Hàn Hiểu cảm thấy khi một người đàn ông hạ mình để đối xử tốt với một người phụ nữ, chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để miêu tả kết quả.
Một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng với mái tóc dài buông xõa bay qua cửa sổ, trong ánh sáng nhập nhoạng có thể nhìn thấy khuôn mặt xanh tái, khóe mắt và miệng đỏ lòm đầy máu...
Hàn Hiểu hét lên một tiếng, thuận tay ôm chặt lấy chiếc gối trên ghế sô pha và lao về phía Hình Nguyên, chạm vào đầu anh, “Tắt đi! Tắt đi!”
Hình Nguyên liếc nhìn cô, từ từ đưa tay dùng điều khiển tắt đĩa phim có tiếng hét của ma nữ. Anh cố gắng làm động tác thật chậm, lúc nhìn Hàn Hiểu, trên mặt anh vẫn như đang cười, dường như anh rất hài lòng vì có thể dọa cô sợ đến thế.
Hàn Hiểu dựa vào tay vịn ghế sô pha, xoa xoa cánh tay có vẻ hơi mất tự nhiên, trong lòng nghĩ phim gì mà... quỷ quỷ thần thần. Mặc dù không đầy máu như bộ phim ma của Mỹ mới xem vài ngày trước, nhưng kiểu phim có khung cảnh âm âm u u như thế này càng khiến người ta sợ hơn. Nhớ đến kẻ giết người biến thái trong phim đã từng xem, bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy tức giận, “Thần kinh của anh có vấn đề à, sao chỉ thích xem loại phim này? Không thể...”
“Không thể xem thể loại phim tao nhã hơn sao?” Hình Nguyên nhại theo giọng của cô, “Xem phim nào có tri thức hơn, có nội dung hơn sao?”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Biến thái!”
“Vậy cô không đúng rồi.” Hình Nguyên bình tĩnh kéo tay cô ngồi xuống, “Xem phim có nội dung và tri thức hơn mà gọi là biến thái sao?”
Hàn Hiểu nhận ra cô hoàn toàn không thể chiếm ưu thế khi tranh cãi với anh ta. Biện pháp hay nhất là giả vờ như không biết. Vì thế, cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, coi như không nghe thấy những lời anh ta nói.
Trong những ngày đầu mùa thu, mặc dù ban ngày nắng rất rực rỡ nhưng buổi chiều vẫn hơi se lạnh. Hàn Hiểu nhận lấy chiếc áo khoác mỏng anh ta đưa mặc lên người, nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu chuyển sắc vàng, cô không nén được thở dài.
Cô đến bệnh viện không biết nằm ở thành phố nào có tên gọi là “Du Viên” này đã gần một tháng rồi. Sau khi đấu tranh với Hình Nguyên vài lần, cuối cùng anh ta cũng để cô gặp vài người đồng nghiệp làm cùng trên sàn thi công. Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe, chỉ còn có cô và một nhân viên kỹ thuật bên thi công phải ở lại Du Viên. Nhân viên kỹ thuật đó bị gãy tay, khi vết thương liền miệng bèn sống chết đòi về nhà nghỉ ngơi. Lưu Đông Pha cử người đến đón anh ta, kết quả là... chỉ còn lại một mình Hàn Hiểu ở lại Du Viên.
Hàn Hiểu cũng nhất quyết đòi về nhà nhưng mỗi lần cô nhắc đến vấn đề này, sắc mặt Hình Nguyên rất xấu. Sau đó, anh ta kiên quyết không nghe những lời phản đối của cô. Vị trí của Du Viên ở trên núi, xung quanh là rừng cây, chân cô vẫn chưa lành... nên thật sự không dễ dàng tìm được đường ra.
“Phim này thế nào?” Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Hình Nguyên lấy mấy đĩa phim khua đi khua lại trước mặt cô, “Hầu như tôi đã mua tất cả mọi đĩa phim ở cửa hàng về rồi. Xem nào, ở đây còn có một đĩa ‘Người già dưỡng sinh’ đấy.”
Hàn Hiểu không nói gì.
Thật ra, cô cũng không biết phải tỏ thái độ như thế nào trước mặt Hình Nguyên. Ngoài việc nghe theo lời người xưa dạy “không đánh kẻ đang vui” còn có một nguyên nhân khác, chưa bao giờ có ai chăm sóc cô cẩn thận chu đáo như thế. Không những nghĩ đến sở thích ăn uống của cô mà còn cẩn thận tìm hiểu xem cô thích gì... Hàn Hiểu cảm thấy khi một người đàn ông hạ mình để đối xử tốt với một người phụ nữ, chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để miêu tả kết quả.
Ví dụ như nồi thuốc bổ tối hôm qua.
Hàn Hiểu rất muốn biết những cô gái khác sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy một nồi thuốc bổ đen sì sì, khi thấy anh ta mặc tạp dề có hình nhân vật phim hoạt hình tốn bao công sức và hai tiếng đồng hồ với các vị thuốc quý để nấu cho cô.
Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau khi nhận lấy mới nhớ nói một tiếng “cảm ơn”.
Sau đó anh ta ngồi bên cạnh cô, vừa cười vừa nhìn cô uống hết với vẻ hài lòng, giống hệt như một người chồng thương vợ. Suy nghĩ này khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy không thoải mái. Hàn Hiểu nghĩ, người ở trong ánh mắt của Hình Nguyên chắc chắn không phải là cô mà là cô Anne Bạch bí ẩn nào đó đang uống thuốc.
Tất cả những gì anh ta làm cho cô chẳng qua chỉ là vì ảnh hưởng của mối tình trước đây của anh ta. Suy nghĩ này khiến cho cô cảm thấy khó chịu hơn cả mùi thuốc kỳ lạ trong bát.
Thật sự cô cảm thấy không thoải mái khi một người đối xử tốt với cô chỉ vì cô có điều gì đó anh ta vẫn mong chờ...
Thật là biến thái.
Hàn Hiểu cảm thấy trong mắt Hình Nguyên, mình đã hoàn toàn biến thành một bức tranh sống của Anne Bạch. Vì thế, khi anh quan tâm đến cô, cô cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng phiền muộn.
Cô bắt đầu trở nên ít nói, thậm chí khi bác sỹ điều trị hỏi về tình trạng sức khỏe của cô, cô cũng giả vờ không nghe thấy. Dù sao cũng không phải chỉ một lần cô nói với ông ấy, “Để tôi rời khỏi chốn quỷ quái này, tôi sẽ khỏe ngay.”
