"Chị chỉ muốn anh ấy sống dễ chịu hơn một chút. Sống có chút hy vọng, tốt hơn chị bây giờ." Nhạn Lam lặp đi lặp lại.
Mắt Khánh Đệ ướt nhòe đi, nghe xong câu đó không thể kiềm chế được nữa, đặt xấp giấy đó lại lên bàn, thuận tay rút một tờ khăn giấy áp lên mặt.
"Khánh Đệ, em đừng khóc. Em khóc là chị cũng khóc theo đấy." Diêu Nhạn Lam hốt hoảng vội vàng rút một xếp khăn giấy, còn chưa kịp đưa cho Khánh Đệ, nước mắt đã lã chã rơi. "Chị không đáng để em phải như thế."
“Sao chị phải khổ như thế?" Khánh Đệ vẫn lẩm bẩm như tự nói với mình.
"Em cũng cho rằng không cần thiết phải không?" Diêu Nhạm Lam cầm tập thư lên, rất cẩn thận, rất trân trọng vuốt tập giấy đó. "Chị cũng cho là như thế. Chị bây giờ đã không còn tư cách để nói bất cứ diều gì nữa, nhưng lại sợ đột nhiên bặt vô âm tín, anh ấy ở trong đó sẽ suy nghĩ lung tung. Thực ra nghĩ kỹ lại, thì làm như thế này là sai, không nên cứ níu giữ chẳng chịu buông tay. Chị vẫn hy vọng, có thể lưu giữ hình ảnh của Diêu Nhạn Lam ngày trước trong lòng anh ấy, lưu giữ ký ức tốt đẹp của ngày xưa. Thật ra, chị đã không còn xứng đáng với anh ấy nữa."
Rất nhiều năm sau, trong những năm tháng vội vã mỗi khi nhớ tới Diêu Nhạn Lam, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng ấy. Ánh đèn màu nâu vàng rơi lên người Diêu Nhạn Lam, đôi mắt màu hổ phách, thoáng sáng lên dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt dịu dàng vô cùng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tập giấy viết thư đặt trên đầu gối dày đặc chữ, đầu ngón tay di chầm chậm trên đó, giống như đang trần thuật lại những tâm sự của mình.
Khi hàng hoa đỗ quyên trước cửa căng tin trường nở đỏ rực, Khánh Đệ nhận được điện thoại của em gái gọi đến ký túc xá. Ái Đệ thông báo về tình hình trong nhà, quan trọng là miêu tả lại việc nó đã hầu hạ bố vất vả như một đứa con hiếu thảo thế nào, sau đó nói: "Có chuyện này em không định nói, liên quan tới Diêu Nhạn Lam, nhưng sợ sau này chị biết lại mắng em không kịp thời báo cho chị. Dù sao em cũng biết, chị quan tâm tới chị ta còn hơn quan tâm tới em gái mình".
"Ái Đệ, lại ghen tỵ rồi đấy à! Bạn bè chẳng phải nên quan tâm giúp đỡ lẫn nhau sao? Huống hồ, Diêu Nhạn Lam có thể coi là chị dâu hờ của chúng ta, hơn nữa chúng ta đã không đối xử tốt với người ta. Không phải do Ngụy Hoài Nguyên giậu đổ bìm leo thì giờ cô ấy đã..."
"Biết rồi." Ái Đệ cướp lời: "Lại bắt đầu lên lớp đấy, chị, chị còn chưa làm cô giáo đâu. Thôi, không nói nữa, không có tâm trạng".
Khánh Đệ trợn mắt nhìn chiếc điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút báo máy bận không biết phải nói gì, khi gọi lại Ái Đệ vẫn nghe máy, alo alo một hồi em gái cô mới uể oải lên tiếng: "Cuống lên rồi phải không? xí! Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là hôm kia chị dâu chúng ta tìm đến nơi, đánh cho bà chị dâu hờ kia một trận".
Ái Đệ kể qua loa sự việc, tình tiết chẳng khác gì những bộ phim trên tivi vợ đi đánh ghen tình nhân của chồng, chỉ có điều duy nhất khác biệt là, đánh nhau cãi vã xong, tên đàn ông đê hèn trên tivi sẽ tới ôm ấp dỗ dành cô tình nhân bé nhỏ, còn Ngụy Hoài Nguyên lại bỏ Diêu Nhạn Lam bị thương ở khuỷu tay và gãy một cái răng trong bệnh viên, vội vội vàng vàng chạy thẳng tới Nguyên Châu để dỗ dành vợ và bố vợ.
