Tống Sơ Nhất muốn tới thành phố B tìm Thẩm Hàn. Cô không muốn gọi điện nữa, cũng không muốn hỏi Trần Dự Sâm cái gì cả. Địa chỉ nhà Thẩm Hàn cô biết. Cô phải đến đó, dù Cao Anh có chửi rủa nhục nhã cũng không sao, cô nhất định phải chứng thực suy đoán Trần Dự Sâm là Thẩm Hàn. Cô không muốn tiếp tục sống trong phỏng đoán nữa, phải hoặc không phải, một nhát dao thật dứt khoát.
Sau khi lên xe, Tống Sơ Nhất nhắn cho Trần Dự Sâm rằng cô muốn đi du lịch rồi lập tức tắt máy. Chắc chắn Trần Dự Sâm sẽ lo lắng, nhưng cô không muốn quan tâm, cô chỉ muốn chứng thật suy đoán của mình.
Tống Sơ Nhất từng nghe Thẩm Hàn nói nơi ở của nhà họ Thẩm là một đại viện dựa lưng vào núi, xung quanh là nước, cảnh sắc tuyệt đẹp, gác cổng sâm nghiêm, người bình thường không thể vào được. Lỗ mãng nói muốn đi vào với bảo vệ chắc chắn là không ổn. Tống Sơ Nhất tìm một khách sạn ở gần đó, sau đó ngồi trước cổng đại viện.
Thẩm Hàn và Cao Anh dù sao cũng phải ra ngoài, cô chắc chắn sẽ nhìn thấy bọn họ.
Xe ra vào đều phải dừng ở cổng đại viện để kiểm tra. Tống Sơ Nhất trừng mắt đến bốn giờ chiều vẫn không thu hoạch được gì. Mặt trời lên cao rồi lặn xuống, ráng đỏ đầy trời, Tống Sơ Nhất sắp không trụ được. Tuy rằng thân thể không đáng ngại, nhưng rốt cuộc cô cũng mới xuất viện, không thể quá mức mệt mỏi. Tống Sơ Nhất dù không cam lòng cũng phải rời đi.
Cao Anh ra ngoài trở về, liếc mắt một cái liền thấy Tống Sơ Nhất tập tễnh rời đi qua cửa kính xe. Chuyện hồi đó, Thẩm Hàn còn có hận, Cao Anh lại càng hận Tống Sơ Nhất. Không cóTống Sơ Nhất, bà ta sẽ không phải xa cách con trai mình. Tống Sơ Nhất xuất hiện ở đây, chắc chắn là tới tìm Thẩm Hàn.
“Đi sát vào người phụ nữ kia, dọa cô ta một chút rồi dừng xe lại.” Cao Anh lạnh lùng ra lệnh cho lái xe.
Tống Sơ Nhất tâm sự nặng nề, trong giây lát nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, ngẩng đầu liền thấy một chiếc ô tô đang lao về phí mình. Theo bản năng cô lùi về phía sau, cơ thể đung đưa rồi ngã xuống đất.
Té ngã sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, Tống Sơ Nhất che bụng. Trong lúc bối rối, một bàn tay bắt lấy cô.
“Cô đi đường kiểu gì vậy, một chút thục nữ cũng không có. Mẹ cô dạy cô như thế à?” Cao Anh giữ chặt Tống Sơ Nhất rồi chợt buông tay ra.
Mùi nước hoa nồng nặc, hơi thở kiêu căng ngạo mạn. Tống Sơ Nhất đè ngực, cố kìm chế sự chịu đựng của mình. Gương mặt trắng bệch, thân thể đầy máu của mẹ… Tình yêu dĩ nhiên là khắc cốt ghi tâm, nhưng tình thương của mẹ đến chết cũng không thể quên. Đầu Tống Sơ Nhất ong ong, một đôi tay lại nắm lấy tay cô.
Cô muốn xông lên đánh Cao Anh một trận. Nhưng cũng chỉ là nghĩ, năm năm trước cô đã nghĩ. Khi đó cô không hề ra tay, bây giờ lại càng không thể ra tay. Cô biết ra tay tức là mình chịu thiệt. Khi đó cô rất muốn kiện Cao Anh nhưng không thể. Mẹ cô bị lừa cả tâm cả thân rồi bỏ lại cô đau lòng tự tử, đầu sỏ gây nên chính là Cao Anh. Nhưng cô không có chứng cứ, cho dù có, Cao Anh chỉ nói một câu mẹ cô là người trưởng thành có tự chủ, có năng lực phân biệt là có thể phủi tay sạch sẽ.