Hình Nguyên nhận ra sự khác lạ của cô nên bắt đầu tìm cách để cô vui. Nhưng ánh mắt của anh ta có vẻ hơi buồn, không biết rốt cuộc kẻ biến thái này đang nhìn ai?
Hình Nguyên vẫn mang đến cho cô rất nhiều đĩa phim. Hàn Hiểu tiện tay lấy một chiếc, đó là bộ phim “Tình yêu bốn trăm năm” về quỷ hút máu.
Cô đã từng xem bộ phim này ở nhà Quách Dung Dung mấy năm trước. Hôm đó xem xong phim, cô ở lại chỗ Quách Dung Dung suốt cả đêm, không dám về nhà mình. Thật ra bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy không còn đáng sợ như thế. Hơn nữa, hình ảnh quỷ hút máu Piaget khi mới vào trong lâu đài, lau vội nước mắt khi nhìn thấy bức ảnh của Mina trên đầu giường nhân vật nam chính để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.
“Xem phim này sao?” Hình Nguyên nhìn cô cầm chiếc đĩa thần người, vội nói: “Phim cũ rồi, không đáng sợ lắm.”
Hàn Hiểu không nói gì, trong đầu bắt đầu hiện lên những đoạn phim ấn tượng nhất đối với cô. Đầu đường London, quỷ hút máu Piaget yên lặng nhìn vào mắt Mina; Hắn nói “Anh vượt thời gian và biển lớn đến đây đợi em; nước mắt của Mina bị hắn ta bóp vụn trong lòng bàn tay, biến thành những viên đá quý; Mina đứng ở đầu mũi tàu xé nát cuốn nhật ký của mình, dáng vẻ khi cô ôm hắn ta khóc...
Rõ ràng là bộ phim về quỷ hút máu giết người, nhưng khi nhớ lại, những gì hiện lên trong ký ức của cô chỉ là những đoạn phim ấm áp về tình cảm. Có lẽ phải đắm chìm trong tình yêu như thế nào đó mới có thể kéo dài tình cảm trong một thời gian dài tới bốn trăm năm như thế...
Không biết tình cảm như thế nào mà mạnh mẽ đến mức... kéo dài tới bốn trăm năm, khiến hắn dù đã chết cũng không từ bỏ?
“Bộ phim lừa dối”, Hình Nguyên rõ ràng không lý giải theo hướng của cô, vì giọng của anh tỏ rõ vẻ coi thường, “Bốn trăm năm... Thời gian dài như thế có thể nhớ được gì nữa! Cô nghĩ mà xem, nếu tôi hỏi cô giáo viên thời trung học của cô là ai, cô cũng phải nghĩ lại mất một lúc đúng không?”
Hàn Hiểu không nói gì.
Hình Nguyên nói tiếp: “Hắn ta còn nhốt vị hôn phu của người ta lại. Cô gái London đó dù sao cũng chưa phải là vợ của hắn ta, cố sống cố chết...”
Hàn Hiểu vứt đĩa phim lên bàn kêu tạch một tiếng, ngẩng đầu hỏi lại anh: “Hàn Hiểu ở thành phố T rõ ràng không phải là người tình trong mộng Anne Bạch của anh, anh cố sống cố chết như thế thì được coi là gì?”
Hình Nguyên như ngừng thở, nhìn trong ánh mắt của anh có thể thấy một ngọn lửa đang giận dữ.
Hàn Hiểu nhìn những đường nét căng thẳng trên mặt anh ta, trong lòng cô cảm thấy vui kỳ lạ, ánh mắt của cô càng trở nên khiên khích, “So với hắn ta, anh chỉ không trực tiếp ra tay với La Thanh Phong mà thôi. Đương nhiên, anh không cần, vì anh có nhiều ưu thế hơn quỷ hút máu, quỷ hút máu không có em họ tài giỏi như Vu Dương.”
Hình Nguyên đặt mạnh chiếc đĩa xuống bàn, hất tất cả đống đĩa rơi xuống đất kêu loảng xoảng rồi không ngoảnh đầu lại bước ra khỏi phòng, bước chân rất nặng nề, có vẻ như anh ta đang rất giận dữ.
“Có gan làm không có gan chịu. Coi người khác là ngốc nghếch, tùy ý trêu đùa sao?” Hàn Hiểu lấy chân đá đống đĩa phim, “Thật không ra gì!”
Cho đến bữa tối, kẻ không ra gì Hình Nguyên mới xuất hiện. Đi cùng anh ta còn có bố mẹ của Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu bực bội cầm chiếc dao ném về phía Hình Nguyên, “Hình Nguyên, rốt cuộc anh có phải là người nữa không?” Bản thân cô bị giam hãm ở đây cũng được, tự nhiên lại...
Chiếc dao bay qua vai Hình Nguyên đập vào khung cửa rồi rơi xuống đất, phát ra một âm thanh sắc lạnh.
Ông Hàn và bà Hàn chưa bao giờ nhìn thấy con gái mình hung dữ như thế, ngạc nhiên đứng ngoài cửa. Hình Nguyên không tỏ thái độ gì nhìn chiếc dao rơi dưới chân, rồi lại nhìn Hàn Hiểu đang tức giận đến run người, quay sang nói với mẹ Hàn Hiểu: “Bác trai, bác gái, các bác ăn cơm trước, cháu đi xem phòng của các bác đã được chuẩn bị chưa?”
Hàn Hiểu nhảy lò cò đuổi theo, khi mười ngón tay sắp bóp lấy cổ Hình Nguyên, cô bị bà Hàn giữ lại.
Hàn Hiểu ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mẹ. Hàn Hiểu chưa bao giờ nhìn thấy thái độ đó nên tay cô đang giơ ra giữa không trung bỗng nhiên cứng đơ không cử động được.
“Hiểu Hiểu,” Giọng của bà Hàn run rẩy, “Sự giáo dục của con đâu? Sự lịch sự của con đâu? Con nhìn bộ dạng của con bây giờ xem!”
Ông Hàn đứng phía sau thở dài, tiếng thở dài của ông còn nặng nề hơn cả lời trách móc của mẹ.
