Bắt đầu vào tháng 11, vì ảnh hưởng của luồng không khí lạnh mà nhiệt độ bị giảm mạnh, đột nhiên cả nước bùng phát dịch X như cúm virus, tuy loại dịch này không đến mức gây chết người nhưng tính lây lan cũng rất nguy hiểm, việc sốt cao không hạ cũng đây nhiều tác dụng phụ với cơ thể, nhất là loại thuốc để chữa bệnh này chưa có, cho nên khi có người bị nhiễm cũng chỉ có thể đưa vào phòng cách ly để quan sát, phòng ngừa nguyên nhân gây bệnh, khi nào qua thời kỳ "nguy hiểm" mới được ra ngoài.
"Tiểu Ngải, cậu và Mạnh Đa đi phỏng vấn à?"
Nhìn Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa đi tới cửa, Hàn Tiếu đuổi theo hỏi.
"Đúng vậy. Sao thế?" Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, bình thường người này không quan tâm cô như vậy.
"Cậu không biết gần đây đang bùng phát dịch X sao..., đừng mặc phong phanh như vậy, tốt nhất là cậu nên mặc thêm một cái áo khoác, sau đó đeo khẩu trang vào."
"Thôi khỏi, thân thế tớ tốt như vậy, bình thường cũng không cảm vặt, sao có thể dễ bị nhiễm bệnh như vậy." Mạc Thanh Ngải lắc đầu.
"Không, chị Ngải, tôi thấy chị Hàn nói rất đúng, chúng ta ra ngoài phỏng vấn, tiếp xúc với nhiều người như vậy rất phức tạp, hay là chị đến chỗ tổng biên lấy khẩu trang, hình như tổng biên có rất nhiều cái để dự phòng." Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải cũng biết là không ổn.
Mạc Thanh Ngải sờ trán, bất đắc dĩ nói: "Ra ngoài phỏng vấn mà đeo khẩu trang thì còn ra gì nữa, mọi người yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đây."
Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh như vậy không phải lần đầu Hàn Tiếu gặp, còn định nói thêm thì Mạnh Đa ngăn cản: "Chị Hàn, thôi vậy, nếu chị ấy lạnh thì tôi sẽ cho chị ấy mượn áo khoác của mình."
"Vậy cũng được, Mạnh Đa, chăm sóc cô ấy cho tốt, thân thể cô ấy không tốt như vậy đâu."
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ rồi đi ra ngoài cùng Mạnh Đa, vừa đi vừa khoe: "Tôi không tin tôi sẽ mắc bệnh." d.dal..q/đôn
Đắc chí... Mạnh Đa rùng mình một cái.
Đi ra bên ngoài, Mạc Thanh Ngải phát hiện gió... Đúng là không phải lạnh bình thường, cô hơi co người lại nhưng không tránh được ánh mắt của Mạnh Đa: "Chị Ngải, lạnh không?"
"Hả? Không hẳn... Ha ha." Vịt chết còn cứng mỏ là câu để hình dung bộ dạng lúc này của Mạc Thanh Ngải, cô tuyệt đối sẽ không nhận mình sai.
"Hắt xì..."
Mạc Thanh Ngải hắt xì một tiếng thật lớn, xoa xoa mũi, đầu có cảm giác choáng váng, đáng chết, không phải là nói phét quá mức rồi đi, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người phỏng vấn, Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ cười lên: "Yên tâm yên tâm, tôi không sao, thật đấy."
Mạnh Đa đi lên phía trước, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Chị Ngải, thật sự không có việc gì? Hay là lúc ra ngoài bị cảm lạnh, tôi thấy mặt chị đỏ ửng, phát sốt sao?"
"Hừ! Không có việc gì, không có việc gì. Đã phỏng vấn xong rồi, tôi cũng không giống có chuyện."
Cô quay đầu, tiếp tục trò chuyện cùng người phỏng vấn, qua vài câu, việc phỏng vấn cũng chính thức kết thúc, hai bên đều lịch sự tạm biệt, Mạc Thanh Ngải đi theo Mạnh Đa đến đại sảnh công ty.
"Chúng ta tạm biệt ở đây đi, đã hơn sáu giờ tối rồi, không cần quay lại tòa soạn, tối nay cậu gửi ảnh đến email của tôi, tôi sửa lại bản thảo là được."
Gõ gõ đầu, Mạc Thanh Ngải thấy đầu như căng ra, có chút lo lắng.
"Chị Ngải, tôi thấy chị không được khỏe, để tôi đưa chị về nhà."
"Ngàn vạn lần không được." Mạc Thanh Ngải nhớ tới thái độ lúc trước của Mạnh Đa, cô nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn, nếu không thì sẽ rất khó xử.
