Khánh Đệ cười như muốn lảng: "Chẳng có việc gì nên lại về đây. Em mang theo rất nhiều đồ ngon, tí nữa mang vào bếp, chị đừng đi vội đấy".
Nói chuyện vài câu, cô quay người đi vào phòng. Khương Thượng Nghiêu ngồi trên ghế, trên tay cầm sách hướng dẫn, hai mắt nhìn cô tròn xoe: "Sinh nhật sao không nói?".
"Có gì mà phải nói, em có còn là trẻ con đâu."
"Nên ở lại Vấn Sơn ăn cơm." Anh mắt anh thoáng hiện lên vài tia thất vọng.
"Ăn cơm thì đơn giản quá đúng không? Đợi em nấu bát mỳ trường thọ, anh và em cùng ăn rồi chúc mừng là được."
Anh nhìn cô cười: "Được, à đúng rồi, chúc mừng sinh nhật".
Tối hôm đó, Khánh Đệ ôm gối ngồi gần cửa sổ, để mặc cho ký ức ùa về. Từng hình ảnh một, có điều đều là những sự việc ngắn ngủn. Nhưng lúc này đây, gió lạnh táp vào mặt, bốn bề tĩnh lặng, mỗi giây đều được cô đem ra phân giải.
"Hai mươi lăm rồi." Cô cầm cao cốc nước như muốn tự chúc mừng với trăng, uống một hớp rồi giơ tay vuốt bộ lông mềm mại của Phúc Đầu đang nằm ngay cạnh, chầm chậm vục tay vào sâu trong lớp lông trên lưng nó. "Phúc Đầu. Tao hai mươi tư tuổi rồi. Sinh nhật năm nay thật tuyệt."
Phúc Đầu dễ chịu hừ hừ mấy tiếng, Khánh Đệ bất giác học theo cách nói của anh, cười mắng nó: "Đồ chó ngốc".
Dưới cùng một vầng trăng, Khương Thượng Nghiêu cầm quyển "Hương dẫn sơ đẳng Windows", nhưng anh đọc không vào. Trong lúc tâm trạng rối bời, anh ném quyển sách sang bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Đôi chân dài gác lên bệ cửa sổ, anh ngửa người dựa vào thành ghế để mặc cho làn khói thuốc vấn vít từ tay lên, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là mấy tên côn đồ vớ vẩn, ở trên địa bàn của anh, căn bản không thể gây ra uy hiếp gì lớn với anh. Thuốc nổ để san bằng mặt đất là thứ mà anh quan tâm nhất, vẫn luôn được quản lý chặt chẽ, xung quanh người cũng được bố trí nghiêm ngặt. Lão Lăng làm việc chu đáo cẩn thận, anh luôn rất yên tâm. Những việc này không đủ để giải thích cho tâm trạng kích động khác thường lúc này của anh.
Trong chớp mắt lại thấy hình ảnh phía sau gáy của cô. Bắt đầu từ tai xuống, ửng hồng lan dần, đằng sau gáy một lớp lông tơ mịn màng, dường như chỉ cần thổi khẽ, là chúng sẽ lay động theo gió.
Khương Thượng Nghiêu thoáng hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy đèn trước khu nhà mái bằng đối diện đã tắt. Anh hít một hơi thuốc thật sâu, dập thuốc xong, Khương Thượng Nghiêu bước về phía chiếc giường nhỏ ở cuối phòng, tắt đèn ngủ ở đầu giường, vẫn mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, tĩnh lặng tới mức anh thấy mình khó có thể ngủ được. Ngay lúc ấy liền nghe thấy một tiếng động lạch cạch nhỏ, Khương Thượng Nghiêu ngay lập tức ngừng thở. Anh cố gắng kìm hơi thở lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Ngay sau đó cánh cửa bị đẩy hé ra, cùng lúc ấy Khương Thượng Nghiêu nâng cái chăn mỏng đang đắp trên người lên để che tầm mắt của đối phương, còn mình thì xoay người lăn khỏi giường.
Khi tiếng súng vang lên, những người được bố trí bao vây bên ngoài đã xông vào. Mấy tên côn đồ đó cho dù có bản lĩnh tới đâu, cũng không thể bì được với những người công nhân khỏe mạnh lực lưỡng quanh năm làm việc dưới hầm than. Trong nháy mắt, chúng đã bị bắt. Nhưng miệng bọn chúng cũng thật lợi hại, gào lên chửi bới liên tục, khiến mấy người công nhân nổi giận, chỉ vài cú đấm khiến chúng phải văng cả răng xuống đất.
Từ sau bàn làm việc Khương Thượng Nghiêu đứng dậy, hỏi: "Đã bắt hết tất cả rồi chứ?".
Lưu Đại Lỗi đáp: "Hai tên đứng canh bên ngoài đã bị bắt từ mười phút trước rồi, còn lại tất cả đều ở đây", rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên, khen: "Được đấy, tự chế mà cũng làm được đẹp thế này".
Khương Thượng Nghiêu vui vẻ nói với mọi người: "Chuyện đã giải quyết xong, như đã hứa, ngày mai vào thôn mua một con lợn về đây liên hoan. Ngoài ra ai bắt được người đầu tiên, đến gặp lão Lăng nhận tiền thưởng. Giờ tôi không quản nữa, chưa lĩnh được tiền thưởng thì cứ đến gặp lão Lăng".
Đám công nhân làm việc dưới hầm mỏ kiếm cơm nhờ vào thể lực, lại rất nguy hiểm, bình sinh họ hận nhất là những ông chủ keo kiệt, có dã tâm bóc lột và đám thổ phỉ. Mặc dù nói những kẻ mà họ bắt được không phải làm nghề than thổ phỉ, lại còn mang theo súng nhưng khi nghe ông chủ giữ lời phát tiền thưởng, bọn họ reo hò rầm rĩ, áp tải mấy tên côn đồ đó vào trong kho.
Khương Thượng Nghiêu giữ lão Lăng lại, dặn dò anh ta đừng làm lớn chuyện. Lão Lăng nhận lệnh đáp: "Sẽ giữ lại cho bọn chúng mấy hơi thở thoi thóp".
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm ngắm nghía khẩu súng tự chế trên tay một lúc, mới nói: "Điều thêm mấy người đi tuần tra đêm, tiền thưởng vẫn như cũ, hắn sai bao nhiêu tên đến thì chúng ta sẽ xử lý giúp hắn bấy nhiêu tên!".
Lão Lăng mượn ánh đèn quan sát sắc mặt Khương Thượng Nghiêu, tim như thắt lại, không dám nói thêm gì nữa, tự động lui ra.
Bận rộn tới tận trời sáng, đợi cho đến khi mấy tên đó được đưa lên xe cảnh sát rồi lại xuống mỏ với nhân viên kỹ thuật, kiểm tra tiến độ đào đường hầm xuống mỏ, sau khi ăn cơm trưa xong Khương Thượng Nghiêu mới có thời gian lên giường nằm nghỉ một lát. Trước khi ngủ, anh lấy di động ra lật tìm số máy trường tiểu học, rồi nhấn từng số một. Vừa nhắm mắt vào, dường như chỉ ngay trong nháy mắt, anh đã trở về nơi bức tường đá, dưới tán cây mơ già.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Quang Diệu, đoán chắc Hắc Tử nghe được tin tức gì đó đã báo cáo lại với chú Đức. Khương Thượng Nghiêu liền kể lại một lượt, nghe nói bọn chúng mang súng tự chế, mãi một lúc lâu sau Quang Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở nói: "Vẫn nên cẩn thận đề phòng, Nhiếp Nhị giành được hai mỏ than từ tay của vợ tên Vu béo với giá rẻ, giờ đang là lúc điên cuồng đắc ý".