“Mẹ, mẹ không biết...” Hàn Hiểu cố gắng kìm nén cảm giác tức giận và giữ bình tĩnh. Cô biết mình càng kích động thì sẽ càng đánh mất lòng tin tưởng của mẹ cô, “ Con bị tên vô dụng này nhốt ở đây gần một tháng rồi...”
“Hiểu Hiểu!” Lần này ông Hàn mất kiên nhẫn, buộc phải lên tiếng, “Dù thế nào con cũng là phụ nữ, hơn nữa đã học đại học, hành động ngôn ngữ của con sao mà giống... giống...” Không tìm được hình ảnh so sánh, ông Hàn thở dài, “Vết thương... của con thế nào rồi?”
Hàn Hiểu cúi đầu, mắt cô hơi cay. Rõ ràng là bị bắt nạt nhưng cô không thể để bố mẹ biết, cô chỉ có thể cắn răng ngậm miệng thẩm nguyền rủa Hình Nguyên: “Đồ biến thái đáng chết bị giết bằng ngàn dao! Thể nào mà Anne Bạch không cần anh! ông trời phù hộ cho cả cuộc đời tiếp theo của cô ấy không cần anh, lại cưới người bạn thân của anh! Đúng là mỡ treo cao quá miệng mèo, cho anh thèm đến chết!”
Xe taxi còn chưa kịp dừng ở bên đường, Thôi Hạo đã nhìn thấy có mấy kẻ to lớn đeo kính đen đứng ngoài phòng tranh. Họ có chiều cao tương đương nhau, người nào cũng lạnh lùng khiến cho không ai dám đến gần.
Thôi Hạo không nén được thở dài.
Ở thành phố T, những kẻ như thế này chỉ có thể do một người phái đến. Bề ngoài là một thương gia chính trực nhưng dường như sợ người khác không biết là mình là xã hội đen, đi đến đâu cũng dương uy thanh thế, thật ra xã hội đen thật đâu có như vậy. Thôi Hạo thầm nghĩ: giống như Hình Nguyên, như vậy mới gọi là không xuất đầu lộ diện. Lúc anh ta không muốn lộ mặt, không ai biết đi đâu tìm anh ta...
Chiếc xe taxi khởi động máy chạy đi. Thôi Hạo nắm lấy vạt áo, từ từ bước sang phòng tranh. Không phải anh to gan, mà là... Anh nghĩ, có lẽ những kẻ xã hội đen kiểu như Mạnh Hằng Vũ chỉ hành động vào ban đêm, hay hơn là đến uy hiếp La Thanh Phong và phá hoại phòng tranh vào lúc này.
Thực tế chứng minh, suy luận của Thôi Hạo rất chính xác, mấy tên du côn đó chỉ nhìn anh vài cái với vẻ khinh thường. Mặc dù vậy, lúc bước vào trong phòng tranh, Thôi Hạo bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Phòng tranh đã ngừng hoạt động, hai cậu sinh viên không còn đến làm thêm nữa. Gần đây La Thanh Phong bận đi với bố mẹ và nghe ngóng tin tức của Hàn Hiểu nên không để nhiều tâm sức vào lo việc phòng tranh. Nhìn vào trong, Thôi Hạo chỉ nhìn thấy một khoảng không trống rỗng, chỗ nào cũng có mùi của bụi.
Cửa phòng tranh trên gác khép hờ, có tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ vọng ra ngoài.
Vu Dương và La Thanh Phong đang nói chuyện.
Thôi Hạo vịn vào lan can gỗ của cầu thang, ngần ngại dừng bước.
“Lần nào anh giận dỗi tôi cũng phải cúi đầu trước anh, La Thanh Phong, anh đừng quá đáng!”
“Tôi không giận dỗi cô, tôi chỉ muốn nói rõ những điều cần nói với cô. Cô không còn là trẻ con nữa, cách làm của cô... cô không cảm thấy đang làm lãng phí thời gian của nhau sao? Cô có ý gì?”
“Anh không nghĩ ra được những lời khác để nói sao? La Thanh Phong, anh đừng mong có thể dễ dàng đẩy tôi đi như thế này.”
“Vậy cô muốn gì?”
“Tôi muốn gì anh không biết sao?”
“Được, vậy tôi hỏi cô, cô định giải thích như thế nào với ông ba Mạnh?”
Vu Dương yên lặng hồi lâu.
Thật ra Thôi Hạo cũng tò mò với câu hỏi này, anh rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ như thế nào với Mạnh Hằng Vũ? ở thành phố T, ông ba Mạnh không đến mức một tay che cả bầu trời nhưng nếu nói là một người nắm quyền cả hoạt động ngầm lẫn nổi cũng không phải là quá đáng. Một nữ bệnh nhân giàu có của anh kể, bạn của bà ta là nhân tình của ông ba Mạnh, theo người đó nói, ông ba Mạnh là ông chủ các vụ làm ăn trong thế giới ngầm ở thành phố T...
Người như vậy... nhìn cách anh ta nghe lời Vu Dương có thể thấy, anh ta không phải chỉ có ý định tranh thủ một chút đồ điểm tâm của dòng họ Vu. Anh có thể nhận thấy, một người tinh khôn như Vu Dương sao có thể không nhận ra?
“Hình Nguyên đâu?” Không đợi Vu Dương trả lời, La Thanh Phong bắt đầu sốt ruột, “Cô đừng nói với tôi là cô không biết.”
“Đương nhiên là tôi biết.” Thoát được câu hỏi khó trả lời, Vu Dương thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu trở nên ranh mãnh, “Đương nhiên anh ấy đang ở cùng cô gái đó.”
“Ở đâu?”
Thấy La Thanh Phong dồn hỏi, Vu Dương hơi đắc ý cười, “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Anh ấy là anh họ tôi, là người đứng đầu dòng họ tôi hiện nay. Anh là gì của tôi?”
La Thanh Phong không trả lời.
Vu Dương cười hai tiếng rồi hỏi: “Hơn nữa, anh cũng không phải không biết tôi là người như thế nào. Anh dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ giúp anh tìm tình địch của mình?”
La Thanh Phong bị tiếng cười của cô ta làm cho tức giận, anh hỏi lại với giọng hơi khinh miệt: “Tình địch?”
Ngay cả Thôi Hạo đứng ngoài cầu thang cũng nghe ra được ý đó trong giọng nói của anh, toát mồ hôi. Anh không biết Vu Dương có phải là người thích ngọt ngào nhẹ nhàng không, nhưng chắc chắn cô ta là một người không muốn bị chọc tức...
