CHƯƠNG
Vừa lên xe, Giản Nghệ Hân đã thắt dây an toàn, đồng thời cảnh giác nhìn lén Lâm Thế Kiệt. Lâm Thế Kiệt khởi động xe, ngón tay thon dài cầm vô lăng, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh bèn nhìn sang: “Sao vậy?”
“Ừ thì… anh có thể lái chậm một chút không? Tôi còn muốn sống.”
“…”
Giản Nghệ Hân vùa dứt lời, xe đột nhiên lau vụt ra khỏi gara dưới hầm, Giản Nghệ Hân sợ hãi lập tức nắm chặt dây an toàn, nhưng sau đó Lâm Thế Kiệt lại giảm tốc độ, dường như vừa rồi là anh Lâm ý.
Giản Nghệ Hân u oán trừng mắt nhìn Lâm Thế Kiệt, thấy anh không hề có ý xin lỗi: “Sợ sao còn lên?”
Không phải là tôi cảm thấy dù gì anh cũng ở trên xe, anh không quan tâm đến tính mạng tôi thì cũng nên quan tâm đến tính mạng của mình chứ, đúng không?
Hơn nữa vừa rồi trong đầu cô chỉ toàn là ý nghĩ được đến tập đoàn Đế Quốc làm việc nên cô vui!
“Hì hì, tôi tin tưởng anh mà.” Giản Nghệ Hân cười nịnh nọt, khoé mắt cong lên, cô hỏi dò: “À đúng rồi, ông Trình…”
“Khi nào ông ấy về tôi sẽ nói cho em.”
“Được rồi.”
Lâm Thế Kiệt đã lạnh lùng như vậy, Giản Nghệ Hân cũng không cần phải mặt nóng áp mông lạnh, cô cúi đầu tập trung nghịch điện thoại, bỗng nhiên có thông báo hiện lên trên màn hình.
“Sinh viên Học viện Mỹ thuật thành phố S – Mộ Ly đã giành giải nhất cuộc thi Mỹ thuật…”
Ôi trời?
Đây không phải Mộ Ly sao?
Giản Nghệ Hân bấm vào bài báo, phóng to bức ảnh phát hiện Mộ Ly mà bài báo nói chính là người đã vẽ cho cô ngày hôm đó! Cô đã nói gì? Cô đúng là có Hoả nhãn kim tinh mà, vừa nhìn là biết người đó là một tay lão luyện nên mới muốn tìm người ta dạy học.
Không ngờ cô đã thật sự nhặt được bảo bối.
“Hì hì hì…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giản Nghệ Hân cười vui vẻ, hoàn toàn phớt lờ người ngồi bên cạnh.
Thị lực của Lâm Thế Kiệt rất tốt, Giản Nghệ Hân vừa mở điện thoại ra là anh đã nhìn thấy người đàn ông trên đó, trùng hợp chính là người ở cửa nhà hàng Nhật… Mối quan hệ của họ là gì?
Mới quen? Bạn bè? Người yêu cũ? Hay là… Càng nghĩ càng phiền, Lâm Thế Kiệt phát hiện khả năng tự khống chế của mình gần đây dường như đã kém đi. Không, chỉ khi đối mặt với Giản Nghệ Hân mới có sự thay đổi. Anh nắm lấy vô lăng, “kít” một tiếng, xe đã dừng lại.
Sau khi xuống xe, Giản Nghệ Hân nhìn trái ngó phải, nhìn những toà nhà cao lớn xung quanh mà bắp chân cũng hơi run lên.
Mặc dù Lâm Thế Kiệt đã đưa thẻ đen cho cô, sau này cô cũng lén cất đi, nhưng dù sao cũng là tiền của anh.
Không đợi Giản Nghệ Hân phát biểu ý kiến, Lâm Thế Kiệt đã đi vào trong trước.
“Này, chờ tôi với!”
Giản Nghệ Hân vội chạy lên, thấy Lâm Thế Kiệt đã bước vào một cửa hàng rất cao cấp, anh nói với nhân viên bán hàng: “Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo.”
“Vâng thưa anh.”