"Chỉ thế thôi." Ái Đệ nói: "Sắp đến ngày Quốc tế Lao động mồng Một tháng Năm rồi, chị có về không?".
Khánh Đệ do dự không trả lời. Cô có thể thấy một người có tính cách ôn hòa, tâm tư tinh tế như Diêu Nhạn Lam lúc này đau đớn tới mức nào, đây không chỉ là sự đau đớn về mặt thể xác, mà còn cả lòng tự trọng quý giá nữa. Nhưng cô có thể làm thế nào? Thẩm Khánh Đệ cô có thể làm thế nào?
"Không về đâu." Khánh Đệ trả lời.
Ái Đệ bất mãn ồ một tiếng, rồi nói: "Vậy hè chị có về không? Em nhớ chị rồi, chị".
Nghỉ hè Khánh Đệ lấy lý do phải đi làm thêm để ở lại Nguyên Châu, mấy hôm sau Ái Đệ đến thăm cô, viện cớ là đi điều tra thị trường. Con hồ ly nhỏ này nhân dịp bố bị ngã gãy chân, rất biết cư xử khi bố nằm dưỡng bệnh. Trong lúc vui vẻ, bố đã đồng ý lời cầu xin của Ái Đệ, đồng thời ra mặt mượn bác gái một số tiền cho Ái Đệ làm vốn. Ái Đệ có được thánh chỉ, lập tức hào hứng đến Nguyên Châu.
Khánh Đệ bị em gái bám riết không buông, mấy ngày liền đi cùng Ái Đệ tới các khu chợ bán buôn bán lẻ, rồi lại cùng Ái Đệ về Vấn Sơn.
Có lao động miễn phí là chị gái, Ái Đệ đương nhiên không thể không tận dụng. Ái Đệ chạy khắp nơi để đi nhập hàng, làm giá kệ, mua ma nơ canh, để lại một mình Khánh Đệ trong cửa hàng nhỏ trông nom người tới sửa sang. Bận rộn hơn nửa tháng, cửa hàng của Ái Đệ cuối cùng cũng có thể khai trương, nhưng đang đúng vào thời gian nóng nực cuối tháng Bảy, ngày đầu tiên khai trương chẳng có khách nào bén mảng tới. Đến giờ đóng cửa, hai chị em ngồi nhìn nhau, Khánh Đệ lấy ví tiền ra, đếm mấy tờ tiền lẻ gộp vào cho đủ một trăm tệ, chỉ vào chiếc áo sơ mi trắng trên kệ, nghiêm túc nói: "Bà chủ, tôi mua cái này. Gói lại đi".
Ái Đệ thoáng sững người, rồi lập tức tươi cười: "Vâng! Cảm ơn quý khách, lần sau lại đến nhé".
Hai chị em nhìn nhau phá lên cười. Ái Đệ trang trọng ghi lại đơn hàng đầu tiên vào sổ, thở dài, nói: "Cuối cùng cũng không đến nỗi không mở hàng được".
Khánh Đệ xoa đầu em: "Đừng nhụt chí, biết không hả? Nếu đã làm rồi thì phải làm cho tốt".
Ái Đệ trừng mắt nhìn chị, miệng lẩm bẩm: "Lại thế rồi, lại thế rồi, đạo lý lớn đấy ai chẳng hiểu chứ? Không lên lớp em chị chết ngay à?".
Nói thì nói thế, sáng sớm hôm sau Ái Đệ lăn lộn trên giường vặn vẹo không chịu dậy, nghĩ thời gian này Ái Đệ đúng là đã vất vả, ăn sáng xong, Khánh Đệ tự đạp xe ra cửa hàng.
Cuối tháng Bảy, Vấn Sơn nóng nực vô cùng. Đến trưa, ánh nắng trắng sáng, chiếu thẳng xuống, mặt đất như bị nướng mềm ra, qua tấm kính của cửa hàng nhìn ra ngoài, người và xe trên con đường trước mặt lắc lư trong hơi nóng bồng bềnh.