Quả nhiên Vu Dương bắt đầu nghiến răng, “ La... Thanh... Phong!”
La Thanh Phong không để ý đến sự tức giận của cô ta, điềm nhiên nói: “Nếu không có việc gì nữa, cô về đi. Chúng ta đều bận.”
Vu Dương tiếp tục nghiến răng, “Có phải anh nghĩ rằng, nếu anh trở mặt như thế này, tôi sẽ vẫn điên rồ tiếp tục chạy đến giúp đỡ anh như trước đây không?”
“Cô không phải là người tốt bụng, tôi cũng không ngây thơ như thế.” La Thanh Phong không để ý đến sự điên khùng của cô ta, giọng điệu vẫn rất thản nhiên, “Nhân tiện tôi muốn nhắc một câu, về giấy tờ chuyển giao cổ phần tôi đã ký và đưa cho luật sư rồi, hy vọng sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau. Ngoài ra, tôi cũng mong cô Vu giơ cao tay, không tốn công làm phiền bố mẹ tôi nữa. Cách của cô chỉ có thể làm tăng mâu thuẫn giữa tôi và bố mẹ tôi, tôi không muốn vì cô mà đoạn tuyệt quan hệ với họ.”
Tay của Thôi Hạo vẫn vịn lên thành cầu thang, anh do dự không biết nên quay đầu bỏ đi hay tiếp tục bước vào. Cách một cầu thang không dài, anh có thể nghe rõ hơi thở đầy tức giận của Vu Dương. Không khí trong phòng tranh có phần kỳ lạ, có lẽ anh không thích hợp bước vào lúc này.
Lúc đang định bỏ đi, anh nghe thấy Vu Dương nói với một giọng bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, “La Thanh Phong, nếu anh thật sự muốn lấy lại Hàn Hiểu, tôi có một cách.”
La Thanh Phong không nói gì, dường như đang chờ cô ta tiếp tục nói. Trong lòng Thôi Hạo cảm thấy nặng nề, mơ hồ cảm nhận được cô ta sẽ nói gì tiếp theo.
Vu Dương nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta hãy kết hôn.”
Không khí trong phòng yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả ở ngoài cầu thang, tay Thôi Hạo cũng bất giác nắm chặt lấy lan can và toát mồ hôi.
La Thanh Phong dường như choáng váng với câu nói này, mãi một lúc anh mới đáp: “Tôi không thấy việc này có liên quan gì đến việc kết hôn. Hơn nữa trong quan niệm của tôi, hôn nhân không phải là công cụ để trút giận lên người khác. Tôi có thể sắp xếp làm thế nào để tìm người, mong cô không đến gây ồn ào nữa. Vu Dương, chuyện của tôi và cô dừng lại ở đây.”
“Dừng lại ở đây? Dễ dàng như vậy sao?” Vu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, “Hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy đó là tức giận. Nếu có thể đặt cho nó một cái tên, có thể coi đó là một vụ làm ăn có được không? Tôi không thể giúp đỡ tình địch của mình. Nhưng, nếu chỉ là bạn học của chồng... đó lại là một việc khác. Anh thấy sao?”
Rõ ràng là những lời nói có thể đoán trước nhưng khi nghe người ta vẫn cảm thấy không sao chịu dựng được. Thôi Hạo bước nhanh lên tầng hai, mở cửa phòng.
Hai người trong phòng không ngờ bên ngoài có người nên đều ngạc nhiên.
Ánh mắt Thôi Hạo lướt nhìn Vu Dương rồi quay sang nhìn La Thanh Phong, “Cậu đừng lo lắng quá mà khiến cho đầu óc không tỉnh táo! Hàn Hiểu là người như thế nào không phải cậu không biết, hãy tin tưởng vào cô ấy được không?”
La thanh Phong hít một hơi thuốc rồi dập đầu điếu thuốc vào bồn hoa, ngẩng đầu nhìn Thôi Hạo và cố gắng mỉm cười, “Đúng.”
Ánh mắt của Vu Dương nhìn đầu thuốc lá bị dập trên bồn hoa, lộ vẻ ngạc nhiên và tức giận, “Tôi tặng anh hoa để anh dùng nó như gạt tàn thuốc lá sao?”
La Thanh Phong chưa nói gì, Thôi Hạo ở bên cạnh đã nói: “Đã tặng người khác thì đương nhiên là đồ của người khác, chẳng lẽ không có quyền tự ý sử dụng nó sao? Mọi việc đều phải làm theo ý của cô... Cô Vu, người hay để tâm như cô sẽ già rất nhanh.”
“Anh!” Vu Dương tức giận nhìn anh, “Liên quan gì đến anh?”
Thôi Hạo cười, “Bạn học cũ của chúng tôi xảy ra chuyện không hay nên chúng tôi tụ tập để tìm cách giải quyết. Không biết việc này có liên quan gì đến cô Vu?”
Vu Dương bực bội nhìn anh rồi quay sang La Thanh Phong, “Nếu Hình Nguyên muốn bắt người thật, muốn chống lại Hình Nguyên, ở thành phố T, anh chỉ có thể tìm gặp Mạnh Hằng Vũ. Nếu anh muốn gặp Mạnh Hằng Vũ chỉ có thể thông qua tôi.” Nói đến đây, Vu Dương cười đắc ý, “Lời đề nghị của tôi có hiệu lực trong vòng hai tư giờ. Tôi chờ điện thoại của anh.”
Thôi Hạo nhìn nét mặt La Thanh Phong như đang có tâm sự gì đó bèn nhắc nhở anh, “Tôi cảm thấy Hàn Hiểu...”
Vu Dương thản nhiên bước ra cửa phòng tranh, nghe thấy hai chữ “Hàn Hiểu” liền quay lại, Thôi Hạo cảm thấy lỗ chân lông dựng đứng, bất giác lùi lại một bước. Anh chỉ nghe thấy tiếng cô ta cười độc ác rồi nhấn mạnh từng chữ: “Được, mong mọi người có thể tin Hình Nguyên giống như tin Hàn Hiểu.”
Hàn Hiểu cảm thấy khi một người đàn ông hạ mình để đối xử tốt với một người phụ nữ, chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để miêu tả kết quả.
Một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng với mái tóc dài buông xõa bay qua cửa sổ, trong ánh sáng nhập nhoạng có thể nhìn thấy khuôn mặt xanh tái, khóe mắt và miệng đỏ lòm đầy máu...
