“Bao giờ cử hành hôn lễ? Ngày mai được không?” Lữ Tụng tỉnh lại, vui mừng đến phát run.
“Ngày mai có kịp không?” Phải phát thiệp mời, đặt khách sạn vân vân. Anh muốn phải đầy đủ, quá gấp sẽ sảy ra sai sót.
“Kịp! Trước kia cậu nói muốn kết hôn tôi đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần bỏ tiền là được. Về phần khách…” Lữ Tụng cười hì hì: “Phát thiệp qua mạng là được, bọn họ đi được sẽ đi.”
Hoa tươi mỗi người tung một nắm, dù là có chủ ý hay thuận theo tự nhiên, mọi người vẫn luôn chạy theo xu hướng mới. Lữ Tụng nói rất có lý.
“Trước tiên cậu cứ liên hệ với khách sạn, tôi sẽ thương lượng với Sơ Nhất rồi báo thời gian cho cậu.” Sau khi trở lại thành phố G, Trần Dự Sâm còn chưa về nhà.
“Được. Không thành vấn đề.” Lữ Tụng sảng khoái đồng ý.
Hai người ra khỏi quán bar.
Đến thành phố B, Trần Dự Sâm không ngừng tra rõ chân tướng, lại lo lắng cho Tống Sơ Nhất nên rất buồn ngủ. Anh không tự mình lái xe mà để Lữ Tụng đưa về nhà, trên đường đi còn tranh thủ ngủ một chút. Lữ Tụng vốn muốn kể cho Trần Dự Sâm chuyện La Nhã Lệ và Quý Phong nhưng thấy hốc mắt anh thâm quầng, vừa dựa vào ghế đã ngủ liền vội vàng im miệng. Xe đến Kim Đỉnh, Trần Dự Sâm tỉnh dậy lại vội vã xuống xe, anh ta cũng không có cơ hội kể.
Không biết Tống Sơ Nhất có ngủ hay không, sợ quấy nhiễu cô, Trần Dự Sâm mở cửa rất nhẹ. Tống Sơ Nhất không có trong phòng khách và phòng ngủ, cũng không thấy Ninh Duyệt, Trần Dự Sâm nghĩ cô và Ninh Duyệt đã ra ngoài đi dạo. Anh cũng không vội gọi điện cho cô, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Xa nhau ba ngày, có chút vội vã, tắm rửa sạch sẽ trước, chờ Tống Sơ Nhất về là có thể muốn làm gì thì làm…. Trần Dự Sâm nghĩ đến liền nhiệt huyết sôi trào.
Một chân bước vào phòng tắm, khoé mắt lại liếc thấy một góc váy xanh trên ghế ngoài ban công. Trần Dự Sâm vội lui lại, rón ra rón rén đi về phía đó. Giống như giường trong phòng ngủ, ghế dựa này cũng rất tình thú, có thể mát xa, điều chỉnh tư thế làm người ta thấy thoải mái. Khi mệt nhọc có thể bật công tắc mát xa thả lỏng gân cốt, rất tiện lợi, lúc đặc biệt còn có một vài chức năng mới mẻ. Khi hai người dọn đến Tống Sơ Nhất đang mang thai, còn chưa thử các công dụng. Dù vậy vẫn có thể coi như ghế nằm bình thường, cũng rất thoải mái. Trần Dự Sâm mua một tám thảm thật dày màu trắng trải lên trên, tấm thảm xốp nhẹ mềm mại, nằm trên đó như nằm trên mây. Ánh nắng mùa xuân chiếu lên người, thật sự rất hưởng thụ.
Trần Dự Sâm nhẹ nhàng đến gần. Bụng Tống Sơ Nhất đã trở nên tròn vo, không còn dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt ngày trước, nhưng lại có vẻ thành thục, làm người khác miệng đắng lưỡi khô. Nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh ghế nằm, Trần Dự Sâm khao khát nhìn cô. Xa cách ba ngày, mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy cô, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Tống Sơ Nhất không ngủ, Trần Dự Sâm vừa mới tiến đến cô đã biết, nhưng cô lại giả bộ ngủ thiếp đi. Thấy Trần Dự Sâm chậm chạp bất động, cô vươn tay ôm cổ anh, kéo anh về phía mình, hôn lên đôi môi mát lạnh của anh. Giống như châm lửa đốt củi, hô hấp Trần Dự Sâm nhanh chóng trở nên mãnh liệt. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến con, lần đầu tiên mang thai phải hết sức cẩn thận. Trần Dự Sâm gian nan đẩy Tống Sơ Nhất ra: “Anh đi tắm.”