Cái gì mà giá thấp, chẳng qua là vừa thủ đoạn vừa dọa nạt vừa uy hiếp thì có. Khóe miệng Khương Thượng Nghiêu nhếch lên cười chế nhạo, nói: "Không sao. Chỗ em hẻo lánh, mấy tên đầu trâu mặt ngựa lạ xuất hiện là em biết ngay".
Quang Diệu an ủi xong, nhắc tới việc chính: "Chú Đức muốn gặp cậu".
"Buổi tối em sẽ đến."
Cuộc đối thoại tự nhiên như giữa người nhà với nhau, Khương Thượng Nghiêu trên đường đi đến Vấn Sơn cũng tự thấy mình giống người nhận lệnh tới khấu đầu trước lão gia trùm xã hội đen như các cảnh trong phim. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên bật cười.
Lưu Đại Lỗi đang lái xe cảm thấy vô vị buồn chán, liền tò mò hòi: "Anh Khương, nhớ chị dâu phải không?".
"Vớ vẩn! Đã dặn cậu rồi, tôi và chị dâu còn chưa đâu vào đâu, cô ấy hay xấu hổ, cậu ăn nói chú ý một chút."
"Vậy cũng phải, chị dâu là người có học. Haizz, cái miệng của em thật là... không gọi là chị dâu thì gọi là gì?"
"Tùy cậu."
Lưu Đại Lỗi thăm dò hỏi: "Vậy gọi là... em gái".
"Cút đi!"
Lưu Đại Lỗi mặt dày, nói: "Em còn có thể cút đi đâu chứ? Em cút rồi anh Khương không được quay lại Vấn Sơn nữa. Nói thật, anh Khương, chúng ta không mua một cái xe mới mà đi? Giờ anh phát tài rồi, ngồi chiếc xe cũ kỹ này thật mất mặt, để cho lão Lăng dùng cũng được, chúng ta mua một chiếc Volkswagen, em làm tài xế cho anh. Nguyên Châu thật nhiều người giàu, nhiều xe đẹp!", Lưu Đại Lỗi làm bộ chảy nước miếng thèm thuồng.
"Không có tiền." Khương Thượng Nghiêu hai tay ôm gáy dựa vào lưng ghế: "Tiền vay ngân hàng tôi còn phải mua thiết bị, trả lương, tiền kiếm được từ mỏ than ở thôn Nam phải trả lãi ngân hàng, dù sao cũng phải qua được nửa năm nữa rồi hãy nói. Hơn nữa, với tính khí này của cậu, có thể làm lái xe được không?".
"Coi thường em phải không?" Lưu Đại Lỗi không phục.
"Ý tôi là..." Khương Thượng Nghiêu như nhớ ra điều gì đó: "Ngón nghề của cậu đã rơi rớt hết chưa?".
"Đương nhiên là chưa rồi! Đông thì tập luyện trong những ngày giá rét nhất, hè thì tập luyện trong những ngày nóng bức nhất. Sư phụ em đã dặn rồi, dù cha chết đang phải chịu tang cũng không được ăn bớt thời gian tập luyện."
"Đột nhập vào nhà thì sao?" Hai mắt Khương Thượng Nghiêu nheo lại thành một sợi chỉ nhỏ.
"Đấy chỉ là trò vặt thôi mà"
Khương Thượng Nghiêu im lặng trầm ngâm hồi lâu, một lúc sau Lưu Đại Lỗi mới như hiểu ra, hỏi: "Anh Khương, có phải cần em giúp chuyện gì không?".
"Cậu có gan làm không?"
Lưu Đại Lỗi liếc anh một cái, thấy không phải là anh nói đùa, ngay lập tức cũng trở nên nghiêm túc: "Đỗ Lão Phách giờ vẫn còn nằm bệt trên giường, không phải nhờ anh Khương, thì em cũng giống hắn ta rồi. Hơn nữa, cơ quan nhà nước em còn dám vào, thì còn sợ gì nữa?".
Thời gian khi còn ở trong tù, sau việc xảy ra dưới mỏ, một người khác nữa bị chiếc xe lao nhanh đâm thẳng vào người, gãy đốt sống lưng khiến nửa người bị liệt, được bảo lãnh chữa bệnh ngoài nhà tù, đưa về quê đợi chết, người đó chính là Đỗ Lão Phách. Khương Thượng Nghiêu đương nhiên không kể với Lưu Đại Lỗi việc giây phút anh quyết định cứu người đó, bàn tay anh đã vươn về phía Đỗ Lão Phách trước.
Anh giơ tay sang bên vỗ vào vai Lưu Đại Lỗi: "Có câu nói này của cậu, cả đời chúng ta mãi là huynh đệ".
Lưu Đại Lỗi dương dương tự đắc: "Vậy thì được ạ".
Xe đi thẳng đến khu nhà bên bờ sông Tích Sa, việc phòng vệ xung quanh được bố trí nghiêm ngặt cẩn thận hơn bình thường. Dưới gốc cây cạnh cổng lớn có người đứng núp trong bóng tối, đốm lửa đầu điếu thuốc lập lòe. Vào phía trong, ở giữa sân là một bàn mạt chược, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh là một nhóm người khác đang chơi bài. Đa phần đều là những khuôn mặt quen thuộc, thấy Khương Thượng Nghiêu bước vào, họ đều đứng dậy chào "Anh Khương". Khương Thượng Nghiêu cũng chẳng cần khách sáo, chỉ vào Lưu Đại Lỗi, giới thiệu: "Nhị Hóa, trước kia làm riêng lẻ, giờ theo tôi".
Một trong số đó đã quen với Lưu Đại Lỗi, đứng lên chào hỏi rất thân thiết. Lưu Đại Lỗi từ xưa tới nay vẫn quen làm việc một mình, từ lúc bước vào cửa nhìn thấy tình thế trước mắt, có chút sợ hãi, khó khăn lắm mới gặp được người quen nên cũng rất phấn khởi.
Khương Thượng Nghiêu nháy mắt với cậu ta, chân vẫn bước đều, đi thẳng vào bên trong. Giữa đường thì gặp Quang Diệu đang đi từ trong nhà ra đón anh, Quang Diệu nghiêm ntft mặt nói: "Chú Đức đang đợi ở bên trong".
Nhìn tình hình này, anh nghĩ chắc tối nay có chuyện rồi. Khương Thượng Nghiêu cũng không hỏi nhiều, đẩy cửa bước vào.
Bên trong, chú Đức đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt khó đoán là buồn hay vui, có một người nữa ngồi phía đối diện, ông ta ngồi sát ra tận mép ghế sô pha, Khương Thượng Nghiêu nhận ra đó là Vương Bá Long – quản lý ở công ty vận tải. Bình thường có mấy người dám gọi thẳng tên của Vương Bá Long, anh ta quen với việc người khác kính cẩn gọi mình một tiếng "anh Long" rồi, thấy Khương Thượng Nghiêu vội vàng đứng dậy, chào "Anh Khương".