Hàn Hiểu hét lên một tiếng, thuận tay ôm chặt lấy chiếc gối trên ghế sô pha và lao về phía Hình Nguyên, chạm vào đầu anh, “Tắt đi! Tắt đi!”
Hình Nguyên liếc nhìn cô, từ từ đưa tay dùng điều khiển tắt đĩa phim có tiếng hét của ma nữ. Anh cố gắng làm động tác thật chậm, lúc nhìn Hàn Hiểu, trên mặt anh vẫn như đang cười, dường như anh rất hài lòng vì có thể dọa cô sợ đến thế.
Hàn Hiểu dựa vào tay vịn ghế sô pha, xoa xoa cánh tay có vẻ hơi mất tự nhiên, trong lòng nghĩ phim gì mà... quỷ quỷ thần thần. Mặc dù không đầy máu như bộ phim ma của Mỹ mới xem vài ngày trước, nhưng kiểu phim có khung cảnh âm âm u u như thế này càng khiến người ta sợ hơn. Nhớ đến kẻ giết người biến thái trong phim đã từng xem, bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy tức giận, “Thần kinh của anh có vấn đề à, sao chỉ thích xem loại phim này? Không thể...”
“Không thể xem thể loại phim tao nhã hơn sao?” Hình Nguyên nhại theo giọng của cô, “Xem phim nào có tri thức hơn, có nội dung hơn sao?”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, “Biến thái!”
“Vậy cô không đúng rồi.” Hình Nguyên bình tĩnh kéo tay cô ngồi xuống, “Xem phim có nội dung và tri thức hơn mà gọi là biến thái sao?”
Hàn Hiểu nhận ra cô hoàn toàn không thể chiếm ưu thế khi tranh cãi với anh ta. Biện pháp hay nhất là giả vờ như không biết. Vì thế, cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, coi như không nghe thấy những lời anh ta nói.
Trong những ngày đầu mùa thu, mặc dù ban ngày nắng rất rực rỡ nhưng buổi chiều vẫn hơi se lạnh. Hàn Hiểu nhận lấy chiếc áo khoác mỏng anh ta đưa mặc lên người, nhìn lá cây bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu chuyển sắc vàng, cô không nén được thở dài.
Cô đến bệnh viện không biết nằm ở thành phố nào có tên gọi là “Du Viên” này đã gần một tháng rồi. Sau khi đấu tranh với Hình Nguyên vài lần, cuối cùng anh ta cũng để cô gặp vài người đồng nghiệp làm cùng trên sàn thi công. Nhưng sau khi kiểm tra sức khỏe, chỉ còn có cô và một nhân viên kỹ thuật bên thi công phải ở lại Du Viên. Nhân viên kỹ thuật đó bị gãy tay, khi vết thương liền miệng bèn sống chết đòi về nhà nghỉ ngơi. Lưu Đông Pha cử người đến đón anh ta, kết quả là... chỉ còn lại một mình Hàn Hiểu ở lại Du Viên.
Hàn Hiểu cũng nhất quyết đòi về nhà nhưng mỗi lần cô nhắc đến vấn đề này, sắc mặt Hình Nguyên rất xấu. Sau đó, anh ta kiên quyết không nghe những lời phản đối của cô. Vị trí của Du Viên ở trên núi, xung quanh là rừng cây, chân cô vẫn chưa lành... nên thật sự không dễ dàng tìm được đường ra.
“Phim này thế nào?” Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Hình Nguyên lấy mấy đĩa phim khua đi khua lại trước mặt cô, “Hầu như tôi đã mua tất cả mọi đĩa phim ở cửa hàng về rồi. Xem nào, ở đây còn có một đĩa ‘Người già dưỡng sinh’ đấy.”
Hàn Hiểu không nói gì.
Thật ra, cô cũng không biết phải tỏ thái độ như thế nào trước mặt Hình Nguyên. Ngoài việc nghe theo lời người xưa dạy “không đánh kẻ đang vui” còn có một nguyên nhân khác, chưa bao giờ có ai chăm sóc cô cẩn thận chu đáo như thế. Không những nghĩ đến sở thích ăn uống của cô mà còn cẩn thận tìm hiểu xem cô thích gì... Hàn Hiểu cảm thấy khi một người đàn ông hạ mình để đối xử tốt với một người phụ nữ, chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để miêu tả kết quả.
Ví dụ như nồi thuốc bổ tối hôm qua.
Hàn Hiểu rất muốn biết những cô gái khác sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy một nồi thuốc bổ đen sì sì, khi thấy anh ta mặc tạp dề có hình nhân vật phim hoạt hình tốn bao công sức và hai tiếng đồng hồ với các vị thuốc quý để nấu cho cô.
Hàn Hiểu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau khi nhận lấy mới nhớ nói một tiếng “cảm ơn”.
Sau đó anh ta ngồi bên cạnh cô, vừa cười vừa nhìn cô uống hết với vẻ hài lòng, giống hệt như một người chồng thương vợ. Suy nghĩ này khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy không thoải mái. Hàn Hiểu nghĩ, người ở trong ánh mắt của Hình Nguyên chắc chắn không phải là cô mà là cô Anne Bạch bí ẩn nào đó đang uống thuốc.
Tất cả những gì anh ta làm cho cô chẳng qua chỉ là vì ảnh hưởng của mối tình trước đây của anh ta. Suy nghĩ này khiến cho cô cảm thấy khó chịu hơn cả mùi thuốc kỳ lạ trong bát.
Thật sự cô cảm thấy không thoải mái khi một người đối xử tốt với cô chỉ vì cô có điều gì đó anh ta vẫn mong chờ...
Thật là biến thái.
Hàn Hiểu cảm thấy trong mắt Hình Nguyên, mình đã hoàn toàn biến thành một bức tranh sống của Anne Bạch. Vì thế, khi anh quan tâm đến cô, cô cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng phiền muộn.
Cô bắt đầu trở nên ít nói, thậm chí khi bác sỹ điều trị hỏi về tình trạng sức khỏe của cô, cô cũng giả vờ không nghe thấy. Dù sao cũng không phải chỉ một lần cô nói với ông ấy, “Để tôi rời khỏi chốn quỷ quái này, tôi sẽ khỏe ngay.”
