Mẹ Khánh Đệ vẫn thấp thỏm không yên: "Cái tốt, chỉ riêng việc một mình nuôi con khôn lớn, cũng đã hơn mẹ nhiều rồi".
"Nhà chúng ta thì hơn gì đâu? Cũng có khác gì không có bố?" Ái Đệ nói thẳng.
Vừa nói xong khuôn mặt mẹ Khánh Đệ nhất thời cứng lại, Khánh Đệ đá cho em gái một cái dưới gầm bàn, Ái Đệ nhìn cô bĩu môi, nhớ tới điều gì đó, liền lảng sang chuyện khác hỏi: "Chị, cái tên đen sì ấy, số điện thoại của anh ta chị có không? Có thì cho em".
Khánh Đệ khẽ sững lại, nhận ra em gái đang muốn nói tới Hắc Tử, cô cười hỏi: "Em cần số điện thoại của anh ấy làm gì?", nói rồi lấy di động ra tìm trong danh bạ.
"Chị gái anh ấy trước Tết ly hôn, giờ chuyển về nhà sống rồi. Tính toán rất đâu vào đấy, nhà chị ấy cho thuê lấy tiền, người lớn người bé chuyển về nhà mẹ ở ăn uống miễn phí, còn chuyển cả hộ khẩu về, nói là để bọn trẻ đi học cho gần. Em tìm Hắc Tử để nhờ anh ấy xem có thể giúp em chuyển hộ khẩu nhanh một chút không?"
Mẹ Khánh Đệ chuyển sự chú ý sang Ái Đệ, buồn hỏi: "Nhà Hướng Lôi bé thế thì ở thế nào?".
"Đặt một cái giường nhỏ ngoài phòng khách, lúc thì Hướng Lôi ngủ, lúc thì chị gái anh ấy và con chị ấy ngủ." sắc mặt Ái Đệ trớ nên u ám, ánh mắt chẳng còn chút thần khí nào. "Con và Hướng Lôi đang cố gắng tiết kiệm tiền mua một căn nhà, nếu không một nhà mà tận sáu người ở thật rất bất tiện. Con còn chưa có em bé, có em bé rồi có khi phải ra nhà vệ sinh mất."
"Ái Đệ, nhẫn nhịn một chút, con nhé? Trước kia thời bọn mẹ cũng đều sống như thế cả."
Thấy bộ dạng khổ sở của Ái Đệ, Khánh Đệ mặc dù đau lòng nhưng cũng chẳng có ý định khuyên nhủ: "Nhịn đi, Hướng Lôi cũng có nhiều khó khăn, thức khuya dậy sớm. Tiết kiệm trước đã, sau này mua nhà chị giúp được sẽ giúp".
Hôn nhân thật khiến người ta trưởng thành rất nhanh, như Ái Đệ, trước kia động lực kiếm tiền chẳng qua cũng chỉ để mua quần áo mới và mỹ phẩm, giờ cuộc sống quá nhiều áp lực, cũng biết lo lắng cho tương lai.
Khánh Đệ có chút bùi ngùi, lấy chồng sinh con, là số mệnh mà đa số phụ nữ không thể tránh khỏi. Làm công chúa một ngày, làm hoàng hậu một tháng, nhưng phải làm nô lệ vất vả cả đời. Thiếu nữ thuần khiết với những giấc mộng đẹp đã bị cuộc sống hiện thực mài giũa tới nhan sắc tàn phai, dần trở thành một người phụ nữ nhỏ nhen. Nhưng với tình yêu là nền tảng vững chắc, khao khát tìm kiếm hạnh phúc là tiền đề, sẽ cố gắng chống đỡ để gìn giữ gia đình, cho dù kết quả thế nào, một sự hy sinh như thế cũng đáng được trân trọng.
Do đó, ánh mắt cô nhìn mẹ có phần dịu dàng hơn: "Mẹ, đợi con kết hôn rồi, con sẽ nói chuyện với anh Khương, đón mẹ về ở cùng chúng con".
Khi về Dã Nam, Khương Thượng Nghiêu cũng nhắc tới vấn đề này: "Căn hộ buổi chiều em xem có vừa ý không? Anh đang nghĩ nếu em thích thì chúng ta mua luôn cả hai căn. Căn nhỏ để mẹ chúng ta ở, mặc dù không cùng một tầng, nhưng còn tốt hơn bây giờ".
