợ anh lo lắng như vậy chứ! Trần Dự Sâm nghe xong khẽ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt mềm mại như rong quấn lấy Tống Sơ Nhất. Hai người bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau. Trong thoáng chốc Tống Sơ Nhất lại nhìn thấy Thẩm Hàn.
Thời gian và không gian như dừng lại, nắng chiều mông mông lung lung chiếu vào phòng, ánh sáng làm người ta đau đớn.
Cũng không biết qua bao lâu, nắng chiều màu hồng dần biến mất, màn đêm bao phủ toàn bộ thành phố, trong lúc sáng tối đan xen, hình ảnh trở nên loang lổ nhiều màu. Sự thật tàn khốc hiện ra theo sự tan biến của nắng chiều. Tống Sơ Nhất đỡ thắt lưng đau nhức chậm rãi nằm xuống giường bệnh, lẳng lặng nhìn cửa mà ngẩn người.
Trần Dự Sâm bật đèn, hỏi với giọng điệu ân cần: “Em đã ngủ cả ngày rồi, hẳn là rất đói bụng. Có muốn ăn gì không?”
Cô cũng không thực sự đói, trong lúc hôn mê đã được truyền gluco. Tống Sơ Nhất trầm mặc một lát, không thể từ chối ý tốt của anh, nói: “Muốn ăn cháo gà ác.”
Làm cháo gà ác tốn rất nhiều thời gian, gạo nếp phải ngâm hai ba tiếng mới có thể nấu. Trần Dự Sâm sợ Tống Sơ Nhất bị đói, cũng sợ khi mình rời đi Tống Sơ Nhất sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô hiếm khi nói muốn ăn gì, Trần Dự Sâm tất nhiên sẽ thỏa mãn cô. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lữ Tụng.
“Muốn ăn cháo gà ác à? Được.” Dường như Lữ Tụng đang đi xã giao, có tiếng người ồn ào, sau đó lại yên tĩnh, chắc hẳn anh ta đã ra chỗ khác, “Tôi sẽ bảo nhà bếp nấu. Cậu có đói lắm không? Nếu không thì đợi tôi tiếp khách xong sẽ mang đến.”
“Không được, đem đến ngay đi.” Trần Dự Sâm không muốn tranh luận, “Mang đến lầu mười phòng 1008 bệnh viện trung tâm.”
“Cậu nằm viện? Tôi đã nói cậu phải giữ gìn sức khỏe rồi cơ mà, chỉ vì Tống Sơ Nhất mà cậu…” Lữ Tụng bắt đầu lải nhải.
“Đừng nói nhảm nữa, mang đến ngay đi.” Trần Dự Sâm cúp máy.
Trong lúc chờ đợi, căn phòng im lặng không một tiếng động. Trước khi nhận được điện thoại của người phụ trách Lá chắn xanh, Trần Dự Sâm đã muốn thẳng thắn với Tống Sơ Nhất, nhưng bây giờ anh không dám. Năm đó, Sơ Nhất cắn răng nhẫn tâm chia tay với anh. Bây giờ, vấn đề của năm đó vẫn còn tồn tại. Nếu đúng như anh đoán, mẹ anh đã hại chết mẹ Sơ Nhất, làm sao cô có thể hẹn hò với con trai của kẻ thù?
“Phiền anh tra giúp tôi nguyên nhân khiến bà tự tử, những việc xảy ra trước và sau khi bà mất. Càng nhanh càng tốt. Một ngày điều tra xong tôi trả năm mươi vạn, hai ngày bốn mươi vạn, vậy thôi.”
Cúp điện thoại, Trần Dự Sâm cầm bao thuốc lá ra khỏi phòng bệnh. Sau khi thuốc tê hết tác dụng, mũi anh rất đau, nhưng ngực càng đau hơn. Trần Dự Sâm chậm rãi rút một điếu thuốc ra châm lửa. Mùi thuốc lá nhanh chóng tràn ngập, anh thổi nhẹ, nhìn khói thuốc lượn lờ, hít khói vào phổi. Sơ Nhất không thích đàn ông hút thuốc. Hơn nữa, phụ nữ có thai không thể hít khói thuốc, anh cần cẩn thận.