Khánh Đệ ngồi sau quầy thu ngân gật gù buồn ngủ, đang hối hận vì đã không mang theo một cuốn sách tới đây để giết thời thì nghe thấy tiếng còi xe ầm ĩ, tiếng động cơ xe và tiếng mở cửa.
Ngụy Hoài Nguyên nhìn thấy cô thì thoáng sững lại, ngập ngừng đứng đó hỏi: "Ái Đệ đâu?". Cô gái bên cạnh anh ta đã thản nhiên bước thẳng vào trong, ngón tay bắt đầu lật tìm quần áo trên kệ.
"Nó còn chưa ngủ dậy. Có lẽ ăn trưa xong sẽ đến." Khánh Đệ miệng trả lời, nhưng ánh mắt thì dán vào cô gái kia, không che giấu vẻ kinh hãi trong đó.
Trời nóng thế này mà cô ta trang điểm rất đậm, mắt đánh nhũ, viền mắt kẻ kéo dài về phía đuôi. Nhìn kỹ cũng khá xinh, nhưng da mặt rõ ràng không giống với da cổ.
Ánh mắt Khánh Đệ quay lại nhìn Ngụy Hoài Nguyên, sự kinh hãi giờ đã chuyển sang lên án. Ngụy Hoài Nguyên lờ đi như không thấy, tiến thẳng tới cạnh cô bạn gái, vòng tay ôm eo cô ta, cô đó cũng rất biết cách làm nũng, nép sát vào người Ngụy Hoài Nguyên.
"Chọn được cái nào chưa?" Khánh Đệ nghe Ngụy Hoài Nguyên hỏi.
"Để em ngắm thêm, mới thế mà đã mất kiên nhẫn rồi à?" Cô gái đó nói với giọng trách móc, nghiêng mặt áp sát vào tai Ngụy Hoài Nguyên cười khúc khích, khẽ nói câu gì đó. Không biết cô ta nói gì mà cả hai người bọn họ đều cười rộ lên. Cánh tay đang ôm eo cô bạn gái của Ngụy Hoài Nguyên trượt xuống, véo một cái vào mông cô ta, khiến cô ta tức giận giơ bàn tay trắng ngần lên, giả bộ muốn đánh lại.
Đôi tình nhân đó cười đùa như ở chỗ không người, Khánh Đệ ngồi sau bàn thu ngân vô thức cầm bút lên, hết nắm chặt lại thả lỏng, lặp đi lặp lại động tác đó để điều hòa cảm xúc và nỗi bất bình trong lòng.
"Được rồi, chọn đại mấy cái đi. Mua lấy hên cho em gái anh, không thích thì mấy hôm nữa lại đi mua cái khác."
Cô gái kia lập tức bĩu môi, quay sang vẫy Khánh Đệ: "Em gái, cái này, cái này...".
Khánh Đệ lẳng lặng không nói gì, gói đồ tính tiền xong, quay sang nói với Ngụy Hoài Nguyên: "Anh Hoài Nguyên, tổng cộng là một nghìn hai trăm tám mươi tệ".
Ngụy Hoài Nguyên dùng ngón tay gõ lên trán Khánh Đệ một cái, vừa móc tiền ra trả vừa hậm hực nói: "Cuối cùng cũng nghe được cô gọi một tiếng anh, ai không biết lại tưởng chúng ta là kẻ thù".
Cô gái kia thoáng đỏ mặt, nhớ tới cảnh vừa rồi đã coi cô như nhân viên bán hàng nên có phần bối rối. Khánh Đệ cũng chẳng thèm để ý tới cô ta, tiễn họ ra cửa xong, liền gọi: “Anh Hoài Nguyên, đợi đã".
Ngụy Hoài Nguyên dừng bước, quay đầu lại thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Khánh Đệ, do dự vài giây mới quả quyết đi về phía cô, cướp lời nói trước: "Anh biết cô muốn hỏi gì, cô nghĩ sự thật thế nào thì nó là thế ấy. Thế giới của bọn đàn ông là như vậy, người có tiền ai không thế chứ? Khánh Đệ, những lời đã nói với cô trước đó giờ anh xin nhắc lại, đừng quản quá nhiều, mà cô cũng chẳng quản được đâu. Cố mà học cho tốt".
"Vậy anh coi Diêu Nhạn Lam là gì? Chơi xong rồi bỏ? Sao anh không đi mà tìm loại con gái như cô ta mà chơi đùa?" Khánh Đệ hất cằm về phía cô gái kia: "Tại sao lại hại con gái nhà lành?".