Nghe thấy có tiếng động, chú Đức mở mắt ra: "Bá Long, chú mau kể với anh Khương chú đi, rốt cuộc chuyện thế nào?", nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần.
Thì ra từ sau Tết, Nhiếp Nhị đã bắt đầu phá rối công ty vận chuyển này.
Đứng từ góc độ của Nhiếp Nhị mà nói, hắn ta cũng chẳng có cách nào. Ngày nào cũng có than phải vận chuyển, nhưng không thể đảm bảo ngày nào cũng có thể vận chuyển ra ngoài. Vận chuyển đường sắt hắn không thể động vào, đương nhiên hắn phải nghĩ đến mục tiêu đường bộ rồi. Công ty vận chuyển được mở ra rất thuận lợi, chú Đức vì muốn tránh va chạm nên chỉ chăm sóc khách hang cũ, khách hàng mới bị hắn nẫng đi không ít. Chú Đức cũng cố gắng động viên mấy kẻ dưới tay mình, không nên so đo với Nhiếp Nhị.
Bao nhiêu năm bươn trải trên giang hồ, đương nhiên chú Đức rất hiểu đạo lý nhường một thước thì phải đề phòng bị lấn tới một trượng. Quả nhiên, sau khi công ty vận chuyển do Nhiếp Nhị mở ra làm ăn phát đạt và thuận lợi, hắn liền nghĩ ra các trò khác để kiếm tiền, đó chính là phát biển số xe. Nộp phí để nhận về một tấm biển, đặt trước đầu xe tải, mỗi tháng phải nộp một khoản phí quản lý nhất định, đảm bảo việc ra vào Vấn Sơn không gặp bất kỳ trở ngại nào. Còn những xe không treo biển của hắn, vậy đành xin thứ lỗi.
Tối nay đội xe vận chuyển của Bá Long bị chặn trên đường, hai bên xảy ra một cuộc ác chiến. Mấy người trong đội của Bá Long phải vào đồn cảnh sát, mấy người nữa thì vào bệnh viện. Vì vậy tối nay, Vương Bá Long mới mặt cau mày có, đến gặp chú Đức xin ý kiến chỉ đạo.
"Chú Đức, phải nghĩ ra chiêu gì đó, cửa ngõ ra vào Vấn Sơn bị canh chừng rất nghiêm ngặt, vừa qua trạm thu phí, đi chưa được hai mét đã bị chặn lại. Rõ ràng, ở đây có người đứng sau chống lưng cho hắn, nếu không luận về xuất thân, chẳng ai trong sạch hơn ai, sao hắn lại dám ngông nghênh như thế? Chúng ta nên nhét hết não vào đũng quần, nhìn thấy hắn là phải đi đường vòng để tránh sao? Hơn nữa, anh em người ta nhìn vào, dù gì tôi cũng phải xả cơn giận này đã".
"Có gì cần nói thì nói thẳng ra, than thân trách phận để làm gì? Chú mau nói xem, có cách gì để đối phó với hắn?" Chú Đức trừng mắt nhìn anh ta, anh ta vội vàng im bặt, đầy bụng ấm ức.
"Yên tâm, còn có chú Đức đây, sẽ dặn dò anh em." Chú Đức vẫy tay, Vương Bá Long không cam tâm cúi đầu ra về.
Bá Long vừa đi, chú Đức đi thẳng vào vấn đề: "Hai cậu thấy thế nào?".
Quang Diệu liếc mắt về phía Khương Thượng Nghiêu, thấy anh đang quay mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm về chiếc rèm cửa sổ đang treo trên cao, rõ ràng không có ý định nói, nên anh ta lên tiếng trước: "Chú Đức, tình hình này xem ra hắn định làm thật rồi, né tránh mãi cũng không phải cách, cứ tiếp tục như vậy, phần lớn việc làm ăn kinh doanh của ta sẽ bị nuốt hết. Phiền phức hơn cả là, nếu lần này chúng ta rụt lại, sẽ khó làm an lòng anh em".
Chú Đức quay đầu, hỏi: "Thạch Đầu, còn ý cậu thế nào?"
"Chú Đức, ý của chú chính là ý của cháu." Khương Thượng Nghiêu chầm chậm nói.
Câu trả lời của anh không phải qua loa cho xong, mà thực sự hiện tại thế lực của Nhiếp Nhị lớn, chú Đức có đồng ý đem tất cả những gì mình tích cóp được ra để đấu một trận sống mái hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng anh vừa nói xong, chú Đức vẫn không nén được bật cười, mắng: "Tiểu tử, càng ngày càng láu lỉnh, ăn nói lấp la Iấp lửng giống hệt tên Vu béo".
"Chú Đức, cháu nói thật đây. Giờ thế này, dù đánh không thắng cũng phải đánh, thì nên nghĩ ra cách nào đó để đã đánh là phải thắng, mới được."
Vừa nói xong, Quang Diệu đã thấy tò mò, đến chú Đức cũng phải nhướng mày: "Như thế nào?".
"Giờ Nhiếp Nhị bày ra trò này, phá hỏng quy tắc của mọi người, đương nhiên là hắn có hậu thuẫn." Chú Đức nếu có thể đàn áp Nhiếp Nhị thì đã không đợi tới tận bây giờ, Khương Thượng Nghiêu than thầm một tiếng, không biết lúc nào mới có khả năng đối kháng trực tiếp: "Phạm pháp phải ngồi tù, vì vậy đánh hội đồng cũng không phải cách hay".
Lời vừa dứt, cả ba người đều phá lên cười, chỉ có điều tiếng cười của Khương Thượng Nghiêu như có ý tự chế giễu chính mình: "Ý của cháu, không thể một chiêu là dồn hắn vào chỗ chết, thỉnh thoảng tìm cách đánh vào yếu điểm của hắn là được. Quán bar, sauna, mỏ than... tất cả những nơi sinh lời cho hắn, cứ nhắm vào từng nơi một, đủ để hắn hận tới thấu xương. Đến khi hắn không thể chịu được nữa, thì sẽ phải tự vác xác tới tìm chúng ta thôi."
Trước Tết, Nhiếp Nhị tìm đại sư tới để gieo quẻ, quẻ gieo xong đại sư nói sáu tháng đầu năm tham vọng lớn, lợi chỉ tăng chứ không giảm. Sáu tháng cuối năm hạn nặng, phải thận trọng trong từng bước đi.
Còn chưa tới sáu tháng cuối năm, Nhiếp Nhị đã tâm trạng rối bời, cảm nhận rõ được cái hạn của năm nay.
Đầu tiên là chiến dịch truy quét tệ nạn mại dâm diễn ra liên tục, tên chó Hắc Tử do lão thất Đức nuôi bắt đầu giở trò, chó không phải chó mà người chẳng phải người, cứ cách năm ba ngày lại tới gây phiền phức. Hắn không cắn người, nhưng thỉnh thoảng lại mò đến mấy cơ sở kinh doanh làm trò buồn nôn, đặc biệt thích chui vào chỗ mấy cô tiếp viên nữ, không quậy cho tới chó chạy gà bay không chịu thôi.
Tất cả những nơi có thể nhờ vả được Nhiếp Nhị đều đã nhờ đến, nhưng hễ đơn từ kiện cáo được đưa lên, ngay cả thanh tra cũng bất lực. Dù sao Hắc Tử chỉ là tuần tra, cũng chẳng vi phạm bất cứ điều luật nào.
