CHƯƠNG
Nhưng lại không nói ra được điểm nào khác.
“Anh ăn xong rồi à? Anh còn muốn ăn chút gì nữa không? Trong bếp, dì Liễu có nấu cháo, cháo rất tốt cho dạ dày, để tôi lấy cho anh một bát nhé.” Nói xong, Giản Nghệ Hân cười tủm tỉm, hấp tấp chạy vào bếp múc cháo, rồi tự mình mang ra cho Lâm Thế Kiệt, đặt ở trước mặt anh: “Khá nóng đấy, anh ăn cẩn thận.”
“…”
Lâm Thế Kiệt ăn xong bữa sáng, Giản Nghệ Hân lập tức áp sát lại: “Còn một tiếng nữa mới tới giờ đi làm, hay là anh đi nghỉ chút đi, báo đã đặt ở trên bàn trà rồi đấy.”
Giản Nghệ Hân ân cần dọn bát đũa, trên mặt vẫn nở nụ cười lấy lòng.
Quá kỳ lạ rồi.
Lâm Thế Kiệt ừm một tiếng, vừa ngồi ở trên ghế sô pha bắt đầu đọc báo thì sau lưng bỗng xuất hiện hai bàn tay nhỏ mềm mại đặt ở trên vai mình, động tác lật tạp chí của anh hơi ngừng lại, lập tức nghe thấy âm thanh lấy lòng của Giản Nghệ Hân: “Ngày nào cũng đi làm mệt nhỉ? Tôi mát xa cho anh nhé.”
Thủ pháp của cô là học từ người có nghề trong khu ổ chuột, trước kia thường xoa bóp cho bà nội, cũng được khen rất nhiều lần.
Bàn tay nhỏ nhắn khéo léo xoa bóp cho Lâm Thế Kiệt, thấy Lâm Thế Kiệt không kháng cự, Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm.
Không kháng cự, có phải có nghĩa là có hy vọng hay không?
Lần này, cô đến thành phố S chính là vì tìm cha mẹ ruột của mình, giờ cơ hội gặp được ông cụ Trình đã ở ngay trước mắt, cô sao có thể trơ mắt từ bỏ cơ hội này chứ? Nghĩ vậy, Giản Nghệ Hân càng ra sức, chỉ cần thuyết phục được Lâm Thế Kiệt, còn lo không tìm được cha mẹ mình sao?
Ha ha ha…
Giản Nghệ Hân không kìm chế được mà bật cười thành tiếng.
“Cô cười cái gì thế?”
“Khụ khụ khụ…” Lâm Thế Kiệt hỏi, Giản Nghệ Hân chớp chớp mắt, nói dối không biết ngượng: “Tôi cười vì chỉ cần vừa nghĩ tới một cô gái bình thường như tôi mà có thể gả cho người tốt như vậy, thì dù có nằm mơ cũng cười tỉnh.”
“Ồ?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Anh thử nhìn anh một chút xem, đường đường tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, bao nhiêu phụ nữ dùng đủ cách để leo lên người anh, nhưng anh luôn chán ghét bọn họ, còn tìm một người bề ngoài xấu xí như tôi… làm vợ, chẳng lẽ tôi không nên cười sao?” Giản Nghệ Hân vừa nịnh bợ vừa không ngừng tay xoa bóp cho Lâm Thế Kiệt.
Vì tìm được cha mẹ ruột mình, cô liều mạng.
Huống hồ, hình như những gì cô nói đều là sự thật.
Những lời nịnh bợ này gần như ngày nào Lâm Thế Kiệt cũng nghe đến phát chán rồi, nhưng lời này do Giản Nghệ Hân nói ra lại mang theo ý vị khác. Anh dựa vào ghế sô pha có vẻ rất hưởng thụ, liếc Giản Nghệ Hân một cái: “Đủ rồi, cô có lời gì thì nói thẳng đi.”
“Chuyện đó…”
Giản Nghệ Hân do dự nên mở miệng như thế nào, trước kia cô cũng coi là một thiếu nữ không biết xấu hổ, nhưng đối mặt với Lâm Thế Kiệt như vậy, cô lại không thốt ra được.