Ngụy Hoài Nguyên không còn kiên nhẫn hơn được nữa: "Mẹ anh nói cô học nhiều quá nên hóa ngu, quả không sai. Thỉnh thoảng anh cô muốn đổi khẩu vị thì có sao? Nói thật, cô ta cũng chẳng thú vị gì, nhìn thì xinh, ăn vào mãi cũng chỉ một vị ấy, uổng công anh cô hao tâm tổn trí, mà cô ta cũng dễ dụ, tùy tiện một cái cũng đã mắc bẫy rồi. Thôi bỏ đi, có nói nhiều nữa cô cũng không hiểu đâu".
Từng luồng khí nóng cuồn cuộn ùa tới, ánh mặt trời thiêu đốt khiến mắt Khánh Đệ đau nhức, cô hơi nheo mắt lại, cố gắng kìm chế cơn thủy triều phẫn nộ đang trào dâng trong lòng, điềm tĩnh hói: "Anh đã lừa Diêu Nhạn Lam cái gì?".
Trời nóng tới mức này, hàng cây bạch quả bên đường ủ rũ tiu nghỉu, đến những con ve sầu trên cây cũng chẳng buồn kêu. Ngụy Hoài Nguyên không muốn nán lại lâu, bíp một tiếng mở cửa ô tô bằng chìa khóa điện tử, ý bảo cô bạn gái lên xe trước, rồi quay đầu lại nói với Khánh Đệ: "Cô yên tâm, anh sẽ không để cô ta thiệt đâu. Nếu chỉ định chơi bời anh đâu có tốn công tốn sức với cô ta lâu như thế? Cô có biết một tháng ở viện điều dưỡng bao nhiêu tiền không? Cô có biết trước kia vì cô ta anh đã phải thuyết phục Nhiếp Nhị thế nào không? Tất cả anh không muốn nhắc đến nữa, Khánh Đệ, anh khuyên cô một câu, cô nên kiềm chế bớt cái tính cách đó của mình lại, nếu không sau này thằng nào dám đèo bòng cô?".
Khánh Đệ nhất thời không dám nói gì, cô biết lúc này mà mình mở miệng có lẽ sẽ không kiềm chế được mà lôi cả tổ tông nhà anh ta ra hỏi thăm mất. Mồ hôi ròng ròng, men theo thái dương chảy xuống cổ áo, cô vẫn lặng im như không biết, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo ở đầu các ngón tay và trong trái tim mình.
Trong chớp mắt, hình ảnh cô Khương đưa tay lên quệt nước mắt quay người đi vào lại hiện lên trong đầu cô, hình bóng Diêu Nhạn Lam với vẻ mặt vô vàn nhớ nhung dưới ánh đèn vàng đưa tay vuốt xấp giấy viết thư, còn cả hình ảnh anh Nghiêu gảy đàn ghita, tiếng ghita róc rách như nước chảy, anh nhướng mắt lên nhìn cô…tất cả đều vụt sáng lên trong vùng ký ức của Khánh Đệ. Cô nghe thấy giọng minh như khàn đi vì đang cố kìm nén cảm xúc, nói: “Anh mau nói cho tôi biết anh đã lừa Diêu Nhạn Lam điều gì? Còn nữa, trước mặt Nhiếp Nhị anh đã phải dùng cách gì?".
"Chị, hai người đang làm gì vậy?"
Khánh Đệ như bị câu hỏi của em gái kéo ra khỏi thế giới hư vô về với thế giới hiện thực, cô sững sờ khẽ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt không hiểu ra sao của Ái Đệ.
"Anh!" Ái Đệ rất nhiệt tình với người hùn vốn giúp nó mở cửa hàng này.
Ngụy Hoài Nguyên thở phào, chỉ Khánh Đệ nói: "Xem chị em đi, có lẽ bị say nắng rồi, nói chuyện linh ta linh tinh", nói rồi nhấc chân định đi.
"Ngụy Hoài Nguyên, anh đứng lại!" Lần đầu tiên Khánh Đệ tỏ ra giận dữ như vậy với ông anh họ, Ngụy Hoài Nguyên và Ái Đệ cùng giật mình kinh ngạc, một người hét gọi: "Chị", một người khoát tay nói: "Được rồi, anh đi đây".
