Nhìn Mạc Thanh Ngải đang gối đầu ngủ say trên đầu mình, Nguyễn Phỉ cười ảm đạm, đôi tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên trên mặt Mạc Thanh Ngải, sau đó nhìn qua cửa sổ, mất hồn ngắm nhìn đám mây đang di chuyển che đi ánh sáng rạng ngời của vầng trăng.
Thì ra đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Năm tháng của Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải, năm tháng của Nguyễn Phỉ, có lẽ cả năm tháng của người kia nữa, đều phí thời gian bởi những vết thươngchồng chất, nhưng vì sao năm tháng của mọi người đều không có sự tồn tại của cô?
Vật đổi sao dời, năm năm, vì sao còn có dũng khí trở về, là để nhìn kết cục của Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải, hay thật sự không nỡ từ bỏ cuộc sống có người kia? Hay vẫn muốn cho mình một cơ hội...
Một ngườihoa nở, nước chảy không lưu dấu, Nguyễn Phỉ cười khổ, còn sống, thật ra là chuyện cực kỳ vất vả, cô không phải thánh nhân lại là thánh nhân quá nhiều năm.
Khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi.
Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải, cô, đều lớn lên ở tiểu khu, là thanh mai trúc mã.
Cô và Mạc Thanh Ngải, là bạn bè cùng mặc một cái quần mà lớn lên.
Còn Nhan Hàn Thành, từ lúc còn nhỏ tới nay, là người cô sùng bái, thông minh, biết quan tâm người khác, có phong độ.
Cô vẫn biết Nhan Hàn Thành chỉ trêu chọc một mình Mạc Thanh Ngải, nhưng lúc đó cô không biết Nhan Hàn Thành có tình cảm đặc biệt với Mạc Thanh Ngải, cũng không hiểu Nhan Hàn Thành tồn tại thế nào trong lòng Mạc Thanh Ngải.
Tuổi mới biết yêu vẫn còn ngây thơ, cô từng tự nhiên nói trước mặt Mạc Thanh Ngải: Tớ hy vọng Nhan Hàn Thành yêu tớ.
Mà khi đó biểu cảm của Mạc Thanh Ngải có vẻ ghét bỏ, bởi vì Mạc Thanh Ngải luôn không hiểu vì sao nhiều người thích Nhan Hàn Thành đến vậy, tên hai mặt đó rốt cuộc tốt ở chỗ nào?
Trong lòng cô mừng thầm, bởi vì có lẽ chỉ có cô là người hiểu Nhan Hàn Thành
Nhưng dần dần, càng có nhiều lời đồn.
Nhan Hàn Thành thích Mạc Thanh Ngải
Nguyễn Phỉ lúc đó, thông minh xinh đẹp, tự phụ kiêu ngạo, không chịu được chuyện không như ý mình, cô khóc nói muốn tuyệt giao cùng Mạc Thanh Ngải, bởi vì Nhan Hàn Thành như vậy mà thích Mạc Thanh Ngải
Còn nhớ rõ biểu cảm ngạc nhiên lúc đó của Mạc Thanh Ngải,nói là không có khả năng.
Cho nên cô vẫn không hiểu chuyện ép Mạc Thanh Ngải nói trước mặt Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải ghét Nhan Hàn Thành.
Vì cô kích động mà Mạc Thanh Ngải ngốc nghếch đi làm thật, nhưng kết cục lại ngoài ý muốn làm cô không hề vui vẻ, bởi vì Mạc Thanh Ngải mất mát, Nhan Hàn Thành cũng buồn rầu, cô thấy mình quá hư, thấy mình thật đáng sợ.
May mà về sau chuyện này cũng không gây ảnh hưởng gì, Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải vẫn cãi nhau như bình thường, cô lại tình cơ làm người hòa giải, cũng cẩn thận không hề nhắc tới tình cảm của mình nữa.
Vì sao thì chính cô cũng không biết.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù cô u mê nhưng cũng cảm nhận được mình không nên quan tâm, thật ra cô không muốn làm bất kỳ ai tổn thương, nhất là Mạc Thanh Ngải, người cô yêu quý nhất.
Giấu đi, không có nghĩa là không còn nữa.
Cô hiểu rõ ánh mắt mình không ngừng đuổi theo Nhan Hàn Thành, mọi thứ của anh đều phát sáng, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới hèn mọn không dám khoe khoang, sợ quá nên thì trong mắt anh sẽ biến thành làm bộ.
Cô vẫn luôn che giấu tâm trạng của mình, cho dù ở trước mặt Mạc Thanh Ngải cũng không bộc lộ chút nào.dfienddn lieqiudoon
Nhưng cô hiểu rõ, điều này không phải sùng bái, không phải kính nể, cô đã bắt đầu từ rất sớm, yêu anh.
Nguyễn Phỉ, yêu Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành đối với người nào cũng mỉm cười dịu dàng, chỉ có đối với Mạc Thanh Ngải là khác, còn ở trước mặt cô, hình như có một sự tùy ý, điều này làm cô kích động một lần nữa.
Cô đã từng nghĩ Nhan Hàn Thành đúng là ghét Mạc Thanh Ngải
Nhìn đi, Nhan Hàn Thành thông minh, Mạc Thanh Ngải đần độn, Nhan Hàn Thành bình tĩnh, Mạc Thanh Ngải nóng nảy, Nhan Hàn Thành khéo léo, Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh... Ở rất nhiều phương diện bọn họ đều không hợp nhau, giống như mọi người đều nói, Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải không hợp để làm một đôi.
