Cô đang đứng trước nhà Yến Nguyệt. nhưng gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời. Cô đứng đấy, anh vẫn nhìn cho đến lúc cô thực sự nản long thì bỏ đi. Cô lang thang trên đường, thỉnh thoảng mua vài thứ lặt vặt ăn. Bỗng dưng một giọng nói vang lên:-Sao không về nhà, ăn những đồ này không tốt cho sức khoẻ. Anh vòng tay qua người Tiểu Nhi, đồng thời cắn một phát lên đôi môi cô.
-Ưkm.... Cô đau, cố thoát khỏ lồng ngực anh.
-Ngoan, tôi sẽ chịu trach nhiệm về hành động của mình và em là ngừoi phụ nữ của tôi. Bây giờ, theo tôi về nhà..
-Anh....cái đồ khốn khiếp này, anh đã cươngf bạo người khác mà không được sự đồng ý, tôi sẽ kiện anh lên toà.
Anh khẽ cười:
-Đừng quá dại dột, em có bằng chứng không, với lại tôi là người dám hộ của em, nuôi em mấy năm rồi mà vô ơn bội nghĩa thế đấy. Em thử nghĩ xem nếu không có tôi thì...
-Thôi..
-Thì em..
-Tôi bảo stop cơ mà, tôi về là được chứ gì? Đồ hách dịch. Nói xong cô quay người bỏ đi. Anh cảm thấy cô rất đáng yêu, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, đã thế ngừoi nghe lại là cô_Dương Yến Nhi, con gái của kẻ giết người. Nụ cười trên mặt anh biến mất..
******
Tại phòng của Hoắc Mỹ Tiều
-Hoắc Mỹ Tiều tiểu thư, việc cô nhờ tôi đã hoàn thành. Thuộc hạ của cô ta báo cáo.
-Nói đi.
-Họ tên đầy đủ là Dương Yến Nhi, năm nay 21 tuổi. Cha là Dương Lục Đạo, mẹ là Mộc Kim Lan. Họ đều đã mất cách đây hai năm do Diệc Hàm Phong đứng sau, đây là thông tin mật: nguyên nhân vì nghi ngờ Dương Lục Đạo giết chết ngừoi con gái mình yêu là Lam Như Ngọc...
.....
-Đây là tiền công, ngưoi lui ra ngoài. Cô ta bỏ một xấp tiền mặt lên bàn.
Cửa được đóng, cô ta mới cười to sảng khoái. Hahaha, không ngờ cô ta lại là ngừoi gián tiếp se duyên cho bọn họ. Nhưng không sao, nếu đã nhận nuôi Yến Nhi thì anh sẽ phải điều tra rất cặn kẽ, cô ta nghĩ anh đang thưcj hiện một kế hoạch hiểm ác. Nếu đúng như cô ta tưởng tượng thì Mỹ Tièu cô đây rất sẵn lòng thành toàn hộ anh.
Hôm nay cô ta rất vui vẻ nên hẹn đám bạn ra khu thương mại mua sắm, tiện thể sắm thêm vài bộ đồ đặc biệt thu hút ánh mắt anh. Cô ta muốn gì đều có được một cách dễ dàng nhưng riêng anh...quá khó. Cô ta sẽ thu phục từ từ...
Cô ta bước lên chiếc xe Việt Dã, bảo bác tài xế đưa đến Khu thương mại trực thuộc tập đoàn của anh. Cô ta nói năng rất nhỏ nhẹ nên hầu như ai trong gia tộc đều yêu quý cô ta. Nhưng đâu ai biết đằng sau bộ mặt thiên thần đó là mộ con ngừoi có lòng dạ nham hiểm, mà cô cũng đâu dễ dàng để mọi ngừoi nhận ra chứ.
****
-Em lên thư phòng của tôi bàn chuyện trọng đại. Không từ chối chứ? Anh nhẹ nhàng nói.
Sao cô có thể không vâng lơi nên đành khe khẽ gật đầu. Anh đi lướt qua cô vào thư phòng nằm ở cuối dãy. Cô đâu dám chậm trễ, nhanh chóng bước về căn phòng anh đax vào trước đó ít phút.
**
Cô gõ cửa. Không ai trả lời. Cô lại hõ tiếp. Vẫn không có tiếng người. Chẳng lẽ anh biến mất rồi? Hay trong thư phòng anh có lối đi bí mật? Cô vặn nắm cửa, hé ra một tí khoảng cách. Cô nheo mắt nhìn vào trong, chỉ có một anh sáng yếu ớt duy nhất nhưng không thấy anh.