Thấy thái độ của Mạc Thanh Ngải vô cùng cương quyết, Mạnh Đa cũng biết nên thôi, dù sao cũng không cần gấp, nếu nóng vội sẽ càng bị chán ghét.
"Vậy được rồi, chị về thì gọi điện cho tôi để tôi yên tâm."
"Được, đi thôi."
Nhìn bóng lưng của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cảm thán, Mạnh Đa đúng là người đàn ông rất tốt, người đàn ông thuộc chòm sao Song Tử ấm áp như ánh mặt trời, mỗi một cử chỉ quan tâm đều khiến cô cảm động, haiz... Ai bảo cô bị ngược quen rồi, chỉ biết có người đàn ông nham hiểm.
Lắc đầu, bước được hai bước lại cảm thấy chóng mặt phải dừng lại, Mạc Thanh Ngải cắn môi tự nói mình phải cố gắng, phải cố gắng về nhà, có thể nào cũng phải ngã ở nhà.
Ra khỏi cổng công ty, gió lạnh thấu xương, khiến cho Mạc Thanh Ngải vốn không thoải mái càng thêm cảm giác buồn nôn, cô sờ trán, tệ nhất là cô luôn không phân biệt nổi mình sốt hay không sốt.
Cô lui vào một góc rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, Mạc Thanh Ngải nghĩ là gọi điện cho Nhan Hàn Thành để anh đến đón cô, bây giờ hai chân cô đều đau nhức, nhưng sau một lúc cô mới nhớ ra Nhan Hàn Thành đến thành phố khác để gặp họa sĩ trẻ rồi, không có nhà!
Sao lại có lúc xui xẻo như vậy, thôi, cô vẫn nên dựa vào chính mình, đi tới bệnh viện gần đây là được, cô đứng dậy, chỉ thấy đỉnh đầu mình có rất nhiều sao, lập tức mất đi ý thức. . .
Một âm thanh nhỏ đánh thức Mạc Thanh Ngải đang trên giường bệnh, cô mở mắt ra, lại là trần nhà, chai truyền nước, tuy nhiên vẫn là cảm giác đau đầu, toàn thân không có chút sức nào, nhưng ít nhất Mạc Thanh Ngải biết mình đang có chuyện gì, đang ở đâu.
Nghiêng đầu, sau đó thấy bên cạnh giường bệnh là bảy, tám bác sĩ.
Ặc... Muốn hù chết người sao, Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, không cần phải tới bảy, tám bác sĩ khám bệnh cho cô chứ.
Cổ họng đau đớn, cố gắng ra tiếng: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu không..."
Đúng là giọng nói của Mạc Thanh Ngải không thu hút sự chú ý của bác sĩ.
"Bệnh của cô ấy giống với triệu chứng của dịch X, đột nhiên sốt cao, cổ hỏng sưng đỏ."
"Đúng là cô ấy sốt cao không giảm, bây giờ mới hạ xuống một chút."
... ...... ...
"Tôi nói!" Mạc Thanh Ngải hơi cao giọng, cố gắng ra tiếng: "Có thể nghe tôi nói một chút được không."
Hở...
Toàn bộ bác sĩ đều quay đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, trong đó có một bác sĩ trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc nói: "Cô ấy mắc dịch X nhưng khi nhìn có vẻ rất có tinh thần."
"Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cách ly cô ấy, kiểm tra lại mới được."
Cách ly?
Từ này khiến cho Mạc Thanh Ngải có cảm giác bất lực, cô thấy bọn họ nhìn mình như người lập dị, lại còn cách ly cô, cô thấy mình chỉ là phát sốt do bị cảm lạnh, không phải do bệnh gì gì đó.
"Việc này, tôi không phải bị..."
"Cô nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại kiểm tra thật kỹ cho cô."
"Tôi..."
"Đừng lo lắng, dù cho đúng là chúng tôi chuẩn đoán cũng không có gì to tát."
"Tôi..."
"Chúng tôi đi trước đây."
Bóng đèn vụt tắt, cửa thủy tinh đóng lại, Mạc Thanh Ngải ngây người trong màn đêm, vì việc xảy ra quá bất ngờ là cô có cảm giác vắng vẻ và sợ hãi, cô ghét cảm giác đen tối kia, làm cô cảm thấy trên thế giới chỉ có một mình cô, bây giờ còn bị cách ly, nếu cô bị mắc bệnh X, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?"
Mạc Thanh Ngải lạnh run người, cô trùm chăn kín đầu, bắt đầu nức nở.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Thanh Ngải ngây người một lúc mới vội vàng tìm điện thoại, giống như tìm được miếng gỗ cứu mạng, may mà bọn họ không "cách ly" cả điện thoại của cô.
Tìm thấy điện thoại, ngay cả tên hiển thị cũng không thèm nhìn, cô nhấn vào nút nhận cuộc gọi, khóc nức nở: "A lô..."