“Đừng có nói về mẹ tôi như vậy. Bà hại chết mẹ tôi còn chưa đủ sao?” Tống Sơ Nhất nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
“Mẹ cô đã chết?” Cao Anh kinh ngạc, giọng bà ta lại lên cao hơn: “Tôi hại chết mẹ cô? Tống Sơ Nhất, cô đừng có nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không trong lòng bà tự rõ. Tôi không kiện bà những sẽ có ngày trừng phạt bà.” Tống Sơ Nhất hung dữ cắn môi dưới, nước mắt từng giọt rơi xuống, loang lổ chằng chịt trên mặt, ánh mắt tràn đầy cừu hận và bi thương khiến Cao Anh cũng phải sợ.
“Tôi không biết vì sao mẹ cô chết. Đúng là tôi đã đi gặp mẹ cô, nhưng chỉ để nói với bà ta bảo cô đừng dây dưa với Tiểu Hàn nữa. Tôi nói với bà ấy Tiểu Hàn đã có vị hôn thê, cũng cho bà ấy xem ảnh của nó và Tiểu Nguyệt. Những chuyện khác tôi không hề làm.” Cao Ahh khing thường việc giải thích với Tống Sơ Nhất nhưng vẫn không tự chủ mà giải thích với cô.
Lần đầu tiên gặp Tống Sơ Nhất, bà ta cũng rất hận Tống Sơ Nhất. Khuôn mặt Tống Sơ Nhất có một vài điểm giống với tấm ảnh thời trẻ hào hoa phong nhã của Thẩm Tĩnh Hoa, tuy rằng không rõ ràng nhưng bà ta rất để ý. Bởi vì Thẩm Tĩnh Hoa bị cưỡng ép lấy bà ta.
Nghe nói Tống Sơ Nhất mồ côi từ trong bụng mẹ, người cha trước khi cô sinh ra đã qua đời do tai nạn xe cộ, bà ta nghi ngờ Tống Sơ Nhất là con gái riêng của Thẩm Tĩnh Hoa, cố ý điều tra thân thế Tống Sơ Nhất nhưng không tra được gì. Mẹ Tống Sơ Nhất chuyển nhà rất nhiều lần, thay rất nhiều hộ khẩu.
Tống Sơ Nhất oán hận nhìn Cao Anh, hận không thể dùng ánh mắt giết chết bà ta. Nói thật nhẹ nhàng, mạng người trong mắt bà ta không đáng giá như vậy sao? Bà ta không tự mình ra tay nhưng thủ đoạn khéo léo khiến người ta tự tử thì có gì khác? Nếu không có người đàn ông kia theo lệnh bà ta quyến rũ mẹ cô, sao mẹ cô có thể chết được?
“Tôi muốn gặp Thẩm Hàn.” Cắn răng kiềm chế hận thù, Tống Sơ Nhất chậm rãi nói: “Bà không cần sợ, bà hại chết mẹ tôi, tôi chết cũng không thể ở bên anh ấy, tôi cũng sẽ không nói cho anh ấy chân tướng. Bà là mẹ anh ấy, tôi không muốn anh ấy phải đau khổ. Năm đó tôi giả bộ phụ lòng chia tay với anh ấy là vì không muốn anh ấy biết chuyện bà đã làm.”
“Tôi không làm gì hết, có gì phải sợ.” Cao Anh cười nhạp, hèn mọn nhìn Tống Sơ Nhất, “Cô cứ dựng chuyện đi, dù dựng thế nào cũng không thể thành sự thật được. Nói cho cô biết, Tiểu Hàn đã kết hôn sinh con trai rồi, nó không muốn gặp cô.”
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Tống Sơ Nhất lạnh lùng nhìn Cao Anh.
Cao Anh có chút sợ, vừa giận vừa xấu hổ, bà ta lại bị một cô gái trẻ làm lung lạc. Tống Sơ Nhất vốn rất hiền lành, từ khi nào đã trở nên góc cạnh như núi đá thế này, tựa như Thẩm Hàn đang đứng trước mặt nhìn cô.