“Trước mặt em còn ngại.” Tống Sơ Nhất cụp mắt. Trần Dự Sâm bị nhìn thấu, đầu tiên là đỏ mắt, sau đó ngay cả hai tai cũng đỏ bừng.
Tống Sơ Nhất nhịn không được nở nụ cười, khoé mắt tràn đầy nước mắt. Cô lấy tay lau đi, càng lau càng nhiều.
“Buồn cười vậy sao?” Trần Dự Sâm lại càng xấu hổ.
Không phải cười đến chảy nước mắt, mà là…. Tống Sơ Nhất không giải thích, mỉm cười đẩy anh ra: “Đi đi, tự ngắm lại mình đi. Anh không để ý đến bề ngoài sao?”
Tóc anh rồi tung, râu bắt đầu mọc xanh, ánh mắt đầy tơ máu, không còn bộ dáng lãng tử như trước. Trong lòng Tống Sơ Nhất chua xót, nếu anh không đi, cô sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt anh mất.
Trần Dự Sâm đột nhiên rời đi, Quý Phong thấy khả nghi, Tống Sơ Nhất cũng không ngoại lệ. Biết Trần Dự Sâm không muốn mình lo lắng, Tống Sơ Nhất cố nén không hỏi, ba ngày nay ngoài mặt thì nói nói cười cười với Ninh Duyệt nhưng trong lòng khổ sở rối rắm vô cùng. Bây giờ anh đã trở lại, bộ dáng chật vật tiều tuỵ, rốt cuộc cô cũng nhẹ lòng. Nếu sự việc chưa được giải quyết, Trần Dự Sâm sợ cô lo lắng chắc chắn sẽ chỉn chu bề ngoài mới trở về. Anh không hề che giấu tức là sự việc đã được giải quyết.
Trần Dự Sâm tự mình giải quyết một lần trong phòng tắm, đồng thời cọ rửa toàn thân sạch sẽ, không tha chỗ nào. Không như vậy thì khó có thể kiềm chế. Anh tắm rất lâu, từ lúc mặt trời đỏ rực phái tây đến khi lên đèn, ở ngoài ban công sáng lên ánh sáng mờ mờ mới xong. Ăn xong, Trần Dự Sâm mới chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Tống Sơ Nhất.
“Anh đừng có xem em như thuỷ tinh thế, đả kích như vậy em vẫn chịu được.” Tống Sơ Nhất giận dữ nhìn Trần Dự Sâm, “Không phải chỉ là ảnh chụp chúng ta ân ái thôi sao, hai ta là vợ chồng, sợ cái gì? Hơn nữa, anh cũng nói chỉ lộ nửa người trên, còn bị tóc che mất. Các ngôi sao điện ảnh ăn mặc lộ liễu còn hơn thế này, em như vậy coi như được trở thành sao rồi.”
“Anh….” Trần Dự Sâm thẹn thùng.
Hai người tâm sự xong lại ôn tồn âu yếm một lúc, sau đó anh gọi cho Ninh Duyệt để bà không phải đến đây nữa.
“Dì Ninh chắc đang đi cùng Quý học trưởng, muốn bàn hôn sự của anh ấy.” Tống Sơ Nhất nói.
“Quý Phong muốn kết hôn?” Trần Dự Sâm rất bất ngờ.
“Ừm. Có vẻ như dì Ninh không đồng ý, nghe điện thoại xong liền vội vàng đi tìm anh ấy.” Tống Sơ Nhất khoái trá, nói được một hai câu lại buồn ngủ. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô cả kinh mở to mắt ngồi dậy nhìn Trần Dự Sâm.
Chắc hẳn Trần Dự Sâm cũng nghĩ như cô, sắc mặt thoáng chốc rất khó coi. Liệu có phải Quý Phong muốn kết hôn với La Nhã Lệ để khống chế cô ta, bắt cô ta giao phim ảnh không?