Phụ nữ có thai! Đứa bé! Bàn tay đang cầm thuốc của Trần Dự Sâm đột nhiên run lên. Nếu Sơ Nhất mang thai con của Quý Phong, không lẽ nào cô lại một mình trở về thành phố G. Anh nhớ lại đêm đó, sự bùng nổ ngọt ngào, Tống Sơ Nhất trúc trắc hùy theo, thân thể mềm mại và hương thơm của cô làm người ta say mê. Sau khi làm xong cô rất mệt mỏi nhưng vẫn ôm lấy thắt lưng anh, lông mi ướt sũng chớp nhẹ giống như một chú dê con. Phản ứng của cô rất mới lạ, rõ ràng là đã lâu chưa ân ái. Mà thời gian sau đó anh và Tống Sơ Nhất sớm chiều ở chung, dù sau đó có gặp lại Quý Phong, Tống Sơ Nhất cũng không có thời gian vượt ranh giới với anh ta. Xuất tinh bên ngoài cũng có thể mang thai. Quý Phong đã nói dối! Đứa bé trong bụng không phải con anh ta. Đó là con của anh!
Vừa mừng vừa tự trách, Trần Dự Sâm nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, sải bước đi vào phòng bệnh.
Tống Sơ Nhất vẫn còn ngủ say, lông mi rủ xuống, run rẩy trên mí mắt, như một bóng ma khiến tâm trí người ta mơ hồ. Theo phản ứng của cô vào ngày hôm sau, hẳn là cô cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Bác sĩ nói cảm xúc của cô không ổn định, chắc hẳn là rất đau khổ do không biết cha đứa bé là ai. Sơ Nhất suýt mất mạng vì sự giấu giếm của anh.
“Sơ Nhất, rất xin lỗi.”
Nỗi hối hận như lưỡi dao chui vào trái tim, không một tiếng động. Máu tươi trong lồng ngực bắn ra, mãnh liệt như vậy, ghi tâm khắc cốt, sau khi tổn thương trái tim lại hướng về đôi mắt. Đau đớn không chịu nổi, Trần Dự Sâm rất muốn khóc. Hai má ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo. Trần Dự Sâm run run, đưa tay lên sờ, tất cả đều là nước mắt.
Tống Sơ Nhất muốn mở to mắt, mí mắt nặng trịch như có tảng đá đè lên, cố thế nào cũng không mở ra được. Mình đã chết rồi sao? Nếu có thể chết đi cũng tốt, sống còn khổ hơn chết.
Đang lúc bi ai, bóng tối dần tan biến, một khe hở ánh sáng hiện ra, ngày một rõ. Mí mắt Tống Sơ Nhất rung động, dần dần tỉnh táo.
Có một người ghé vào mép giường nghỉ ngơi, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xám ngoét, đôi môi lại đỏ au. Màu đỏ giữa màu xám thực sự rất quỷ dị, giống như một lệ quỷ.
Tống Sơ Nhất hơi hơi nghiêng đầu, ba chữ ‘Trần Dự Sâm’ chậm chạp không phát ra. Trần Dự Sâm ngủ không sâu, nhanh chóng cảm giác được, ngẩng đầu vui mừng nói: “Sơ Nhất, tỉnh rồi sao?”
Giọng nói không kiềm chế được vui sướng: “Sơ Nhất, em đừng lộn xộn, để anh đi gọi bác sĩ.”
Môi Tống Sơ Nhất run run, ngơ ngác nhìn anh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Không tồi, bệnh tình đã ổn định, thai nhi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.” Sau khi kiểm tra, bác sĩ nở nụ cười, nói với Trần Dự Sâm: “Còn phải nằm viện quan sát, vẫn dùng thuốc nhập khẩu chứ?”
“Tiếp tục dùng, tôi không quan tâm đến tiền bạc…” Trần Dự Sâm không chút do dự nói.
“Không, bác sĩ, tôi muốn phá thai.” Tống Sơ Nhất lạnh lùng ngắt lời Trần Dự Sâm, tầm mắt chuyển tới túi da trên tủ đầu giường, cô với tay lấy túi, lấy thuốc đã kê cho bác sĩ xem, “Bác sĩ, ông xem tôi uống loại thuốc này có được không?”