Trong lòng không phải là không có mơ ước, tuổi trẻ của cô đã từng ngây thơ nghĩ, có lẽ, có một ngày cô sẽ ở cùng một chỗ với Nhan Hàn Thành
Mãi đến năm học đại học ấy, Mạc Thanh Ngải bị viêm ruột thừa phải vào viện, Nguyễn Phỉ mới biết, mấy năm nay cô đều nghĩ sai, mà còn sai trầm trọng.
Mạc Thanh Ngải nằm viện, cô lo lắng đến mất ngủ, cho nên lén chạy đến viện nhìn cô ấy, mà trong phòng bệnh, đã có một người ở lại sớm hơn cô một bước.
Mượn ánh trăng, cô thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia đang nhíu mày lại, vẻ mặt đau lòng.
Cô ngạc nhiên, người này luôn cãi nhau với Mạc Thanh Ngải không ngớt, đến nỗi Mạc Thanh Ngải bị bệnh cũng không tha sao?"
Sau khi trốn ở ngoài cửa thật lâu, cuối cùng cô thấy người kia chậm rãi hôn lên môi Mạc Thanh Ngải đang ngủ say...
Cô không biết đó có phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ không, nhưng cô nghĩ, Mạc Thanh Ngải sẽ không biết, Nhan Hàn Thành lại yêu mình sớm như vậy.
Cũng lúc đó, cô đã hoàn toàn hủy mọi ảo tưởng, chôn nhiều năm yêu say đắm của mình trong một cái động đen không đáy, bởi vì lần đầu tiên cô thấy Nhan Hàn Thành, lại như đã thấy cả đời.
Từ đó, Nguyễn Phỉ càng thêm hoạt bát, trở thành nhân vật cấp nữ thần trong lòng mọi người, sáng chói mắt, không ai biết, đó không phải vì cô có chí tiến thủ, mà vì phải quan tâm đến cái gì đó mới không nghĩ lung tung, mới không đau đớn.
Mạc Thanh Ngải thường hâm mộ cô, nói cô thông minh xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nhiều như vậy, thật hạnh phúc.
Nhưng cô lại muốn nói, cô thà dùng cả thế giới để đổi một người, một người không bao giờ thuộc về mình.
Chỉ là cô nói không nên lời, cô không có cách nào nói những lời như vậy trước mặt Mạc Thanh Ngải, nếu trên thế giới này tồn tại một người mà cô không muốn làm tổn thương thì chỉ có Mạc Thanh Ngải
Trong mắt mọi người Nguyễn Phỉ đã biến thành người có kinh nghiệm yêu đương phong phú, thậm chí ngay cả Mạc Thanh Ngải ngốc nghếch cũng bắt đầu hỏi cô một vài vấn đề, cô cười, chua xót nghĩ, có lẽ đứa ngốc này cũng không phát hiện, mình yêu Nhan Hàn Thành, cũng đã từ rất lâu rồi.
Cục diện như vậy, khiến cô càng không có cách giải quyết, thì ra cô một thân một mình ở bên ngoài vòng tròn hoàn hảo như vậy đã nhiều năm dù hai người bên trong không biết, cô thật buồn cười và cũng thật đáng buồn.
Cũng may, cô đã rèn được vẻ ngoài hoàn hảo, kiên cố bảo vệ, không để người ngoài nhìn thấy, cô vẫn không chê vào đâu được như cũ, nhưng mà ai biết được, vết thương của cô không thể lành lại, đã thối rữa ở bên trong, kết vảy yếu ớt.
Cùng Nhan Hàn Thành nói về Mạc Thanh Ngải là chuyện rất tự nhiên, bởi vì cô đã che đậy mình vô cùng hoàn mỹ, Nhan Hàn Thành cũng bắt đầu để cô biết tâm tư của anh, mà cô, lại nhẹ nhàng phối hợp với anh "cùng làm việc xấu."
Cô cứ bắt đầu tự ngược đãi mình như vậy, thỉnh thoảng họ cãi nhau cô lại ngungốc phân tích tâm trạng của Mạc Thanh Ngải cho Nhan Hàn Thành
Thậm chí đêm trước khi thi, cô còn cười đến không tim phổi ủng hộ Nhan Hàn Thành vì Mạc Thanh Ngải mà bỏ cơ hội đi học tại trường danh tiếng mà học đại học không có tiếng tăm gì.
Chính xác, chỉ vì một câu ủng hộ, lúc nhìn vào đơn đăng ký, cô sững sờ phát hiện Nhan Hàn Thành lại theo Mạc Thanh Ngải
Cô nở nụ cười, nước mắt cứ như vậy mà rơi, cô còn cần hiểu thêm nữa không? Không cần rồi. . . . . . Có một vài việc đã định, không phải sự hoàn hảo, không phải cơ hội đến trước hay sau, mà là người trong lòng là ai, không cách nào xóa đi nữa rồi.
Ba người là thanh mai trúc mã, người nào ở trong lòng người nào?
Cuối cùng, cô mang hành lý lên học đại học, không còn cãi nhau nhàm chán, trống rỗng không thú vị. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Trong lúc học đại học, cô và Mạc Thanh Ngải vẫn thường xuyên gọi điện thoại, nhưng cơ hội gặp mặt ít đi, cô mới phát hiện cô thật sự rất nhớ Mạc Thanh Ngả,cũng rất nhớ Nhan Hàn Thành, lúc nhớ tới anh là lại đau lòng, nhưng rất khó để không nghĩ tới Nhan Hàn Thành từ Mạc Thanh Ngải
Đại học năm 3, lần đầu tiên cô chạy tới trường Mạc Thanh Ngải
Lúc vào trường, Mạc Thanh Ngải đang tội nghiệp ngồi ở cổng khóc, cô không biết làm sao chạy tới ngồi bên cạnh Mạc Thanh Ngải, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Mạc Thanh Ngải thấy cô, đôi mắt to lóe lên như vớ được miếng gỗ cứu mạng, khiến cô đau lòng, Mạc Thanh Ngải không nói lời nào, cô càng sốt ruột.