Hình Nguyên nhận ra sự khác lạ của cô nên bắt đầu tìm cách để cô vui. Nhưng ánh mắt của anh ta có vẻ hơi buồn, không biết rốt cuộc kẻ biến thái này đang nhìn ai?
Hình Nguyên vẫn mang đến cho cô rất nhiều đĩa phim. Hàn Hiểu tiện tay lấy một chiếc, đó là bộ phim “Tình yêu bốn trăm năm” về quỷ hút máu.
Cô đã từng xem bộ phim này ở nhà Quách Dung Dung mấy năm trước. Hôm đó xem xong phim, cô ở lại chỗ Quách Dung Dung suốt cả đêm, không dám về nhà mình. Thật ra bây giờ nghĩ lại, cô cũng cảm thấy không còn đáng sợ như thế. Hơn nữa, hình ảnh quỷ hút máu Piaget khi mới vào trong lâu đài, lau vội nước mắt khi nhìn thấy bức ảnh của Mina trên đầu giường nhân vật nam chính để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.
“Xem phim này sao?” Hình Nguyên nhìn cô cầm chiếc đĩa thần người, vội nói: “Phim cũ rồi, không đáng sợ lắm.”
Hàn Hiểu không nói gì, trong đầu bắt đầu hiện lên những đoạn phim ấn tượng nhất đối với cô. Đầu đường London, quỷ hút máu Piaget yên lặng nhìn vào mắt Mina; Hắn nói “Anh vượt thời gian và biển lớn đến đây đợi em; nước mắt của Mina bị hắn ta bóp vụn trong lòng bàn tay, biến thành những viên đá quý; Mina đứng ở đầu mũi tàu xé nát cuốn nhật ký của mình, dáng vẻ khi cô ôm hắn ta khóc...
Rõ ràng là bộ phim về quỷ hút máu giết người, nhưng khi nhớ lại, những gì hiện lên trong ký ức của cô chỉ là những đoạn phim ấm áp về tình cảm. Có lẽ phải đắm chìm trong tình yêu như thế nào đó mới có thể kéo dài tình cảm trong một thời gian dài tới bốn trăm năm như thế...
Không biết tình cảm như thế nào mà mạnh mẽ đến mức... kéo dài tới bốn trăm năm, khiến hắn dù đã chết cũng không từ bỏ?
“Bộ phim lừa dối”, Hình Nguyên rõ ràng không lý giải theo hướng của cô, vì giọng của anh tỏ rõ vẻ coi thường, “Bốn trăm năm... Thời gian dài như thế có thể nhớ được gì nữa! Cô nghĩ mà xem, nếu tôi hỏi cô giáo viên thời trung học của cô là ai, cô cũng phải nghĩ lại mất một lúc đúng không?”
Hàn Hiểu không nói gì.
Hình Nguyên nói tiếp: “Hắn ta còn nhốt vị hôn phu của người ta lại. Cô gái London đó dù sao cũng chưa phải là vợ của hắn ta, cố sống cố chết...”
Hàn Hiểu vứt đĩa phim lên bàn kêu tạch một tiếng, ngẩng đầu hỏi lại anh: “Hàn Hiểu ở thành phố T rõ ràng không phải là người tình trong mộng Anne Bạch của anh, anh cố sống cố chết như thế thì được coi là gì?”
Hình Nguyên như ngừng thở, nhìn trong ánh mắt của anh có thể thấy một ngọn lửa đang giận dữ.
Hàn Hiểu nhìn những đường nét căng thẳng trên mặt anh ta, trong lòng cô cảm thấy vui kỳ lạ, ánh mắt của cô càng trở nên khiên khích, “So với hắn ta, anh chỉ không trực tiếp ra tay với La Thanh Phong mà thôi. Đương nhiên, anh không cần, vì anh có nhiều ưu thế hơn quỷ hút máu, quỷ hút máu không có em họ tài giỏi như Vu Dương.”
Hình Nguyên đặt mạnh chiếc đĩa xuống bàn, hất tất cả đống đĩa rơi xuống đất kêu loảng xoảng rồi không ngoảnh đầu lại bước ra khỏi phòng, bước chân rất nặng nề, có vẻ như anh ta đang rất giận dữ.
“Có gan làm không có gan chịu. Coi người khác là ngốc nghếch, tùy ý trêu đùa sao?” Hàn Hiểu lấy chân đá đống đĩa phim, “Thật không ra gì!”
Cho đến bữa tối, kẻ không ra gì Hình Nguyên mới xuất hiện. Đi cùng anh ta còn có bố mẹ của Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu bực bội cầm chiếc dao ném về phía Hình Nguyên, “Hình Nguyên, rốt cuộc anh có phải là người nữa không?” Bản thân cô bị giam hãm ở đây cũng được, tự nhiên lại...
Chiếc dao bay qua vai Hình Nguyên đập vào khung cửa rồi rơi xuống đất, phát ra một âm thanh sắc lạnh.
Ông Hàn và bà Hàn chưa bao giờ nhìn thấy con gái mình hung dữ như thế, ngạc nhiên đứng ngoài cửa. Hình Nguyên không tỏ thái độ gì nhìn chiếc dao rơi dưới chân, rồi lại nhìn Hàn Hiểu đang tức giận đến run người, quay sang nói với mẹ Hàn Hiểu: “Bác trai, bác gái, các bác ăn cơm trước, cháu đi xem phòng của các bác đã được chuẩn bị chưa?”
Hàn Hiểu nhảy lò cò đuổi theo, khi mười ngón tay sắp bóp lấy cổ Hình Nguyên, cô bị bà Hàn giữ lại.
Hàn Hiểu ngạc nhiên quay đầu nhìn thấy vẻ kinh ngạc của mẹ. Hàn Hiểu chưa bao giờ nhìn thấy thái độ đó nên tay cô đang giơ ra giữa không trung bỗng nhiên cứng đơ không cử động được.
“Hiểu Hiểu,” Giọng của bà Hàn run rẩy, “Sự giáo dục của con đâu? Sự lịch sự của con đâu? Con nhìn bộ dạng của con bây giờ xem!”
Ông Hàn đứng phía sau thở dài, tiếng thở dài của ông còn nặng nề hơn cả lời trách móc của mẹ.
“Mẹ, mẹ không biết...” Hàn Hiểu cố gắng kìm nén cảm giác tức giận và giữ bình tĩnh. Cô biết mình càng kích động thì sẽ càng đánh mất lòng tin tưởng của mẹ cô, “ Con bị tên vô dụng này nhốt ở đây gần một tháng rồi...”
