CHƯƠNG
Nói xong, nhân viên bán hàng cung kính đi về phía Giản Nghệ Hân, trên mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp: “Chào cô, cửa hàng chúng tôi chuyên bán quần áo nữ, cô cần mặc vào dịp gì?”
“Mặc đi làm, chuyên nghiệp một chút là được.” Giản Nghệ Hân mỉm cười.
Dù thế nào chỉ cần cười là được rồi.
Nhân viên bán hàng chọn vài bộ quần áo đưa cho Giản Nghệ Hân, phục vụ chu đáo đến mức đưa cô tới tận phòng thay đồ. Giản Nghệ Hân thở phào một hơi, vừa nãy bị ba nhân viên bán hàng vây quanh cô rất ngại, cô chọn bừa một bộ rồi lật xem giá.
Đầu tiên phải xem có mua nổi không đã, nếu không thử cả buổi đến lúc đó không mua nổi thì mất mặt lắm… “Cái gì? Chín triệu sáu?”
Giản Nghệ Hân ngạc nhiên mở to mắt, chỉ muốn ăn luôn cái mác này, chỉ… chỉ một bộ đồ bình thường thôi mà cũng chín triệu sáu, sao không đi cướp luôn đi? Cô có thể mua ba bộ với giá chỉ ba mươi nghìn ở sạp vỉa hè đó!
Vì vậy Giản Nghệ Hân lại nhanh chóng lật các tấm mác khác.
Áo ba lỗ mười ba triệu rưỡi.
Váy liền chiết eo hai mươi sáu triệu một trăm nghìn.
Bộ đồ quần ống rộng ba mươi ba triệu.
Giản Nghệ Hân hít sâu một hơi, chợt phát hiện qần áo ven đường vẫn hợp với mình hơn.
Cô nén cảm giác đau lòng, ôm quần áo đi ra, nhân viên bán hàng nhanh chóng đi tới, thấy cô chưa thay bộ nào thì hơi ngạc nhiên: “Mấy bộ này không hợp với cô sao ạ?”
“Ừm… Tôi thấy không hợp lắm.”
Bỏ lại câu này, Giản Nghệ Hân liền bỏ chạy trong ánh mắt nghi ngờ của nhân viên bán hàng, thấy họ lại định tìm quần áo khác cho mình, Giản Nghệ Hân vội kéo tay Lâm Thế Kiệt đi về phía cửa.
Giản Nghệ Hân nhìn cánh tay đang khoác tay mình mà sững sờ.
Sao… Vừa nãy dường như hơi thở của anh đã rối loạn?
“Chúng ta đến nơi khác được không? Tôi thấy quần áo ở đây không hợp với tôi lắm…” Giản Nghệ Hân không nói ra mấy chữ “hơi đắt”, dù sao cô vẫn có tôn nghiêm của mình.
Sau khi cô kéo Lâm Thế Kiệt ra ngoài, tâm trạng anh rất tốt, gật đầu rồi đưa cô đến một cửa hàng khác.
Hay lắm!
Giản Nghệ Hân lại nhìn những bộ đồ mà nhân viên chọn cho mình, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Bộ đồ công sở bình thường thôi mà cũng một trăm năm mươi triệu?
Chỉ có vài mảnh vải thế này, cô về nhà tự may cũng được.
Ngón tay út của Giản Nghệ Hân chọc vào cúc áo sơ mi của Lâm Thế Kiệt, cô nhỏ giọng bảo: “Ừm…”
“Cửa hàng này là của tôi.” Lâm Thế Kiệt nhìn Giản Nghệ Hân muốn nói lại thôi rồi nói tiếp: “Là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, em có thể cứ thế cầm đi.”
“Hả?” Nghĩa là sao?
Giản Nghệ Hân mở to mắt, lòng hơi nghi hoặc.
Lúc này, quản lý cửa hàng đã tới.