Cuối cùng, Mạc Thanh Ngải run rẩy cười, Nhan Hàn Thành đi tới. . . . . . Thật tốt quá. . . . .
Thật tốt quá, nói ra ba chữ ấy, cô thấy nước mắt Mạc Thanh Ngải tuôn chảy như mưa, cô cũng chết đứng tại chữ.
Buổi tối ấy, lúc dỗ Mạc Thanh Ngải đi ngủ, cô cũng hiểu được mọi chuyện xảy ra qua lời Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành du học ở Ý vì thành tích xuất sắc, không có thời hạn.
Đột nhiên Nguyễn Phỉ hoàn hồn, thì ra Mạc Thanh Ngải đang ngủ say trên người cô lật mình.
Cô cười khổ, buổi tối hôm ấy thật giống với hôm nay...
Đêm đó Mạc Thanh Ngải không biết, cô bất lực như vậy, thương tâm như vậy, sợ Nhan Hàn Thành sẽ không trở về, đêm nay cô cũng mờ mịt và luống cuỗng, cũng là sợ nht sẽ không trở về sao?
Cuối cùng, Nguyễn Phỉ xinh đẹp lý trí trong miệng người ngoài khẽ chớp mắt, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Giống như buổi tối ấy, sau khi biết Nhan Hàn Thành rời đi.
Nhưng tâm trạng lại khác nhau.
Nhưng năm tháng kia đã phủ đầy bụi, sao lại rõ ràng như vậy?
Rõ như ngày hôm qua.
Khi đó sau bốn năm, Nhan Hàn Thành trở về.
Cô biết được từ miệng Mạc Thanh Ngải, Mạc Thanh Ngải chân tay luống cuống chạy đến nhà cô nói, cô không cần động não cũng biết Nhan Hàn Thành đã về.
Bởi vì còn có ai có thể ảnh hưởng tới Mạc Thanh Ngải hơn Nhan Hàn Thành?
Cô bình tĩnh phân tích nhưng trong lòng lại nổi lên từng đợt sóng, anh... đã quay lại.
Biết anh trở về không phải vì cô nhưng cô vẫn xao động, bởi vì cô, không phải không yêu, chỉ là đã chôn giấu đi, một người yêu, thèm một mình.
Cô muốn gặp anh, chỉ là không biết, có cần hay không.
Người kia...
Nguyễn Phỉ nhíu mày, chuyển động đôi chân mỏi nhừ, đẩy đầu Mạc Thanh Ngải ra.
Người kia xuất hiện là ý trời sao?
Ngày hẹn ăn cơm cùng Nhan Hàn Thành, cô đi đến tòa soạn đón Mạc Thanh Ngải, lại gặp anh ngoài ý muốn, Cận Diêm, cô tưởng rằng, đó chỉ là tên ngu ngốc chỉ biết lớn tiếng.
Nhưng cũng nhờ lần kẹt xe ngoài ý muốn ấy mà cô đã quên mất sự rung động khi gặp Nhan Hàn Thành, cả đầu cô đều nổi giận, không hiểu vì sao lại có đàn ông làm cô phát điên như vậy.
Mà càng khéo hơn, người kia, anh, Cận Diêm, lại là bạn Nhan Hàn Thành
Cô gặp lại Nhan Hàn Thành dưới tình huống quái dị này, chỉ cần một cái nhìn, cô lại bị Cận Diêm hút vào, không còn nhớ tới ý tứ trước mặt Nhan Hàn Thành mà chạy mất dẹp, lại mang đến phiền phức còn lớn hơn.
Cận Diêm, trong mấy ngày, đều quấn lấy cô làm phiền.
Mà cô cũng là lần đầu tiên gặp phải đối thủ bất quy tắc như vậy, khó có thể chống đỡ.
Người người đều cho rằng Nguyễn Phỉ thông minh vô địch, kinh nghiệm vô số, nhất là kinh nghiệm về đàn ông, thật ra cô không có kinh nghiệm nào.
Nhớ tới cô đã từng cười nhạo Mạc Thanh Ngải đã 24 tuổi còn giữ lớp màng kia, đúng là người bảo thủ nhưng thì ra Mạc Thanh Ngải đã sớm cho Nhan Hàn Thành, cô mới thật sự là người bảo thủ, vẫn giữ cho chính mình, không cho bất cứ kẻ nào.
Từ lần kẹt xe đó, ngày nào Cận Diêm cũng ở dưới nhà đợi cô, hoặc vô lại đi theoo cô.
Cô phiền muộn không thôi, bởi vì Cận Diêm là loại người cô ghét nhất.
Cận diêm, không hiểu cái gì là yêu
Có lẽ chính cô cũng không biết, nhưng Cận Diêm còn kém hơn.
Cô đã cất giấu nỗi đau của mình, không biết theo ai, sao lại bị Cận Diêm kéo vào chơi trò chơi tình yêu.
Anh là công tử nhà giàu, cô chỉ là một cô gái hết sức bình thường, cô không chơi nổi trò chơi như vậy, cũng không muốn chơi, càng muốn dậy anh, cái gì mới là yêu, như thế nào gọi là yêu một người.
Trốn anh, trở thành chủ đề sinh hoạt của cô.
Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện không phải nói trốn là có thể trốn, vì chuyện của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành, cô phải đối mặt với Cận Diêm, bắt đầu phải luôn đối mặt với anh... tới mức không thể cứu vãn.