“Cô muốn phá thai? Cô có biết chồng cô suýt phát điên không? Tại sao cô có thể nhẫn tâm như vậy…” Sắc mặt bác sĩ thay đổi, tức giận đến mức mặt đỏ bừng quở trách Tống Sơ Nhất.
“Xin lỗi bác sĩ, chúng tôi có chút mâu thuẫn nên vợ tôi hơi kích động.” Trần Dự Sâm vừa thấp giọng xin lỗi vừa tiễn bác sĩ ra cửa: “Tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy.”
“Anh quá nuông chiều cô ấy rồi.” Đây là chuyện của vợ chồng son người ta, mình không nên xen vào. Bác sĩ thở hổn hển rời đi.
“Sơ Nhất, anh… Em hãy nghe anh nói, đừng tức giận.” Trần Dự Sâm ngồi xuống trước giường, kéo tay Tống Sơ Nhất vuốt nhẹ, động tác vô cùng dịu dàng, không hề che giấu tình ý: “Sơ Nhất, anh không hề có bạn gái.”
Anh đang nói gì vậy? Anh muốn nói gì? Sơ Nhất cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Dự Sâm.
“Sơ Nhất, anh… Anh không biết nói như thế nào.” Nếu Sơ Nhất biết mình giấu giếm chắc chắn sẽ rất tức giận. Trần Dự Sâm áy náy hít vào một hơi, rất nhiều lời nói đến bờ môi vẫn không thể nói ra.
Di động vang lên, Trần Dự Sâm thở dài một hơi, áy náy cười với Tống Sơ Nhất rồi nghe máy. Là người phụ trách của Lá chắn xanh. Trần Dự Sâm do dự một chút rồi ra khỏi phòng bệnh. Chậm một ngày là mất mười vạn, người phụ trách Lá chắn xanh sử dụng hết nhân lực, trong vòng một ngày đã tra được tình hình cụ thể chi tiết.
“Trần tiên sinh, kết quả điều tra tôi đã gửi vào email cho anh rồi.”
“Bây giờ tôi không thể lên mạng. Anh nói tóm tắt cho tôi đi.” Trần Dự Sâm nói.
“Chuyện là như vậy, năm đó mùa xuân thứ hai của mẹ Tống tiểu thư nở rộ, nhưng người đàn ông kia là kẻ lừa đảo. Mẹ của Tống tiểu thư không thừa nhận được đả kích này liền nhảy lầu tự tử. Lời kể lại của người đàn ông kia và cả địa chỉ tôi có gửi kèm trong email.”
Trước mắt Trần Dự Sâm bỗng hiện ra một bộ phim đen trắng, anh không thể nghe được gì nữa. Khi đó anh và Tống Sơ Nhất đang tình nồng ý mật, Tống Sơ Nhất bị đả kích lớn như vậy, không lý gì lại không nói cho anh biết. Chân tướng dần dần lộ ra, mang theo hơi lạnh: Người đàn ông kia lừa đảo và dụ dỗ là có chủ đích, sau lưng có người sai khiến. Mà người đó chính là mẹ anh, Cao Anh.
Cái gọi là phụ tình bạc nghĩa đều là giả dối hết. Sau khi cắt đứt với anh, cô liền chia tay với Quý Phong. Ảnh mà Lá chắn xanh có được có lẽ đều do họ diễn kịch.
Trần Dự Sâm đi về phía thang máy, anh phải lập tức đọc thư. Thang máy rất chậm, vẫn dừng ở lầu một không lên. Trần Dự Sâm không thể chờ thêm liền chạy về phía cầu thang. Hết bậc này đến bậc khác, cầu thang bị Trần Dự Sâm bỏ lại phía sau rất nhanh. Khi hai chân chạm đến đại sảnh lầu một, tim anh đập mạnh, hô hấp dồn dập, Trần Dự Sâm không dừng một giây chạy ra bên ngoài, mở cửa xe. Khi bước một chân vào anh bỗng dừng lại, hít thở thật sâu rồi chậm rãi thu chân lại, đóng cửa xe. Bây giờ cảm xúc của Sơ Nhất không ổn định, một lòng nghĩ đến việc phá thai, anh không thể rời đi.