“Tôi muốn gặp Thẩm Hàn.” Tống Sơ Nhất lặp lại, giọng nói không cao nhưng lại bén nhọn.
“Vợ của Tiểu Hàn tốt hơn cô hàng trăm lần. Hai đứa đã có con, cô đừng nằm mơ nữa.” Cao Anh vừa tức lại vừa sợ, quay đầu nói với lái xe: “Anh quay về bảo dì Cát ôm Tiểu Tinh ra đây.”
Cô chỉ muốn gặp Thẩm Hàn, không muốn gả cho anh, Tống Sơ Nhất nghĩ. Trong đầu cô bỗng nhiên có một âm thanh vang lên khiến cô ngây ngẩn. Nghe thấy Cao Anh nhắc đến Tiểu Tinh, cô đột nhiên nhớ ra vì sao cô lại thấy giọng nói Mạnh Nguyên Nguyệt quen thuộc. Ngày đó trong điện thoại người bảo Tiểu Tinh thật đáng yêu không phải là Mạnh Nguyên Nguyệt sao?
“Vợ của Thẩm Hàn trong miệng bà tên là Mạnh Nguyên Nguyệt?” Tống Sơ Nhất cảm thấy thật khó tin.
Cao Anh run lên, không trả lời, chần chờ hỏi lại: “Cô biết Tiểu Nguyệt?”
Tống Sơ Nhất cười khẽ, đi một vòng hóa ra chân tướng lại là vậy, anh trai trong lời kể của Mạnh Nguyên Nguyệt là Thẩm Hàn, con trai Tiểu Tinh của Thầm Hàn trong lời kể của Cao Anh lại là con của Mạnh Nguyên Nguyệt. Không cần cùng Cao Anh dây dưa nữa, cô có thể chứng thực với Mạnh Nguyên Nguyệt.
Tống Sơ Nhất lấy điện thoại ra, khởi động máy, cô muốn hỏi Mạnh Nguyên Nguyệt tình hình gần đây của Thẩm Hàn. Như vậy cô sẽ không gặp Thẩm Hàn, anh không cần phải đau khổ khi gặp lại cô.
Trong danh bạ không có số của Mạnh Nguyên Nguyệt. Tống Sơ Nhất nhíu mày, muốn gọi cho bà ngoại Mạnh Nguyên Nguyệt hỏi một chút, nhưng cũng không thấy số. Sao lại thế này? Trong lúc Tống Sơ Nhất suy tư, điện thoại vang lên không ngừng, rất nhiều tin nhắn, rồi chuông điện thoại vang lên. Là Trần Dự Sâm. Tống Sơ Nhất chần chừ một chút rồi nghe máy.
“Sơ Nhất, em đang ở đâu?” Giọng nói của anh rất kỳ lạ, khiến Tống Sơ Nhất nhờ tới tiếng cát sỏi ma sát vào tảng đá.
“Tôi đang ở thành phố B.” Tống Sơ Nhất nói.
Đầu kia điện thoại im lặng trong chốc lát, một câu hỏi yết ớt vang lên. “Em đi tìm Thẩm Hàn?”
Tống Sơ Nhất ‘ừ’ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Trần Dự Sâm, anh rất tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. Tôi chỉ yêu Thẩm Hàn.”
“Sơ Nhất, anh… Em hãy nghe anh nói, anh chính là….”
Điện thoại truyền đến tiếng ‘tút tút’, Trần Dự Sâm không có cơ hội nói hết.
Không phải Tống Sơ Nhất cúp máy, điện thoại của cô rơi trên mặt đất vì câu nói của Cao Anh.
Tống Sơ Nhất nói chuyện rất nhỏ nhưng Cao Anh đứng bên cạnh có thể nghe rất rõ. Dù trăm phương nghìn kế chia rẽ bọn họ, họ vẫn đến với nhau sao? Khi biết Tống Sơ Nhất còn chưa biết Trần Dự Sâm là Thẩm Hàn, Cao Anh liền thay đổi ý định, bà ta cười lạnh: “Cô đúng là tham tiền. Thi cốt Tiểu Hàn còn chưa lạnh, cô đã anh anh em em với người khác.”
“Bà nói gì?” Điện thoại trong tay Tống Sơ Nhất rơi xuống đất, tan thành nhiều mảnh.
