Mạc Thanh Ngải liếc Mạc Thiên Dục một cái: "Tiểu Vũ, chiều cao con phát triển bình thường, về sao sẽ cao, anh trai con không bình thường... À, không phải, vì anh là con trai nên sẽ cao hơn. Con chỉ cần ăn nhiều cơm sẽ cao.
"Vâng." Tiểu Vũ bắt đầu ăn.
"A... Con trai, mẹ bị muộn rồi, mẹ phải đi trước, dù sao trường mẫu giáo của em cũng ngay cạnh trường con học, con đưa em đi nhé..."
"Biết rồi." Mạc Thiên Dục không ngẩng đầu đáp lại.
Mạc Thanh Ngải đi rồi, đột nhiên Mạc Thiên Dục đứng dậy đi vào phòng Mạc Thanh Ngải, lôi quyển tạp chí từ gầm giường cô ra, khuôn mặt người đàn ông trên bìa trước ra trước mắt bé, khiến bé ngẩn người.
"Anh, anh làm sao vậy?"
Mạc Tiểu Vũ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mạc Thiên Dục, sau đó nhìn tạp chí trong tay bé, cười hì hì: "Anh, anh giống chú này quá."
Mạc Thiên Dục một tay nhét tạp chí lại gầm giường, một tay dắt em gái: "Tiểu Vũ, không được nói với mẹ là anh đã xem."
"Bí mật?" Mạc Tiểu Vũ ngẩng đầu, ngây thơ hỏi.
"Ừ."
"Vâng, không nói không nói, nhất định không nói."
"Ngoan, đi học thôi."
Nắm tay Mạc Tiểu Vũ, đi đến ngã tư, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thiên Dục vẫn nghiêm túc, Mạc Tiểu Vũ giơ bức tranh trong tay lên: "Anh..."
Mạc Thiên Dục đang trong trạng thái suy tư nên không nghe thấy, Mạc Tiểu Vũ rụt tay lại, đột nhiên một cơn gió thổi đến, Mạc Tiểu Vũ không cầm chặt khiến bức tranh bị gió cuốn ra đường.
Mạc Tiểu Vũ lập tức thoát khỏi tay Mạc Thiên Dục, chạy ra giữa đường nhặt tranh khiến người đi đường hét lên, bây giờ đang là giờ cao điểm, rất nhiều xe đi lại với tốc độ cực nhanh, một giây sau Mạc Thiên Dục cũng hoàn hồn, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt vọt ra giữa đường kéo Mạc Tiểu Vũ về, một chiếc xe Benz dừng lại người hai anh em với khoảng cách chưa tới 2m.
Khóc lóc một lúc, Mạc Thiên Dục run run ôm chặt Mạc Tiểu Vũ, người lái xe cũng hết hồn, xuống xe hỏi: "Anh bạn nhỏ, hai cháu có làm sao không, có bị thương không?"
Mạc Thiên Dục bình tĩnh lại, cười rộ lên ra vẻ trẻ con: "Không sao ạ, xin lỗi chú, em gái con không hiểu chuyện lao ra giữa đường."
Khi ngẩng đầu, khiến lái xe ngây dại, đứa bé này.
Còn chưa hoàn hồn, Mạc Thiên Dục đã kéo Mạc Tiểu Vũ đi mất.
Nhìn Mạc Tiểu Vũ, Mạc Thiên Dục chưa từng giận dữ với em gái mình như vậy: "Mạc Tiểu Vũ, em vừa làm gì! Em có biết như vậy rất nguy hiểm không? Biết sai chưa?"
Đôi mắt to tròn của Mạc Tiểu Vũ ứa lệ, nắm lấy ống tay áo Mạc Thiên Dục: "Anh đừng giận Tiểu Vũ, em biết sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Mạc Thiên Dục lại mềm lòng, cầm tay em gái: "Không phải anh giận, lúc nãy rất nguy hiểm, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện, mẹ và anh phải làm thế nào?"
Anh trai dịu dàng khiến Mạc Tiểu Vũ càng khóc lớn: "Hu... Nhưng bức tranh anh vẽ cho Tiểu Vũ bị gió thổi đi..."
"Bé ngốc." Lau nước mắt trên mặt Tiểu Vũ, an ủi: "Đó chỉ là một bức tranh thôi mà, anh sẽ vẽ thật nhiều tranh cho em."
"Không được... Tranh anh vẽ Tiểu Vũ, Tiểu Vũ không muốn mất."
"Được rồi được rồi, đừng nói với mẹ để mẹ không phải lo lắng, đi, đi nhà trẻ."
"Vâng." Mạc Tiểu Vũ cười, cất bức tranh yêu quý đi.
Lái xe quay đầu lên xe, vẫn còn ngây người.