Đáng căm hận nhất vào một lần, hôm đó là lục soát đột xuất, phía văn phòng bên đó bị người ta phá cửa đột nhập vào. Tiền thu được của ba quán bar, rồi đến tiền trong két cũng bị vét sạch. Sau khi xảy ra sự việc mới xem camera, nhưng rõ ràng đây là một tên trộm chuyên nghiệp, bởi vì tất cả các góc mà camera có thể quan sát, cũng chỉ quay được lưng của hắn. Hỏi bảo vệ đêm đó, bảo vệ luôn mồm nói là trong lúc kiểm tra chỉ có trợ lý của Nhiếp Nhị đi vào văn phòng, khiến Nhiếp Nhị tức giận tung chân đạp thẳng vào ngực tên bảo vệ, hộc máu.
Sau khi báo án chẳng có manh mối, Nhiếp Nhị hắn coi như đen đủi, đành nuốt cục tức này vào trong. Ai ngờ ở trên mỏ lại liên tiếp xảy ra chuyện.
Tư nhân khai thác mỏ, thuốc nổ để nổ đất hầu như đều mua ở những nơi bán công khai chính thống một ít, còn đâu tìm cách vận chuyển từ Nội Mông về. Năm nay lượng thuốc nổ hắn cần rất lớn, được nửa đường, trong thời gian lái xe xuống dưới đi tiểu, cả một xe thuốc nổ bị nổ bay, hai tên đồ đệ đi theo hắn nhiều năm lúc đó ở trên xe đến thi thể cũng không gom đủ. Cũng may lúc ấy đang đường về mỏ, xung quanh vắng vẻ, nếu không cái đầu của hắn giờ đang ở đâu hắn cũng không thể chắc chắn. Ngay sau đó lại là một loạt những vụ đi hối lộ để móc nối quan hệ, toàn bộ số tiền kiếm được của sáu tháng đầu năm đều phải đổ ra bằng hết, còn phải bù thêm vào.
Nhiếp Nhị căm hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng biết rõ có kẻ đang phá mình. Tính qua đếm lại, thì chỉ có một người. "Chính là con rùa già thất Đức đó!", nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không giống với tác phong làm việc của ông ta từ trước tới nay. Mình toi rồi, chẳng lẽ tên thất Đức còn mời một sư gia tới?
Khương Thượng Nghiêu không hề biết chuyện Nhiếp Nhị phong vương phong tước cho mình, anh hiện đang làm rất cật lực và chăm chỉ trên mỏ, ngày nào hàng đoàn dài xe chở than cũng đi về tấp nập. Trong thời kỳ công ty vận tải gặp khó khăn nhất, anh kéo hết anh em về về Dã Nam, chuyên trách nhiệm vụ vận chuyển hàng cho anh. Không chỉ chú Đức phải thầm khen ngợi, Vương Bá Long càng coi anh như bồ tát cứu thế, nhiều lần xin với chú Đức, cho mua vài chiếc xe trọng tải lớn, đợi mỏ than ở thôn Châu đi vào khai thác, sẽ cho một đội xe lên đó hợp tác lâu dài.
Chỉ cần có mặt ở Dã Nam, Khương Thượng Nghiêu ban ngày sẽ xuống mỏ hoặc vào đường hầm, buổi tối đa phần anh có mặt ở trường tiểu học của thôn Nam, làng Vọng Nam.
Buổi tối mùa hè, thỉnh thoảng Khánh Đệ đặt một chiếc bàn bên cạnh bức tường đá, phụ đạo cho những học sinh yếu kém, còn anh ngồi trong phòng trước máy vi tính, tập gõ chữ.
So với những tiếng động cơ ầm ầm của các thiết bị máy móc, tiếng gạch đá rơi loảng xoảng ở mỏ, thì chỗ Khánh Đệ yên tĩnh tới mức khiến người ta muốn say. Trên bàn thường có lọ hoa dại, trong chiếc bát cũ là đống quà chẳng đáng tiền trong làng, cô ít nói, nhưng đối với bọn trẻ thì lại là ngoại lệ. Lúc cười lúc chỉ bảo, giọng rất dịu dàng. Anh thường xuyên dừng việc tập gõ lại, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, những tiếng chim én kêu líu ríu khi bay về tổ là bản nhạc nên dành riêng cho họ.
Khánh Đệ có rất nhiều tài liệu cần lưu trữ vào trong đĩa, sau khi Khương Thượng Nghiêu luyện sử dụng máy tính thành thục đã giúp được cô không ít. Thỉnh thoảng anh cũng đọc được những tản văn và tiểu thuyết ngắn do cô viết, anh cẩn thận đọc từng câu từng chữ, như muốn thông qua những con chữ đó để chạm tới trái tim mềm yếu và trong sáng của cô. Bất giác anh nhớ lại những lá thư của cô khi còn ở trong trại giam, những câu những từ đó gần như đã khắc ghi trong trí nhớ anh. Nhớ lại cuộc sống và những thay đổi của gần một năm nay sau khi ra tù, ánh mắt anh dành cho Khánh Đệ vừa phức tạp vừa giằng co.
Có một lần cô dạy anh làm thế nào để lưu tài liệu và cách đánh văn bản, cánh tay mịn màng vươn ra bên cạnh anh, những ngón tay cầm chuột thon dài, ngón nào cũng như búp măng. Trời nóng, cô buộc tóc lại, vẫn có những sợi tóc bướng bỉnh không chịu nghe lời rủ xuống tai, cùng với giọng nói dịu dàng của cô khi giảng về chức năng của từng phím, chúng cũng lay động như đang trêu chọc thần kinh căng thẳng của anh.
Khương Thượng Nghiêu cố gắng tập trung, mắt nhìn thẳng, nhưng những gì cô đang nói anh đều nghe không rõ. Khánh Đệ dường như cũng cảm thấy thái độ tập trung đột ngột của anh, lùi về phía sau nửa bước, cố che đi khuôn mặt dần nóng bừng của mình, nói: "Đại khái là như thế, còn lại phải dùng nhiều mới thuần thục được. Ở đây không có đường dây điện thoại, nếu không có thể lên mạng, ở đấy còn nhiều thứ thú vị hơn".
Sau khi cô lùi lại, anh mới cảm thấy hơi thở dần trở lại bình thường, nói: "Vậy chúng ta kéo một đường dây điện thoại về đây được không?".
Cô nhìn anh lạ lẫm, đôi mắt dài rất láu lỉnh: "Tiêu nhiều tiền thế làm gì? Em thấy anh nên mua một chiếc máy tính, thấy anh rất thích. Trên mỏ cũng có thể dùng, bình thường lên mạng cũng có thể đọc tin tức".
Anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Để ít ngày nữa đã", rồi trêu cô: "Có phải anh đến nhiều quá khiến em ghét không?".
"Đúng thế, ghét lắm. Giờ Phúc Đầu còn thân thiết với anh hơn cả em nữa, em giận rồi." Cô nói rồi tự mình bật cười trước.
Khương Thượng Nghiêu cũng cười, nhưng không bỏ lỡ những ẩn ý đằng sau ánh mắt cô.
Khánh Đệ cười như muốn lảng: "Chẳng có việc gì nên lại về đây. Em mang theo rất nhiều đồ ngon, tí nữa mang vào bếp, chị đừng đi vội đấy".