Khánh Đệ nhớ tới vẻ mặt do dự của mẹ hồi tối, nhắc lại một lần nữa những lời mẹ nói: "Làm gì có đạo lý con rể nuôi mẹ vợ. Huống hồ, bố...".
"Ai quy định con rể không thể nuôi mẹ vợ? Cái lý do ở đâu mà có? Còn về bố em, lần trước gặp anh thấy màu da của ông ấy không tốt lắm, còn định nhắc em nhưng quên mất. Anh thấy bố em nên đến bác sỹ kiểm tra xem sao, có lẽ bị bệnh mãn tính do uống quá nhiều rượu."
Khánh Đệ liếc nhìn anh, im lặng.
"Đừng coi thường, bố em uống rượu như uống nước lã thế, da dẻ nhìn như thế, lại uống rượu trường kỳ, cần chú ý một chút."
"Không phải em coi thường." Khánh Đệ đột nhiên nhận ra người con rể như anh dám cho bố vợ vào bệnh viện điều dưỡng trường kỳ lắm, nghiên cứu kỹ động cơ của anh, bất giác vừa thấy giận lại vừa buồn cười. "Bây giờ anh rất xấu! Cả bụng xấu xa.'"
Anh rất thẳng thắn: "Có bệnh phải chữa, đây là điều hiển nhiên", thấy cô mím môi cười, anh không kìm được véo tai cô một cái: "Người bụng xấu xa là ai? Trong lòng thầm rủa anh phải không? Không khai thật ra, là tai sẽ đỏ đấy".
"Anh lái xe đi. Cẩn thận chút." Vừa hất tay anh ra lại bị anh nắm chặt, Khánh Đệ liếc mắt về phía chiếc xe vẫn đi theo sau họ, ngạc nhiên hỏi: "Anh không sợ... nhỡ những người làm thuê của anh nhìn thấy sao?".
Anh làm như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, nhếch miệng lên: "Làm thuê... câu này thật gây chú ý, người không biết lại tưởng anh là ông chủ lớn của hiệu đổi tiền thời xưa?".
"Thế thì phải xưng hô thế nào? Em không muốn hình dung anh thành loại người ấy." Cô lườm anh, rồi quay nhìn ra cửa sổ.
Trên tấm kính phản chiếu bóng anh, lờ mờ nhìn thấy đường viền của khuôn mặt anh. Đột nhiên cô cảm thấy nhớ lại thời gian anh vừa mới ra tù, đứng bên ngoài bờ tường đá của trường, nụ cười của anh khi quay người nhìn cô. Khuôn mặt rạng ngời, ánh hoàng hôn hắt xuống trên vai, nụ cười tràn ra cả khóe mắt, khiến thế giới như bừng sáng.
"Khánh Đệ sao thế?" Anh cẩn thận quan sát cô, cho xe vào lề đường.
"Em không sao." Cô cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Gần đây tâm trạng của em rất không bình thường." Ánh mắt anh đầy ý dò xét, không để cô lẩn tránh: "Là... chuyện lần trước khiến em sợ à, hay anh có chỗ nào không tốt? Khiến em không thích?".
"Không có, anh rất tốt." Cô ra sức lắc đầu: "Chỉ là em đột nhiên phát hiện ra, gần đây anh có chút không giống anh".
Buổi chiều khi đi xem nhà, Khương Thượng Nghiêu đứng ngoài ban công rất lâu. Nhìn như anh đang ngắm cảnh ở con đường phía dưới, nhưng cô biết anh đang suy nghĩ đi đâu. Bộ dạng lạnh lùng và âm trầm mỗi khi anh nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó khiến xung quanh anh như có bức tường vô hình bao lấy, người khác không thể bước vào.
Cô không thích anh những lúc như thế.
"Anh không giống anh." Anh nhắc lại lời cô, cười có chút đau khổ: "Khánh Đệ, anh đã làm sai điều gì khiến em không thích anh nữa? Buổi chiều khi đi xem nhà nhìn em có vẻ không hứng thú lắm".
Khánh Đệ không ngờ bị anh phát hiện, có thể nhận ra tâm trạng đang rối bời của cô. Cô lại lắc đầu lần nữa, đang định nói thì tiếng gõ bên ngoài cửa chen ngang.
"Anh Khương..." Cửa xe trượt xuống, người bên ngoài như ý thức được điều gì đó vội dừng lại, chào: "Chị dâu".