Đầu bên kia ngập ngừng: ".... Mạc Thanh Ngải...."
Giọng nói trầm thấp quyến rũ khiến toàn thân Mạc Thanh Ngải càng thêm run rẩy, lớn tiếng khóc: "Nhan Hàn Thành… Nhan Hàn Thành..."
Mạc Thanh Ngải hoàn toàn mất đi khống chế , không biết chỉ vì đột nhiên có một người xuất hiện trong giờ phút hay là vì người đó là Nhan Hàn Thành: "Anh mau tới cứu tôi, hu hu hu, anh chết ở nơi nào rồi, tôi sợ lắm, hu hu hu..."
"Đừng khóc đừng khóc, cô đang ở đâu, nói cho tôi biết, sao lại thế này?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ cưng chiều, nếu là bình thường, nhất định Mạc Thanh Ngải sẽ ngạc nhiên và cảm động tới mức tinh rối mù, d.dal..q/đôn nhưng lúc này cô không rảnh để lo cái khác.
"Hu hu hu . . . . . Tôi bị cách ly , bọn họ. . . Bọn họ nghĩ tôi bị mắc bệnh X, tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết đâu."
"Ai nói cô sẽ chết? Ngu ngốc. Đừng khóc, cô khóc sẽ chết nhanh hơn."
"Anh nguyền rủa tôi! Oa. . . . . ." Mạc Thanh Ngải chui vào trong chăn ôm điện thoại phát tiết: "Anh... Anh ở đâu?"
"Tôi đang ở buổi họp khai mạc... Vậy..."
"Không được không được, anh mau về đây nhanh, nếu không thì anh không còn cơ hội gặp mặt tôi nữa đâu, Nhan Hàn Thành, mau về đây với tôi." Mạc Thanh Ngải không tìm thấy người để dựa vào, nghĩ đến việc Nhan Hàn Thành còn đang ở nơi xa như vậy, cô không có một chút cảm giác an toàn nào.
"Ngốc ạ, đừng khóc, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về, cô nghe tôi nói, cô nhất định sẽ không có miệng gì, cô không phải nói cô khỏe như trâu sao, con trâu rất nhẫn nại."
"Đi chết đi!" Mạc Thanh Ngải đã bị Nhan Hàn Thành dời đi sự chú ý: "Đó là tôi nói lung tung...Nhưng trong này tối quá, không có ai cả."
".... Sao cô không gọi cho cha mẹ hoặc Nguyễn Phỉ?"
... .....
Đúng vậy, sao cô lại thế? Mạc Thanh Ngải im bặt, khi đó người đầu tiên nghĩ tới trong đầu là Nhan Hàn Thành, Nhan Hàn Thành không có nhà nhưng cô lại không nhớ tới còn có người khác...
"Nhan Hàn Thành, anh không nên tới thăm tôi, nếu tôi mạng lớn tôi sẽ trở về gặp anh." Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải đã tỉnh táo lại, thật lòng nói với Nhan Hàn Thành.
"Vì sao?"
"Bệnh X có tính lây lan rất cao, tôi sợ lây bệnh cho anh."
Thật lâu sau Nhan Hàn Thành cũng chưa nói gì, cuối cùng mới nói: "Cô ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."
"Tôi sợ, không ngủ được..."
"Tôi nói chuyện cùng cô, ngủ đi."
"Ừ, Nhan Hàn Thành, tôi phát hiện ra tôi không quen khi tỉnh lại ở bệnh viện mà không thấy anh."
"Thật sao. . . . . ."
"Ừ, anh có mắng tôi hay đánh tôi, đúng là chỉ cần có anh bên cạnh, bệnh viện cũng không đáng sợ. . . . . ."
"Đúng không...?"
"Tôi... Nhưng lần này anh đừng tới, đừng tới đó..."
Giọng nói nhỏ dần, thân thể Mạc Thanh Ngải vốn đang yếu ớt lại vừa gào khóc một lúc nên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nhan Hàn Thành ở bên kia đợi một lúc lâu mới từ từ cúp điện thoại.
Chỉ là đột nhiên nhớ tới phải gọi điện thoại cho Mạc Thanh Ngải, kết quả thật đúng là làm người ta lo lắng, trở lại phòng họp, Nhan Hàn Thành không giải thích nhiều: "Tôi có việc phải đi trước, thật xin lỗi."
Sau đó đi ra ngoài nhanh như gió bay điện chớp.
Từ từ mở to mắt, thấy bàn tay ấm áp, Mạc Thanh Ngải cử động ngón tay, phát hiện có người nắm tay mình, cô ngồi dậy, ngây người, thì ra là Nhan Hàn Thành đang dựa vào giường ngủ.