Cô rùng mình một cái, mặt trời đã hơi lộ ta, thì ra là bình minh rồi.
Nguyễn Phỉ đã ngồi cả một đêm. Cô bật cười, cô trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ, hay nói thật ra cô vẫn rất đã sầu đa cảm, chỉ là ban ngày đeo mặt nạ thôi.
Cô dùng cả trái tim để yêu Nhan Hàn Thành, lại không bệnh mà mất.
Cô dùng cả trái tim bảo vệ Mạc Thanh Ngải, luôn thủy chung như một.
Cô dùng cả trái tim... Đã từng vì người kia cười, muốn nói với anh, cô có thể vứt bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý yêu thương anh,lại bị vứt như vứt giày, thì ra tất cả chỉ là một trò chơi, công dã tràng, trái tim đã vỡ tan tành, không thể hàn gắn lại được.
Làm con trai cũng không thể quá bị động, một bàn tay giữ ót Mạc Thanh Ngải, tiến quân thần tốc khiêu khích cảm giác của cô, so với Mạc Thanh Ngải thuộc kiểu nước chảy đá mòn (nhẹ nhàng), Nhan Hàn Thành lại là kiểu củi khô lửa bốc (mãnh liệt).
Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải đẩy Nhan Hàn Thành ra, che đôi môi sưng đỏ, cô làm sao thế này? Đáng chết, nhất định Nhan Hàn Thành lại nói cô phóng đãng, lòng cô không cứng như thép vậy đâu.
Nhìn dáng vẻ buồn cười của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành kéo tay cô xuống, gỡ đi chiếc mặt nạ, dịu dàng nói: "Mạc Thanh Ngải, anh thừa nhận lần này là anh sai rồi, anh đã gặp Thiên Dục."
Mạc Thanh Ngải chấn động, cuối cùng cô cũng hiểu sự khác thường của Nhan Hàn Thành, cảm giác chua xót trào dâng, cô cắn môi, giọt nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, là uất ức hay là vui vẻ? Cô cũng không rõ lắm, Nhan Hàn Thành chưa bao giờ giả tạo trước mặt cô, lần này giả tạo lâu như vậy đã sắp đạt đến cực hạn, nhưng...
"Anh là đồ đáng chết! Anh cho là chỉ cần một câu nhận lỗi của anh thì tôi sẽ thoải mái nói, Nhan Hàn Thành, không sao, em tha lỗi cho anh? Buồn cười! Cái gì gọi là đã gặp Thiên Dục, anh dựa vào đâu mà gặp nó, dựa vào đâu, ai cho phép hả? Anh gặp nó là nhận mình sai, anh sai cái gì? Nói cho anh biết, Mạc Thanh Ngải tôi không cần anh thương hại, con là của tôi, tôi làm gì cũng không oán không hận, không hi vọng xa rời là anh cho tôi một câu anh sai rồi, tôi ghét anh nói câu đó, tôi ghét tôi ghét..."
Tên đáng chết này, anh sai rồi? Vì sao cô nghe lại thấy chói tai như vậy, cô có lòng tham, điều cô muốn không chỉ là một câu "anh sai rồi", như vậy là anh chỉ cảm thấy có lỗi khi để cô sinh con một mình, còn Mạc Thanh Ngải cô là cái thá gì?
Thật sự là Nhan Hàn Thành rất nhớ dáng vẻ nổi giận của Mạc Thanh Ngải, đúng là anh bị cuồng ngược, tình nguyện để cô gào thét trút giận lên người mình, giống như trước đây vậy, vươn tay ôm Mạc Thanh Ngải vào lòng, giọng nói trầm thấp dễ nghe như viên thuốc an thần: "Anh sai rồi không chỉ để nhận lỗi với em khi để em sinh Tiểu Vũ và Thiên Dục một mình, Mạc Thanh Ngải, anh sai vì trước kia đã rời xa em, anh sai vì anh nghĩ tình cảm của em ít hơn anh, khi thấy Thiên Dục anh mới hiểu, mình đã quá sai lầm."d,dylq.d
Bởi vì tình cảm em bỏ ra không kém anh một chút nào.
Mạc Thanh Ngải luôn nhớ về vòng tay ấm áp như bây giờ, cô vẫn nghĩ sẽ chui vào lòng anh mà khóc lớn, trút hết những giận giữ của mình, chỉ cần khóc xong là cô sẽ không đau nữa, vì vậy cô níu áo anh thật chặt, gào khóc.
Vì sao cô luôn không có tiền đồ như vậy, không nhịn được một chút khiêu khích của Nhan Hàn Thành, có lẽ sư tử là bại tướng trong tay bọ cạp, muốn đấu với loại đàn ông như anh, cô chỉ có thể biến thành con mèo nhỏ hả?
"Vì sao lúc trước không nói cho anh biết?"
Cảm giác lạnh lẽo, Mạc Thanh Ngải ngừng khóc, bởi vì lúc trước không chắc chắn là con của anh, Mạc Thanh Ngải sợ, rất sợ, cô không dám nói sự thật cho Nhan Hàn Thành, sự thật đó không lúc nào là không nhắc nhở cô, cô là kẻ phản bội, là người lên giường cùng đàn ông khác.
Cảm giác Mạc Thanh Ngải co rúm người lại, Nhan Hàn Thành thấy khác thường: "Làm sao thế?"
"......Tôi không tìm thấy anh, tôi đến "Đại Thành tiểu ái", nơi đó đã bị phá bỏ." Không dám nhìn Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên nói dối Nhan Hàn Thành, lại vì mình ích kỷ mà nói dối.