"Khốn nạn! Anh mau nói thật cho tôi biết, những lời vừa rồi của anh là có ý gì? Anh Nghiêu có phải do anh hại hay không? Anh ấy bị xử nhiều năm như thế có phải do anh ở đằng sau giở trò gì không? Anh và Nhiếp Nhị thông đồng với nhau! Đừng có đi vội!" Khánh Đệ thấy Ngụy Hoài Nguyên định lên xe, trong lúc nóng vội nhìn quanh khắp nơi, tiện tay nhặt cây chổi để ở ngoài cửa lên, chạy mấy bước đến cạnh chiếc xe mới của Ngụy Hoài Nguyên, đưa chổi ra chắn ngang trước mặt anh ta.
Ái Đệ hét lên một tiếng, khi nó định chạy tới ôm chị gái lại thì đã muộn, chiếc chổi vừa bẩn vừa ướt sượt qua trước mặt Ngụy Hoài Nguyên xuống dưới phần ngực, quần áo Ngụy Hoài Nguyên như bức tranh bị vẩy mực, trông nhếch nhác vô cùng.
Cô bạn gái ngồi trong xe kêu ré lên, áp sát người vào cửa xe để nhìn cho rõ rồi lại rú lên kêu như mất cha mất mẹ. Ngụy Hoài Nguyên bực mình gạt bàn tay đang đưa khăn giấy cho anh của cô bạn gái ra, bước lên trước một bước, trừng mắt nhìn Khánh Đệ từ trên xuống dưới một lượt, cố gắng kiềm chế nói: "Thẩm Khánh Đệ, trước kia không nhận ra, chuyện gì cô cũng tham gia, đi đến đâu cũng có mặt cô. Cô có tình ý với tên tiểu tử họ Khương kia rồi phải không? Thế thì tốt, anh nói cho cô biết, anh không chỉ khốn nạn, mà anh còn bỉ ổi nữa. Không chỉ Nhiếp Nhị muốn tên tiểu tử họ Khương đó chết, mà đến anh cô cũng thấy ngứa mắt với hắn. Có biết luật sư mà nhà hắn mời đang làm việc cho ai không? Giờ ông ta là luật sư cố vấn cho công ty của anh cô đấy. Cô hiểu rồi chứ?
Vốn định để tên tiểu tử đó cả đời này cũng không thể bước chân ra khỏi cánh cổng sắt nhà tù, nhưng số hắn may mắn, sau này đã tìm được một luật sư tốt. Sao đầu óc cô lại ngu ngốc như thế? Diêu Nhạn Lam đi theo anh chẳng phải cô nên vỗ tay khen hay sao? Tình địch mà! Giờ cô vì cô ta hết lần này đến lần khác tới tìm anh gây phiền phức. Mà cũng tại cả cô lẫn cô ta đều là một đám ngu, yêu một tên chẳng ra sao, đã nghèo lại hay ghen, chẳng có bản lĩnh gì, bị đạp xuống bùn là đáng đời! Cô ta còn ngu hơn, anh cô chỉ nói là có quen người bên tòa án, có thể giúp được, đưa cô ta vào thành ủy tham quan một lượt, cô ta đã ngoan ngoãn theo anh lên phòng…."
"Khốn nạn!" Đáng đời? Nghèo lại không có thế lực nên đáng bị đẩy xuống địa ngục? Đây là thứ logic trộm cắp gì chứ? Vì ham muốn cá nhân ti tiện của mình, mà không tiếc tay vùi dập người khác. Lúc này bản thân đi BMW quần là áo lượt, không cần biết người khác giờ đang bị giam trong ngục tối, bị đánh gãy răng chảy máu, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Các ngón tay của Khánh Đệ nắm chặt lại, mặt trắng bệch như tờ giấy, sự tuyệt vọng và u uất bị tích lũy lâu ngày khiến ngực cô đau nhói nhức nhối. Hồi nhỏ khi bị một bạt tai ngã dúi vào góc tường, khi cô túm lấy vạt áo mẹ thảng thốt đi từ Vấn Sơn về Dã Nam, rồi lại bất lực khi bị kéo từ Dã Nam về lại Vấn Sơn, khi cô đột ngột nghe được tin dữ về Cảnh Trình, khi cô bất lực chạy tới Nguyên Châu gõ cửa các văn phòng luật sư, khi trong phiên tòa cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào khuôn mặt kiên định và bình tĩnh của anh... Cô đã biết thế giới mà mình đang tồn tại xấu xa tới mức nào, nhưng không ngờ nó lại khó lường đến thế.