Mạc Thanh Ngải rụt tay, gọi: "Nhan Hàn Thành, sao anh lại ở đây?"
Nhíu mi mở mắt ra, hiển nhiên là Nhan Hàn Thành cực kỳ mỏi mệt, tự nhiên vươn tay sờ trán Mạc Thanh Ngải: "Vẫn còn nóng."
"Anh đừng phớt lờ tôi, tôi hỏi sao anh lại ở đây? Không phải tôi bảo anh đừng đến sao." Lúc này Mạc Thanh Ngải đang lo lắng cho Nhan Hàn Thành, anh nắm tay cô, lại thở chung bầu không khí với cô ở đây, nhất định đã bị lây bệnh.
"Bây giờ cô mới nói những lời này là quá muộn, quan tâm trượt rồi." Nhan Hàn Thành đứng dậy xoay xoay cổ rồi đỡ Mạc Thanh Ngải nằm xuống.
"Anh không sợ chết sao...?"
"Tôi luôn không sợ chết." Nhan Hàn Thành tức giận liếc nhìn Mạc Thanh Ngải rồi ngồi vào ghế tự nhìn cô.
Kéo chăn che kín môi, Mạc Thanh Ngải sợ hãi nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, một cảm xúc khó hiểu vây quanh cô, có người nói, trước khi tình yêu bắt đầu, bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể yêu một người như vậy, lúc đó cô còn chưa nảy sinh tình cảm với Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ cô lại biết rất rõ ràng mình yêu anh như vậy, chỉ cần có anh, cô không sợ cái gì nữa, cho dù cô sợ nhất là chết.
"Làm sao vậy?" Nhìn Mạc Thanh Ngải cứ nhìn mình như vậy, Nhan Hàn Thành cũng có chút mất tự nhiên.
"Anh rất lo lắng cho tôi sao?" Mạc Thanh Ngải lắp bắp hỏi, cô sợ lại bị đả kích.
"Là do có người nào đó vừa khóc vừa kêu cứu mạng." Nhan Hàn Thành kéo chăn của cô xuống để cô hít thở tốt hơn.
"Tôi chỉ nói sợ hãi là anh ngồi máy bay trong đêm để về?"
.....
"Ai nói tôi về trong đêm? Tôi chỉ vừa tới thôi." Nhan Hàn Thành ho hai tiếng: "Tôi đi báo với bác sĩ là cô đã tỉnh, chuẩn bị kiểm tra để xác định rõ bệnh của cô."
Cô bật cười: "Nhan Hàn Thành..."
Quay lưng về phía Mạc Thanh Ngải: "Làm sao vậy?"
"Âu phục rất đắt tiền, chú ý đừng cởi nút áo trên ra nữa."
......
Hiếm thấy Nhan Hàn Thành có vẻ ngượng ngùng trên mặt: "Tôi đi tìm bác sĩ."
Mạc Thanh Ngải không biết là có nên cảm ơn trận ốm này không, lần đầu tiên cô có chút khẳng định, người đàn ông lớn lên cùng cô này tuy tuyệt tình lạnh lùng nhưng cũng có chút tình cảm đặc biệt với cô.
Sau một loạt kiểm tra, người từng nói cô không giống mắc bệnh X, cũng chính là vị bác sĩ trẻ tuổi, chính thức tuyên bố cô không bị bệnh X, chỉ là bị cảm cúm thông thường, truyền nước xong là có thể về nhà.
Sau khi bác sĩ đi, Mạc Thanh Ngải có vẻ không thỏa mãn: "Anh nhìn bác sĩ kia đi, sao lại có vẻ thất vọng như vậy, có phải muốn lấy tôi ra nghiên cứu không?"
"Nói lung tung, người ta là bác sĩ, cô đừng nói nhảm, mau nằm truyền nước đi."
"Nhan Hàn Thành..."
"Lại sao nữa?"
"Cảm ơn anh. Anh không sợ chết theo tôi."
Nhan Hàn Thành khoanh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này: "Thật sự tôi không hiểu, sao cô lại sợ chết như vậy? Mạc Thanh Ngải, trong đầu cô toàn rơm rạ sao?"
"Anh mới là rơm rạ." Mạc Thanh Ngải nóng nảy: "Tôi nói, tôi đang cảm ơn anh đó, sao anh không khiêm tốn một chút?"
"Cô thấy tôi biết khiêm tốn sao?"
"Trừ trước mặt tôi, anh đối với ai cũng khiêm tốn, anh cứ việc hai mặt đi."
"Mạc Thanh Ngải, cô đừng lên mặt!"
"Tôi không, tôi sẽ không..."
"Cô..."