Trên giường bệnh không một bóng người. Trong nháy mắt hô hấp của Trần Dự Sâm như dừng lại. Thảm thiết gọi một tiếng “Sơ Nhất”, Trần Dự Sâm nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tống Sơ Nhất đang đánh răng trong phòng vệ sinh. Cô không muốn để ý đến anh nhưng không thể khống chế được hành động, cầm cốc nước ló đầu ra ngoài. Trần Dự Sâm đi đến cửa phòng bệnh nghe được tiếng động quay đầu lại, niềm may mắn và nhẹ nhõm khi tìm được đường sống trong chỗ chết đan xen trong mắt anh, sự vui sướng khiến đôi mắt Tống Sơ Nhất trở nên đau đớn.
“Sơ Nhất.” Anh chậm rãi gọi.
Tống Sơ Nhất nặng nề nở nụ cười, hỏi: “Vội gì chứ? Sợ tôi tự tử sao? Yên tâm đi, tôi còn chưa muốn chết.”
Nói xong, Tống Sơ Nhất muốn đánh chính mình, sao cô có thể nói ra những lời an ủi, sợ anh lo lắng như vậy chứ! Trần Dự Sâm nghe xong khẽ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt mềm mại như rong quấn lấy Tống Sơ Nhất. Hai người bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau. Trong thoáng chốc Tống Sơ Nhất lại nhìn thấy Thẩm Hàn.
Thời gian và không gian như dừng lại, nắng chiều mông mông lung lung chiếu vào phòng, ánh sáng làm người ta đau đớn.
Cũng không biết qua bao lâu, nắng chiều màu hồng dần biến mất, màn đêm bao phủ toàn bộ thành phố, trong lúc sáng tối đan xen, hình ảnh trở nên loang lổ nhiều màu. Sự thật tàn khốc hiện ra theo sự tan biến của nắng chiều. Tống Sơ Nhất đỡ thắt lưng đau nhức chậm rãi nằm xuống giường bệnh, lẳng lặng nhìn cửa mà ngẩn người.
Trần Dự Sâm bật đèn, hỏi với giọng điệu ân cần: “Em đã ngủ cả ngày rồi, hẳn là rất đói bụng. Có muốn ăn gì không?”
Cô cũng không thực sự đói, trong lúc hôn mê đã được truyền gluco. Tống Sơ Nhất trầm mặc một lát, không thể từ chối ý tốt của anh, nói: “Muốn ăn cháo gà ác.”
Làm cháo gà ác tốn rất nhiều thời gian, gạo nếp phải ngâm hai ba tiếng mới có thể nấu. Trần Dự Sâm sợ Tống Sơ Nhất bị đói, cũng sợ khi mình rời đi Tống Sơ Nhất sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô hiếm khi nói muốn ăn gì, Trần Dự Sâm tất nhiên sẽ thỏa mãn cô. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lữ Tụng.
“Muốn ăn cháo gà ác à? Được.” Dường như Lữ Tụng đang đi xã giao, có tiếng người ồn ào, sau đó lại yên tĩnh, chắc hẳn anh ta đã ra chỗ khác, “Tôi sẽ bảo nhà bếp nấu. Cậu có đói lắm không? Nếu không thì đợi tôi tiếp khách xong sẽ mang đến.”
“Không được, đem đến ngay đi.” Trần Dự Sâm không muốn tranh luận, “Mang đến lầu mười phòng bệnh viện trung tâm.”
“Cậu nằm viện? Tôi đã nói cậu phải giữ gìn sức khỏe rồi cơ mà, chỉ vì Tống Sơ Nhất mà cậu…” Lữ Tụng bắt đầu lải nhải.
“Đừng nói nhảm nữa, mang đến ngay đi.” Trần Dự Sâm cúp máy.
Trong lúc chờ đợi, căn phòng im lặng không một tiếng động. Trước khi nhận được điện thoại của người phụ trách Lá chắn xanh, Trần Dự Sâm đã muốn thẳng thắn với Tống Sơ Nhất, nhưng bây giờ anh không dám. Năm đó, Sơ Nhất cắn răng nhẫn tâm chia tay với anh. Bây giờ, vấn đề của năm đó vẫn còn tồn tại. Nếu đúng như anh đoán, mẹ anh đã hại chết mẹ Sơ Nhất, làm sao cô có thể hẹn hò với con trai của kẻ thù?