CHƯƠNG
Cô không muốn ầm ĩ ở nơi này.
Lâm Hàn Tình bật cười, nhún vai nói: “E là chị không biết anh trai đang điều tra chị nhỉ? Thực ra tôi rất tò mò, chị với anh trai đã là vợ chồng rồi, hơn nữa quan hệ còn tốt đến thế, vậy tại sao anh ấy còn điều tra chị, chị dâu tốt… của tôi.”
Điều tra?
Lâm Thế Kiệt âm thầm điều tra mình sao?
Trái tim bỗng chốc như bị gì đó lôi kéo, vẻ mặt Giản Nghệ Hân mất tự nhiên, nhưng đây chính là kết quả mà Lâm Hàn Tình muốn. Cô ta thấy Lâm Thế Kiệt đi tới thì vội cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Lâm Thế Kiệt đi tới, dường như anh không nhận ra bầu không khí trên bàn ăn đã thay đổi, chỉ là anh cũng không tiếp tục ăn nữa.
Giản Nghệ Hân hi vọng anh có thể nói gì đó, nhưng anh không nói.
Trái tim như lập tức bị bóp nghẹt!
“Sao không ăn?” Cuối cùng Lâm Thế Kiệt nhận ra bầu không khí sai sai, anh hỏi.
Giản Nghệ Hân không muốn gây sự trước mặt Lâm Thế Kiệt, chỉ nói lấy lệ: “Em ăn no rồi, chúng ta đi thôi.” Cô muốn về sớm, hỏi Lâm Thế Kiệt rốt cuộc có ý gì, chuyện này không tiện hỏi trước mặt Lâm Hàn Tình.
“Ừm.”
Lâm Thế Kiệt chưa bao giờ kén ăn, anh chỉ quen ăn đồ dì Liễu nấu thôi, cho nên mọi người mới nghĩ rằng anh chỉ ăn đồ dì Liễu nấu, anh cũng chưa từng phủ nhận.
Với anh mà nói, đồ ăn chỉ là thứ để lấp đầy bụng.
Ba người vừa đứng dậy, một người phụ nữ không biết ở đâu ra, đột nhiên lao thẳng về phía Giản Nghệ Hân.
“A!”
Giản Nghệ Hân gần như đã phản ứng lại ngay lập tức, tóm lấy người đến.
Buồn cười!
Cô sống trong khu lao động lớn đến từng này, không có chút kỹ năng nào mà có thể lăn lộn trong xã hội được sao?
Trong nháy mắt, Giản Nghệ Hân gần như cảm nhận được một vật thể bay về phía mình, sau đó cô nhanh chóng túm lấy cánh tay của người đó, cho đến khi người đó vang lên tiếng khóc: “A a đau… cô buông tôi ra!”
“Là cô?”
Sao lại là Lâm Nhạn Mỹ?
Giản Nghệ Hân hơi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ đang ôm cánh tay ở trước mắt, mặt cô ta cắt không còn giọt máu, tóc tai rối bù, ngay cả quần áo trên người trông cũng như đã mấy ngày rồi chưa giặt.
Một đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Giản Nghệ Hân khiến cô phải nghi ngờ.
Lâm Nhạn Mỹ… chẳng phải bị đuổi việc rồi sao?
“Giản Nghệ Hân, cô là con khốn! Nếu không phải vì cô thì tôi sẽ không bị Đinh Tuyết Lan lợi dụng, cũng không bị đuổi… Giờ hay rồi, tôi chẳng có gì hết, công việc không, tiền bạc cũng không. Thậm chí tôi còn bị ba tôi bán cho một ông già năm mươi tuổi, tôi làm ma cũng sẽ không tha cho cô đâu! Hu hu hu…”