Nói chuyện vài câu, cô quay người đi vào phòng. Khương Thượng Nghiêu ngồi trên ghế, trên tay cầm sách hướng dẫn, hai mắt nhìn cô tròn xoe: "Sinh nhật sao không nói?".
"Có gì mà phải nói, em có còn là trẻ con đâu."
"Nên ở lại Vấn Sơn ăn cơm." Anh mắt anh thoáng hiện lên vài tia thất vọng.
"Ăn cơm thì đơn giản quá đúng không? Đợi em nấu bát mỳ trường thọ, anh và em cùng ăn rồi chúc mừng là được."
Anh nhìn cô cười: "Được, à đúng rồi, chúc mừng sinh nhật".
Tối hôm đó, Khánh Đệ ôm gối ngồi gần cửa sổ, để mặc cho ký ức ùa về. Từng hình ảnh một, có điều đều là những sự việc ngắn ngủn. Nhưng lúc này đây, gió lạnh táp vào mặt, bốn bề tĩnh lặng, mỗi giây đều được cô đem ra phân giải.
"Hai mươi lăm rồi." Cô cầm cao cốc nước như muốn tự chúc mừng với trăng, uống một hớp rồi giơ tay vuốt bộ lông mềm mại của Phúc Đầu đang nằm ngay cạnh, chầm chậm vục tay vào sâu trong lớp lông trên lưng nó. "Phúc Đầu. Tao hai mươi tư tuổi rồi. Sinh nhật năm nay thật tuyệt."
Phúc Đầu dễ chịu hừ hừ mấy tiếng, Khánh Đệ bất giác học theo cách nói của anh, cười mắng nó: "Đồ chó ngốc".
Dưới cùng một vầng trăng, Khương Thượng Nghiêu cầm quyển "Hương dẫn sơ đẳng Windows", nhưng anh đọc không vào. Trong lúc tâm trạng rối bời, anh ném quyển sách sang bên cạnh, châm một điếu thuốc.
Đôi chân dài gác lên bệ cửa sổ, anh ngửa người dựa vào thành ghế để mặc cho làn khói thuốc vấn vít từ tay lên, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là mấy tên côn đồ vớ vẩn, ở trên địa bàn của anh, căn bản không thể gây ra uy hiếp gì lớn với anh. Thuốc nổ để san bằng mặt đất là thứ mà anh quan tâm nhất, vẫn luôn được quản lý chặt chẽ, xung quanh người cũng được bố trí nghiêm ngặt. Lão Lăng làm việc chu đáo cẩn thận, anh luôn rất yên tâm. Những việc này không đủ để giải thích cho tâm trạng kích động khác thường lúc này của anh.
Trong chớp mắt lại thấy hình ảnh phía sau gáy của cô. Bắt đầu từ tai xuống, ửng hồng lan dần, đằng sau gáy một lớp lông tơ mịn màng, dường như chỉ cần thổi khẽ, là chúng sẽ lay động theo gió.
Khương Thượng Nghiêu thoáng hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy đèn trước khu nhà mái bằng đối diện đã tắt. Anh hít một hơi thuốc thật sâu, dập thuốc xong, Khương Thượng Nghiêu bước về phía chiếc giường nhỏ ở cuối phòng, tắt đèn ngủ ở đầu giường, vẫn mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Thời gian tĩnh lặng trôi qua, tĩnh lặng tới mức anh thấy mình khó có thể ngủ được. Ngay lúc ấy liền nghe thấy một tiếng động lạch cạch nhỏ, Khương Thượng Nghiêu ngay lập tức ngừng thở. Anh cố gắng kìm hơi thở lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Ngay sau đó cánh cửa bị đẩy hé ra, cùng lúc ấy Khương Thượng Nghiêu nâng cái chăn mỏng đang đắp trên người lên để che tầm mắt của đối phương, còn mình thì xoay người lăn khỏi giường.
Khi tiếng súng vang lên, những người được bố trí bao vây bên ngoài đã xông vào. Mấy tên côn đồ đó cho dù có bản lĩnh tới đâu, cũng không thể bì được với những người công nhân khỏe mạnh lực lưỡng quanh năm làm việc dưới hầm than. Trong nháy mắt, chúng đã bị bắt. Nhưng miệng bọn chúng cũng thật lợi hại, gào lên chửi bới liên tục, khiến mấy người công nhân nổi giận, chỉ vài cú đấm khiến chúng phải văng cả răng xuống đất.
Từ sau bàn làm việc Khương Thượng Nghiêu đứng dậy, hỏi: "Đã bắt hết tất cả rồi chứ?".
Lưu Đại Lỗi đáp: "Hai tên đứng canh bên ngoài đã bị bắt từ mười phút trước rồi, còn lại tất cả đều ở đây", rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên, khen: "Được đấy, tự chế mà cũng làm được đẹp thế này".
Khương Thượng Nghiêu vui vẻ nói với mọi người: "Chuyện đã giải quyết xong, như đã hứa, ngày mai vào thôn mua một con lợn về đây liên hoan. Ngoài ra ai bắt được người đầu tiên, đến gặp lão Lăng nhận tiền thưởng. Giờ tôi không quản nữa, chưa lĩnh được tiền thưởng thì cứ đến gặp lão Lăng".
Đám công nhân làm việc dưới hầm mỏ kiếm cơm nhờ vào thể lực, lại rất nguy hiểm, bình sinh họ hận nhất là những ông chủ keo kiệt, có dã tâm bóc lột và đám thổ phỉ. Mặc dù nói những kẻ mà họ bắt được không phải làm nghề than thổ phỉ, lại còn mang theo súng nhưng khi nghe ông chủ giữ lời phát tiền thưởng, bọn họ reo hò rầm rĩ, áp tải mấy tên côn đồ đó vào trong kho.
Khương Thượng Nghiêu giữ lão Lăng lại, dặn dò anh ta đừng làm lớn chuyện. Lão Lăng nhận lệnh đáp: "Sẽ giữ lại cho bọn chúng mấy hơi thở thoi thóp".
Khương Thượng Nghiêu trầm ngâm ngắm nghía khẩu súng tự chế trên tay một lúc, mới nói: "Điều thêm mấy người đi tuần tra đêm, tiền thưởng vẫn như cũ, hắn sai bao nhiêu tên đến thì chúng ta sẽ xử lý giúp hắn bấy nhiêu tên!".
Lão Lăng mượn ánh đèn quan sát sắc mặt Khương Thượng Nghiêu, tim như thắt lại, không dám nói thêm gì nữa, tự động lui ra.
Bận rộn tới tận trời sáng, đợi cho đến khi mấy tên đó được đưa lên xe cảnh sát rồi lại xuống mỏ với nhân viên kỹ thuật, kiểm tra tiến độ đào đường hầm xuống mỏ, sau khi ăn cơm trưa xong Khương Thượng Nghiêu mới có thời gian lên giường nằm nghỉ một lát. Trước khi ngủ, anh lấy di động ra lật tìm số máy trường tiểu học, rồi nhấn từng số một. Vừa nhắm mắt vào, dường như chỉ ngay trong nháy mắt, anh đã trở về nơi bức tường đá, dưới tán cây mơ già.