Người đàn ông ngồi ghế sau đeo kính, không nhìn rõ vẻ mặt, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: "Lão Đinh, đâm vào người à?"
Lão Đinh vội nói: "Không phải không phải, Nhan tiên sinh, là hai đức bé, nhưng may mà không đụng vào."
"Vậy thì đi được, lái xe đi."
"Chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?"
"À, không có gì. . . . . ."
Nghĩ tới nghĩ lui, lão Đinh vẫn không nói ra điều gì, dù sao người giống người rất nhiều, Nhan tiên sinh nhà lão là độc thân, không thể nào có con riêng được, ừ, chắc là không phải... Nhưng giống nhau đến vậy, không phải con riêng thì lão gặp quỷ rồi.
Cuối cùng lão Đinh vẫn nuốt lời nói vào bụng.
Người đàn ông đeo kính ngồi ghế sau... Nhan Hàn Thành gỡ kính mắt xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu lại, từng nghĩ không bao giờ quay lại thành phố này nữa, nhưng nơi này có cha mẹ anh, còn có cô, đã cảnh cáo mình phải quên đi người đó, nhưng đúng là rất khó.
Giống như anh nói, những thứ này đều là thói quen, có thể nào cũng không thay đổi được, chỉ là một lần bị thương đã khiến anh sợ hãi, anh sợ mình làm gì cũng bị phủ nhận, vậy còn có ý nghĩa gì nữa?
Trên xe, một giọng nói miễn cưỡng của cô gái vang lên: "Nghĩ đến cô ấy?"
"Ai?"
"Mạc Thanh Ngải"
Nhan Hàn Thành nhíu mày, cô gái này thật đáng ghét, nói gì cũng thẳng như vậy, không cho anh chút mặt mũi nào: "Đường Yên, tôi đã nói đừng nói tên này với tôi."
"Thôi đi." Đường Yên vừa sơn móng tay vừa nói: "Nói ra chuyện lần đó đúng là làm anh tổn thương, nhưng nếu không phải đột nhiên tôi và Lam Ninh gặp chuyện ngăn anh tôi tin anh sẽ không nhịn được mà quay về tìm cô ấy, chỉ là thời gian càng kéo dài càng làm anh không đủ dũng cảm thôi."
"Cô đừng tự suy diễn, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan đến các người."
"Anh đừng mạnh miệng như thế, anh đã làm quá nhiều cho tôi và Lam Ninh, từ giờ trở đi không cần lo cho chúng tôi nữa, hãy nghĩ cho mình đi, nói không chừng cô ấy vẫn đang chờ anh, chuyện kia tôi sẽ đi giải thích."
"Không cần." Mặt Nhan Hàn Thành đông lại, nếu chuyện đó còn cần giải thích, anh càng không hiểu được cô, cô chính là người trong lòng anh sao?"
"Huống hồ... Không chừng cô ấy đã lập gia đình rồi."
Những lời này khiến lòng Nhan Hàn Thành xoắn lại, nếu cô đã lập gia đình thì anh làm thế nào? Mất đi cuộc sống và mọi suy nghĩ, nên đi tiếp thế nào?
Có không?
Đường Yên không hỏi, cô chỉ gặp qua Mạc Thanh Ngải một lần, nhưng cũng có thể tự tin trả lời sẽ không, Mạc Thanh Ngải không phải loại người như vậy, nhưng tại sao Mạc Thanh Ngải luôn nghi ngờ Nhan Hàn Thành? Chẳng lẽ tự Nhan Hàn Thành không nghĩ tới?
Thôi, việc gì cô phải làm gà mẹ?
"Lần này về bao lâu?"
"Xong chuyện làm ban giám khảo cho cuộc thi vẽ thiếu niên thế giới sẽ đi."
Ánh trăng chiếu vào trong phòng nhưng không tạo nên vẻ dịu dàng và lãng mạn mà ngược lại càng làm cho không khí vắng lặng so với đêm mùa đông trước năm mới.
"Chuyện đã đi đến bước này, vì sao anh còn chưa hành động?"
Cô gái có đôi mắt xanh thẫm lóe sáng trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng sát cửa kính đang đưa lưng về phía mình, cho tới nay cô vẫn nghĩ mình vô cùng hiểu anh, anh là người đàn ông bị mình nắm giữ ở trong lòng bàn tay, toàn bộ thế giới có thể quay lưng lại với mình, nhưng anh ta thì tuyệt đối không thể.
Nhưng bây giờ...Không hiểu vì sao cô không còn cảm giác ấy nữa, bởi vì cô bắt đầu không đoán được tâm tư của anh ta.
Người đàn ông quay đầu, con ngươi nhìn thì trong suốt đơn thuần lại phủ thêm nét suy nghĩ: "Em nhất định phải có Nhan Hàn Thành sao?"