"Anh không phải là người!"' Khánh Đệ tức tối trừng mắt nhìn Ngụy Hoài Nguyên, hy vọng có thể thấy chút áy náy xấu hổ của anh ta.
"Chị." Ái Đệ kéo vạt áo cô.
"Xem ra cô đến Nguyên Châu quá lâu rồi, nên cậu chẳng có cách nào dạy dỗ cô."
Giọng nói của Ngụy Hoài Nguyên lạnh như băng, khiến cánh tay dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa hè của Ái Đệ lấm tấm mồ hôi lạnh. Ái Đệ khe khẽ gọi "Chị", ngay sau đó nó há hốc miệng vì kinh ngạc.
Ngụy Hoài Nguyên cứ thế giật mạnh mái tóc buộc đuôi ngựa của Khánh Đệ về phía sau, tay phải giáng thẳng một cái tát vào mặt cô, tiếng bốp vang lên giòn tan. Chân phải cũng không để không, giơ lên đá thẳng vào bụng dưới của Khánh Đệ.
Từ nhỏ Khánh Đệ đã bị đánh nhiều rồi, thấy ánh mắt của ông anh họ bất thường, theo quán tính cô lùi lại phía sau định tránh, hai tay ôm chặt lấy đầu. Bị cú đá đó, cô khẽ kêu lên một tiếng, nhưng lập tức tỉnh táo lại ngay: Đây không phải là bố mình. Cô nhịn đau một tay ôm đầu, một tay lần tìm cây chổi dưới chân.
Ái Đệ đứng nghệch ra mất mấy giây, nghe tiếng kêu đau của chị gái, lại thấy Ngụy Hoài Nguyên vẫn giơ chân lên định đạp tiếp, nhất thời chẳng nghĩ ngợi nhiều nhặt ngay cây chổi dưới đất lên khua loạn: "Cút đi! Không được đánh chị tôi".
Ngụy Hoài Nguyên lùi lại phía sau hai bước để tránh, thấy người cầm chổi là Ái Đệ, không kìm được than một tiếng: "Xui xẻo!", không ngờ Ái Đệ như phát điên, cầm chổi trong tay khua dọc khua ngang, nhằm thẳng vào Ngụy Hoài Nguyên khiến anh ta phải nhảy lùi lại phía sau, giống như đang múa xà mâu (1). Cô bạn gái của Ngụy Hoài Nguyên kêu gào không ngớt, chân đi giày cao gót chạy tới đứng chắn trước mặt Ái Đệ, bị Khánh Đệ đứng bên cạnh đẩy một cái, eo éo kêu lên rồi ngã đập mông xuống đất.
Ngụy Hoài Nguyên thấy tình thế bất lợi, thầm nghĩ hôm nay quả thật quá đen đủi, khiến cả hai cô em gái cùng nổi cơn tam bành, liền hét lớn: "Thẩm Ái Đệ, cô to gan thật, dám đánh cả anh? Có tin anh dẹp cửa hàng này của cô không?".
Lực uy hiếp của câu nói này thật không nhỏ, Ái Đệ lập tức khựng lại, chống cây gậy xuống đất đứng bên đường thở dốc. Phía sau tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ, nó quay đầu lại nhìn, toàn là chủ cửa hàng và các bà các cô bán hàng xung quanh đấy. Nó cảm thấy lúc này nên học theo khí phách của hào kiệt anh hùng trong phim khum tay cảm tạ sự cổ động của bọn họ, nhưng nghĩ đến Ngụy Hoài Nguyên vừa nói sẽ dẹp cửa hàng nó bất giác lại nhói lên đau đớn. Chỉ có thể khẽ nói với chị gái đứng bên cạnh: "Chị, chị nói xem anh ta có dám làm thật không?".
(1) Xà mâu: Mâu là tên một loại vũ khí, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Xà mâu có mũi mâu uốn éo giống hình con rắn.