“Tiểu Hàn đã chết từ năm năm trước.” Cao Anh lạnh lùng ngạo mạn nhìn Tống Sơ Nhất.
“Không thể nào. Nếu Thẩm Hàn đã chết, vì sao trước đó bà không nói ra để tôi đau khổ. Bà sẽ không tốt bụng như vậy.”
Đúng là không dễ lừa. Cao Anh vắt hết óc suy nghĩ để che giấu.
Tống Sơ Nhất nhìn chằm chằm Cao Anh. Ánh nắng lọt qua cành cây loang lổ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, mang theo cả gió tuyết hiu quạnh.
“Đưa điện thoại của bà cho tôi.” Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Tống Sơ Nhất tiến về phía Cao Anh, đoạt lấy điện thoại của bà ta. Tống Sơ Nhất dễ dàng tìm thấy số của Mạnh Nguyên Nguyệt.
“Mẹ, con đang lái xe, lát nữa về nhà con sẽ gọi lại cho mẹ.” Mạnh Nguyên Nguyệt nói trong điện thoại.
“Bác sĩ Mạnh, là tôi, Tống Sơ Nhất.” Tống Sơ Nhất run rẩy, cố gắng nói rõ ràng từng chữ, “Bác sĩ Mạnh, tôi muốn tìm một người để kết hôn, cho đứa bé một danh phận, nhưng chưa tìm được ai. Tôi muốn hỏi cô, khi cô phát hiện mình mang thai, vì sao cô không hỏi anh trai cô, để anh ta kết hôn với cô, cho đứa bé một danh phận?”
“Anh tôi sẽ không đồng ý đâu, kể cả kết hôn rồi ly hôn luôn để cho con tôi không bị gọi là con hoang, anh ấy cũng sẽ không đồng ý. Anh ấy chỉ muốn kết hôn với người mình yêu.” Mạnh Nguyên Nguyệt thở dài một tiếng: “Huống chi khi đó, tôi cũng không thể hỏi anh ấy. Khi đó anh ấy đã chết rồi.”
Khi đó anh ấy đã chết? Thẩm Hàn thực sự đã chết? Không thể nào!
“Anh cô chết trẻ như vậy sao?” Tống Sơ Nhất không duy trì được bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói, nước mắt lăn qua gò má rơi xuống đất. Trong nháy mắt cô đã sụp đổ.
“Anh ấy tự tử. Cô gái anh ấy yêu thay lòng đổi dạ, anh ấy không chịu được đả kích, lái xe lao xuống vách núi.” Mạnh Nguyên Nguyệt nói càng ngày càng nhỏ.
Trong đầu Tống Sơ Nhất ‘ầm’ một tiếng như có sét đánh, trong tim giống như bị rắn cắn, từng chút một, chết không thấy máu.
“Anh cô tên Thẩm Hàn phải không?” Chỉ vài từ nhưng Tống Sơ Nhất phải dùng hết sức lực mới có thể nói ra.
“Là Thẩm Hàn. Sơ Nhất, cô hỏi việc này làm gì?”
Tống Sơ Nhất không trả lời, ngơ ngác một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười, lúc sau chuyển thành ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười như một cơn lũ, không thể dừng lại được, mãnh liệt tràn ra. Cười vui sướng như vậy, cười đến trán có mồ hôi, cười đến trong mắt đều là lệ.
Tình yêu thiên trường địa cửa thật sự tồn tại! Thẩm Hàn đã chết, trên đời này không còn gì để cô lưu luyến nữa, cô sẽ không bao giờ đau khổ mà tham sống sợ chết nữa. Cô sẽ trở về bán căn phòng kia, trả tiền cho Trần Dự Sâm, sau đó đi tìm Thẩm Hàn.
Đưa tay trả lại điện thoại cho Cao Anh, Tống Sơ Nhất xoay người rời đi.
Thành thị đầy màu sắc, xe chạy trên đường quốc lộ, kính xe phản chiếu nắng chiều, hào quang chói mắt. Tống Sơ Nhất lấy tay che mắt, đèn đỏ sáng cũng không thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước. Tiếng phanh xe vang lên lần thứ hai trong ngày, Tống Sơ Nhất chết lặng không hề có phản ứng, cũng không nghĩ đến việc né tránh.
