Nửa năm sau Anh Tử và A Vinh kết hôn.
Sau khi kết hôn, A Vinh không muốn Anh Tử đi làm khuân vác.
Anh nói: “Anh có nhà, kiếm được nhiều tiền nuôi em là đủ rồi.”
A Vinh nuôi gia đình, Anh Tử ở nhà… Cô không nấu cơm, vẫn là A Vinh tan tầm rồi vội vàng về nhà nấu cơm.
Anh Tử sinh cho A Vinh một bé gái, Tiểu Thảo.
Nhưng mà sau khi sinh con gái Anh Tử liền bị bệnh.
Thầy thuốc Đông Y nói đây là bệnh nan y, đi khám bác sĩ thời này thì cho Anh Tử và A Vinh một từ mới, bác sĩ nói, cái này gọi là “bệnh ung thư.”
“Vậy chữa trị được không?”
“Trước tiên cắt tử cung, để cô ấy an dưỡng cho khoẻ rồi khám lại.”
“Cắt đi, có thể trị lành cho cô ấy, cái gì cũng được.” A Vinh ký trên giấy làm phẫu thuật.
Cắt rồi, bệnh tình của Anh Tử cũng không chuyển biến tốt đẹp.
“Tế bào ung thư đã đổi chỗ, phải cắt vú.” Bác sĩ lại nói.
“Vậy cắt đi.” A Vinh lại ký trên giấy phẫu thuật.
Ký tên xong, anh cầm hộp đựng cơm, vẻ mặt ngẩn ngơ mà đến phòng bệnh đưa cơm cho Anh Tử. Đến cửa anh lại đổi thành nụ cười không thể nhìn ra bi thương.
Đi vào trong, Anh Tử đang ngủ.
Anh rón rén, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống.
Tay Anh Tử đột nhiên duỗi ra từ drap giường màu trắng, năm ngón tay ngọ ngoạy, vẻ mặt của cô đau đớn: “A Vinh, em đau.”
Đối diện với chiếc tủ đầu giường anh đột nhiên sửng sốt, thân thể như cứng ngắc tại chỗ, sau đó anh chậm rãi với tay qua, đan lấy bàn tay của cô.
“Anh ở đây.” Anh cười nói, Anh Tử từ từ nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy hai dòng lệ của anh lặng lẽ chảy xuống.
Một người đàn ông một mét tám mươi mấy, nước mắt chảy xuống chầm chậm, ẩm ướt bề mặt của áo len.
Nửa năm sau Anh Tử và A Vinh kết hôn.
Sau khi kết hôn, A Vinh không muốn Anh Tử đi làm khuân vác.
Anh nói: “Anh có nhà, kiếm được nhiều tiền nuôi em là đủ rồi.”
A Vinh nuôi gia đình, Anh Tử ở nhà… Cô không nấu cơm, vẫn là A Vinh tan tầm rồi vội vàng về nhà nấu cơm.
Anh Tử sinh cho A Vinh một bé gái, Tiểu Thảo.
Nhưng mà sau khi sinh con gái Anh Tử liền bị bệnh.
Thầy thuốc Đông Y nói đây là bệnh nan y, đi khám bác sĩ thời này thì cho Anh Tử và A Vinh một từ mới, bác sĩ nói, cái này gọi là “bệnh ung thư.”
“Vậy chữa trị được không?”
“Trước tiên cắt tử cung, để cô ấy an dưỡng cho khoẻ rồi khám lại.”
“Cắt đi, có thể trị lành cho cô ấy, cái gì cũng được.” A Vinh ký trên giấy làm phẫu thuật.
Cắt rồi, bệnh tình của Anh Tử cũng không chuyển biến tốt đẹp.
“Tế bào ung thư đã đổi chỗ, phải cắt vú.” Bác sĩ lại nói.
“Vậy cắt đi.” A Vinh lại ký trên giấy phẫu thuật.
Ký tên xong, anh cầm hộp đựng cơm, vẻ mặt ngẩn ngơ mà đến phòng bệnh đưa cơm cho Anh Tử. Đến cửa anh lại đổi thành nụ cười không thể nhìn ra bi thương.
Đi vào trong, Anh Tử đang ngủ.
Anh rón rén, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống.
Tay Anh Tử đột nhiên duỗi ra từ drap giường màu trắng, năm ngón tay ngọ ngoạy, vẻ mặt của cô đau đớn: “A Vinh, em đau.”
Đối diện với chiếc tủ đầu giường anh đột nhiên sửng sốt, thân thể như cứng ngắc tại chỗ, sau đó anh chậm rãi với tay qua, đan lấy bàn tay của cô.
“Anh ở đây.” Anh cười nói, Anh Tử từ từ nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy hai dòng lệ của anh lặng lẽ chảy xuống.
Một người đàn ông một mét tám mươi mấy, nước mắt chảy xuống chầm chậm, ẩm ướt bề mặt của áo len.