***
Trong quán cà phê Thanh Đằng, Quý Phong mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt rất nghiêm chỉnh, không phải kiểu phong lưu tuấn tú nhưng khí chất đoan chính làm người khác tin tưởng. Nói là hẹn hò nhưng gian phòng vắng lặng không tiếng động, Quý Phong nhẹ nhàng khuấy cà phê, không hề nói chuyện với La Nhã Lệ.
Trước khi đến, La Nhã Lệ còn cho là mình may mắn, bước được vào câu chuyện cổ tích, nhưng khi thấy bộ dạng lạnh lùng của Quý Phong, cô biết mình đang mơ. Xem ra Quý Phong muốn ra mặt vì Tống Sơ Nhất, làm sao bây giờ? La Nhã Lệ không cam lòng đưa tay chịu trói.
Thời gian dần trôi đi, sau một hồi, đến khi La Nhã Lệ khẩn trương đến mức mình đầy mồ hôi, Quý Phong rốt cuộc cũng lên tiếng, chậm rãi nói: “Tôi dùng một năm hôn nhân giúp cô tránh khỏi đám cưới với chú ba tôi. Còn cô, cô tự nguyện chụp ảnh nóng để tôi cất giữ, mặt khác giao phim của tấm ảnh kia cho tôi. Thế nào?”
“Anh nghĩ thật hay!” La Nhã Lệ thốt ra, mặt đỏ bừng, vì mình đã ảo tưởng, cũng vì Quý Phong khinh thường mình.
Quý Phong thản nhiên cười, không hề mở miệng, chậm rãi uống cà phê. Khi để Lữ Tụng hẹn La Nhã Lệ, anh đã nghĩ trước tiên dùng hôn nhân để kìm chân La Nhã Lệ, khiến cô ta không dám manh động, chờ Tống Sơ Nhất sinh con, có thể chấp nhận đả kích, khi đó sẽ có một trận đánh ác liệt.
Bên này mới cúp máy không lâu Ninh Duyệt liền gọi tới hỏi anh sao lại thế này, thì ra cha mẹ La Nhã Lệ đã tìm Ninh Duyệt để xác nhận việc Quý Phong và La Nhã Lệ đang hẹn hò. Quý Phong cảm thấy rất bất thường, bát tự [1] còn chưa xem, vì sao La Nhã Lệ lại báo cho cha mẹ sớm như vậy? Vì thế anh để Từ Sướng đi điều tra, biết La Nhã Lệ đang bị bức hôn.
[1] Bát tự (tám chữ) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.
La Nhã Lệ không phải loại con gái được chiều chuộng không có chủ kiến, cô ta rất xem thường loại người như Quý Thanh Nguyên nhưng nhà họ La rất độc ác với những cô cháu không nghe lời. Cô ta thân là một phần tử của nhà họ La không thể thoát được khống chế của gia tộc, chỉ có thể cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Vì vậy, Quý Phong thay đổi chú ý, anh nắm chắc phần thắng, chắc chắn La Nhã Lệ sẽ đồng ý với đề nghị của anh. La Nhã Lệ từ chối ngay nhưng không rời đi cũng cho thấy cô ta không còn lựa chọn khác.
La Nhã Lệ cứng ngắc ngồi đó, thẳng như đang mặc áo giáp, cô ta tuyệt đối sẽ không khuất phục.
“Trước đó tôi đã hẹn phóng viên đến chụp ảnh chúng ta chạm mặt bên ngoài quán cà phê, chỉ chờ lệnh đăng hay không đăng của tôi thôi.” Sau một giờ, Quý Phong mở miệng lần nữa, lời nói bình tĩnh ngắn gọn đã phá hủy La Nhã Lệ.
Hành động của mình Quý Phong đã biết, Lữ Tụng và Trần Dự Sâm cũng sẽ biết, muốn Lữ Tụng và Trần Dự Sâm cưới mình là điều không thể. La Nhã Lệ có thể tưởng tượng ra Quý Phong sẽ để báo chí đưa tin như thế nào, sẽ là trong lúc quyết định hôn sự với chú anh là Quý Thanh Nguyên, cô vẫn muốn quyến rũ anh. Vừa rồi bên ngoài quán cà phê, bởi vì vui sướng, cô cười rất tươi, rất thân thiết mà nhìn về phía Quý Phong, còn Quý Phong mặt trầm như nước, đích xác rất giống cô đang quyến rũ Quý Phong, sự thật cũng chính là như vậy.