Tống Sơ Nhất muốn tới thành phố B tìm Thẩm Hàn. Cô không muốn gọi điện nữa, cũng không muốn hỏi Trần Dự Sâm cái gì cả. Địa chỉ nhà Thẩm Hàn cô biết. Cô phải đến đó, dù Cao Anh có chửi rủa nhục nhã cũng không sao, cô nhất định phải chứng thực suy đoán Trần Dự Sâm là Thẩm Hàn. Cô không muốn tiếp tục sống trong phỏng đoán nữa, phải hoặc không phải, một nhát dao thật dứt khoát.
Sau khi lên xe, Tống Sơ Nhất nhắn cho Trần Dự Sâm rằng cô muốn đi du lịch rồi lập tức tắt máy. Chắc chắn Trần Dự Sâm sẽ lo lắng, nhưng cô không muốn quan tâm, cô chỉ muốn chứng thật suy đoán của mình.
Tống Sơ Nhất từng nghe Thẩm Hàn nói nơi ở của nhà họ Thẩm là một đại viện dựa lưng vào núi, xung quanh là nước, cảnh sắc tuyệt đẹp, gác cổng sâm nghiêm, người bình thường không thể vào được. Lỗ mãng nói muốn đi vào với bảo vệ chắc chắn là không ổn. Tống Sơ Nhất tìm một khách sạn ở gần đó, sau đó ngồi trước cổng đại viện.
Thẩm Hàn và Cao Anh dù sao cũng phải ra ngoài, cô chắc chắn sẽ nhìn thấy bọn họ.
Xe ra vào đều phải dừng ở cổng đại viện để kiểm tra. Tống Sơ Nhất trừng mắt đến bốn giờ chiều vẫn không thu hoạch được gì. Mặt trời lên cao rồi lặn xuống, ráng đỏ đầy trời, Tống Sơ Nhất sắp không trụ được. Tuy rằng thân thể không đáng ngại, nhưng rốt cuộc cô cũng mới xuất viện, không thể quá mức mệt mỏi. Tống Sơ Nhất dù không cam lòng cũng phải rời đi.
Cao Anh ra ngoài trở về, liếc mắt một cái liền thấy Tống Sơ Nhất tập tễnh rời đi qua cửa kính xe. Chuyện hồi đó, Thẩm Hàn còn có hận, Cao Anh lại càng hận Tống Sơ Nhất. Không cóTống Sơ Nhất, bà ta sẽ không phải xa cách con trai mình. Tống Sơ Nhất xuất hiện ở đây, chắc chắn là tới tìm Thẩm Hàn.
“Đi sát vào người phụ nữ kia, dọa cô ta một chút rồi dừng xe lại.” Cao Anh lạnh lùng ra lệnh cho lái xe.
Tống Sơ Nhất tâm sự nặng nề, trong giây lát nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, ngẩng đầu liền thấy một chiếc ô tô đang lao về phí mình. Theo bản năng cô lùi về phía sau, cơ thể đung đưa rồi ngã xuống đất.
Té ngã sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, Tống Sơ Nhất che bụng. Trong lúc bối rối, một bàn tay bắt lấy cô.
“Cô đi đường kiểu gì vậy, một chút thục nữ cũng không có. Mẹ cô dạy cô như thế à?” Cao Anh giữ chặt Tống Sơ Nhất rồi chợt buông tay ra.
Mùi nước hoa nồng nặc, hơi thở kiêu căng ngạo mạn. Tống Sơ Nhất đè ngực, cố kìm chế sự chịu đựng của mình. Gương mặt trắng bệch, thân thể đầy máu của mẹ… Tình yêu dĩ nhiên là khắc cốt ghi tâm, nhưng tình thương của mẹ đến chết cũng không thể quên. Đầu Tống Sơ Nhất ong ong, một đôi tay lại nắm lấy tay cô.
Cô muốn xông lên đánh Cao Anh một trận. Nhưng cũng chỉ là nghĩ, năm năm trước cô đã nghĩ. Khi đó cô không hề ra tay, bây giờ lại càng không thể ra tay. Cô biết ra tay tức là mình chịu thiệt. Khi đó cô rất muốn kiện Cao Anh nhưng không thể. Mẹ cô bị lừa cả tâm cả thân rồi bỏ lại cô đau lòng tự tử, đầu sỏ gây nên chính là Cao Anh. Nhưng cô không có chứng cứ, cho dù có, Cao Anh chỉ nói một câu mẹ cô là người trưởng thành có tự chủ, có năng lực phân biệt là có thể phủi tay sạch sẽ.
