CHƯƠNG
Lúc Ân Khiết vẫn đang do dự thì Lâm Hàn Tình đã phản ứng lại, vội nắm lấy tay bà rồi liên tục nháy mắt, lần này bà ta không dám nói gì nữa.
Lâm Hàn Tình nói chí phải.
Ân Khiết tươi cười lại ngay, rồi vuốt v tay Giản Nghệ Hân: “Nghệ Hân à, dì cũng cảm thấy thật ra cháu tới công ty làm việc cũng rất tốt, lúc nãy là do dì không suy nghĩ chu đáo, hay là thế này, để Hàn Tình cùng cháu tới tập đoàn Đế Quốc làm việc đi, như vậy hai đứa có thể bầu bạn với nhau.”
“…” Bảo cô làm bạn với Lâm Hàn Tình?
Không bằng giết cô đi cho xong!
Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, nhưng thấy ánh mắt tha thiết của Ân Khiết và Lâm Hàn Tình, thì vừa tủi thân nhéo lòng bàn tay mình, vừa đồng ý với bà ta.
Chỉ cần có thể tiến vào công ty thì bảo cô làm chuyện gì cũng được.
“Không được.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc Giản Nghệ Hân đang tính toán cho riêng mình, thì Lâm Thế Kiệt lại từ chối chẳng hề nể nang.
Giản Nghệ Hân sợ Ân Khiết và Lâm Hàn Tình sẽ kéo mình “chôn cùng”, nên vội nhìn về phía Lâm Thế Kiệt, vì bị vướng ông nội và mọi người đều đang ở đây, nên cô Lâm ý mềm giọng: “Ông xã, anh cho em và Hàn Tình cùng đi đi mà, như vậy tụi em cũng tiện chăm sóc lẫn nhau, đúng không?”
“Đúng không nào, anh đồng ý với em đi, bằng không một mình em tới công ty cũng chẳng quen biết ai, như vậy sẽ nhàm chán đến cỡ nào.”
Giản Nghệ Hân nở nụ cười ngọt ngào, mong chờ nhìn Lâm Thế Kiệt, thậm chí còn vươn tay lắc cánh tay anh…
Cô thật sự rất muốn tới công ty.
Dù phải đồng ý cho Lâm Hàn Tình – quả bom hẹn giờ ở bên mình.
“… Hửm? Bà xã, em cũng muốn cho Hàn Tình đi theo à?” Lâm Thế Kiệt bỗng ôm bả vai Giản Nghệ Hân, rồi kéo cô vào lòng, nở nụ cười xấu xa, dùng giọng nói cực kỳ mê hoặc nói nhỏ vào tai cô: “Vậy em cầu xin tôi đi?”
“…” Cô cầu xin anh?
Cầu xin cái đầu anh đấy!
Lâm Thế Kiệt nói thẳng câu này trước mặt mọi người, Giản Nghệ Hân xấu hổ đến mức ước gì tìm được một cái lỗ để chui vào. Trời ơi, ông nội vẫn đang ở đây đấy.
Tai Giản Nghệ Hân đỏ ửng, mặt nóng bừng, nhưng đối mặt với ánh mắt như hổ như sói của Ân Khiết và Lâm Hàn Tình, cô đành phải rít ra mấy chữ từ kẽ răng: “Anh muốn em cầu xin thế nào?”
“Hửm? Tất nhiên là… phải xem biểu hiện của em rồi.”
Giọng nói của anh trầm thấp mê hoặc, làm cả người Giản Nghệ Hân nóng bừng.
Anh đặt tay lên vai cô, lòng bàn tay anh nóng hổi, Giản Nghệ Hân cắn môi, khẽ nói một câu: “Coi như anh lợi hại!”
Hai người cứ thì thầm to nhỏ, Lâm Hàn Tình và Ân Khiết ở bên cạnh đã sớm sốt ruột rồi, Giản Nghệ Hân nhận ra điều này, vội đẩy Lâm Thế Kiệt ra rồi đứng cách xa anh, cô nhìn về phía ông nội đang ngồi trên sofa, cũng may ông nội không có biểu hiện gì về chuyện bọn họ thì thầm to nhỏ, giờ Giản Nghệ Hân mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cánh tay ông nội nói: “Ông nội, không bằng ông cho cháu và Lâm Hàn Tình cùng tới công ty đi, để dì tiếp tục quản lý công việc nhà, như vậy chẳng phải đôi bên đều vẹn toàn sao ạ?”
Chủ yếu là như vậy thì cô có thể đi theo mấy cán bộ lãnh đạo rất lợi hại kia để học tập kỹ năng.
Đây chính là chuyện mà Giản Nghệ Hân hằng mong ước.