Một khi ảnh được đăng lên, thanh danh cô sẽ chẳng còn gì, ngay cả Quý Thanh Nguyên cô ta cũng không xứng. Với những cô gái không có giá trị lợi dụng, nhà họ La sẽ rất ngoan độc. Nghĩ đến kết cục bi thảm của một bác gái và một chị họ, La Nhã Lệ bất giác mà tùng mình.
“Tôi còn muốn nói cho cô biết một việc, Trần Dự Sâm nguyên danh là Thẩm Hàn, vì giận cha mẹ nên thay tên đổi họ.” Quý Phong chậm rãi nói, từ trong túi lấy ra một chiếc camera đưa cho La Nhã Lệ, “Tôi ra ngoài phòng bao chờ cô. Tự cô chụp, góc chụp ánh sáng rõ ràng, đỡ phải chụp lại.”
La Nhã Lệ ngơ ngác nhận lấy camera, hối hận muôn đâm đầu chết. Kiến trúc sư thiên tài Thẩm Hàn có thân phận gì không cần Quý Phong nói La Nhã Lệ cũng biết, tự mình đã dây vào người không nên dây.
Chụp thì chụp. Ảnh nóng đúng không? Cũng chẳng sao. Ảnh giường chiếu của Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất cô cũng được thưởng thức đó thôi.
La Nhã Lệ mở túi trang điểm, cẩn thận đánh phấn tô son, cực kì tỉ mỉ, muốn mình trở nên đẹp nhất có thể. Cô phải làm người ta kinh diễm, khiến Quý Phong nhìn vào liền muốn.
Đặt camera lên bàn, điều chỉnh góc độ, La Nhã Lệ lưu loát cởi quần áo, bán khỏa thân, lộ ra trước ống kính khe hở mê người, làn da trắng hồng, còn nóng bỏng hơn cả vũ nữ
“Bao giờ cử hành hôn lễ? Ngày mai được không?” Lữ Tụng tỉnh lại, vui mừng đến phát run.
“Ngày mai có kịp không?” Phải phát thiệp mời, đặt khách sạn vân vân. Anh muốn phải đầy đủ, quá gấp sẽ sảy ra sai sót.
“Kịp! Trước kia cậu nói muốn kết hôn tôi đã chuẩn bị mọi thứ, chỉ cần bỏ tiền là được. Về phần khách…” Lữ Tụng cười hì hì: “Phát thiệp qua mạng là được, bọn họ đi được sẽ đi.”
Hoa tươi mỗi người tung một nắm, dù là có chủ ý hay thuận theo tự nhiên, mọi người vẫn luôn chạy theo xu hướng mới. Lữ Tụng nói rất có lý.
“Trước tiên cậu cứ liên hệ với khách sạn, tôi sẽ thương lượng với Sơ Nhất rồi báo thời gian cho cậu.” Sau khi trở lại thành phố G, Trần Dự Sâm còn chưa về nhà.
“Được. Không thành vấn đề.” Lữ Tụng sảng khoái đồng ý.
Hai người ra khỏi quán bar.
Đến thành phố B, Trần Dự Sâm không ngừng tra rõ chân tướng, lại lo lắng cho Tống Sơ Nhất nên rất buồn ngủ. Anh không tự mình lái xe mà để Lữ Tụng đưa về nhà, trên đường đi còn tranh thủ ngủ một chút. Lữ Tụng vốn muốn kể cho Trần Dự Sâm chuyện La Nhã Lệ và Quý Phong nhưng thấy hốc mắt anh thâm quầng, vừa dựa vào ghế đã ngủ liền vội vàng im miệng. Xe đến Kim Đỉnh, Trần Dự Sâm tỉnh dậy lại vội vã xuống xe, anh ta cũng không có cơ hội kể.
Không biết Tống Sơ Nhất có ngủ hay không, sợ quấy nhiễu cô, Trần Dự Sâm mở cửa rất nhẹ. Tống Sơ Nhất không có trong phòng khách và phòng ngủ, cũng không thấy Ninh Duyệt, Trần Dự Sâm nghĩ cô và Ninh Duyệt đã ra ngoài đi dạo. Anh cũng không vội gọi điện cho cô, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Xa nhau ba ngày, có chút vội vã, tắm rửa sạch sẽ trước, chờ Tống Sơ Nhất về là có thể muốn làm gì thì làm…. Trần Dự Sâm nghĩ đến liền nhiệt huyết sôi trào.