Bắt đầu vào tháng , vì ảnh hưởng của luồng không khí lạnh mà nhiệt độ bị giảm mạnh, đột nhiên cả nước bùng phát dịch X như cúm virus, tuy loại dịch này không đến mức gây chết người nhưng tính lây lan cũng rất nguy hiểm, việc sốt cao không hạ cũng đây nhiều tác dụng phụ với cơ thể, nhất là loại thuốc để chữa bệnh này chưa có, cho nên khi có người bị nhiễm cũng chỉ có thể đưa vào phòng cách ly để quan sát, phòng ngừa nguyên nhân gây bệnh, khi nào qua thời kỳ "nguy hiểm" mới được ra ngoài.
"Tiểu Ngải, cậu và Mạnh Đa đi phỏng vấn à?"
Nhìn Mạc Thanh Ngải và Mạnh Đa đi tới cửa, Hàn Tiếu đuổi theo hỏi.
"Đúng vậy. Sao thế?" Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, bình thường người này không quan tâm cô như vậy.
"Cậu không biết gần đây đang bùng phát dịch X sao..., đừng mặc phong phanh như vậy, tốt nhất là cậu nên mặc thêm một cái áo khoác, sau đó đeo khẩu trang vào."
"Thôi khỏi, thân thế tớ tốt như vậy, bình thường cũng không cảm vặt, sao có thể dễ bị nhiễm bệnh như vậy." Mạc Thanh Ngải lắc đầu.
"Không, chị Ngải, tôi thấy chị Hàn nói rất đúng, chúng ta ra ngoài phỏng vấn, tiếp xúc với nhiều người như vậy rất phức tạp, hay là chị đến chỗ tổng biên lấy khẩu trang, hình như tổng biên có rất nhiều cái để dự phòng." Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải cũng biết là không ổn.
Mạc Thanh Ngải sờ trán, bất đắc dĩ nói: "Ra ngoài phỏng vấn mà đeo khẩu trang thì còn ra gì nữa, mọi người yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đây."
Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh như vậy không phải lần đầu Hàn Tiếu gặp, còn định nói thêm thì Mạnh Đa ngăn cản: "Chị Hàn, thôi vậy, nếu chị ấy lạnh thì tôi sẽ cho chị ấy mượn áo khoác của mình."
"Vậy cũng được, Mạnh Đa, chăm sóc cô ấy cho tốt, thân thể cô ấy không tốt như vậy đâu."
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ rồi đi ra ngoài cùng Mạnh Đa, vừa đi vừa khoe: "Tôi không tin tôi sẽ mắc bệnh." d.dal..q/đôn
Đắc chí... Mạnh Đa rùng mình một cái.
Đi ra bên ngoài, Mạc Thanh Ngải phát hiện gió... Đúng là không phải lạnh bình thường, cô hơi co người lại nhưng không tránh được ánh mắt của Mạnh Đa: "Chị Ngải, lạnh không?"
"Hả? Không hẳn... Ha ha." Vịt chết còn cứng mỏ là câu để hình dung bộ dạng lúc này của Mạc Thanh Ngải, cô tuyệt đối sẽ không nhận mình sai.
"Hắt xì..."
Mạc Thanh Ngải hắt xì một tiếng thật lớn, xoa xoa mũi, đầu có cảm giác choáng váng, đáng chết, không phải là nói phét quá mức rồi đi, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của người phỏng vấn, Mạc Thanh Ngải có chút xấu hổ cười lên: "Yên tâm yên tâm, tôi không sao, thật đấy."
Mạnh Đa đi lên phía trước, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Chị Ngải, thật sự không có việc gì? Hay là lúc ra ngoài bị cảm lạnh, tôi thấy mặt chị đỏ ửng, phát sốt sao?"
"Hừ! Không có việc gì, không có việc gì. Đã phỏng vấn xong rồi, tôi cũng không giống có chuyện."
Cô quay đầu, tiếp tục trò chuyện cùng người phỏng vấn, qua vài câu, việc phỏng vấn cũng chính thức kết thúc, hai bên đều lịch sự tạm biệt, Mạc Thanh Ngải đi theo Mạnh Đa đến đại sảnh công ty.
"Chúng ta tạm biệt ở đây đi, đã hơn sáu giờ tối rồi, không cần quay lại tòa soạn, tối nay cậu gửi ảnh đến email của tôi, tôi sửa lại bản thảo là được."
Gõ gõ đầu, Mạc Thanh Ngải thấy đầu như căng ra, có chút lo lắng.
"Chị Ngải, tôi thấy chị không được khỏe, để tôi đưa chị về nhà."
"Ngàn vạn lần không được." Mạc Thanh Ngải nhớ tới thái độ lúc trước của Mạnh Đa, cô nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn, nếu không thì sẽ rất khó xử.
Thấy thái độ của Mạc Thanh Ngải vô cùng cương quyết, Mạnh Đa cũng biết nên thôi, dù sao cũng không cần gấp, nếu nóng vội sẽ càng bị chán ghét.
