CHƯƠNG
“Được rồi, quả thật tụi cháu cũng mới kết hôn, là người già như ông không suy nghĩ chu đáo, tụi cháu bám lấy nhau cũng là chuyện tốt, còn Hàn Tình…” Ông cụ lên tiếng.
Lâm Hàn Tình vừa nghe ông nội gọi tên mình thì vội chạy tới, hoàn toàn mất hết phong độ cô chủ ngày trước: “Ông nội, cháu ở đây, ông cứ yên tâm, cháu tới công ty rồi nhất định sẽ làm người tốt, nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”
“Được rồi, nếu cháu đã nói như thế thì cháu cứ đi cùng Nghệ Hân đi.”
Được sự cho phép của ông cụ, Lâm Hàn Tình vui đến mức không thể khép miệng lại được.
Giờ chuyện này mới xem như đã kết thúc, lúc cả nhà cùng dùng bữa thì trên mặt Ân Khiết và Lâm Hàn Tình đều không giấu nổi nụ cười, rồi chú Trương dẫn người ra phòng khách dọn dẹp.
Không biết cô chủ tới công ty là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa…
Ăn xong, trên đường trở về Giản Nghệ Hân híp mắt quan sát kỹ lưỡng Lâm Thế Kiệt, đợi anh mở miệng, ai ngờ anh chẳng nói gì, cuối cùng vẫn là cô sốt ruột, bĩu đôi môi đỏ hồng nói: “Lâm Thế Kiệt, có phải anh đã sớm biết mục đích ông nội gọi chúng ta tới đúng không?”
“Nếu tôi biết thì sao?”
“Tại sao anh biết lại không nói trước với tôi…”
Giản Nghệ Hân u oán nhìn Lâm Thế Kiệt.
Anh đã biết từ lâu, vậy nói cho cô biết thì ít nhất cô cũng có thể chuẩn bị một chút không phải sao?
Cũng không đến mức hoảng loạn như thế!
“Nói cho em thì có ích gì?” Lâm Thế Kiệt không quan tâm, anh ngồi ở hàng ghế sau xử lý tài liệu trên máy tính, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên.
Cực kỳ không tôn trọng người khác!
Giản Nghệ Hân tức giận, ấp úng mãi cuối cùng thở hổn hển nói ra được một câu: “Lâm Thế Kiệt, tôi cảm thấy anh không tôn trọng tôi chút nào.”
“Ồ? Vậy thế nào mới được coi là tôn trọng em?” Lâm Thế Kiệt vừa nãy chỉ tập trung xử lý công việc của công ty đa quốc gia, bây giờ đã xử lý xong, anh tao nhã mà thuần thục gập máy tính bảng lại, lúc này mới nhìn lên Giản Nghệ Hân, thấy khuôn mặt đỏ hồng như hoa đào của cô, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm vào anh như con nai con.
Dường như đang đòi công bằng.
Nhưng anh không cảm thấy mình đã sai chỗ nào.
“Anh… Anh đã biết ông nội muốn giao quyền quản lý gia đình cho tôi, trên đường tới nhà tổ ít nhất anh cũng nên nói trước với tôi chứ, không thì hỏi ý kiến tôi cũng được mà.” Giản Nghệ Hân thẳng thắn nói ra.
Mặc dù cô không phải người vợ được Lâm Thế Kiệt cưới hỏi đàng hoàng, cũng không phải người anh yêu, nhưng vẫn phải có phép xã giao bình thường này chứ!
“Ồ, vậy bây giờ tôi hỏi em, em có muốn quyền quản lý gia đình không?”
“Không muốn.”
“Vậy em có muốn đến công ty tôi làm không?”
“Muốn.”
Giản Nghệ Hân lặng lẽ trả lời mấy câu hỏi dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Thế Kiệt, khoé môi Lâm Thế Kiệt khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp êm tai vang lên: “Vậy em còn do dự điều gì?”