“Đừng có nói về mẹ tôi như vậy. Bà hại chết mẹ tôi còn chưa đủ sao?” Tống Sơ Nhất nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
“Mẹ cô đã chết?” Cao Anh kinh ngạc, giọng bà ta lại lên cao hơn: “Tôi hại chết mẹ cô? Tống Sơ Nhất, cô đừng có nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không trong lòng bà tự rõ. Tôi không kiện bà những sẽ có ngày trừng phạt bà.” Tống Sơ Nhất hung dữ cắn môi dưới, nước mắt từng giọt rơi xuống, loang lổ chằng chịt trên mặt, ánh mắt tràn đầy cừu hận và bi thương khiến Cao Anh cũng phải sợ.
“Tôi không biết vì sao mẹ cô chết. Đúng là tôi đã đi gặp mẹ cô, nhưng chỉ để nói với bà ta bảo cô đừng dây dưa với Tiểu Hàn nữa. Tôi nói với bà ấy Tiểu Hàn đã có vị hôn thê, cũng cho bà ấy xem ảnh của nó và Tiểu Nguyệt. Những chuyện khác tôi không hề làm.” Cao Ahh khing thường việc giải thích với Tống Sơ Nhất nhưng vẫn không tự chủ mà giải thích với cô.
Lần đầu tiên gặp Tống Sơ Nhất, bà ta cũng rất hận Tống Sơ Nhất. Khuôn mặt Tống Sơ Nhất có một vài điểm giống với tấm ảnh thời trẻ hào hoa phong nhã của Thẩm Tĩnh Hoa, tuy rằng không rõ ràng nhưng bà ta rất để ý. Bởi vì Thẩm Tĩnh Hoa bị cưỡng ép lấy bà ta.
Nghe nói Tống Sơ Nhất mồ côi từ trong bụng mẹ, người cha trước khi cô sinh ra đã qua đời do tai nạn xe cộ, bà ta nghi ngờ Tống Sơ Nhất là con gái riêng của Thẩm Tĩnh Hoa, cố ý điều tra thân thế Tống Sơ Nhất nhưng không tra được gì. Mẹ Tống Sơ Nhất chuyển nhà rất nhiều lần, thay rất nhiều hộ khẩu.
Tống Sơ Nhất oán hận nhìn Cao Anh, hận không thể dùng ánh mắt giết chết bà ta. Nói thật nhẹ nhàng, mạng người trong mắt bà ta không đáng giá như vậy sao? Bà ta không tự mình ra tay nhưng thủ đoạn khéo léo khiến người ta tự tử thì có gì khác? Nếu không có người đàn ông kia theo lệnh bà ta quyến rũ mẹ cô, sao mẹ cô có thể chết được?
“Tôi muốn gặp Thẩm Hàn.” Cắn răng kiềm chế hận thù, Tống Sơ Nhất chậm rãi nói: “Bà không cần sợ, bà hại chết mẹ tôi, tôi chết cũng không thể ở bên anh ấy, tôi cũng sẽ không nói cho anh ấy chân tướng. Bà là mẹ anh ấy, tôi không muốn anh ấy phải đau khổ. Năm đó tôi giả bộ phụ lòng chia tay với anh ấy là vì không muốn anh ấy biết chuyện bà đã làm.”
“Tôi không làm gì hết, có gì phải sợ.” Cao Anh cười nhạp, hèn mọn nhìn Tống Sơ Nhất, “Cô cứ dựng chuyện đi, dù dựng thế nào cũng không thể thành sự thật được. Nói cho cô biết, Tiểu Hàn đã kết hôn sinh con trai rồi, nó không muốn gặp cô.”
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Tống Sơ Nhất lạnh lùng nhìn Cao Anh.
Cao Anh có chút sợ, vừa giận vừa xấu hổ, bà ta lại bị một cô gái trẻ làm lung lạc. Tống Sơ Nhất vốn rất hiền lành, từ khi nào đã trở nên góc cạnh như núi đá thế này, tựa như Thẩm Hàn đang đứng trước mặt nhìn cô.