"Vậy được rồi, chị về thì gọi điện cho tôi để tôi yên tâm."
"Được, đi thôi."
Nhìn bóng lưng của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cảm thán, Mạnh Đa đúng là người đàn ông rất tốt, người đàn ông thuộc chòm sao Song Tử ấm áp như ánh mặt trời, mỗi một cử chỉ quan tâm đều khiến cô cảm động, haiz... Ai bảo cô bị ngược quen rồi, chỉ biết có người đàn ông nham hiểm.
Lắc đầu, bước được hai bước lại cảm thấy chóng mặt phải dừng lại, Mạc Thanh Ngải cắn môi tự nói mình phải cố gắng, phải cố gắng về nhà, có thể nào cũng phải ngã ở nhà.
Ra khỏi cổng công ty, gió lạnh thấu xương, khiến cho Mạc Thanh Ngải vốn không thoải mái càng thêm cảm giác buồn nôn, cô sờ trán, tệ nhất là cô luôn không phân biệt nổi mình sốt hay không sốt.
Cô lui vào một góc rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, Mạc Thanh Ngải nghĩ là gọi điện cho Nhan Hàn Thành để anh đến đón cô, bây giờ hai chân cô đều đau nhức, nhưng sau một lúc cô mới nhớ ra Nhan Hàn Thành đến thành phố khác để gặp họa sĩ trẻ rồi, không có nhà!
Sao lại có lúc xui xẻo như vậy, thôi, cô vẫn nên dựa vào chính mình, đi tới bệnh viện gần đây là được, cô đứng dậy, chỉ thấy đỉnh đầu mình có rất nhiều sao, lập tức mất đi ý thức. . .
Một âm thanh nhỏ đánh thức Mạc Thanh Ngải đang trên giường bệnh, cô mở mắt ra, lại là trần nhà, chai truyền nước, tuy nhiên vẫn là cảm giác đau đầu, toàn thân không có chút sức nào, nhưng ít nhất Mạc Thanh Ngải biết mình đang có chuyện gì, đang ở đâu.
Nghiêng đầu, sau đó thấy bên cạnh giường bệnh là bảy, tám bác sĩ.
Ặc... Muốn hù chết người sao, Mạc Thanh Ngải chảy mồ hôi, không cần phải tới bảy, tám bác sĩ khám bệnh cho cô chứ.
Cổ họng đau đớn, cố gắng ra tiếng: "Xin lỗi, tôi có thể hỏi một câu không..."
Đúng là giọng nói của Mạc Thanh Ngải không thu hút sự chú ý của bác sĩ.
"Bệnh của cô ấy giống với triệu chứng của dịch X, đột nhiên sốt cao, cổ hỏng sưng đỏ."
"Đúng là cô ấy sốt cao không giảm, bây giờ mới hạ xuống một chút."
... ...... ...
"Tôi nói!" Mạc Thanh Ngải hơi cao giọng, cố gắng ra tiếng: "Có thể nghe tôi nói một chút được không."
Hở...
Toàn bộ bác sĩ đều quay đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, trong đó có một bác sĩ trẻ tuổi có vẻ nghiêm túc nói: "Cô ấy mắc dịch X nhưng khi nhìn có vẻ rất có tinh thần."
"Mặc kệ như thế nào, vẫn phải cách ly cô ấy, kiểm tra lại mới được."
Cách ly?
Từ này khiến cho Mạc Thanh Ngải có cảm giác bất lực, cô thấy bọn họ nhìn mình như người lập dị, lại còn cách ly cô, cô thấy mình chỉ là phát sốt do bị cảm lạnh, không phải do bệnh gì gì đó.
"Việc này, tôi không phải bị..."
"Cô nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng tôi sẽ trở lại kiểm tra thật kỹ cho cô."
"Tôi..."
"Đừng lo lắng, dù cho đúng là chúng tôi chuẩn đoán cũng không có gì to tát."
"Tôi..."
"Chúng tôi đi trước đây."
Bóng đèn vụt tắt, cửa thủy tinh đóng lại, Mạc Thanh Ngải ngây người trong màn đêm, vì việc xảy ra quá bất ngờ là cô có cảm giác vắng vẻ và sợ hãi, cô ghét cảm giác đen tối kia, làm cô cảm thấy trên thế giới chỉ có một mình cô, bây giờ còn bị cách ly, nếu cô bị mắc bệnh X, chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?"
Mạc Thanh Ngải lạnh run người, cô trùm chăn kín đầu, bắt đầu nức nở.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Thanh Ngải ngây người một lúc mới vội vàng tìm điện thoại, giống như tìm được miếng gỗ cứu mạng, may mà bọn họ không "cách ly" cả điện thoại của cô.