Nhan Hàn Thành đang tự trách mình, lúc trước đột nhiên rời đi, sau lại vì chuyện của Đường Yên và Lam Ninh mà không về được: "Thật xin lỗi."
Nhan Hàn Thành xin lỗi khiến Mạc Thanh Ngải không chịu được, cô phải là người xin lỗi mới đúng, Mạc Thanh Ngải thoát khỏi vòng ôm của Nhan Hàn Thành, tự hỏi mình có phải đã bỏ qua chuyện năm năm trước không, nhưng thì ra cô vẫn không quên được, vẫn có nút thắt trong lòng.
"Vậy bây giờ, em có muốn quay lại bên anh không?" Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, rất tin tưởng Mạc Thanh Ngải sẽ đồng ý.
"Tôi không thể." Một lúc sau, Mạc Thanh Ngải trả lời chắc chắn.
Nhan Hàn Thành nheo mắt, nhíu mày khó hiểu: "Vì sao lại nghĩ là không thể?"
Là không thể, nhưng....
"Tôi không thể, cũng không muốn!"
"Mạc Thanh Ngải!!" Nhan Hàn Thành gầm nhẹ, cảm giác tim bị một con dao cứa vào: "Vì sao lại không muốn? Em không còn tình cảm với anh hay vẫn đang giận anh? Hay là... Em đã có cái khác người trong lòng?"
Nhan Hàn Thành đau khổ, Mạc Thanh Ngải lại càng thêm đau khổ, nhưng cô không gỡ được nút thắt ấy, cô lừa anh, cô là người đàn bà hư hỏng, chỉ cần cô nói thật thì cô có thể không còn vướng mắc gì nữa, nhưng cô vẫn ngốc như vậy, tình nguyện để Nhan Hàn Thành hiểu lầm, chỉ cần trong lòng anh cô không dơ bẩn.
"Chỉ là tôi thấy không cần thiết." Mạc Thanh Ngải nói những lời trái lương tâm: "Thời gian năm năm đã làm nhiều thứ thay đổi, Nhan Hàn Thành, anh rời xa tôi năm năm không chỉ là vấn đề thời gian, tôi mệt rồi, không muốn đau lòng nữa, tôi có Thiên Dục và Tiểu Vũ là đủ, giữa chúng ta, có quá nhiều vấn đề."
Lửa giận của Nhan Hàn Thành bùng lên: "Mạc Thanh Ngải, anh không thích nghe những chuyện hoang đường này, nếu em muốn trừng phạt anh anh sẽ chịu, lý do này quá vớ vẩn, em nói lại lý do đi."
Lý do? Được rồi, cô nói.
Đứng dậy, xoay người, đưa lưng về phía Nhan Hàn Thành rơi lệ: "Nếu như nhất định phải nói, là tôi không còn tình cảm gì với anh nữa."
Nhan Hàn Thành, thật xin lỗi, em không dám đối mặt với anh.
Thật lâu sau, lâu đến nỗi Mạc Thanh Ngải cảm thấy mình đã mất đi tri giác thì đột nhiên bị bao trọn bởi một vòng tay rộng rãi, cô không nhìn thấy người phía sau, chỉ có thể nghe anh đau lòng mà ăn nói khép nép: "Anh không tin, em không thể không còn tình cảm với anh... Cứ coi như là không có, xin em cho anh một cơ hội, nếu khoảng cách giữa chúng ta là bước, chỉ cần em bước bước, anh sẽ đi bước còn lại để đến với em."
Nhắm mắt lại, để mặc nước mắt chảy xuống, lần đầu tiên Mạc Thanh Ngải nghe thấy Nhan Hàn Thành ăn nói khép nép, dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng cô lại tàn nhẫn như khối băng: "Nhưng, ngay cả một bước tôi cũng không muốn đi nữa."
Mạc Thanh Ngải vừa ra khỏi vòng ôm của Nhan Hàn Thành lại bị giữ lại, Nhan Hàn Thành vội vàng nói: "..... Anh yêu em."
Mạc Thanh Ngải mở mắt ra, cô cảm thấy trái tim mình đang bị xé ra từng mảnh vụn, vì sao lại ở phía sau cô mà nói ra ba chữ kia, cô không đáng.
Nhan Hàn Thành chậm rãi thu tay, cảm thấy mình buồn cười như một thằng hề, anh vô lực trượt người xuống dựa vào tường, cúi đầu, cười ngốc nghếch, nói là muốn dạy dỗ Mạc Thanh Ngải, không ngờ là anh vẫn quá tự tin, thì ra anh đã không thể ảnh hưởng tới cô nữa rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhìn Mạc Thanh Ngải đang gối đầu ngủ say trên đầu mình, Nguyễn Phỉ cười ảm đạm, đôi tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc trên trên mặt Mạc Thanh Ngải, sau đó nhìn qua cửa sổ, mất hồn ngắm nhìn đám mây đang di chuyển che đi ánh sáng rạng ngời của vầng trăng.
Thì ra đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Năm tháng của Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải, năm tháng của Nguyễn Phỉ, có lẽ cả năm tháng của người kia nữa, đều phí thời gian bởi những vết thươngchồng chất, nhưng vì sao năm tháng của mọi người đều không có sự tồn tại của cô?
Vật đổi sao dời, năm năm, vì sao còn có dũng khí trở về, là để nhìn kết cục của Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải, hay thật sự không nỡ từ bỏ cuộc sống có người kia? Hay vẫn muốn cho mình một cơ hội...
Một ngườihoa nở, nước chảy không lưu dấu, Nguyễn Phỉ cười khổ, còn sống, thật ra là chuyện cực kỳ vất vả, cô không phải thánh nhân lại là thánh nhân quá nhiều năm.