Khương Thượng Nghiêu nói không sao, ý bảo anh ta rời đi. Ánh mắt Khánh Đệ nhìn theo người đó biến mất trong chiếc xe đi theo họ phía sau, rồi mới quay sang nhìn Khương Thượng Nghiêu lòng thầm chắc chắn anh không còn giống anh nữa rồi.
Anh im lặng không lên tiếng, cúi đầu nhìn những ngón tay cô đang nằm trong tay mình rất lâu. Khánh Đệ ngẩn người nhìn mái tóc đen nhánh của anh, mấy lần muốn đưa tay lên vuốt, muốn kéo anh vào lòng mình.
Hai năm nay mặc dù không biết ngoài làm việc trên mỏ ra anh còn làm những gì nữa, nhưng anh chưa bao giờ oán trời trách người, nỗ lực chăm chỉ là những gì mà cô có thể thấy. Mặc dù cái hướng mà anh nỗ lực vươn tới có hơi lệch so với con đường cô nghĩ anh nên đi, nhưng cuối cùng anh vẫn là người đàn ông mà cô đã yêu hơn mười năm nay và sẽ còn mãi yêu.
Không oán trách, không hề sợ con đường mình đi sẽ khó khăn. Yêu anh, lấy anh, bên nhau cả một đời, lẽ nào chẳng phải thứ mà cô đang chờ đợi? Tại sao chỉ vì cảm giác bị đứng ra ngoài thế giới của anh đó mà cô đã dao động?
"Có thể có chút không còn giống nữa, nhưng anh hứa, có những chuyện nhất định không bao giờ thay đổi. Tình cảm anh dành cho em là mãi mãi. Khánh Đệ, đừng ghét anh." Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt rất chân thành: "Hãy trả lời anh một lần nữa, em đồng ý lấy anh chứ?".
Lần đó ở Hồ Khẩu, anh ôm lấy cô từ phía sau, đứng trong hang đá nhìn lên con thác như chảy từ trên trời xuống, sau đó hôn lên tóc cô, thì thầm lời cầu hôn bên tai cô. Khi ấy anh đã nói rằng: "Qua Tết chúng ta kết hôn nhé, Khánh Đệ". Cô thuận theo ý anh, đỏ mặt cúi đầu đồng ý.
Lần này anh nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt, cầu khẩn cô trả lời anh, Khánh Đệ bỗng thấy xót xa: "Em đâu có nói sẽ không lấy anh, không kết hôn. Em chỉ hơi lo, nhưng lại không biết nỗi lo lắng ấy từ đâu ra. Anh đừng căng thẳng như thế, cứ coi như em kỳ quặc đi".
Ánh mắt anh dò xét, sau đó như đã chấp nhận lời giải thích của cô, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi: "Nghe nói có hội chứng tiền kết hôn, à, 'bà dì' đến thăm em rồi à?", ngay sau đó anh ảo não: "Sao nhanh thế? Chúng ta... mới mấy ngày?".
Ý của anh như muốn nói: Anh còn chưa ăn được mấy miếng đã rút lui rồi.
Khánh Đệ bất lực, chỉ còn biết trừng mắt với anh. Trong lòng hy vọng được giống như icon biểu cảm mà Đàm Viên Viên mỗi khi chat với mình đều dùng: "Lườm ai người ấy có thai!".
Vào khu mỏ, qua hai lần cửa, vừa dừng xe trước tòa nhà văn phòng, bỗng một bóng đen xông ra nhanh như chớp, Lưu Đại Lỗi đang cầm dây xích bị giật mạnh bước chân loạng choạng, suýt chút nữa ngã lăn xuống bậc tam cấp.
Khánh Đệ khẽ hé cửa xe, con chó ngốc kia vui mừng, không kiên nhẫn nổi mà dựng thẳng hai chân trước lên, khiến cửa xe đóng trở lại, nó thè cái lưỡi liếm liếm vào cửa kính.
"Mừng phát điên rồi phải không?" Khương Thượng Nghiêu không biết phải nói gì, xuống xe hỏi Lưu Đại Lỗi, "Không phải nói chữa thêm vài ngày sao?".
Lưu Đại Lỗi ra sức kéo Phúc Đầu lại, lúc ấy Khánh Đệ mới có thể mở cửa xe. Phúc Đầu nhìn thấy cô, càng vẫy đuôi điên cuồng hơn, rên ư ử không thôi.