“Tôi muốn gặp Thẩm Hàn.” Tống Sơ Nhất lặp lại, giọng nói không cao nhưng lại bén nhọn.
“Vợ của Tiểu Hàn tốt hơn cô hàng trăm lần. Hai đứa đã có con, cô đừng nằm mơ nữa.” Cao Anh vừa tức lại vừa sợ, quay đầu nói với lái xe: “Anh quay về bảo dì Cát ôm Tiểu Tinh ra đây.”
Cô chỉ muốn gặp Thẩm Hàn, không muốn gả cho anh, Tống Sơ Nhất nghĩ. Trong đầu cô bỗng nhiên có một âm thanh vang lên khiến cô ngây ngẩn. Nghe thấy Cao Anh nhắc đến Tiểu Tinh, cô đột nhiên nhớ ra vì sao cô lại thấy giọng nói Mạnh Nguyên Nguyệt quen thuộc. Ngày đó trong điện thoại người bảo Tiểu Tinh thật đáng yêu không phải là Mạnh Nguyên Nguyệt sao?
“Vợ của Thẩm Hàn trong miệng bà tên là Mạnh Nguyên Nguyệt?” Tống Sơ Nhất cảm thấy thật khó tin.
Cao Anh run lên, không trả lời, chần chờ hỏi lại: “Cô biết Tiểu Nguyệt?”
Tống Sơ Nhất cười khẽ, đi một vòng hóa ra chân tướng lại là vậy, anh trai trong lời kể của Mạnh Nguyên Nguyệt là Thẩm Hàn, con trai Tiểu Tinh của Thầm Hàn trong lời kể của Cao Anh lại là con của Mạnh Nguyên Nguyệt. Không cần cùng Cao Anh dây dưa nữa, cô có thể chứng thực với Mạnh Nguyên Nguyệt.
Tống Sơ Nhất lấy điện thoại ra, khởi động máy, cô muốn hỏi Mạnh Nguyên Nguyệt tình hình gần đây của Thẩm Hàn. Như vậy cô sẽ không gặp Thẩm Hàn, anh không cần phải đau khổ khi gặp lại cô.
Trong danh bạ không có số của Mạnh Nguyên Nguyệt. Tống Sơ Nhất nhíu mày, muốn gọi cho bà ngoại Mạnh Nguyên Nguyệt hỏi một chút, nhưng cũng không thấy số. Sao lại thế này? Trong lúc Tống Sơ Nhất suy tư, điện thoại vang lên không ngừng, rất nhiều tin nhắn, rồi chuông điện thoại vang lên. Là Trần Dự Sâm. Tống Sơ Nhất chần chừ một chút rồi nghe máy.
“Sơ Nhất, em đang ở đâu?” Giọng nói của anh rất kỳ lạ, khiến Tống Sơ Nhất nhờ tới tiếng cát sỏi ma sát vào tảng đá.
“Tôi đang ở thành phố B.” Tống Sơ Nhất nói.
Đầu kia điện thoại im lặng trong chốc lát, một câu hỏi yết ớt vang lên. “Em đi tìm Thẩm Hàn?”
Tống Sơ Nhất ‘ừ’ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Trần Dự Sâm, anh rất tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau. Tôi chỉ yêu Thẩm Hàn.”
“Sơ Nhất, anh… Em hãy nghe anh nói, anh chính là….”
Điện thoại truyền đến tiếng ‘tút tút’, Trần Dự Sâm không có cơ hội nói hết.
Không phải Tống Sơ Nhất cúp máy, điện thoại của cô rơi trên mặt đất vì câu nói của Cao Anh.
Tống Sơ Nhất nói chuyện rất nhỏ nhưng Cao Anh đứng bên cạnh có thể nghe rất rõ. Dù trăm phương nghìn kế chia rẽ bọn họ, họ vẫn đến với nhau sao? Khi biết Tống Sơ Nhất còn chưa biết Trần Dự Sâm là Thẩm Hàn, Cao Anh liền thay đổi ý định, bà ta cười lạnh: “Cô đúng là tham tiền. Thi cốt Tiểu Hàn còn chưa lạnh, cô đã anh anh em em với người khác.”
“Bà nói gì?” Điện thoại trong tay Tống Sơ Nhất rơi xuống đất, tan thành nhiều mảnh.