Buổi chiều nhận được điện thoại của Quang Diệu, đoán chắc Hắc Tử nghe được tin tức gì đó đã báo cáo lại với chú Đức. Khương Thượng Nghiêu liền kể lại một lượt, nghe nói bọn chúng mang súng tự chế, mãi một lúc lâu sau Quang Diệu mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở nói: "Vẫn nên cẩn thận đề phòng, Nhiếp Nhị giành được hai mỏ than từ tay của vợ tên Vu béo với giá rẻ, giờ đang là lúc điên cuồng đắc ý".
Cái gì mà giá thấp, chẳng qua là vừa thủ đoạn vừa dọa nạt vừa uy hiếp thì có. Khóe miệng Khương Thượng Nghiêu nhếch lên cười chế nhạo, nói: "Không sao. Chỗ em hẻo lánh, mấy tên đầu trâu mặt ngựa lạ xuất hiện là em biết ngay".
Quang Diệu an ủi xong, nhắc tới việc chính: "Chú Đức muốn gặp cậu".
"Buổi tối em sẽ đến."
Cuộc đối thoại tự nhiên như giữa người nhà với nhau, Khương Thượng Nghiêu trên đường đi đến Vấn Sơn cũng tự thấy mình giống người nhận lệnh tới khấu đầu trước lão gia trùm xã hội đen như các cảnh trong phim. Nghĩ đến đây, anh đột nhiên bật cười.
Lưu Đại Lỗi đang lái xe cảm thấy vô vị buồn chán, liền tò mò hòi: "Anh Khương, nhớ chị dâu phải không?".
"Vớ vẩn! Đã dặn cậu rồi, tôi và chị dâu còn chưa đâu vào đâu, cô ấy hay xấu hổ, cậu ăn nói chú ý một chút."
"Vậy cũng phải, chị dâu là người có học. Haizz, cái miệng của em thật là... không gọi là chị dâu thì gọi là gì?"
"Tùy cậu."
Lưu Đại Lỗi thăm dò hỏi: "Vậy gọi là... em gái".
"Cút đi!"
Lưu Đại Lỗi mặt dày, nói: "Em còn có thể cút đi đâu chứ? Em cút rồi anh Khương không được quay lại Vấn Sơn nữa. Nói thật, anh Khương, chúng ta không mua một cái xe mới mà đi? Giờ anh phát tài rồi, ngồi chiếc xe cũ kỹ này thật mất mặt, để cho lão Lăng dùng cũng được, chúng ta mua một chiếc Volkswagen, em làm tài xế cho anh. Nguyên Châu thật nhiều người giàu, nhiều xe đẹp!", Lưu Đại Lỗi làm bộ chảy nước miếng thèm thuồng.
"Không có tiền." Khương Thượng Nghiêu hai tay ôm gáy dựa vào lưng ghế: "Tiền vay ngân hàng tôi còn phải mua thiết bị, trả lương, tiền kiếm được từ mỏ than ở thôn Nam phải trả lãi ngân hàng, dù sao cũng phải qua được nửa năm nữa rồi hãy nói. Hơn nữa, với tính khí này của cậu, có thể làm lái xe được không?".
"Coi thường em phải không?" Lưu Đại Lỗi không phục.
"Ý tôi là..." Khương Thượng Nghiêu như nhớ ra điều gì đó: "Ngón nghề của cậu đã rơi rớt hết chưa?".
"Đương nhiên là chưa rồi! Đông thì tập luyện trong những ngày giá rét nhất, hè thì tập luyện trong những ngày nóng bức nhất. Sư phụ em đã dặn rồi, dù cha chết đang phải chịu tang cũng không được ăn bớt thời gian tập luyện."
"Đột nhập vào nhà thì sao?" Hai mắt Khương Thượng Nghiêu nheo lại thành một sợi chỉ nhỏ.
"Đấy chỉ là trò vặt thôi mà"
Khương Thượng Nghiêu im lặng trầm ngâm hồi lâu, một lúc sau Lưu Đại Lỗi mới như hiểu ra, hỏi: "Anh Khương, có phải cần em giúp chuyện gì không?".
"Cậu có gan làm không?"
Lưu Đại Lỗi liếc anh một cái, thấy không phải là anh nói đùa, ngay lập tức cũng trở nên nghiêm túc: "Đỗ Lão Phách giờ vẫn còn nằm bệt trên giường, không phải nhờ anh Khương, thì em cũng giống hắn ta rồi. Hơn nữa, cơ quan nhà nước em còn dám vào, thì còn sợ gì nữa?".
Thời gian khi còn ở trong tù, sau việc xảy ra dưới mỏ, một người khác nữa bị chiếc xe lao nhanh đâm thẳng vào người, gãy đốt sống lưng khiến nửa người bị liệt, được bảo lãnh chữa bệnh ngoài nhà tù, đưa về quê đợi chết, người đó chính là Đỗ Lão Phách. Khương Thượng Nghiêu đương nhiên không kể với Lưu Đại Lỗi việc giây phút anh quyết định cứu người đó, bàn tay anh đã vươn về phía Đỗ Lão Phách trước.
Anh giơ tay sang bên vỗ vào vai Lưu Đại Lỗi: "Có câu nói này của cậu, cả đời chúng ta mãi là huynh đệ".
Lưu Đại Lỗi dương dương tự đắc: "Vậy thì được ạ".
Xe đi thẳng đến khu nhà bên bờ sông Tích Sa, việc phòng vệ xung quanh được bố trí nghiêm ngặt cẩn thận hơn bình thường. Dưới gốc cây cạnh cổng lớn có người đứng núp trong bóng tối, đốm lửa đầu điếu thuốc lập lòe. Vào phía trong, ở giữa sân là một bàn mạt chược, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh là một nhóm người khác đang chơi bài. Đa phần đều là những khuôn mặt quen thuộc, thấy Khương Thượng Nghiêu bước vào, họ đều đứng dậy chào "Anh Khương". Khương Thượng Nghiêu cũng chẳng cần khách sáo, chỉ vào Lưu Đại Lỗi, giới thiệu: "Nhị Hóa, trước kia làm riêng lẻ, giờ theo tôi".
Một trong số đó đã quen với Lưu Đại Lỗi, đứng lên chào hỏi rất thân thiết. Lưu Đại Lỗi từ xưa tới nay vẫn quen làm việc một mình, từ lúc bước vào cửa nhìn thấy tình thế trước mắt, có chút sợ hãi, khó khăn lắm mới gặp được người quen nên cũng rất phấn khởi.
Khương Thượng Nghiêu nháy mắt với cậu ta, chân vẫn bước đều, đi thẳng vào bên trong. Giữa đường thì gặp Quang Diệu đang đi từ trong nhà ra đón anh, Quang Diệu nghiêm ntft mặt nói: "Chú Đức đang đợi ở bên trong".
Nhìn tình hình này, anh nghĩ chắc tối nay có chuyện rồi. Khương Thượng Nghiêu cũng không hỏi nhiều, đẩy cửa bước vào.
Bên trong, chú Đức đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt khó đoán là buồn hay vui, có một người nữa ngồi phía đối diện, ông ta ngồi sát ra tận mép ghế sô pha, Khương Thượng Nghiêu nhận ra đó là Vương Bá Long – quản lý ở công ty vận tải. Bình thường có mấy người dám gọi thẳng tên của Vương Bá Long, anh ta quen với việc người khác kính cẩn gọi mình một tiếng "anh Long" rồi, thấy Khương Thượng Nghiêu vội vàng đứng dậy, chào "Anh Khương".