"Thế cũng phải được người ta đồng ý chứ! Sắp một tháng rồi. Buổi sáng hai người vừa đi, bác sĩ thú ý gọi em đến đón người... đón chó. Nói nó cứ chạy loạn cả lên, ngày nào cũng ở trong nhà bắt gà trộm chó, khiến những bệnh nhân khác tâm thần hoảng hốt không yên. Tối qua một con lợn chuẩn bị tiêm, thế mà bị con chó này dọa cho chạy vòng vòng cả nửa thôn mới bắt được. Bác sĩ nói, còn không mang về, ngày mai sẽ cho chúng ta ăn món rựa mận." Lưu Đại Lỗi bị Phúc Đầu kéo tới rạp cả người xuống, bèn thẳng tay ném dây xích đi, quay sang tố khổ với Khánh Đệ: "Chị dâu, dù gì em cũng đã làm bảo mẫu một ngày, vừa tắm vừa cho nó ăn, chị hãy quan tâm đến em một chút7'.
Khánh Đệ đang ngồi xổm xoa đầu Phúc Đầu, nghe thấy vậy liền cười: "Vất vả cho anh quá".
Thấy cô nói cho có lệ như vậy, Lưu Đại Lỗi buồn buồn lẩm bẩm: "Mới bị một dao mà đã thành ông nội mình rồi".
Bên này Khương Thượng Nghiêu ném chìa khóa xe cho thuộc hạ phía sau, lão Lăng cũng mang theo mấy người ra đón: "Anh Khương".
Khương Thượng Nghiêu thấy bây giờ mà lão Lăng vẫn ở văn phòng, biết là có việc, lập tức ngăn lại: "Đợi lát nữa vào trong nói", ánh mắt chuyển sang phía Nghiêm Quan đang đứng cạnh lão Lăng: "Xong việc chưa?''.
Sau khi đi bộ đội về, Nghiêm Quan lái xe trong đội của Vương Bá Long mấy năm, Khương Thượng Nghiêu thấy anh ta làm việc chắc chắn, đáng tin, nên đưa lên khu mỏ làm đội trưởng đội bảo vệ. Từ trước tới giờ anh ta rất ít nói cười, đáp lại câu hỏi của Khương Thượng Nghiêu cũng chỉ bằng cái gật đầu khe khẽ mà thôi. Lưu Đại Lỗi muốn bổ sung thêm một hai câu, nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Khương Thượng Nghiêu ngăn lại, nhìn về phía Khánh Đệ, lập tức im miệng.
Khánh Đệ cũng liếc thấy màn kịch vừa rồi, đoán chắc họ đang có chuyện gì bí mật, bèn xoa đầu Phúc Đầu, nói: "Đi thôi, chúng ta về phòng trước".
Khương Thượng Nghiêu nhìn theo bóng cô cho tới khi khuất hẳn nơi ngã rẽ của cầu thang, rồi mới nghiêm mặt hỏi Nghiêm Quan: "Vẫn thuận lợi? Không ai nhìn thấy chứ?".
"Sau khi ra, hắn ta đứng đợi xe ở bến xe đối diện, em gọi đại một chiếc xe tải chạy ngang qua cửa, lúc hai xe đi ngang nhau đã chắn tầm nhìn ở cửa, rất bảo đảm."
Khương Thượng Nghiêu vỗ vỗ lưng Nghiêm Quan: "Tốt lắm!".
Không đợi bị hỏi, Lưu Đại Lỗi tự báo cáo: "Người đang ở trong hầm cũ, giờ đi xem chứ?".
Khương Thượng Nghiêu nhìn lên tầng hai, căn phòng của anh đã sáng đèn, trái tim khẽ thắt lại, bước thẳng lên trên thềm đến gần văn phòng, vừa đi vừa dặn: "Đêm sẽ qua đó, giờ hai cậu hãy chăm sóc khách cho tốt".
"Cái đấy anh không phải nói." Lưu Đại Lỗi cười tít mắt, cùng Nghiêm Quan quay người rời đi.
Lão Lăng cầm cốc của mình và Khương Thượng Nghiêu đi pha hai tách trà mới, thuận tay đóng cửa văn phòng lại. Khương Thượng Nghiêu lấy thuốc ra, đưa cho lão Lăng một điếu, nói thẳng vào việc chính: "Vốn đã già rồi, giờ lại mặt nhăn mày nhó, sao khiến vợ yêu đây? Nói đi, có chuyện gì lớn à?".