Tìm thấy điện thoại, ngay cả tên hiển thị cũng không thèm nhìn, cô nhấn vào nút nhận cuộc gọi, khóc nức nở: "A lô..."
Đầu bên kia ngập ngừng: ".... Mạc Thanh Ngải...."
Giọng nói trầm thấp quyến rũ khiến toàn thân Mạc Thanh Ngải càng thêm run rẩy, lớn tiếng khóc: "Nhan Hàn Thành… Nhan Hàn Thành..."
Mạc Thanh Ngải hoàn toàn mất đi khống chế , không biết chỉ vì đột nhiên có một người xuất hiện trong giờ phút hay là vì người đó là Nhan Hàn Thành: "Anh mau tới cứu tôi, hu hu hu, anh chết ở nơi nào rồi, tôi sợ lắm, hu hu hu..."
"Đừng khóc đừng khóc, cô đang ở đâu, nói cho tôi biết, sao lại thế này?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ cưng chiều, nếu là bình thường, nhất định Mạc Thanh Ngải sẽ ngạc nhiên và cảm động tới mức tinh rối mù, d.dal..q/đôn nhưng lúc này cô không rảnh để lo cái khác.
"Hu hu hu . . . . . Tôi bị cách ly , bọn họ. . . Bọn họ nghĩ tôi bị mắc bệnh X, tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết đâu."
"Ai nói cô sẽ chết? Ngu ngốc. Đừng khóc, cô khóc sẽ chết nhanh hơn."
"Anh nguyền rủa tôi! Oa. . . . . ." Mạc Thanh Ngải chui vào trong chăn ôm điện thoại phát tiết: "Anh... Anh ở đâu?"
"Tôi đang ở buổi họp khai mạc... Vậy..."
"Không được không được, anh mau về đây nhanh, nếu không thì anh không còn cơ hội gặp mặt tôi nữa đâu, Nhan Hàn Thành, mau về đây với tôi." Mạc Thanh Ngải không tìm thấy người để dựa vào, nghĩ đến việc Nhan Hàn Thành còn đang ở nơi xa như vậy, cô không có một chút cảm giác an toàn nào.
"Ngốc ạ, đừng khóc, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về, cô nghe tôi nói, cô nhất định sẽ không có miệng gì, cô không phải nói cô khỏe như trâu sao, con trâu rất nhẫn nại."
"Đi chết đi!" Mạc Thanh Ngải đã bị Nhan Hàn Thành dời đi sự chú ý: "Đó là tôi nói lung tung...Nhưng trong này tối quá, không có ai cả."
".... Sao cô không gọi cho cha mẹ hoặc Nguyễn Phỉ?"
... .....
Đúng vậy, sao cô lại thế? Mạc Thanh Ngải im bặt, khi đó người đầu tiên nghĩ tới trong đầu là Nhan Hàn Thành, Nhan Hàn Thành không có nhà nhưng cô lại không nhớ tới còn có người khác...
"Nhan Hàn Thành, anh không nên tới thăm tôi, nếu tôi mạng lớn tôi sẽ trở về gặp anh." Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải đã tỉnh táo lại, thật lòng nói với Nhan Hàn Thành.
"Vì sao?"
"Bệnh X có tính lây lan rất cao, tôi sợ lây bệnh cho anh."
Thật lâu sau Nhan Hàn Thành cũng chưa nói gì, cuối cùng mới nói: "Cô ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."
"Tôi sợ, không ngủ được..."
"Tôi nói chuyện cùng cô, ngủ đi."
"Ừ, Nhan Hàn Thành, tôi phát hiện ra tôi không quen khi tỉnh lại ở bệnh viện mà không thấy anh."
"Thật sao. . . . . ."
"Ừ, anh có mắng tôi hay đánh tôi, đúng là chỉ cần có anh bên cạnh, bệnh viện cũng không đáng sợ. . . . . ."
"Đúng không...?"
"Tôi... Nhưng lần này anh đừng tới, đừng tới đó..."
Giọng nói nhỏ dần, thân thể Mạc Thanh Ngải vốn đang yếu ớt lại vừa gào khóc một lúc nên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nhan Hàn Thành ở bên kia đợi một lúc lâu mới từ từ cúp điện thoại.
Chỉ là đột nhiên nhớ tới phải gọi điện thoại cho Mạc Thanh Ngải, kết quả thật đúng là làm người ta lo lắng, trở lại phòng họp, Nhan Hàn Thành không giải thích nhiều: "Tôi có việc phải đi trước, thật xin lỗi."
Sau đó đi ra ngoài nhanh như gió bay điện chớp.
Từ từ mở to mắt, thấy bàn tay ấm áp, Mạc Thanh Ngải cử động ngón tay, phát hiện có người nắm tay mình, cô ngồi dậy, ngây người, thì ra là Nhan Hàn Thành đang dựa vào giường ngủ.