Nghe thấy có tiếng động, chú Đức mở mắt ra: "Bá Long, chú mau kể với anh Khương chú đi, rốt cuộc chuyện thế nào?", nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần.
Thì ra từ sau Tết, Nhiếp Nhị đã bắt đầu phá rối công ty vận chuyển này.
Đứng từ góc độ của Nhiếp Nhị mà nói, hắn ta cũng chẳng có cách nào. Ngày nào cũng có than phải vận chuyển, nhưng không thể đảm bảo ngày nào cũng có thể vận chuyển ra ngoài. Vận chuyển đường sắt hắn không thể động vào, đương nhiên hắn phải nghĩ đến mục tiêu đường bộ rồi. Công ty vận chuyển được mở ra rất thuận lợi, chú Đức vì muốn tránh va chạm nên chỉ chăm sóc khách hang cũ, khách hàng mới bị hắn nẫng đi không ít. Chú Đức cũng cố gắng động viên mấy kẻ dưới tay mình, không nên so đo với Nhiếp Nhị.
Bao nhiêu năm bươn trải trên giang hồ, đương nhiên chú Đức rất hiểu đạo lý nhường một thước thì phải đề phòng bị lấn tới một trượng. Quả nhiên, sau khi công ty vận chuyển do Nhiếp Nhị mở ra làm ăn phát đạt và thuận lợi, hắn liền nghĩ ra các trò khác để kiếm tiền, đó chính là phát biển số xe. Nộp phí để nhận về một tấm biển, đặt trước đầu xe tải, mỗi tháng phải nộp một khoản phí quản lý nhất định, đảm bảo việc ra vào Vấn Sơn không gặp bất kỳ trở ngại nào. Còn những xe không treo biển của hắn, vậy đành xin thứ lỗi.
Tối nay đội xe vận chuyển của Bá Long bị chặn trên đường, hai bên xảy ra một cuộc ác chiến. Mấy người trong đội của Bá Long phải vào đồn cảnh sát, mấy người nữa thì vào bệnh viện. Vì vậy tối nay, Vương Bá Long mới mặt cau mày có, đến gặp chú Đức xin ý kiến chỉ đạo.
"Chú Đức, phải nghĩ ra chiêu gì đó, cửa ngõ ra vào Vấn Sơn bị canh chừng rất nghiêm ngặt, vừa qua trạm thu phí, đi chưa được hai mét đã bị chặn lại. Rõ ràng, ở đây có người đứng sau chống lưng cho hắn, nếu không luận về xuất thân, chẳng ai trong sạch hơn ai, sao hắn lại dám ngông nghênh như thế? Chúng ta nên nhét hết não vào đũng quần, nhìn thấy hắn là phải đi đường vòng để tránh sao? Hơn nữa, anh em người ta nhìn vào, dù gì tôi cũng phải xả cơn giận này đã".
"Có gì cần nói thì nói thẳng ra, than thân trách phận để làm gì? Chú mau nói xem, có cách gì để đối phó với hắn?" Chú Đức trừng mắt nhìn anh ta, anh ta vội vàng im bặt, đầy bụng ấm ức.
"Yên tâm, còn có chú Đức đây, sẽ dặn dò anh em." Chú Đức vẫy tay, Vương Bá Long không cam tâm cúi đầu ra về.
Bá Long vừa đi, chú Đức đi thẳng vào vấn đề: "Hai cậu thấy thế nào?".
Quang Diệu liếc mắt về phía Khương Thượng Nghiêu, thấy anh đang quay mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm về chiếc rèm cửa sổ đang treo trên cao, rõ ràng không có ý định nói, nên anh ta lên tiếng trước: "Chú Đức, tình hình này xem ra hắn định làm thật rồi, né tránh mãi cũng không phải cách, cứ tiếp tục như vậy, phần lớn việc làm ăn kinh doanh của ta sẽ bị nuốt hết. Phiền phức hơn cả là, nếu lần này chúng ta rụt lại, sẽ khó làm an lòng anh em".
Chú Đức quay đầu, hỏi: "Thạch Đầu, còn ý cậu thế nào?"
"Chú Đức, ý của chú chính là ý của cháu." Khương Thượng Nghiêu chầm chậm nói.
Câu trả lời của anh không phải qua loa cho xong, mà thực sự hiện tại thế lực của Nhiếp Nhị lớn, chú Đức có đồng ý đem tất cả những gì mình tích cóp được ra để đấu một trận sống mái hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Nhưng anh vừa nói xong, chú Đức vẫn không nén được bật cười, mắng: "Tiểu tử, càng ngày càng láu lỉnh, ăn nói lấp la Iấp lửng giống hệt tên Vu béo".
"Chú Đức, cháu nói thật đây. Giờ thế này, dù đánh không thắng cũng phải đánh, thì nên nghĩ ra cách nào đó để đã đánh là phải thắng, mới được."
Vừa nói xong, Quang Diệu đã thấy tò mò, đến chú Đức cũng phải nhướng mày: "Như thế nào?".
"Giờ Nhiếp Nhị bày ra trò này, phá hỏng quy tắc của mọi người, đương nhiên là hắn có hậu thuẫn." Chú Đức nếu có thể đàn áp Nhiếp Nhị thì đã không đợi tới tận bây giờ, Khương Thượng Nghiêu than thầm một tiếng, không biết lúc nào mới có khả năng đối kháng trực tiếp: "Phạm pháp phải ngồi tù, vì vậy đánh hội đồng cũng không phải cách hay".
Lời vừa dứt, cả ba người đều phá lên cười, chỉ có điều tiếng cười của Khương Thượng Nghiêu như có ý tự chế giễu chính mình: "Ý của cháu, không thể một chiêu là dồn hắn vào chỗ chết, thỉnh thoảng tìm cách đánh vào yếu điểm của hắn là được. Quán bar, sauna, mỏ than... tất cả những nơi sinh lời cho hắn, cứ nhắm vào từng nơi một, đủ để hắn hận tới thấu xương. Đến khi hắn không thể chịu được nữa, thì sẽ phải tự vác xác tới tìm chúng ta thôi."
Trước Tết, Nhiếp Nhị tìm đại sư tới để gieo quẻ, quẻ gieo xong đại sư nói sáu tháng đầu năm tham vọng lớn, lợi chỉ tăng chứ không giảm. Sáu tháng cuối năm hạn nặng, phải thận trọng trong từng bước đi.
Còn chưa tới sáu tháng cuối năm, Nhiếp Nhị đã tâm trạng rối bời, cảm nhận rõ được cái hạn của năm nay.
Đầu tiên là chiến dịch truy quét tệ nạn mại dâm diễn ra liên tục, tên chó Hắc Tử do lão thất Đức nuôi bắt đầu giở trò, chó không phải chó mà người chẳng phải người, cứ cách năm ba ngày lại tới gây phiền phức. Hắn không cắn người, nhưng thỉnh thoảng lại mò đến mấy cơ sở kinh doanh làm trò buồn nôn, đặc biệt thích chui vào chỗ mấy cô tiếp viên nữ, không quậy cho tới chó chạy gà bay không chịu thôi.