--------------------------------------------------------------------Lời nhắn của tác giả----------------------------
P/s: Do vừa quay trở lại trường học sau một thời gian nghỉ Tết tương đối dài, Băng có rất nhiều bài tập phải làm nên cập nhật thêm truyện hơi lâu, vì vậy khoảng 2 đến 3 ngày Băng sẽ up lên 1 chap, trường hợp có thời gian rảnh, Băng sẽ cố gắng up nhiều hơn. Mong các bạn thông cảm!!!! :(((((
Cô đang đứng trước nhà Yến Nguyệt. nhưng gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời. Cô đứng đấy, anh vẫn nhìn cho đến lúc cô thực sự nản long thì bỏ đi. Cô lang thang trên đường, thỉnh thoảng mua vài thứ lặt vặt ăn. Bỗng dưng một giọng nói vang lên:-Sao không về nhà, ăn những đồ này không tốt cho sức khoẻ. Anh vòng tay qua người Tiểu Nhi, đồng thời cắn một phát lên đôi môi cô.
-Ưkm.... Cô đau, cố thoát khỏ lồng ngực anh.
-Ngoan, tôi sẽ chịu trach nhiệm về hành động của mình và em là ngừoi phụ nữ của tôi. Bây giờ, theo tôi về nhà..
-Anh....cái đồ khốn khiếp này, anh đã cươngf bạo người khác mà không được sự đồng ý, tôi sẽ kiện anh lên toà.
Anh khẽ cười:
-Đừng quá dại dột, em có bằng chứng không, với lại tôi là người dám hộ của em, nuôi em mấy năm rồi mà vô ơn bội nghĩa thế đấy. Em thử nghĩ xem nếu không có tôi thì...
-Thôi..
-Thì em..
-Tôi bảo stop cơ mà, tôi về là được chứ gì? Đồ hách dịch. Nói xong cô quay người bỏ đi. Anh cảm thấy cô rất đáng yêu, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, đã thế ngừoi nghe lại là cô_Dương Yến Nhi, con gái của kẻ giết người. Nụ cười trên mặt anh biến mất..Tại phòng của Hoắc Mỹ Tiều
-Hoắc Mỹ Tiều tiểu thư, việc cô nhờ tôi đã hoàn thành. Thuộc hạ của cô ta báo cáo.
-Nói đi.
-Họ tên đầy đủ là Dương Yến Nhi, năm nay tuổi. Cha là Dương Lục Đạo, mẹ là Mộc Kim Lan. Họ đều đã mất cách đây hai năm do Diệc Hàm Phong đứng sau, đây là thông tin mật: nguyên nhân vì nghi ngờ Dương Lục Đạo giết chết ngừoi con gái mình yêu là Lam Như Ngọc...
.....
-Đây là tiền công, ngưoi lui ra ngoài. Cô ta bỏ một xấp tiền mặt lên bàn.
Cửa được đóng, cô ta mới cười to sảng khoái. Hahaha, không ngờ cô ta lại là ngừoi gián tiếp se duyên cho bọn họ. Nhưng không sao, nếu đã nhận nuôi Yến Nhi thì anh sẽ phải điều tra rất cặn kẽ, cô ta nghĩ anh đang thưcj hiện một kế hoạch hiểm ác. Nếu đúng như cô ta tưởng tượng thì Mỹ Tièu cô đây rất sẵn lòng thành toàn hộ anh.
Hôm nay cô ta rất vui vẻ nên hẹn đám bạn ra khu thương mại mua sắm, tiện thể sắm thêm vài bộ đồ đặc biệt thu hút ánh mắt anh. Cô ta muốn gì đều có được một cách dễ dàng nhưng riêng anh...quá khó. Cô ta sẽ thu phục từ từ...
Cô ta bước lên chiếc xe Việt Dã, bảo bác tài xế đưa đến Khu thương mại trực thuộc tập đoàn của anh. Cô ta nói năng rất nhỏ nhẹ nên hầu như ai trong gia tộc đều yêu quý cô ta. Nhưng đâu ai biết đằng sau bộ mặt thiên thần đó là mộ con ngừoi có lòng dạ nham hiểm, mà cô cũng đâu dễ dàng để mọi ngừoi nhận ra chứ.-Em lên thư phòng của tôi bàn chuyện trọng đại. Không từ chối chứ? Anh nhẹ nhàng nói.
Sao cô có thể không vâng lơi nên đành khe khẽ gật đầu. Anh đi lướt qua cô vào thư phòng nằm ở cuối dãy. Cô đâu dám chậm trễ, nhanh chóng bước về căn phòng anh đax vào trước đó ít phút.
Cô gõ cửa. Không ai trả lời. Cô lại hõ tiếp. Vẫn không có tiếng người. Chẳng lẽ anh biến mất rồi? Hay trong thư phòng anh có lối đi bí mật? Cô vặn nắm cửa, hé ra một tí khoảng cách. Cô nheo mắt nhìn vào trong, chỉ có một anh sáng yếu ớt duy nhất nhưng không thấy anh.
--------------------------------------------------------------------Lời nhắn của tác giả----------------------------
P/s: Do vừa quay trở lại trường học sau một thời gian nghỉ Tết tương đối dài, Băng có rất nhiều bài tập phải làm nên cập nhật thêm truyện hơi lâu, vì vậy khoảng đến ngày Băng sẽ up lên chap, trường hợp có thời gian rảnh, Băng sẽ cố gắng up nhiều hơn. Mong các bạn thông cảm!!!! :(((((