"Bây giờ anh còn hỏi em điều dư thừa này?" Cô gái, Hạ Đồng giận dữ đứng dậy đi tới bên cạnh người đàn ông: "Bây giờ đã không thể thu tay lại, anh đã giúp em tiếp cận Mạc Thanh Ngải mấy tháng, giờ lại muốn nói là không làm nữa sao?"
Quan sát Hạ Đồng, Mạnh Đa không nói gì, rất khó để thấy nữ thần trong lòng mình bao nhiêu năm qua với cô gái như bị bệnh tâm thần trước mắt là một người: "Đúng là anh đã tiếp cận Mạc Thanh Ngải mấy tháng vì em, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, cho nên bây giờ chúng ta dừng tay lại vẫn kịp!"
"Không...." Hạ Đồng gầm nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ không cam lòng, nắm mạnh tay Mạnh Đa: "Không phải chưa từng xảy ra chuyện gì mà là anh không muốn làm gì đúng không? Sao anh lại vô dụng như vậy, anh đừng để em coi thường!"
Một căn phòng yên lặng, đột nhiên Mạnh Đa phát hiện mình có chút mệt mỏi. Đúng vậy, anh đã làm trò với Mạc Thanh Ngải, đó là vì anh yêu Hạ Đồng, cô ấy muốn gì anh đều làm, cho dù cô ấy không thích anh, có lúc đối mặt với anh còn không lựa lời nói, nhưng đã là nữ thần trong lòng lâu như vậy, sao anh vứt bỏ được.
Nhìn Mạnh Đa không nói một lời, Hạ Đồng chuyển thành biểu cảm điềm đạm đáng yêu, cô ta ôm eo Mạnh Đa, chôn đầu vào ngực anh nức nở: "Mạnh Đa, anh đừng không để ý đến em, nếu ngay cả anh cũng bỏ mặc em thì em biết làm cái gì bây giờ, anh biết em yêu Nhan Hàn Thành mà, bốn năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã không thể kiềm chế được, em phải có được anh ấy, không phải anh yêu em sao?" Anh không thể bỏ mặc em như thế này, cầu xin anh, giúp em đi."
Cười khổ, cô vẫn biết nói là anh yêu cô, đúng là cô đã quen với việc lợi dụng tình yêu của anh, rốt cuộc nước mắt của cô có mấy phần là thật lòng anh cũng không rõ, rất nhiều năm trước vì bảo vệ anh mà đến cả chị ruột cũng thay đổi, thay đổi đến mức làm anh cảm thấy thất vọng và đau khổ, thì ra sau cơn đau sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa, trong lòng chỉ còn sự ảm đạm.
Chỉ là Mạnh Đa, mày thật không có tiền đồ, mặc dù biết là như thế này, nhưng không cách nào từ chối.
"Nhưng mà em đừng tự theo ý mình rồi cũng vô ích, anh thấy Nhan Hàn Thành rất yêu Mạc Thanh Ngải, Mạc Thanh Ngải cũng không thể tách rời Nhan Hàn Thành, vì sao em phải chia rẽ họ?"
"Không phải như thế." Hạ Đồng vội vàng phản bác: "Nhan Hàn Thành không thể chỉ yêu một người, anh ấy từng có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, anh ấy... Anh ấy đối với em rất tốt."
Nghe thấy sự lo lắng trong câu cuối cùng, Mạnh Đa chỉ thản nhiên hỏi: "Anh ta đã từng yêu em sao?"
"Đương nhiên!" Hạ Đồng nói không chút do dự: "Em biết anh ấy cũng yêu em, chỉ là bởi vì có Mạc Thanh Ngải, nếu không có cô ta, mọi chuyện sẽ khác."
"Vậy em còn muốn anh phải làm gì?"
Giọng nói trong suốt, Mạnh Đa không muốn đi điều tra sự thật nữa, anh chỉ ước anh làm xong lần này, cô ấy đạt được ước nguyện, vậy là anh sẽ thành công rút lui, không phải làm những chuyện khiến anh tổn thương này nữa.
Hạ Đồng không hề chú ý đến vẻ mặt của Mạnh Đa, lập tức cười: "Em biết anh yêu em, anh sẽ giúp em, mặc kệ như thế nào, anh phải nghĩ cách để Mạc Thanh Ngải không thể gả cho Nhan Hàn Thành."
"Chuyện phạm pháp hay giết người anh sẽ không làm."
Mạnh Đa nhíu mày, ít nhất, đây là giới hạn của anh.
"Không, sao em có thể bảo anh làm những chuyện nguy hiểm như vậy." Hạ Đồng nhẹ nhàng nâng mắt nhìn Mạnh Đa, có chút đau lòng nhưng lại không biết người đàn ông trước mắt bị mình làm cho tổn thương thế nào.