Một chân bước vào phòng tắm, khoé mắt lại liếc thấy một góc váy xanh trên ghế ngoài ban công. Trần Dự Sâm vội lui lại, rón ra rón rén đi về phía đó. Giống như giường trong phòng ngủ, ghế dựa này cũng rất tình thú, có thể mát xa, điều chỉnh tư thế làm người ta thấy thoải mái. Khi mệt nhọc có thể bật công tắc mát xa thả lỏng gân cốt, rất tiện lợi, lúc đặc biệt còn có một vài chức năng mới mẻ. Khi hai người dọn đến Tống Sơ Nhất đang mang thai, còn chưa thử các công dụng. Dù vậy vẫn có thể coi như ghế nằm bình thường, cũng rất thoải mái. Trần Dự Sâm mua một tám thảm thật dày màu trắng trải lên trên, tấm thảm xốp nhẹ mềm mại, nằm trên đó như nằm trên mây. Ánh nắng mùa xuân chiếu lên người, thật sự rất hưởng thụ.
Trần Dự Sâm nhẹ nhàng đến gần. Bụng Tống Sơ Nhất đã trở nên tròn vo, không còn dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt ngày trước, nhưng lại có vẻ thành thục, làm người khác miệng đắng lưỡi khô. Nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh ghế nằm, Trần Dự Sâm khao khát nhìn cô. Xa cách ba ngày, mỗi giây mỗi phút đều muốn nhìn thấy cô, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Tống Sơ Nhất không ngủ, Trần Dự Sâm vừa mới tiến đến cô đã biết, nhưng cô lại giả bộ ngủ thiếp đi. Thấy Trần Dự Sâm chậm chạp bất động, cô vươn tay ôm cổ anh, kéo anh về phía mình, hôn lên đôi môi mát lạnh của anh. Giống như châm lửa đốt củi, hô hấp Trần Dự Sâm nhanh chóng trở nên mãnh liệt. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến con, lần đầu tiên mang thai phải hết sức cẩn thận. Trần Dự Sâm gian nan đẩy Tống Sơ Nhất ra: “Anh đi tắm.”
“Trước mặt em còn ngại.” Tống Sơ Nhất cụp mắt. Trần Dự Sâm bị nhìn thấu, đầu tiên là đỏ mắt, sau đó ngay cả hai tai cũng đỏ bừng.
Tống Sơ Nhất nhịn không được nở nụ cười, khoé mắt tràn đầy nước mắt. Cô lấy tay lau đi, càng lau càng nhiều.
“Buồn cười vậy sao?” Trần Dự Sâm lại càng xấu hổ.
Không phải cười đến chảy nước mắt, mà là…. Tống Sơ Nhất không giải thích, mỉm cười đẩy anh ra: “Đi đi, tự ngắm lại mình đi. Anh không để ý đến bề ngoài sao?”
Tóc anh rồi tung, râu bắt đầu mọc xanh, ánh mắt đầy tơ máu, không còn bộ dáng lãng tử như trước. Trong lòng Tống Sơ Nhất chua xót, nếu anh không đi, cô sẽ không nhịn được mà khóc trước mặt anh mất.
Trần Dự Sâm đột nhiên rời đi, Quý Phong thấy khả nghi, Tống Sơ Nhất cũng không ngoại lệ. Biết Trần Dự Sâm không muốn mình lo lắng, Tống Sơ Nhất cố nén không hỏi, ba ngày nay ngoài mặt thì nói nói cười cười với Ninh Duyệt nhưng trong lòng khổ sở rối rắm vô cùng. Bây giờ anh đã trở lại, bộ dáng chật vật tiều tuỵ, rốt cuộc cô cũng nhẹ lòng. Nếu sự việc chưa được giải quyết, Trần Dự Sâm sợ cô lo lắng chắc chắn sẽ chỉn chu bề ngoài mới trở về. Anh không hề che giấu tức là sự việc đã được giải quyết.