Mạc Thanh Ngải rụt tay, gọi: "Nhan Hàn Thành, sao anh lại ở đây?"
Nhíu mi mở mắt ra, hiển nhiên là Nhan Hàn Thành cực kỳ mỏi mệt, tự nhiên vươn tay sờ trán Mạc Thanh Ngải: "Vẫn còn nóng."
"Anh đừng phớt lờ tôi, tôi hỏi sao anh lại ở đây? Không phải tôi bảo anh đừng đến sao." Lúc này Mạc Thanh Ngải đang lo lắng cho Nhan Hàn Thành, anh nắm tay cô, lại thở chung bầu không khí với cô ở đây, nhất định đã bị lây bệnh.
"Bây giờ cô mới nói những lời này là quá muộn, quan tâm trượt rồi." Nhan Hàn Thành đứng dậy xoay xoay cổ rồi đỡ Mạc Thanh Ngải nằm xuống.
"Anh không sợ chết sao...?"
"Tôi luôn không sợ chết." Nhan Hàn Thành tức giận liếc nhìn Mạc Thanh Ngải rồi ngồi vào ghế tự nhìn cô.
Kéo chăn che kín môi, Mạc Thanh Ngải sợ hãi nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, một cảm xúc khó hiểu vây quanh cô, có người nói, trước khi tình yêu bắt đầu, bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể yêu một người như vậy, lúc đó cô còn chưa nảy sinh tình cảm với Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ cô lại biết rất rõ ràng mình yêu anh như vậy, chỉ cần có anh, cô không sợ cái gì nữa, cho dù cô sợ nhất là chết.
"Làm sao vậy?" Nhìn Mạc Thanh Ngải cứ nhìn mình như vậy, Nhan Hàn Thành cũng có chút mất tự nhiên.
"Anh rất lo lắng cho tôi sao?" Mạc Thanh Ngải lắp bắp hỏi, cô sợ lại bị đả kích.
"Là do có người nào đó vừa khóc vừa kêu cứu mạng." Nhan Hàn Thành kéo chăn của cô xuống để cô hít thở tốt hơn.
"Tôi chỉ nói sợ hãi là anh ngồi máy bay trong đêm để về?"
.....
"Ai nói tôi về trong đêm? Tôi chỉ vừa tới thôi." Nhan Hàn Thành ho hai tiếng: "Tôi đi báo với bác sĩ là cô đã tỉnh, chuẩn bị kiểm tra để xác định rõ bệnh của cô."
Cô bật cười: "Nhan Hàn Thành..."
Quay lưng về phía Mạc Thanh Ngải: "Làm sao vậy?"
"Âu phục rất đắt tiền, chú ý đừng cởi nút áo trên ra nữa."
......
Hiếm thấy Nhan Hàn Thành có vẻ ngượng ngùng trên mặt: "Tôi đi tìm bác sĩ."
Mạc Thanh Ngải không biết là có nên cảm ơn trận ốm này không, lần đầu tiên cô có chút khẳng định, người đàn ông lớn lên cùng cô này tuy tuyệt tình lạnh lùng nhưng cũng có chút tình cảm đặc biệt với cô.
Sau một loạt kiểm tra, người từng nói cô không giống mắc bệnh X, cũng chính là vị bác sĩ trẻ tuổi, chính thức tuyên bố cô không bị bệnh X, chỉ là bị cảm cúm thông thường, truyền nước xong là có thể về nhà.
Sau khi bác sĩ đi, Mạc Thanh Ngải có vẻ không thỏa mãn: "Anh nhìn bác sĩ kia đi, sao lại có vẻ thất vọng như vậy, có phải muốn lấy tôi ra nghiên cứu không?"
"Nói lung tung, người ta là bác sĩ, cô đừng nói nhảm, mau nằm truyền nước đi."
"Nhan Hàn Thành..."
"Lại sao nữa?"
"Cảm ơn anh. Anh không sợ chết theo tôi."
Nhan Hàn Thành khoanh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này: "Thật sự tôi không hiểu, sao cô lại sợ chết như vậy? Mạc Thanh Ngải, trong đầu cô toàn rơm rạ sao?"
"Anh mới là rơm rạ." Mạc Thanh Ngải nóng nảy: "Tôi nói, tôi đang cảm ơn anh đó, sao anh không khiêm tốn một chút?"
"Cô thấy tôi biết khiêm tốn sao?"
"Trừ trước mặt tôi, anh đối với ai cũng khiêm tốn, anh cứ việc hai mặt đi."
"Mạc Thanh Ngải, cô đừng lên mặt!"
"Tôi không, tôi sẽ không..."
"Cô..."