Lão Lăng bất giác cười khổ: "Anh Khương, tôi cũng chỉ lo lắng cho anh thôi, anh lại còn trêu tôi. Buổi chiều lên xã nộp phí quản lý, họ quyết định sẽ tăng phí quản lý lên, mà tăng không ít đâu. Vẻ mặt và ngữ khí đều không thỏa đáng, cân nhắc một chút, buổi tối tôi bèn đến nhà lão chủ tịch xã uống bữa rượu, nhân tiện dò hỏi tình hình...".
Lão Lăng hít mạnh một hơi thuốc, thấy Khương Thượng Nghiêu vẫn ngồi ngay ngắn, thần thái bình tĩnh ôn hòa, bèn thở dài nói tiếp: "Ý của chủ tịch xã cũng gần giống như những gì anh đoán trước. Nói là năm nay trên thành phố có lệnh xuống phải thắt chặt công tác an toàn ở các mỏ nhỏ, hưởng ứng quyết sách của tỉnh, ngoài ra còn chọn làng Vọng Nam làm trọng điểm, tiến hành phê bình. Anh Khương, tôi thấy, họ đang nhằm vào chúng ta".
Khương Thượng Nghiêu gật đầu, điềm nhiên hỏi: "Chủ tịch xã còn nói gì nữa không?".
Thần sắc lão Lăng dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ hồi lâu, "Ngoài việc sắp tới sẽ có tổ kiểm tra xuống ra, không nói thêm gì nữa".
Căn phòng lại chìm trong yên tĩnh, điếu thuốc cháy gần tới đốt ngón tay, Khương Thượng Nghiêu mới bừng tỉnh. Anh ném điếu thuốc xuống chân di di, dùng sức gí mạnh tựa hồ như không phải muốn dập tàn thuốc mà đang đạp vào khuôn mặt gầy gò nham hiểm của Ngụy Hoài Nguyên. "Ngày mai anh thông báo cho hai tổ trưởng khu mỏ khác, tăng cường công tác quản lý an toàn. Còn về tổ kiểm tra, khi họ đến nên tiếp đón thế nào thì tiếp đón thế ấy. Tất cả những việc khác anh đừng quan tâm, cứ làm như mọi ngày."
Lão Lăng sững lại, "Đường hầm số hai vẫn tiếp tục?".
Sau Tết định đào tiếp đường hầm số hai, lên cục thăm dò địa chất và khoáng sản, mua thiết bị... tất thảy những việc ấy đều giao cho lão Lăng. Trước đó tâm trạng lão Lăng còn rất thấp thỏm, khu mỏ ở thôn Châu không chỉ là việc riêng của Khương Thượng Nghiêu, mà còn là nơi anh ta an cư lập nghiệp, nếu vì lý do hành chính mà bị đình chỉ, đóng cửa, tất cả sẽ kết thúc. Nhưng thấy bộ dạng vẫn hết sức bình tĩnh của Khương Thượng Nghiêu, lão Lăng lại cảm thấy an tâm.
"Tiếp tục. Đã lên kế hoạch tháng Năm sẽ tiến hành khai thác, tháng Bảy sản xuất than. Kế hoạch này không thể thay đổi." Âm mưu của Ngụy Hoài Nguyên là việc anh đã dự tính trước, quan hệ ở trên tỉnh khó lôi kéo, song tìm lãnh đạo cấp cao chi bằng tìm người trực tiếp phụ trách, với thế lực có sức ảnh hưởng tuyệt đối của Ngụy Kiệt ở Vấn Sơn hiện nay, Ngụy Hoài Nguyên muốn giả danh công tác chỉnh đốn mà lén lút thêm tên anh vào danh sách cũng phí công vô ích.
Ngụy Hoài Nguyên có thể đâm anh một dao, anh cũng có thể giải quyết vấn đề một cách triệt để. Khương Thượng Nghiêu nhớ tới mấy lần lên Nguyên Châu vào dịp trước và sau tết Nguyên Tiêu, mọi người đều cho rằng anh lên Nguyên Châu vì việc thằng con cả của Nhiếp Nhị, nhưng không ai biết nhờ Trạch Trí làm cầu nối, anh đã lén gặp thư ký của Phó Khả Vi mấy lần.
