CHƯƠNG
Đẹp quá.
Giản Nghệ Hân lau nước bọt của chính mình, quấn chăn lung lay đứng lên, nhưng vì chăn quá dày, Giản Nghệ Hân không cẩn thận chân trái dẫm chân phải, ngã bệch xuống đất bằng.
“Phụt, khụ khụ khụ…”
Giản Nghệ Hân quấn chăn bò dậy, lập tức nhìn thấy một đôi dép lê xuất hiện trước mặt, nhìn theo ống quần, người đàn ông treo nụ cười trên khóe môi, khẽ mở đôi môi mỏng: “Sáng sớm không cần hành đại lễ như thế.”
Bà nội cha nhà anh!
Anh không đỡ tôi thì thôi, lại còn châm chọc?
Giản Nghệ Hân lẩm bẩm từ trên mặt đất bò dậy, kéo chăn ra khỏi cơ thể, tức giận quăng lên giường, vừa định chỉ trích Lâm Thế Kiệt, đột nhiên lại hắt xì.
“Bệnh rồi? Đáng đời.”
Lâm Thế Kiệt nhìn cô, đã nói với cô rồi, mùa hè mà đắp chăn dày rất dễ bị bệnh, cô lại Lâm tình không chịu nghe lời, bây giờ bị bệnh không phải đáng đời sao?
“Lâm Thế Kiệt!”
“Đừng kêu, cô còn có hai mươi phút, sắp trễ giờ làm rồi.” Lâm Thế Kiệt hơi mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở.
Giản Nghệ Hân vội vàng nhìn về phía đồng hồ treo tường bằng thạch anh xinh đẹp, quả nhiên thấy còn hai mươi phút nữa là chín giờ.
Giản Nghệ Hân tu ừng ực hết chén canh gừng đen thùi mà dì Liễu đã chuẩn bị sẵn, gương mặt bé xíu nhăn nhó nhíu chặt lại, sau khi buông chén, cô lau miệng hỏi: “Bây giờ được rồi chứ?”
“Được, được, ngày mai lại uống tiếp, cô chủ, cô bị nóng đến cảm, nhất định phải chú ý.” Dì Liễu lải nhải.
Giản Nghệ Hân gật đầu gật đầu lại gật đầu, cũng không còn tâm trạng ăn sáng, không bao lâu sau Lâm Thế Kiệt cũng đến, nhưng cũng không đi, trông có vẻ như đang đợi cô, Giản Nghệ Hân gãi đầu, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn người đàn ông nổi bật xuất sắc này: “Hôm nay chúng ta không đi cùng nhau ha?”
“?”
“Ý tôi là, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, nếu tất cả mọi người đều biết tôi ngồi xe của tổng giám đốc đến đi làm thì có phải không được tốt lắm không?” Tuy Giản Nghệ Hân không có kinh nghiệm sinh sống trong gia đình giàu có, nhưng cô vẫn phải có được những thường thức thông thường.
Mấy cô gái hiện tại đều ăn no rửng mỡ, lúc không có việc gì làm đều thích tụ tập lại tám chuyện.
Nói thử xem, một cô gái như hoa như ngọc như cô… ồ, không đến mức như hoa như ngọc, nhưng dù sao cũng trẻ tuổi xinh đẹp đúng không. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như cô đột nhiên biến hình trở thành mợ Lâm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người hào hứng muốn xem cô bị mất mặt.
Sao cô lại có thể lạm dụng chức quyền vào ngay ngày đầu tiên đi làm được chứ?
“Ý của em là, tôi và vợ của tôi cùng nhau đi làm ở một công ty, nhưng phải đi riêng thì mới bình thường sào?”
“Chuyện này…”
Giản Nghệ Hân còn chưa kịp phát huy tài ăn nói điêu luyện của bản thân để tiếp tục phản bác thì đã bị Lâm Thế Kiệt xách cổ áo kéo đi mất!
Nè nè, không chơi bạo lực như thế…
Lâm Thế Kiệt nhét Giản Nghệ Hân vào trong xe, lạnh nhạt nhìn cô: “Tài xế nghỉ rồi, nếu em muốn tự đi đến công ty thì tôi cũng không ngại.”