Tất cả những nơi có thể nhờ vả được Nhiếp Nhị đều đã nhờ đến, nhưng hễ đơn từ kiện cáo được đưa lên, ngay cả thanh tra cũng bất lực. Dù sao Hắc Tử chỉ là tuần tra, cũng chẳng vi phạm bất cứ điều luật nào.
Đáng căm hận nhất vào một lần, hôm đó là lục soát đột xuất, phía văn phòng bên đó bị người ta phá cửa đột nhập vào. Tiền thu được của ba quán bar, rồi đến tiền trong két cũng bị vét sạch. Sau khi xảy ra sự việc mới xem camera, nhưng rõ ràng đây là một tên trộm chuyên nghiệp, bởi vì tất cả các góc mà camera có thể quan sát, cũng chỉ quay được lưng của hắn. Hỏi bảo vệ đêm đó, bảo vệ luôn mồm nói là trong lúc kiểm tra chỉ có trợ lý của Nhiếp Nhị đi vào văn phòng, khiến Nhiếp Nhị tức giận tung chân đạp thẳng vào ngực tên bảo vệ, hộc máu.
Sau khi báo án chẳng có manh mối, Nhiếp Nhị hắn coi như đen đủi, đành nuốt cục tức này vào trong. Ai ngờ ở trên mỏ lại liên tiếp xảy ra chuyện.
Tư nhân khai thác mỏ, thuốc nổ để nổ đất hầu như đều mua ở những nơi bán công khai chính thống một ít, còn đâu tìm cách vận chuyển từ Nội Mông về. Năm nay lượng thuốc nổ hắn cần rất lớn, được nửa đường, trong thời gian lái xe xuống dưới đi tiểu, cả một xe thuốc nổ bị nổ bay, hai tên đồ đệ đi theo hắn nhiều năm lúc đó ở trên xe đến thi thể cũng không gom đủ. Cũng may lúc ấy đang đường về mỏ, xung quanh vắng vẻ, nếu không cái đầu của hắn giờ đang ở đâu hắn cũng không thể chắc chắn. Ngay sau đó lại là một loạt những vụ đi hối lộ để móc nối quan hệ, toàn bộ số tiền kiếm được của sáu tháng đầu năm đều phải đổ ra bằng hết, còn phải bù thêm vào.
Nhiếp Nhị căm hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng biết rõ có kẻ đang phá mình. Tính qua đếm lại, thì chỉ có một người. "Chính là con rùa già thất Đức đó!", nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không giống với tác phong làm việc của ông ta từ trước tới nay. Mình toi rồi, chẳng lẽ tên thất Đức còn mời một sư gia tới?
Khương Thượng Nghiêu không hề biết chuyện Nhiếp Nhị phong vương phong tước cho mình, anh hiện đang làm rất cật lực và chăm chỉ trên mỏ, ngày nào hàng đoàn dài xe chở than cũng đi về tấp nập. Trong thời kỳ công ty vận tải gặp khó khăn nhất, anh kéo hết anh em về về Dã Nam, chuyên trách nhiệm vụ vận chuyển hàng cho anh. Không chỉ chú Đức phải thầm khen ngợi, Vương Bá Long càng coi anh như bồ tát cứu thế, nhiều lần xin với chú Đức, cho mua vài chiếc xe trọng tải lớn, đợi mỏ than ở thôn Châu đi vào khai thác, sẽ cho một đội xe lên đó hợp tác lâu dài.
Chỉ cần có mặt ở Dã Nam, Khương Thượng Nghiêu ban ngày sẽ xuống mỏ hoặc vào đường hầm, buổi tối đa phần anh có mặt ở trường tiểu học của thôn Nam, làng Vọng Nam.
Buổi tối mùa hè, thỉnh thoảng Khánh Đệ đặt một chiếc bàn bên cạnh bức tường đá, phụ đạo cho những học sinh yếu kém, còn anh ngồi trong phòng trước máy vi tính, tập gõ chữ.
So với những tiếng động cơ ầm ầm của các thiết bị máy móc, tiếng gạch đá rơi loảng xoảng ở mỏ, thì chỗ Khánh Đệ yên tĩnh tới mức khiến người ta muốn say. Trên bàn thường có lọ hoa dại, trong chiếc bát cũ là đống quà chẳng đáng tiền trong làng, cô ít nói, nhưng đối với bọn trẻ thì lại là ngoại lệ. Lúc cười lúc chỉ bảo, giọng rất dịu dàng. Anh thường xuyên dừng việc tập gõ lại, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ, những tiếng chim én kêu líu ríu khi bay về tổ là bản nhạc nên dành riêng cho họ.
Khánh Đệ có rất nhiều tài liệu cần lưu trữ vào trong đĩa, sau khi Khương Thượng Nghiêu luyện sử dụng máy tính thành thục đã giúp được cô không ít. Thỉnh thoảng anh cũng đọc được những tản văn và tiểu thuyết ngắn do cô viết, anh cẩn thận đọc từng câu từng chữ, như muốn thông qua những con chữ đó để chạm tới trái tim mềm yếu và trong sáng của cô. Bất giác anh nhớ lại những lá thư của cô khi còn ở trong trại giam, những câu những từ đó gần như đã khắc ghi trong trí nhớ anh. Nhớ lại cuộc sống và những thay đổi của gần một năm nay sau khi ra tù, ánh mắt anh dành cho Khánh Đệ vừa phức tạp vừa giằng co.
Có một lần cô dạy anh làm thế nào để lưu tài liệu và cách đánh văn bản, cánh tay mịn màng vươn ra bên cạnh anh, những ngón tay cầm chuột thon dài, ngón nào cũng như búp măng. Trời nóng, cô buộc tóc lại, vẫn có những sợi tóc bướng bỉnh không chịu nghe lời rủ xuống tai, cùng với giọng nói dịu dàng của cô khi giảng về chức năng của từng phím, chúng cũng lay động như đang trêu chọc thần kinh căng thẳng của anh.
Khương Thượng Nghiêu cố gắng tập trung, mắt nhìn thẳng, nhưng những gì cô đang nói anh đều nghe không rõ. Khánh Đệ dường như cũng cảm thấy thái độ tập trung đột ngột của anh, lùi về phía sau nửa bước, cố che đi khuôn mặt dần nóng bừng của mình, nói: "Đại khái là như thế, còn lại phải dùng nhiều mới thuần thục được. Ở đây không có đường dây điện thoại, nếu không có thể lên mạng, ở đấy còn nhiều thứ thú vị hơn".
Sau khi cô lùi lại, anh mới cảm thấy hơi thở dần trở lại bình thường, nói: "Vậy chúng ta kéo một đường dây điện thoại về đây được không?".
Cô nhìn anh lạ lẫm, đôi mắt dài rất láu lỉnh: "Tiêu nhiều tiền thế làm gì? Em thấy anh nên mua một chiếc máy tính, thấy anh rất thích. Trên mỏ cũng có thể dùng, bình thường lên mạng cũng có thể đọc tin tức".
Anh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Để ít ngày nữa đã", rồi trêu cô: "Có phải anh đến nhiều quá khiến em ghét không?".
"Đúng thế, ghét lắm. Giờ Phúc Đầu còn thân thiết với anh hơn cả em nữa, em giận rồi." Cô nói rồi tự mình bật cười trước.
Khương Thượng Nghiêu cũng cười, nhưng không bỏ lỡ những ẩn ý đằng sau ánh mắt cô.