CHƯƠNG
Xì!
Giản Nghệ Hân khinh bỉ mắng Lâm Thế Kiệt một hồi, cuối cùng chọn một chiếc váy đỏ đơn giản, sau đó đi tìm dì Liễu lấy hộp cơm. Trợ lý Chu đã đứng đợi bên ngoài cổng rồi, Giản Nghệ Hân vội cúi người vào xe.
Cô ôm hộp cơm, nước bọt sắp chảy ra luôn rồi.
Cho dù thế nào, cô vẫn phải cảm ơn Lâm Thế Kiệt. Nếu không có Lâm Thế Kiệt thì mình không có nhà to để ở, cũng không có được đồ ăn phong phú thế này mỗi ngày.
Thế nên, bỏ đi vậy. Tạm thời không để tâm đến những lời Lâm Thế Kiệt sỉ nhục mình.
Giản Nghệ Hân cười tít mắt, trợ lý Chu ở bên cạnh không hiểu mô tê gì…
Chiếc xe đen từ phía trước tập đoàn Đế Quốc lái vào bãi đậu xe, Giản Nghệ Hân ôm hộp cơm đi vào thang máy.
Đinh Tuyết Lan đứng trong bóng tối, nhìn Giản Nghệ Hân với vẻ căm thù, chỉ hận không thể nghiến đến nát cả răng.
“Giản Nghệ Hân, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu!”
Nếu không phải vì Giản Nghệ Hân thì mình sẽ không bị giáng chức!
“Hửm?”
Giản Nghệ Hân bỗng quay đầu lại nhìn, cứ cảm giác như có ai đó đi theo, nhưng quay lại thì thấy phía sau không có ai cả.
“Mợ chủ sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi.” Giản Nghệ Hân mỉm cười, theo trợ lý Chu vào thang máy của bãi đỗ xe đi thẳng lên phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô vừa vào phòng làm việc thì thấy Lâm Hàn Tình cũng đang ngồi trên sofa trong phòng, mặt đầy kiêu ngạo quấn lấy Lâm Thế Kiệt nói gì đó.
Chậc chậc.
Sao đi đâu cũng gặp người phụ nữ này?
“Cơm đưa rồi, em đi đây.” Mặc dù trước đó Giản Nghệ Hân đã ở phòng làm việc ăn cơm với Lâm Thế Kiệt vài lần, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Hàn Tình thì khẩu vị cũng giảm đi một nửa. Cô không muốn ở lại, để hộp cơm lên bàn rồi chuẩn bị đi, ai mà ngờ Lâm Hàn Tình bỗng gọi cô lại: “Chị dâu, chẳng dễ gì tôi mới đến một chuyến, hay là chúng ta ra ngoài ăn trưa đi?”
“Ồ? Nhưng anh trai cô không thích ăn bên ngoài.” Giản Nghệ Hân mỉm cười, nói.
Vẻ mặt Lâm Hàn Tình ngạc nhiên: “Sao có thể chứ? Dưới lầu mới mở một nhà hàng Nhật, anh ấy thích ăn nhất đấy, chúng ta cùng đi đi.”
Thích ăn món Nhật nhất?
Giản Nghệ Hân không khỏi quay đầu nhìn Lâm Thế Kiệt, tên này lại không hề phủ nhận.
Lẽ nào anh Lâm ý bắt tay với dì Liễu, nói mình không ăn đồ bên ngoài, sau đó để cô ngày ngày làm chân sai vặt đến đưa cơm cho anh?
Không ngờ đấy, bụng dạ Lâm Thế Kiệt anh lại xấu xa đến thế!
Giản Nghệ Hân phồng má, lườm Lâm Thế Kiệt, nhưng đối phương lại hắng giọng, điềm nhiên như không mà nói với Giản Nghệ Hân: “Chẳng phải hai hôm trước em bảo muốn ăn cá hồi à? Cá hồi ở nhà hàng đó khá tươi, có thể đi thử.”
Lâm Hàn Tình nài nỉ mãi, hơn nữa giờ cũng đến giờ ăn cơm, không ít nhân viên ở gần đó chú ý đến tình hình bên này, nếu Giản Nghệ Hân cứ từ chối thì chắc chắn họ sẽ nghi ngờ lung tung.
“Cùng đi đi.” Lâm Thế Kiệt nói.