Trần Dự Sâm tự mình giải quyết một lần trong phòng tắm, đồng thời cọ rửa toàn thân sạch sẽ, không tha chỗ nào. Không như vậy thì khó có thể kiềm chế. Anh tắm rất lâu, từ lúc mặt trời đỏ rực phái tây đến khi lên đèn, ở ngoài ban công sáng lên ánh sáng mờ mờ mới xong. Ăn xong, Trần Dự Sâm mới chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Tống Sơ Nhất.
“Anh đừng có xem em như thuỷ tinh thế, đả kích như vậy em vẫn chịu được.” Tống Sơ Nhất giận dữ nhìn Trần Dự Sâm, “Không phải chỉ là ảnh chụp chúng ta ân ái thôi sao, hai ta là vợ chồng, sợ cái gì? Hơn nữa, anh cũng nói chỉ lộ nửa người trên, còn bị tóc che mất. Các ngôi sao điện ảnh ăn mặc lộ liễu còn hơn thế này, em như vậy coi như được trở thành sao rồi.”
“Anh….” Trần Dự Sâm thẹn thùng.
Hai người tâm sự xong lại ôn tồn âu yếm một lúc, sau đó anh gọi cho Ninh Duyệt để bà không phải đến đây nữa.
“Dì Ninh chắc đang đi cùng Quý học trưởng, muốn bàn hôn sự của anh ấy.” Tống Sơ Nhất nói.
“Quý Phong muốn kết hôn?” Trần Dự Sâm rất bất ngờ.
“Ừm. Có vẻ như dì Ninh không đồng ý, nghe điện thoại xong liền vội vàng đi tìm anh ấy.” Tống Sơ Nhất khoái trá, nói được một hai câu lại buồn ngủ. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cô cả kinh mở to mắt ngồi dậy nhìn Trần Dự Sâm.
Chắc hẳn Trần Dự Sâm cũng nghĩ như cô, sắc mặt thoáng chốc rất khó coi. Liệu có phải Quý Phong muốn kết hôn với La Nhã Lệ để khống chế cô ta, bắt cô ta giao phim ảnh không?
Trong quán cà phê Thanh Đằng, Quý Phong mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt rất nghiêm chỉnh, không phải kiểu phong lưu tuấn tú nhưng khí chất đoan chính làm người khác tin tưởng. Nói là hẹn hò nhưng gian phòng vắng lặng không tiếng động, Quý Phong nhẹ nhàng khuấy cà phê, không hề nói chuyện với La Nhã Lệ.
Trước khi đến, La Nhã Lệ còn cho là mình may mắn, bước được vào câu chuyện cổ tích, nhưng khi thấy bộ dạng lạnh lùng của Quý Phong, cô biết mình đang mơ. Xem ra Quý Phong muốn ra mặt vì Tống Sơ Nhất, làm sao bây giờ? La Nhã Lệ không cam lòng đưa tay chịu trói.
Thời gian dần trôi đi, sau một hồi, đến khi La Nhã Lệ khẩn trương đến mức mình đầy mồ hôi, Quý Phong rốt cuộc cũng lên tiếng, chậm rãi nói: “Tôi dùng một năm hôn nhân giúp cô tránh khỏi đám cưới với chú ba tôi. Còn cô, cô tự nguyện chụp ảnh nóng để tôi cất giữ, mặt khác giao phim của tấm ảnh kia cho tôi. Thế nào?”
“Anh nghĩ thật hay!” La Nhã Lệ thốt ra, mặt đỏ bừng, vì mình đã ảo tưởng, cũng vì Quý Phong khinh thường mình.
Quý Phong thản nhiên cười, không hề mở miệng, chậm rãi uống cà phê. Khi để Lữ Tụng hẹn La Nhã Lệ, anh đã nghĩ trước tiên dùng hôn nhân để kìm chân La Nhã Lệ, khiến cô ta không dám manh động, chờ Tống Sơ Nhất sinh con, có thể chấp nhận đả kích, khi đó sẽ có một trận đánh ác liệt.
Bên này mới cúp máy không lâu Ninh Duyệt liền gọi tới hỏi anh sao lại thế này, thì ra cha mẹ La Nhã Lệ đã tìm Ninh Duyệt để xác nhận việc Quý Phong và La Nhã Lệ đang hẹn hò. Quý Phong cảm thấy rất bất thường, bát tự [] còn chưa xem, vì sao La Nhã Lệ lại báo cho cha mẹ sớm như vậy? Vì thế anh để Từ Sướng đi điều tra, biết La Nhã Lệ đang bị bức hôn.