Ý định xây dựng một nhà máy than ở Vấn Sơn của tập đoàn năng lượng đã xác định rõ ràng. Việc này đối với Vấn Sơn mà nói có thể coi là việc mang lại nhiều lợi ích lớn. Về công, cho thấy cơ cấu kinh tế lấy năng lượng làm chủ của Vấn Sơn đang bước vào con đường công nghiệp hóa, địa vị của nó trong tỉnh vì thế cũng sẽ cao hơn. Về tư, không ít các doanh nghiệp cũ ở Vấn Sơn nằm trong thành phố, chỉ riêng việc thu hồi đất đai thôi cũng đã thấy hấp dẫn rồi.
Ý đồ cải cách một khi dính dáng đến tài quyên quốc gia sẽ trở nên rất mẫn cảm và phức tạp, tin tức truyền ra, bao nhiêu người nghe tin mà hành động, nhưng Phó Khả Vi chính xác là người có tính nguyên tắc rất cao, lập trường vững vàng, số người đụng tường cứng mà nản chí quay đầu không phải ít. Mấy lần thử tiếp cận, Khương Thượng Nghiêu cũng chỉ tìm hiểu được sơ qua về phương hướng và thái độ của lần cải cách này mà thôi.
Các vấn đề về cơ cấu sở hữu cổ phần, minh bạch tài chính, hình thức góp vốn, nhân lực... ở những loại hình doanh nghiệp lớn như các xưởng luyện than cốc trong Vấn Sơn đều là những vấn đề khiến người ta phải đau đầu suy nghĩ. Càng tìm hiểu sâu, Khương Thượng Nghiêu càng cảm thấy sự nghèo nàn về kiến thức của mình, cẩn thận đánh giá những rủi ro, anh quyết định sẽ tiết lộ với lão Lăng một hai phần.
"Tết Nguyên Tiêu, tôi lên Nguyên Châu, có gặp trợ lý của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn năng lượng mấy lần..."
Anh về khu phòng ở, Khánh Đệ đang dựa người vào thành giường đọc sách, Phúc Đầu nằm ngủ dưới đất, thấy anh vào bèn lười biếng vẫy đuôi.
"Chưa ngủ à? Ngày mai còn phải đi dạy mà." Khương Thượng Nghiêu cởi áo khoác, tiến lại gần hôn lên trán cô: "Môi anh lạnh quá, sưởi ấm cho anh đi".
Khánh Đệ bật cười, đẩy anh ra cằn nhằn: "Phúc Đầu ở chỗ bác sĩ thú y một tháng, tắm rồi mà vẫn thấy hôi, anh còn hôi hơn cả nó! Mau khai thật đi, anh hút bao nhiêu thuốc hả?".
Anh khịt khịt mũi, "Sao anh không thấy gì, em ngửi kỹ lại xem nào", vừa nói dứt lời anh đã dụi đầu vào ngực cô.
Khánh Đệ giơ cuốn sách trên tay ra chắn, rồi lùi vào phía trong né, vừa cười khúc khích vừa dùng chân đá: "Mau đi tắm đi, anh không tắm không cho lên giường".
Dưới ánh đèn, hàng lông mi cửa cô chớp chớp như hai cánh bướm, hơi nóng trong phòng ra sức nhuộm hồng đôi má, mùi sữa tắm hương chanh cô vẫn thường dùng phảng phất quanh làn áo ngủ, tràn vào ngực anh, thu hút anh chú ý đến bóng hình sống động mà thơm tho sạch sẽ đó.
Trong giây lát tâm trạng anh bỗng sa sút, thái độ bình tĩnh điềm đạm vừa rồi anh cố gắng thể hiện trước mặt lão Lăng giờ như trôi đi đâu mất. Có thứ gì đó trong ngực đang gào thét muốn thoát ra, giống như hồi mới vào tù anh phải cố gắng dùng sự trấn tĩnh của mình để che giấu nỗi sợ hãi hoảng hốt bên trong. Anh nói một cách khó khăn: "Khánh Đệ, nếu như... anh trở thành một kẻ nghèo, một kẻ tay trắng, em còn yêu anh không?".
Cô vờ giận dỗi: "Anh nói thế thật coi thường em quá", rồi lại cười như hoa nở giữa mùa xuân, "Khi em mới quen anh, anh chẳng phải chỉ là một kẻ tay trắng hay sao? Thế càng hay, chúng ta sẽ ở lại làng Vọng Nam, em dạy học, anh cày cấy. Chúng ta làm một đôi vợ chồng nơi thôn quê".
