CHƯƠNG
Thấy Lâm Thế Kiệt đột ngột ngồi dậy, mắt dần tối lại, Giản Nghệ Hân còn chưa kịp phản ứng lại.
“Chẳng hiểu kiểu gì! Chẳng phải anh bảo tôi tắm sao? Giờ tôi tắm xong rồi cho anh nghiệm thu kết quả còn không được?”
Nghiệm thu… kết quả…
Lâm Thế Kiệt nghe giọng điệu và cách dùng từ ngày càng tùy ý của cô, anh đột nhiên nở một nụ cười gian, sau đó kéo cánh tay Giản Nghệ Hân, dứt khoát kéo cô lên giường!
“Này này này… Lâm Thế Kiệt, anh làm gì đấy? Giở trò lưu manh à?”
Cơ thể bỗng bị một lực đột ngột kéo lên giường, Giản Nghệ Hân lập tức hoảng sợ nắm lấy chiếc khăn tắm trên người mình sắp rơi xuống. Vừa rồi cô thực sự chẳng có sức để mà tắm, bây giờ bên trong không mặc gì cả!
Giờ bị Lâm Thế Kiệt đè lên giường, cô chỉ cảm thấy tay chân cứng đờ.
Lỡ như… lỡ như Lâm Thế Kiệt muốn làm gì cô ngay tại đây, thế chẳng phải cô không còn sức để ngăn anh sao?
“Không phải em rất rõ tôi muốn gì à?” Hai tay Lâm Thế Kiệt đỡ lấy bả vai Giản Nghệ Hân, giọng điệu trầm thấp như tiếng violin êm tai nhất nhưng lại khiến Giản Nghệ Hân lập tức biến sắc: “Lâm Thế Kiệt, anh không thể làm vậy với tôi! Anh, anh, anh làm thế này là cưỡng bức. Cưỡng bức phát sinh quan hệ không chính đáng với người khác phải đi tù đấy, anh buông tôi ra, nếu không tôi hét lên đấy!”
Hu hu hu.
Biết trước ở cùng phòng với Lâm Thế Kiệt nguy hiểm thế này thì cô không chỉ quấn khăn tắm rồi ra đâu.
Cô nên mặc tám chiếc ao phao rồi ra để anh muốn giở trò lưu manh thì cũng phải cởi hết tám cái áo của cô mới đúng! Cho dù nóng chết thì cũng không để Lâm Thế Kiệt thành công!
“Giở trò lưu manh?” Mấy chữ này khiến Lâm Thế Kiệt hứng thú, khóe miệng anh cong lên như có như không, ngón tay đã men theo sườn mặt Giản Nghệ Hân trượt xuống dưới. Nó như thể mang theo dòng điện, trượt thẳng từ gò má cho đến xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, khiến Giản Nghệ Hân khẽ run lên.
Ưm…
Cảm giác kỳ lạ này là sao?
Giản Nghệ Hân nhận ra mình lại hưởng thụ sự m ơn trớn của Lâm Thế Kiệt, cô xấu hổ muốn chết, cắn chặt răng không nói gì. Suy cho cùng thì cô chỉ là một cô gái yếu ớt mà thôi, lỡ như Lâm Thế Kiệt thật sự dùng sức mạnh với cô thì chẳng phải cô không còn sức chống đỡ sao?
Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, nhưng nhắm mắt hồi lâu mà việc trong tưởng tượng vẫn không xảy ra.
“Ngủ đi.”
Một lát sau, từ trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp thuần hậu, dường như đang đè nén gì đó, lại có vẻ rất lạnh lùng.
Giản Nghệ Hân chớp hàng mi dày một cái, khó hiểu mở mắt ra, thì thấy Lâm Thế Kiệt đã xoay người ngủ cạnh mình. Cô vẫn duy trì tư thế kháng cự lại, nhưng Lâm Thế Kiệt bên cạnh đã nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi.
Anh, anh buông tha cho cô hả?
Giản Nghệ Hân cẩn thận điều chỉnh tư thế, chờ lúc lâu cũng không thấy Lâm Thế Kiệt có hành động gì thì mới dần dần tiến vào mộng đẹp.