[] Bát tự (tám chữ) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý của Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành,… bằng cách lập quẻ Tiên thiên với hào nguyên đường và quẻ Hậu thiên; căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo âm lịch và giới tính.
La Nhã Lệ không phải loại con gái được chiều chuộng không có chủ kiến, cô ta rất xem thường loại người như Quý Thanh Nguyên nhưng nhà họ La rất độc ác với những cô cháu không nghe lời. Cô ta thân là một phần tử của nhà họ La không thể thoát được khống chế của gia tộc, chỉ có thể cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Vì vậy, Quý Phong thay đổi chú ý, anh nắm chắc phần thắng, chắc chắn La Nhã Lệ sẽ đồng ý với đề nghị của anh. La Nhã Lệ từ chối ngay nhưng không rời đi cũng cho thấy cô ta không còn lựa chọn khác.
La Nhã Lệ cứng ngắc ngồi đó, thẳng như đang mặc áo giáp, cô ta tuyệt đối sẽ không khuất phục.
“Trước đó tôi đã hẹn phóng viên đến chụp ảnh chúng ta chạm mặt bên ngoài quán cà phê, chỉ chờ lệnh đăng hay không đăng của tôi thôi.” Sau một giờ, Quý Phong mở miệng lần nữa, lời nói bình tĩnh ngắn gọn đã phá hủy La Nhã Lệ.
Hành động của mình Quý Phong đã biết, Lữ Tụng và Trần Dự Sâm cũng sẽ biết, muốn Lữ Tụng và Trần Dự Sâm cưới mình là điều không thể. La Nhã Lệ có thể tưởng tượng ra Quý Phong sẽ để báo chí đưa tin như thế nào, sẽ là trong lúc quyết định hôn sự với chú anh là Quý Thanh Nguyên, cô vẫn muốn quyến rũ anh. Vừa rồi bên ngoài quán cà phê, bởi vì vui sướng, cô cười rất tươi, rất thân thiết mà nhìn về phía Quý Phong, còn Quý Phong mặt trầm như nước, đích xác rất giống cô đang quyến rũ Quý Phong, sự thật cũng chính là như vậy.
Một khi ảnh được đăng lên, thanh danh cô sẽ chẳng còn gì, ngay cả Quý Thanh Nguyên cô ta cũng không xứng. Với những cô gái không có giá trị lợi dụng, nhà họ La sẽ rất ngoan độc. Nghĩ đến kết cục bi thảm của một bác gái và một chị họ, La Nhã Lệ bất giác mà tùng mình.
“Tôi còn muốn nói cho cô biết một việc, Trần Dự Sâm nguyên danh là Thẩm Hàn, vì giận cha mẹ nên thay tên đổi họ.” Quý Phong chậm rãi nói, từ trong túi lấy ra một chiếc camera đưa cho La Nhã Lệ, “Tôi ra ngoài phòng bao chờ cô. Tự cô chụp, góc chụp ánh sáng rõ ràng, đỡ phải chụp lại.”
La Nhã Lệ ngơ ngác nhận lấy camera, hối hận muôn đâm đầu chết. Kiến trúc sư thiên tài Thẩm Hàn có thân phận gì không cần Quý Phong nói La Nhã Lệ cũng biết, tự mình đã dây vào người không nên dây.
Chụp thì chụp. Ảnh nóng đúng không? Cũng chẳng sao. Ảnh giường chiếu của Trần Dự Sâm và Tống Sơ Nhất cô cũng được thưởng thức đó thôi.
La Nhã Lệ mở túi trang điểm, cẩn thận đánh phấn tô son, cực kì tỉ mỉ, muốn mình trở nên đẹp nhất có thể. Cô phải làm người ta kinh diễm, khiến Quý Phong nhìn vào liền muốn.
Đặt camera lên bàn, điều chỉnh góc độ, La Nhã Lệ lưu loát cởi quần áo, bán khỏa thân, lộ ra trước ống kính khe hở mê người, làn da trắng hồng, còn nóng bỏng hơn cả vũ nữ