Cơn quặn thắt trong lòng bỗng như dịu hẳn, cảm giác đau đớn tới lạnh toát tâm can ấy như được giải thoát chỉ nhờ câu nói "đôi vợ chồng thôn quê" kia. Anh nhìn vào hai má đang ửng hồng của cô, chầm chậm nói: "Được, giống cậu em vậy, khi nông nhàn anh sẽ xuống mỏ, kiếm tiền mua quần áo mới cho em và các con".
"Các con? Anh đừng dùng từ 'các' để dọa em nhé."
Anh cười ha ha, "Vấn đề này đúng là phải bàn bạc nghiêm túc, nói xem em định sinh mấy đứa?".
"Mau đi tắm đi! Còn không chịu cai thuốc, ngày nào cũng hôi rình thế này, em đảm bảo một đứa cũng không sinh."
Khi đi ngủ, anh nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc của cô ra, chải lại mái tóc dài mềm mượt ấy cho gọn gàng. Từng sợi, từng sợi mỏng manh trơn mượt từ từ trượt qua kẽ tay anh, quấn quýt vấn vương. Trời đêm gió lớn, tiếng gió gào rít tự do điên cuồng trong không gian rộng lớn trống rỗng, những âm thanh vụn vặt gió cuốn từ đâu về khiến Phúc Đầu thỉnh thoảng lại nghển cổ vểnh tai nghe ngóng. Khương Thượng Nghiêu và Khánh Đệ lẳng lặng nằm sát vào nhau, nơi làng quê yên bình này khiến trái tim anh yêu mềm tới cùng cực.
Nửa đêm, lắng nghe nhịp thở đều đều nhè nhẹ của Khánh Đệ, anh bất giác cúi mặt xuống định hôn cô nhưng giữa chừng lại thôi, sau đó, anh cố gắng kiềm chế, cầm cánh tay đang ôm ngang eo mình của Khánh Đệ đặt lên gối, nín thở xuống giường, khoác áo đóng cửa phòng lại và đi ra ngoài.
Phúc Đầu bị anh đánh thức, hít hà luồng không khí tươi mới lọt qua khe cửa, miệng ư ử rên vài tiếng, rồi quay về nằm phủ phục trước đầu giường.
"Anh xem có phải vết thương của Phúc Đầu lại đau không?" Khánh Đệ nửa tỉnh nửa mê, đẩy đẩy cái gối bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cái gì mềm mềm, khẽ mở mắt nhỏm người dậy, gối vẫn còn vương hơi ấm, mà người đã chẳng thấy đâu.
Cô nằm trở lại, muốn ngủ tiếp nhưng không sao ngủ được, bèn thò một cánh tay ra khỏi chăn sờ tai Phúc Đầu. "Phúc Đầu, bố con giấu chúng ta điều gì phải không?"
Đáp lời cô chỉ là những tiếng rên ư ử đầy phấn khích của Phúc Đầu.
"… Phúc Đầu, con nói xem nếu sau này mẹ phải nhắm một mắt, mở một mắt, thì nên nhắm mắt nào, mở mắt nào đây?"
Trong bóng tối lạnh lẽo, hơi ấm duy nhất phát ra lại là từ cái lưỡi thô ráp đang liếm liếm ngón tay cô của Phúc Đầu.
Khi nhắn tin nói chuyện với Đàm Viên Viên, Khánh Đệ đã nói thế này: "Anh ấy rất khác trước kia, không chỉ sự hoang dã thỉnh thoảng lộ ra trong lúc trầm ngâm, mà còn cảm giác lạnh lẽo tới rợn người như cái lạnh của bóng đêm. Đương nhiên, anh ấy cố gắng che giấu rất kỹ càng, rất khéo léo, lúc vui vẻ mỉm cười, ánh mắt vẫn tươi sáng rạng rỡ. Nhưng, giống như ánh mặt trời ban ngày vậy, càng rực rỡ bao nhiêu thì đằng sau đấy lại càng phức tạp bấy nhiêu".
"Mình ghét Vấn Sơn, ghét những thứ vô hình lởn vởn trong không khí của Vấn Sơn, ngấu nghiến chiếm đoạt những giấc mộng thời thanh xuân, chà đạp lên tín ngưỡng của tâm hồn, song, anh ấy ở đây, mình cũng phải ở bên anh ấy."