CHƯƠNG
“Tan ca từ sớm rồi.” Lâm Thế Kiệt không vui nói, anh nhìn quanh đại sảnh, trong đại sảnh trống trải không một bóng người, Giản Nghệ Hân ngại ngùng gãi đầu: “Ngại quá, tôi quên xem thời gian…”
Lâm Thế Kiệt lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Có biết mười phút anh có thể tạo ra bao nhiêu giá trị không?
Không ngờ cô lại để anh chờ vô ích lâu như vậy…
Nhưng lúc Giản Nghệ Hân thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, cô không khỏi vui vẻ: “Anh Lâm ý đợi tôi à?” Không ngờ Lâm Thế Kiệt lại ở phía sau đợi cô, rõ ràng anh có thể về trước, cũng có thể gọi cô về nhà làm, nhưng anh không nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ đợi cô làm xong.
Trong lòng Giản Nghệ Hân ấm áp.
Lâm Thế Kiệt nhìn thấy dáng vẻ cô mím môi cười trộm, anh nói: “Tất nhiên không phải.”
“Hả? Vậy anh…”
“Ngắm cảnh.” Lâm Thế Kiệt nhìn cô rồi bước nhanh xuống lầu.
Hả?
Buổi tối mà ngắm cảnh quái gì chứ?
Hơn nữa ngắm cảnh thì rõ ràng ở phòng làm việc tổng giám đốc của anh đẹp hơn mà!
Giản Nghệ Hân cười càng vui vẻ hơn, mang đôi giày cao gót chạy bước nhỏ đuổi theo. Cô gần như vô thức khoác lấy cánh tay của Lâm Thế Kiệt, ngẩng đầu cười tươi như hoa: “Có phải anh xấu hổ không? Lâm Thế Kiệt, anh Lâm ý đợi tôi đúng không? Không ngờ bề ngoài anh lạnh lùng nhưng thực ra bên trong lại ấm áp.”
“…”
Lâm Thế Kiệt muốn rút cánh tay ra khỏi tay Giản Nghệ Hân, nhưng thấy nụ cười rạng rỡ của cô thì lại quên mất.
Có lẽ… Từ khi có cô bên cạnh, cuộc sống của anh có nhiều màu sắc hơn.
“Này, sao anh không nói gì? Anh không nói thì tôi xem như anh ngầm thừa nhận đấy nhé?”
Đến bãi đỗ xe, Giản Nghệ Hân chợt buông cánh tay ra, bước nhanh tới phía trước, xoay người đối diện với Lâm Thế Kiệt rồi đi lùi, cô vẫy tay, dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp khiến Lâm Thế Kiệt nhất thời ngẩn ngơ.
“Nghệ Hân!”
Lâm Thế Kiệt lười tranh cãi với cô, anh đi thẳng về phía xe, cũng chính lúc này, một sự việc đột ngột xảy ra. Không biết Hà Thuyết từ đâu xuất hiện mà chạy thẳng đến ôm lấy Giản Nghệ Hân.
Lực cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông rất khó thoát ra được, Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy mùi rượu xộc vào mặt, sau đó cô bị ôm chặt, thậm chí không thể cử động được!
“Hà Thuyết, anh buông tôi ra!”
Trong lòng Giản Nghệ Hân căng thẳng, đột nhiên cô có dự cảm không lành.
Nhưng Hà Thuyết lại không buông, anh ta uống quá nhiều rượu, ở dưới tầng đợi cả một ngày chỉ để đợi Giản Nghệ Hân xuất hiện! Hà Thuyết thân mật kề mũi vào gò má Giản Nghệ Hân, giọng nói không rõ: “Nghệ Hân, anh biết lỗi rồi, chúng ta quay lại được không? Chúng ta tiếp tục bên nhau được không? Tình cảm ba năm của chúng ta sao có thể nói hết là hết được? Anh với Tào Nguyệt Hằng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, nhà anh cũng đã mua rồi, anh ở với em…”
“Ở với tôi?” Giản Nghệ Hân như nghe thấy chuyện cười, cô biết cô không thể nào thoát ra được, hơn nữa bây giờ Lâm Thế Kiệt đã đi sâu vào bãi đỗ xe để lái xe rồi, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện được tình hình bên này. Cô ép mình bình tĩnh lại: “Anh đã kết hôn với Tào Nguyệt Hằng rồi, làm sao ở bên tôi được?”