Khi đó bọn họ còn nhỏ tuổi.
Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải, cô, đều lớn lên ở tiểu khu, là thanh mai trúc mã.
Cô và Mạc Thanh Ngải, là bạn bè cùng mặc một cái quần mà lớn lên.
Còn Nhan Hàn Thành, từ lúc còn nhỏ tới nay, là người cô sùng bái, thông minh, biết quan tâm người khác, có phong độ.
Cô vẫn biết Nhan Hàn Thành chỉ trêu chọc một mình Mạc Thanh Ngải, nhưng lúc đó cô không biết Nhan Hàn Thành có tình cảm đặc biệt với Mạc Thanh Ngải, cũng không hiểu Nhan Hàn Thành tồn tại thế nào trong lòng Mạc Thanh Ngải.
Tuổi mới biết yêu vẫn còn ngây thơ, cô từng tự nhiên nói trước mặt Mạc Thanh Ngải: Tớ hy vọng Nhan Hàn Thành yêu tớ.
Mà khi đó biểu cảm của Mạc Thanh Ngải có vẻ ghét bỏ, bởi vì Mạc Thanh Ngải luôn không hiểu vì sao nhiều người thích Nhan Hàn Thành đến vậy, tên hai mặt đó rốt cuộc tốt ở chỗ nào?
Trong lòng cô mừng thầm, bởi vì có lẽ chỉ có cô là người hiểu Nhan Hàn Thành
Nhưng dần dần, càng có nhiều lời đồn.
Nhan Hàn Thành thích Mạc Thanh Ngải
Nguyễn Phỉ lúc đó, thông minh xinh đẹp, tự phụ kiêu ngạo, không chịu được chuyện không như ý mình, cô khóc nói muốn tuyệt giao cùng Mạc Thanh Ngải, bởi vì Nhan Hàn Thành như vậy mà thích Mạc Thanh Ngải
Còn nhớ rõ biểu cảm ngạc nhiên lúc đó của Mạc Thanh Ngải,nói là không có khả năng.
Cho nên cô vẫn không hiểu chuyện ép Mạc Thanh Ngải nói trước mặt Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải ghét Nhan Hàn Thành.
Vì cô kích động mà Mạc Thanh Ngải ngốc nghếch đi làm thật, nhưng kết cục lại ngoài ý muốn làm cô không hề vui vẻ, bởi vì Mạc Thanh Ngải mất mát, Nhan Hàn Thành cũng buồn rầu, cô thấy mình quá hư, thấy mình thật đáng sợ.
May mà về sau chuyện này cũng không gây ảnh hưởng gì, Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải vẫn cãi nhau như bình thường, cô lại tình cơ làm người hòa giải, cũng cẩn thận không hề nhắc tới tình cảm của mình nữa.
Vì sao thì chính cô cũng không biết.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù cô u mê nhưng cũng cảm nhận được mình không nên quan tâm, thật ra cô không muốn làm bất kỳ ai tổn thương, nhất là Mạc Thanh Ngải, người cô yêu quý nhất.
Giấu đi, không có nghĩa là không còn nữa.
Cô hiểu rõ ánh mắt mình không ngừng đuổi theo Nhan Hàn Thành, mọi thứ của anh đều phát sáng, chỉ có ở trước mặt anh, cô mới hèn mọn không dám khoe khoang, sợ quá nên thì trong mắt anh sẽ biến thành làm bộ.
Cô vẫn luôn che giấu tâm trạng của mình, cho dù ở trước mặt Mạc Thanh Ngải cũng không bộc lộ chút nào.dfienddn lieqiudoon
Nhưng cô hiểu rõ, điều này không phải sùng bái, không phải kính nể, cô đã bắt đầu từ rất sớm, yêu anh.
Nguyễn Phỉ, yêu Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành đối với người nào cũng mỉm cười dịu dàng, chỉ có đối với Mạc Thanh Ngải là khác, còn ở trước mặt cô, hình như có một sự tùy ý, điều này làm cô kích động một lần nữa.
Cô đã từng nghĩ Nhan Hàn Thành đúng là ghét Mạc Thanh Ngải
Nhìn đi, Nhan Hàn Thành thông minh, Mạc Thanh Ngải đần độn, Nhan Hàn Thành bình tĩnh, Mạc Thanh Ngải nóng nảy, Nhan Hàn Thành khéo léo, Mạc Thanh Ngải bướng bỉnh... Ở rất nhiều phương diện bọn họ đều không hợp nhau, giống như mọi người đều nói, Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải không hợp để làm một đôi.
Trong lòng không phải là không có mơ ước, tuổi trẻ của cô đã từng ngây thơ nghĩ, có lẽ, có một ngày cô sẽ ở cùng một chỗ với Nhan Hàn Thành
Mãi đến năm học đại học ấy, Mạc Thanh Ngải bị viêm ruột thừa phải vào viện, Nguyễn Phỉ mới biết, mấy năm nay cô đều nghĩ sai, mà còn sai trầm trọng.
Mạc Thanh Ngải nằm viện, cô lo lắng đến mất ngủ, cho nên lén chạy đến viện nhìn cô ấy, mà trong phòng bệnh, đã có một người ở lại sớm hơn cô một bước.
Mượn ánh trăng, cô thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia đang nhíu mày lại, vẻ mặt đau lòng.
Cô ngạc nhiên, người này luôn cãi nhau với Mạc Thanh Ngải không ngớt, đến nỗi Mạc Thanh Ngải bị bệnh cũng không tha sao?"
Sau khi trốn ở ngoài cửa thật lâu, cuối cùng cô thấy người kia chậm rãi hôn lên môi Mạc Thanh Ngải đang ngủ say...