“Hiểu Hiểu!” Lần này ông Hàn mất kiên nhẫn, buộc phải lên tiếng, “Dù thế nào con cũng là phụ nữ, hơn nữa đã học đại học, hành động ngôn ngữ của con sao mà giống... giống...” Không tìm được hình ảnh so sánh, ông Hàn thở dài, “Vết thương... của con thế nào rồi?”
Hàn Hiểu cúi đầu, mắt cô hơi cay. Rõ ràng là bị bắt nạt nhưng cô không thể để bố mẹ biết, cô chỉ có thể cắn răng ngậm miệng thẩm nguyền rủa Hình Nguyên: “Đồ biến thái đáng chết bị giết bằng ngàn dao! Thể nào mà Anne Bạch không cần anh! ông trời phù hộ cho cả cuộc đời tiếp theo của cô ấy không cần anh, lại cưới người bạn thân của anh! Đúng là mỡ treo cao quá miệng mèo, cho anh thèm đến chết!”
Xe taxi còn chưa kịp dừng ở bên đường, Thôi Hạo đã nhìn thấy có mấy kẻ to lớn đeo kính đen đứng ngoài phòng tranh. Họ có chiều cao tương đương nhau, người nào cũng lạnh lùng khiến cho không ai dám đến gần.
Thôi Hạo không nén được thở dài.
Ở thành phố T, những kẻ như thế này chỉ có thể do một người phái đến. Bề ngoài là một thương gia chính trực nhưng dường như sợ người khác không biết là mình là xã hội đen, đi đến đâu cũng dương uy thanh thế, thật ra xã hội đen thật đâu có như vậy. Thôi Hạo thầm nghĩ: giống như Hình Nguyên, như vậy mới gọi là không xuất đầu lộ diện. Lúc anh ta không muốn lộ mặt, không ai biết đi đâu tìm anh ta...
Chiếc xe taxi khởi động máy chạy đi. Thôi Hạo nắm lấy vạt áo, từ từ bước sang phòng tranh. Không phải anh to gan, mà là... Anh nghĩ, có lẽ những kẻ xã hội đen kiểu như Mạnh Hằng Vũ chỉ hành động vào ban đêm, hay hơn là đến uy hiếp La Thanh Phong và phá hoại phòng tranh vào lúc này.
Thực tế chứng minh, suy luận của Thôi Hạo rất chính xác, mấy tên du côn đó chỉ nhìn anh vài cái với vẻ khinh thường. Mặc dù vậy, lúc bước vào trong phòng tranh, Thôi Hạo bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Phòng tranh đã ngừng hoạt động, hai cậu sinh viên không còn đến làm thêm nữa. Gần đây La Thanh Phong bận đi với bố mẹ và nghe ngóng tin tức của Hàn Hiểu nên không để nhiều tâm sức vào lo việc phòng tranh. Nhìn vào trong, Thôi Hạo chỉ nhìn thấy một khoảng không trống rỗng, chỗ nào cũng có mùi của bụi.
Cửa phòng tranh trên gác khép hờ, có tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ vọng ra ngoài.
Vu Dương và La Thanh Phong đang nói chuyện.
Thôi Hạo vịn vào lan can gỗ của cầu thang, ngần ngại dừng bước.
“Lần nào anh giận dỗi tôi cũng phải cúi đầu trước anh, La Thanh Phong, anh đừng quá đáng!”
“Tôi không giận dỗi cô, tôi chỉ muốn nói rõ những điều cần nói với cô. Cô không còn là trẻ con nữa, cách làm của cô... cô không cảm thấy đang làm lãng phí thời gian của nhau sao? Cô có ý gì?”
“Anh không nghĩ ra được những lời khác để nói sao? La Thanh Phong, anh đừng mong có thể dễ dàng đẩy tôi đi như thế này.”
“Vậy cô muốn gì?”
“Tôi muốn gì anh không biết sao?”
“Được, vậy tôi hỏi cô, cô định giải thích như thế nào với ông ba Mạnh?”
Vu Dương yên lặng hồi lâu.
Thật ra Thôi Hạo cũng tò mò với câu hỏi này, anh rất muốn biết rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ như thế nào với Mạnh Hằng Vũ? ở thành phố T, ông ba Mạnh không đến mức một tay che cả bầu trời nhưng nếu nói là một người nắm quyền cả hoạt động ngầm lẫn nổi cũng không phải là quá đáng. Một nữ bệnh nhân giàu có của anh kể, bạn của bà ta là nhân tình của ông ba Mạnh, theo người đó nói, ông ba Mạnh là ông chủ các vụ làm ăn trong thế giới ngầm ở thành phố T...
Người như vậy... nhìn cách anh ta nghe lời Vu Dương có thể thấy, anh ta không phải chỉ có ý định tranh thủ một chút đồ điểm tâm của dòng họ Vu. Anh có thể nhận thấy, một người tinh khôn như Vu Dương sao có thể không nhận ra?
“Hình Nguyên đâu?” Không đợi Vu Dương trả lời, La Thanh Phong bắt đầu sốt ruột, “Cô đừng nói với tôi là cô không biết.”
“Đương nhiên là tôi biết.” Thoát được câu hỏi khó trả lời, Vu Dương thở phào nhẹ nhõm, ngữ điệu trở nên ranh mãnh, “Đương nhiên anh ấy đang ở cùng cô gái đó.”
“Ở đâu?”
Thấy La Thanh Phong dồn hỏi, Vu Dương hơi đắc ý cười, “Vì sao tôi phải nói cho anh biết? Anh ấy là anh họ tôi, là người đứng đầu dòng họ tôi hiện nay. Anh là gì của tôi?”
La Thanh Phong không trả lời.
Vu Dương cười hai tiếng rồi hỏi: “Hơn nữa, anh cũng không phải không biết tôi là người như thế nào. Anh dựa vào đâu cho rằng tôi sẽ giúp anh tìm tình địch của mình?”
La Thanh Phong bị tiếng cười của cô ta làm cho tức giận, anh hỏi lại với giọng hơi khinh miệt: “Tình địch?”
Ngay cả Thôi Hạo đứng ngoài cầu thang cũng nghe ra được ý đó trong giọng nói của anh, toát mồ hôi. Anh không biết Vu Dương có phải là người thích ngọt ngào nhẹ nhàng không, nhưng chắc chắn cô ta là một người không muốn bị chọc tức...