"Tóm lại là khiến Mạc Thanh Ngải ghét Nhan Hàn Thành, không thể ở một chỗ cùng Nhan Hàn Thành là được, em biết anh sẽ làm được."
"Anh biết rồi." Mạnh Đa nhận lời: "Anh đi đây."
"Buổi tối anh không ở đây sao?"
"Không."
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mạnh Đa, Hạ Đồng lại nổi lên nỗi bất an, trước kia cô còn có thể nói nói cười cười với Mạnh Đa, nhưng đã lâu rồi anh chưa cười, cho dù cô có lỗi cũng không còn cách nào khác, cô muốn người đàn ông là Nhan Hàn Thành, không phải Mạnh Đa.
"Nhan Hàn Thành..."
"Ừ."
"Anh muốn uống nước không?"
"Không."
"Nhan Hàn Thành..."
"Ừ."
"Anh muốn ăn hoa quả không?"
"Không."
"Nhan Hàn Thành..."
"Ừ."
"Anh muốn đi WC không?"
"...Không."
"Nhan Hàn Thành... Anh. . . Ưm ưm. . . . . ."
Bộ mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, dọa Mạc Thanh Ngải nhảy dựng, trên môi là cảm giác mềm mại, có chút đau đớn, nhắm mắt lại hưởng thụ, cô thích môi Nhan Hàn Thành, mềm mềm ngọt ngọt giống thạch hoa quả.
Sau một lúc lâu, đầu óc Mạc Thanh Ngải mơ hồ, nghe thấy giọng nói khàn khàn áp lực: "Nếu em hỏi anh có nóng không, có cần cởi quần áo không, anh có thể trả lời em ngay, sau đó lăn trên giường với em một lát."
"Đi chết đi!" Đôi má Mạc Thanh Ngải có chút nóng, tiện tay đẩy Nhan Hàn Thành ra: "Ban ngày ban mặt đã bị ấm đầu."
Khóe môi Nhan Hàn Thành tràn đầy ý cười, một lần nữa ngồi thẳng dậy cầm sách: "Không phải em cũng ấm đầu sao? Anh không biết bây giờ em quản cả việc anh đi toilet, chẳng lẽ muốn cởi quần hộ anh?"
"Hừ, bỉ ổi." Mạc Thanh Ngải ngồi xuống, chui ngay vào lòng Nhan Hàn Thành, sau đó thật lòng nói: "Nhan Hàn Thành, em hỏi anh một việc, anh có thể không khua môi múa mép mà trả lời thật cho em không?"
Nhíu mày, Nhan Hàn Thành ôm ngực: "Anh thề, mỗi lần trả lời câu hỏi của em anh đều rất thật lòng."
"Anh..." Mạc Thanh Ngải nhìn vào con ngươi đen của Nhan Hàn Thành, lời nói đến tận miệng rồi mà không thể thoát ra muốn hỏi sao? Anh có tức giận không? Không phải lần đầu tiên cô chọc giận anh, giờ giờ phút này, thật sự cô chỉ muốn làm cô gái ỷ lại bên cạnh anh, nhưng mà cô rất để ý.
"Anh đã nói, người anh vẽ chỉ có một, tóm lại người đó là ai?"
Nhan Hàn Thành giật mình, đã rất lâu Mạc Thanh Ngải không đề cập tới vấn đề này, đột nhiên nhắc tới làm anh kinh ngạc, thật sự là anh có chút cảnh giác, cô không phải người lòng dạ hẹp hòi mà nhớ mãi chuyện này, trừ khi gần đây có người nhắc tới.
Nhìn Nhan Hàn Thành ngớ ra, lòng Mạc Thanh Ngải bắt đầu xoắn xuýt, cái này cho thấy thật sự có một người như thế, khiến anh lúc nhớ tới còn có thể thất thần, cô vốn tưởng rằng quan hệ của bọn họ đã đạt đến một mức độ nào đó, cho phép mình hiểu trong lòng mà không nói ra, không cần treo chữ yêu lên miệng nhưng vẫn luôn có tình yêu, nhưng bây giờ hình như cô có chút đau lòng, thì ra tất cả chỉ là tưởng tượng, giữa bọn họ, vẫn không hề tránh được nhân tố bất ổn.
Nhan Hàn Thành đang thất thần suy nghĩ cách trả lời, mãi đến khi phát hiện Mạc Thanh Ngải cắn chặt môi dưới, anh mới ý thức được cô đang bất an, sự bất an này cũng làm anh cực kỳ mất mát, bởi vì... Cuối cùng cô vẫn không đủ tự tin, không đủ tin tưởng anh, nếu không, sao đến bây giờ cô còn không biết người đó là ai.