Cô không biết đó có phải là nụ hôn đầu tiên của bọn họ không, nhưng cô nghĩ, Mạc Thanh Ngải sẽ không biết, Nhan Hàn Thành lại yêu mình sớm như vậy.
Cũng lúc đó, cô đã hoàn toàn hủy mọi ảo tưởng, chôn nhiều năm yêu say đắm của mình trong một cái động đen không đáy, bởi vì lần đầu tiên cô thấy Nhan Hàn Thành, lại như đã thấy cả đời.
Từ đó, Nguyễn Phỉ càng thêm hoạt bát, trở thành nhân vật cấp nữ thần trong lòng mọi người, sáng chói mắt, không ai biết, đó không phải vì cô có chí tiến thủ, mà vì phải quan tâm đến cái gì đó mới không nghĩ lung tung, mới không đau đớn.
Mạc Thanh Ngải thường hâm mộ cô, nói cô thông minh xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nhiều như vậy, thật hạnh phúc.
Nhưng cô lại muốn nói, cô thà dùng cả thế giới để đổi một người, một người không bao giờ thuộc về mình.
Chỉ là cô nói không nên lời, cô không có cách nào nói những lời như vậy trước mặt Mạc Thanh Ngải, nếu trên thế giới này tồn tại một người mà cô không muốn làm tổn thương thì chỉ có Mạc Thanh Ngải
Trong mắt mọi người Nguyễn Phỉ đã biến thành người có kinh nghiệm yêu đương phong phú, thậm chí ngay cả Mạc Thanh Ngải ngốc nghếch cũng bắt đầu hỏi cô một vài vấn đề, cô cười, chua xót nghĩ, có lẽ đứa ngốc này cũng không phát hiện, mình yêu Nhan Hàn Thành, cũng đã từ rất lâu rồi.
Cục diện như vậy, khiến cô càng không có cách giải quyết, thì ra cô một thân một mình ở bên ngoài vòng tròn hoàn hảo như vậy đã nhiều năm dù hai người bên trong không biết, cô thật buồn cười và cũng thật đáng buồn.
Cũng may, cô đã rèn được vẻ ngoài hoàn hảo, kiên cố bảo vệ, không để người ngoài nhìn thấy, cô vẫn không chê vào đâu được như cũ, nhưng mà ai biết được, vết thương của cô không thể lành lại, đã thối rữa ở bên trong, kết vảy yếu ớt.
Cùng Nhan Hàn Thành nói về Mạc Thanh Ngải là chuyện rất tự nhiên, bởi vì cô đã che đậy mình vô cùng hoàn mỹ, Nhan Hàn Thành cũng bắt đầu để cô biết tâm tư của anh, mà cô, lại nhẹ nhàng phối hợp với anh "cùng làm việc xấu."
Cô cứ bắt đầu tự ngược đãi mình như vậy, thỉnh thoảng họ cãi nhau cô lại ngungốc phân tích tâm trạng của Mạc Thanh Ngải cho Nhan Hàn Thành
Thậm chí đêm trước khi thi, cô còn cười đến không tim phổi ủng hộ Nhan Hàn Thành vì Mạc Thanh Ngải mà bỏ cơ hội đi học tại trường danh tiếng mà học đại học không có tiếng tăm gì.
Chính xác, chỉ vì một câu ủng hộ, lúc nhìn vào đơn đăng ký, cô sững sờ phát hiện Nhan Hàn Thành lại theo Mạc Thanh Ngải
Cô nở nụ cười, nước mắt cứ như vậy mà rơi, cô còn cần hiểu thêm nữa không? Không cần rồi. . . . . . Có một vài việc đã định, không phải sự hoàn hảo, không phải cơ hội đến trước hay sau, mà là người trong lòng là ai, không cách nào xóa đi nữa rồi.
Ba người là thanh mai trúc mã, người nào ở trong lòng người nào?
Cuối cùng, cô mang hành lý lên học đại học, không còn cãi nhau nhàm chán, trống rỗng không thú vị. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Trong lúc học đại học, cô và Mạc Thanh Ngải vẫn thường xuyên gọi điện thoại, nhưng cơ hội gặp mặt ít đi, cô mới phát hiện cô thật sự rất nhớ Mạc Thanh Ngả,cũng rất nhớ Nhan Hàn Thành, lúc nhớ tới anh là lại đau lòng, nhưng rất khó để không nghĩ tới Nhan Hàn Thành từ Mạc Thanh Ngải
Đại học năm 3, lần đầu tiên cô chạy tới trường Mạc Thanh Ngải
Lúc vào trường, Mạc Thanh Ngải đang tội nghiệp ngồi ở cổng khóc, cô không biết làm sao chạy tới ngồi bên cạnh Mạc Thanh Ngải, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lúc Mạc Thanh Ngải thấy cô, đôi mắt to lóe lên như vớ được miếng gỗ cứu mạng, khiến cô đau lòng, Mạc Thanh Ngải không nói lời nào, cô càng sốt ruột.
Cuối cùng, Mạc Thanh Ngải run rẩy cười, Nhan Hàn Thành đi tới. . . . . . Thật tốt quá. . . . .
Thật tốt quá, nói ra ba chữ ấy, cô thấy nước mắt Mạc Thanh Ngải tuôn chảy như mưa, cô cũng chết đứng tại chữ.
Buổi tối ấy, lúc dỗ Mạc Thanh Ngải đi ngủ, cô cũng hiểu được mọi chuyện xảy ra qua lời Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành du học ở Ý vì thành tích xuất sắc, không có thời hạn.
Đột nhiên Nguyễn Phỉ hoàn hồn, thì ra Mạc Thanh Ngải đang ngủ say trên người cô lật mình.