Quả nhiên Vu Dương bắt đầu nghiến răng, “ La... Thanh... Phong!”
La Thanh Phong không để ý đến sự tức giận của cô ta, điềm nhiên nói: “Nếu không có việc gì nữa, cô về đi. Chúng ta đều bận.”
Vu Dương tiếp tục nghiến răng, “Có phải anh nghĩ rằng, nếu anh trở mặt như thế này, tôi sẽ vẫn điên rồ tiếp tục chạy đến giúp đỡ anh như trước đây không?”
“Cô không phải là người tốt bụng, tôi cũng không ngây thơ như thế.” La Thanh Phong không để ý đến sự điên khùng của cô ta, giọng điệu vẫn rất thản nhiên, “Nhân tiện tôi muốn nhắc một câu, về giấy tờ chuyển giao cổ phần tôi đã ký và đưa cho luật sư rồi, hy vọng sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau. Ngoài ra, tôi cũng mong cô Vu giơ cao tay, không tốn công làm phiền bố mẹ tôi nữa. Cách của cô chỉ có thể làm tăng mâu thuẫn giữa tôi và bố mẹ tôi, tôi không muốn vì cô mà đoạn tuyệt quan hệ với họ.”
Tay của Thôi Hạo vẫn vịn lên thành cầu thang, anh do dự không biết nên quay đầu bỏ đi hay tiếp tục bước vào. Cách một cầu thang không dài, anh có thể nghe rõ hơi thở đầy tức giận của Vu Dương. Không khí trong phòng tranh có phần kỳ lạ, có lẽ anh không thích hợp bước vào lúc này.
Lúc đang định bỏ đi, anh nghe thấy Vu Dương nói với một giọng bình tĩnh, cố gắng kiềm chế cơn tức giận, “La Thanh Phong, nếu anh thật sự muốn lấy lại Hàn Hiểu, tôi có một cách.”
La Thanh Phong không nói gì, dường như đang chờ cô ta tiếp tục nói. Trong lòng Thôi Hạo cảm thấy nặng nề, mơ hồ cảm nhận được cô ta sẽ nói gì tiếp theo.
Vu Dương nhấn mạnh từng chữ: “Chúng ta hãy kết hôn.”
Không khí trong phòng yên lặng đến kỳ lạ, ngay cả ở ngoài cầu thang, tay Thôi Hạo cũng bất giác nắm chặt lấy lan can và toát mồ hôi.
La Thanh Phong dường như choáng váng với câu nói này, mãi một lúc anh mới đáp: “Tôi không thấy việc này có liên quan gì đến việc kết hôn. Hơn nữa trong quan niệm của tôi, hôn nhân không phải là công cụ để trút giận lên người khác. Tôi có thể sắp xếp làm thế nào để tìm người, mong cô không đến gây ồn ào nữa. Vu Dương, chuyện của tôi và cô dừng lại ở đây.”
“Dừng lại ở đây? Dễ dàng như vậy sao?” Vu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, “Hơn nữa, tôi cũng không cảm thấy đó là tức giận. Nếu có thể đặt cho nó một cái tên, có thể coi đó là một vụ làm ăn có được không? Tôi không thể giúp đỡ tình địch của mình. Nhưng, nếu chỉ là bạn học của chồng... đó lại là một việc khác. Anh thấy sao?”
Rõ ràng là những lời nói có thể đoán trước nhưng khi nghe người ta vẫn cảm thấy không sao chịu dựng được. Thôi Hạo bước nhanh lên tầng hai, mở cửa phòng.
Hai người trong phòng không ngờ bên ngoài có người nên đều ngạc nhiên.
Ánh mắt Thôi Hạo lướt nhìn Vu Dương rồi quay sang nhìn La Thanh Phong, “Cậu đừng lo lắng quá mà khiến cho đầu óc không tỉnh táo! Hàn Hiểu là người như thế nào không phải cậu không biết, hãy tin tưởng vào cô ấy được không?”
La thanh Phong hít một hơi thuốc rồi dập đầu điếu thuốc vào bồn hoa, ngẩng đầu nhìn Thôi Hạo và cố gắng mỉm cười, “Đúng.”
Ánh mắt của Vu Dương nhìn đầu thuốc lá bị dập trên bồn hoa, lộ vẻ ngạc nhiên và tức giận, “Tôi tặng anh hoa để anh dùng nó như gạt tàn thuốc lá sao?”
La Thanh Phong chưa nói gì, Thôi Hạo ở bên cạnh đã nói: “Đã tặng người khác thì đương nhiên là đồ của người khác, chẳng lẽ không có quyền tự ý sử dụng nó sao? Mọi việc đều phải làm theo ý của cô... Cô Vu, người hay để tâm như cô sẽ già rất nhanh.”
“Anh!” Vu Dương tức giận nhìn anh, “Liên quan gì đến anh?”
Thôi Hạo cười, “Bạn học cũ của chúng tôi xảy ra chuyện không hay nên chúng tôi tụ tập để tìm cách giải quyết. Không biết việc này có liên quan gì đến cô Vu?”
Vu Dương bực bội nhìn anh rồi quay sang La Thanh Phong, “Nếu Hình Nguyên muốn bắt người thật, muốn chống lại Hình Nguyên, ở thành phố T, anh chỉ có thể tìm gặp Mạnh Hằng Vũ. Nếu anh muốn gặp Mạnh Hằng Vũ chỉ có thể thông qua tôi.” Nói đến đây, Vu Dương cười đắc ý, “Lời đề nghị của tôi có hiệu lực trong vòng hai tư giờ. Tôi chờ điện thoại của anh.”
Thôi Hạo nhìn nét mặt La Thanh Phong như đang có tâm sự gì đó bèn nhắc nhở anh, “Tôi cảm thấy Hàn Hiểu...”
Vu Dương thản nhiên bước ra cửa phòng tranh, nghe thấy hai chữ “Hàn Hiểu” liền quay lại, Thôi Hạo cảm thấy lỗ chân lông dựng đứng, bất giác lùi lại một bước. Anh chỉ nghe thấy tiếng cô ta cười độc ác rồi nhấn mạnh từng chữ: “Được, mong mọi người có thể tin Hình Nguyên giống như tin Hàn Hiểu.”