Ngụy Hoài Nguyên nhân lúc hai cô em gái đang đứng thở vội vàng chui vào xe, nghe tiếng mọi người xung quanh cổ vũ càng thêm tức giận, đạp ga đi được vài mét, lại thò đầu ra ngoài cửa xe hậm hực nói: "Cẩn thận đấy…", nói xong chỉ vào cửa hàng phía sau của hai người.
Ái Đệ càng thêm cuống: "Chị, anh họ nói chắc là làm thật đấy".
"Nhờ vả người ta giờ há miệng mắc quai, hôm nay thì biết rồi chứ gì?" Khánh Đệ hung hăng mắng lại em một câu. "Anh ta dẹp để cho anh ta dẹp, dù sao một nửa cửa hàng này cũng là do nhà anh ta bỏ tiền ra. Vừa hay, dẹp rồi thì em hãy ngoan ngoãn mà quay lại trường học đi."
Ái Đệ ấm ức: "Em có há miệng mắc quai gì đâu? Vừa rồi em cũng đánh anh ta mà".
Khánh Đệ xoa bụng, dịu giọng nói: "Ái Đệ, tiền có thể từ từ kiếm, còn cả cuộc đời cơ mà. Cho dù cửa hàng này không còn nữa, sau này tự mình mở một cái khác là được".
Ái Đệ bĩu môi lẳng lặng thu dọn cửa hàng, thấy Khánh Đệ cúi đầu ngồi một chỗ, ánh mắt thất thần nhìn vào ngón tay, Ái Đệ rón rén đến gần, dựa vào quầy thu ngân đứng quan sát.
Trước kia cảm thấy chị gái chẳng đẹp bằng một phần ba mình, có lẽ từ sau khi Khánh Đệ tới Nguyên Châu hai chị em phải xa cách nhau một thời gian dài, Ái Đệ mới đột nhiên phát hiện ra, chị gái nó mỗi lần trầm tư suy nghĩ như thế này đều tỏa ra một thứ khí chất thâm trầm khiến người khác an lòng. Rất đặc biệt.
Hơi nghiêng người, thấy mắt chị gái lấp lánh nước, hai giọt lệ như hai giọt nước rơi xuống đất, Ái Đệ bất giác lo sợ hỏi: "Chị, chị thích anh Khương thật à?".
Thân hình Khánh Đệ khẽ cử động, nhìn vào đôi mắt thăm dò của Ái Đệ, sau vài giây trầm ngâm cô nặng nề gật đầu.
Ái Đệ nhe hai hàm răng trắng ra, rít lên: "Chị thật xảo quyệt, chẳng nghe chị nói bao giờ, chúng ta còn là chị em gái nữa không đấy?".
"Có gì đáng để nói đâu. Chuyện không có kết quả nhắc tới mà làm gì?"
"Chị cũng biết là không có kết quả? Người mà người ta thích không phải là chị, nên phớt lờ không thèm để ý tới tâm tư của chị phải không? Thật uổng công chị chạy đôn chạy đáo vì người ta, lại còn coi tình địch là chị em!" Ái Đệ kích động: "Chẳng trách anh họ nói chị ngốc, nhìn ngang nhìn dọc thì em cũng không thể không mắng chị ngốc được".
Ái Đệ đập bàn giậm chân, Khánh Đệ bất giác mỉm cười: "Thích thì cũng đã thích rồi, đấy là tình cảm của riêng chị, còn anh ấy thích ai thì có liên quan gì. Em nói chị làm vậy rất ngốc thì tức là chị ngốc". Thấy vẻ mặt kinh ngạc như bắt gặp người ngoài hành tinh của em gái, Khánh Đệ không muốn giải thích thêm gì về chuyện này nữa, liền hỏi: "Đừng lo cho chị nữa. Em nghĩ xem, liệu bố có biết chuyện Ngụy Hoài Nguyên bị chị em mình đánh cho một trận không, còn nữa buổi tối về nhà không biết bao nhiêu cái roi đang đợi chị em mình đây?".
Câu hỏi này lập tức khiến vẻ mặt Ái Đệ trở nên ủ rũ, buổi tối khi đóng cửa hàng còn chần chừ do dự mãi không chịu về nhà.
Hai chị em lặng lẽ đi trên hành lang vào nhà, áp sát tai vào tường nghe ngóng động tĩnh bên trong, Khánh Đệ giật tay áo em gái kéo đi: "Không sao đâu".