Cô cười khổ, buổi tối hôm ấy thật giống với hôm nay...
Đêm đó Mạc Thanh Ngải không biết, cô bất lực như vậy, thương tâm như vậy, sợ Nhan Hàn Thành sẽ không trở về, đêm nay cô cũng mờ mịt và luống cuỗng, cũng là sợ nht sẽ không trở về sao?
Cuối cùng, Nguyễn Phỉ xinh đẹp lý trí trong miệng người ngoài khẽ chớp mắt, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Giống như buổi tối ấy, sau khi biết Nhan Hàn Thành rời đi.
Nhưng tâm trạng lại khác nhau.
Nhưng năm tháng kia đã phủ đầy bụi, sao lại rõ ràng như vậy?
Rõ như ngày hôm qua.
Khi đó sau bốn năm, Nhan Hàn Thành trở về.
Cô biết được từ miệng Mạc Thanh Ngải, Mạc Thanh Ngải chân tay luống cuống chạy đến nhà cô nói, cô không cần động não cũng biết Nhan Hàn Thành đã về.
Bởi vì còn có ai có thể ảnh hưởng tới Mạc Thanh Ngải hơn Nhan Hàn Thành?
Cô bình tĩnh phân tích nhưng trong lòng lại nổi lên từng đợt sóng, anh... đã quay lại.
Biết anh trở về không phải vì cô nhưng cô vẫn xao động, bởi vì cô, không phải không yêu, chỉ là đã chôn giấu đi, một người yêu, thèm một mình.
Cô muốn gặp anh, chỉ là không biết, có cần hay không.
Người kia...
Nguyễn Phỉ nhíu mày, chuyển động đôi chân mỏi nhừ, đẩy đầu Mạc Thanh Ngải ra.
Người kia xuất hiện là ý trời sao?
Ngày hẹn ăn cơm cùng Nhan Hàn Thành, cô đi đến tòa soạn đón Mạc Thanh Ngải, lại gặp anh ngoài ý muốn, Cận Diêm, cô tưởng rằng, đó chỉ là tên ngu ngốc chỉ biết lớn tiếng.
Nhưng cũng nhờ lần kẹt xe ngoài ý muốn ấy mà cô đã quên mất sự rung động khi gặp Nhan Hàn Thành, cả đầu cô đều nổi giận, không hiểu vì sao lại có đàn ông làm cô phát điên như vậy.
Mà càng khéo hơn, người kia, anh, Cận Diêm, lại là bạn Nhan Hàn Thành
Cô gặp lại Nhan Hàn Thành dưới tình huống quái dị này, chỉ cần một cái nhìn, cô lại bị Cận Diêm hút vào, không còn nhớ tới ý tứ trước mặt Nhan Hàn Thành mà chạy mất dẹp, lại mang đến phiền phức còn lớn hơn.
Cận Diêm, trong mấy ngày, đều quấn lấy cô làm phiền.
Mà cô cũng là lần đầu tiên gặp phải đối thủ bất quy tắc như vậy, khó có thể chống đỡ.
Người người đều cho rằng Nguyễn Phỉ thông minh vô địch, kinh nghiệm vô số, nhất là kinh nghiệm về đàn ông, thật ra cô không có kinh nghiệm nào.
Nhớ tới cô đã từng cười nhạo Mạc Thanh Ngải đã 24 tuổi còn giữ lớp màng kia, đúng là người bảo thủ nhưng thì ra Mạc Thanh Ngải đã sớm cho Nhan Hàn Thành, cô mới thật sự là người bảo thủ, vẫn giữ cho chính mình, không cho bất cứ kẻ nào.
Từ lần kẹt xe đó, ngày nào Cận Diêm cũng ở dưới nhà đợi cô, hoặc vô lại đi theoo cô.
Cô phiền muộn không thôi, bởi vì Cận Diêm là loại người cô ghét nhất.
Cận diêm, không hiểu cái gì là yêu
Có lẽ chính cô cũng không biết, nhưng Cận Diêm còn kém hơn.
Cô đã cất giấu nỗi đau của mình, không biết theo ai, sao lại bị Cận Diêm kéo vào chơi trò chơi tình yêu.
Anh là công tử nhà giàu, cô chỉ là một cô gái hết sức bình thường, cô không chơi nổi trò chơi như vậy, cũng không muốn chơi, càng muốn dậy anh, cái gì mới là yêu, như thế nào gọi là yêu một người.
Trốn anh, trở thành chủ đề sinh hoạt của cô.
Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều chuyện không phải nói trốn là có thể trốn, vì chuyện của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành, cô phải đối mặt với Cận Diêm, bắt đầu phải luôn đối mặt với anh... tới mức không thể cứu vãn.
Cô rùng mình một cái, mặt trời đã hơi lộ ta, thì ra là bình minh rồi.
Nguyễn Phỉ đã ngồi cả một đêm. Cô bật cười, cô trở nên đa sầu đa cảm như vậy từ bao giờ, hay nói thật ra cô vẫn rất đã sầu đa cảm, chỉ là ban ngày đeo mặt nạ thôi.
Cô dùng cả trái tim để yêu Nhan Hàn Thành, lại không bệnh mà mất.
Cô dùng cả trái tim bảo vệ Mạc Thanh Ngải, luôn thủy chung như một.
Cô dùng cả trái tim... Đã từng vì người kia cười, muốn nói với anh, cô có thể vứt bỏ quá khứ, toàn tâm toàn ý yêu thương anh,lại bị vứt như vứt giày, thì ra tất cả chỉ là một trò chơi, công dã tràng, trái tim đã vỡ tan tành, không thể hàn gắn lại được.