“Tiểu Hàn đã chết từ năm năm trước.” Cao Anh lạnh lùng ngạo mạn nhìn Tống Sơ Nhất.
“Không thể nào. Nếu Thẩm Hàn đã chết, vì sao trước đó bà không nói ra để tôi đau khổ. Bà sẽ không tốt bụng như vậy.”
Đúng là không dễ lừa. Cao Anh vắt hết óc suy nghĩ để che giấu.
Tống Sơ Nhất nhìn chằm chằm Cao Anh. Ánh nắng lọt qua cành cây loang lổ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, mang theo cả gió tuyết hiu quạnh.
“Đưa điện thoại của bà cho tôi.” Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Tống Sơ Nhất tiến về phía Cao Anh, đoạt lấy điện thoại của bà ta. Tống Sơ Nhất dễ dàng tìm thấy số của Mạnh Nguyên Nguyệt.
“Mẹ, con đang lái xe, lát nữa về nhà con sẽ gọi lại cho mẹ.” Mạnh Nguyên Nguyệt nói trong điện thoại.
“Bác sĩ Mạnh, là tôi, Tống Sơ Nhất.” Tống Sơ Nhất run rẩy, cố gắng nói rõ ràng từng chữ, “Bác sĩ Mạnh, tôi muốn tìm một người để kết hôn, cho đứa bé một danh phận, nhưng chưa tìm được ai. Tôi muốn hỏi cô, khi cô phát hiện mình mang thai, vì sao cô không hỏi anh trai cô, để anh ta kết hôn với cô, cho đứa bé một danh phận?”
“Anh tôi sẽ không đồng ý đâu, kể cả kết hôn rồi ly hôn luôn để cho con tôi không bị gọi là con hoang, anh ấy cũng sẽ không đồng ý. Anh ấy chỉ muốn kết hôn với người mình yêu.” Mạnh Nguyên Nguyệt thở dài một tiếng: “Huống chi khi đó, tôi cũng không thể hỏi anh ấy. Khi đó anh ấy đã chết rồi.”
Khi đó anh ấy đã chết? Thẩm Hàn thực sự đã chết? Không thể nào!
“Anh cô chết trẻ như vậy sao?” Tống Sơ Nhất không duy trì được bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói, nước mắt lăn qua gò má rơi xuống đất. Trong nháy mắt cô đã sụp đổ.
“Anh ấy tự tử. Cô gái anh ấy yêu thay lòng đổi dạ, anh ấy không chịu được đả kích, lái xe lao xuống vách núi.” Mạnh Nguyên Nguyệt nói càng ngày càng nhỏ.
Trong đầu Tống Sơ Nhất ‘ầm’ một tiếng như có sét đánh, trong tim giống như bị rắn cắn, từng chút một, chết không thấy máu.
“Anh cô tên Thẩm Hàn phải không?” Chỉ vài từ nhưng Tống Sơ Nhất phải dùng hết sức lực mới có thể nói ra.
“Là Thẩm Hàn. Sơ Nhất, cô hỏi việc này làm gì?”
Tống Sơ Nhất không trả lời, ngơ ngác một hồi rồi bỗng nhiên nở nụ cười, lúc sau chuyển thành ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười như một cơn lũ, không thể dừng lại được, mãnh liệt tràn ra. Cười vui sướng như vậy, cười đến trán có mồ hôi, cười đến trong mắt đều là lệ.
Tình yêu thiên trường địa cửa thật sự tồn tại! Thẩm Hàn đã chết, trên đời này không còn gì để cô lưu luyến nữa, cô sẽ không bao giờ đau khổ mà tham sống sợ chết nữa. Cô sẽ trở về bán căn phòng kia, trả tiền cho Trần Dự Sâm, sau đó đi tìm Thẩm Hàn.
Đưa tay trả lại điện thoại cho Cao Anh, Tống Sơ Nhất xoay người rời đi.
Thành thị đầy màu sắc, xe chạy trên đường quốc lộ, kính xe phản chiếu nắng chiều, hào quang chói mắt. Tống Sơ Nhất lấy tay che mắt, đèn đỏ sáng cũng không thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước. Tiếng phanh xe vang lên lần thứ hai trong ngày, Tống Sơ Nhất chết lặng không hề có phản ứng, cũng không nghĩ đến việc né tránh.