CHƯƠNG
Giản Nghệ Hân cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, chỉ là trang phục công sở đơn giản.
Lập tức phân cao thấp.
“Cô đến rồi à? Hãy ngồi xuống cùng ăn đi.” Lâm Thế Kiệt thấy Giản Nghệ Hân đứng ở cửa, trực giác nói cho anh biết hình như có chỗ nào không đúng lắm, Lâm Thế Kiệt vẫy vẫy tay với cô.
Chỉ là một động tác tùy ý… lại khiến hốc mắt Giản Nghệ Hân cay cay.
Anh cũng đã có người ăn cơm cùng, còn gọi mình lên làm gì chứ?
Hơn nữa động tác vẫy tay này có nghĩa là gì? Coi cô là thú cưng hay là chó con? Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy mình dư thừa, mấy ngày nay ở cùng Lâm Thế Kiệt, cô tưởng bọn họ cũng coi là bình đẳng, không phải Lâm Thế Kiệt chỉ có tiền một chút sao?
Nhưng bây giờ trông thấy hai người bọn họ ở bên nhau, Giản Nghệ Hân bỗng cảm thấy mặc cảm.
Bọn họ, mới là trai tài gái sắc.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Giản Nghệ Hân, lại đây.” Thấy cô đứng bất động, Lâm Thế Kiệt không khỏi trầm giọng. Anh vừa gọi điện cho Giản Nghệ Hân bảo cô đi lên, nào ngờ Lâm Nghi Đan lại không mời mà tới, Lâm Thế Kiệt nể mặt nên cũng không đuổi cô ta đi, vì vậy sắc mặt hơi khó coi.
Nhưng mà Giản Nghệ Hân lại hiểu lầm.
Cô nhìn về phía Lâm Nghi Đan đang ăn hết sức tao nhã, đồng thời cũng chẳng buồn để ý đến mình, sau đó lại nhìn Lâm Thế Kiệt Lâm nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tổng giám đốc Lâm, ngại quá tôi đang giảm béo, không có ý định ăn trưa, hai người cứ ăn ngon nhé.”
Dứt lời, Giản Nghệ Hân quay người rời đi.
“…”
Lâm Thế Kiệt lập tức nhíu mày.
“Anh Thế Kiệt, thịt bò hầm của dì Liễu ăn rất ngon, không phải đây là món anh thích ăn nhất sao? Mau lại ăn đi, nếu không sẽ nguội mất…”
Sau lưng truyền đến tiếng nói mềm mại dịu dàng của Lâm Nghi Đan, Giản Nghệ Hân cắn môi, hận không thể cắn nát bờ môi, cô sớm nên biết, cô không phải chỉ là công cụ cản hoa đào cho Lâm Thế Kiệt sao? Còn thật coi mình là nhân vật chính chứ.
Giản Nghệ Hân cô có ngốc hay không?
Hơn nữa, vừa nãy trông thấy hình ảnh hài hòa của Lâm Thế Kiệt và Lâm Nghi Đan ngồi bên nhau, lồ ng ngực cô như nghẹn lại, cảm giác khó chịu này khiến cô không muốn ở trên này thêm một giây nào nữa.
Giản Nghệ Hân gần như chạy trối chết, Lâm Nghi Đan nhìn theo bóng lưng cô, nở nụ cười khiêu khích.
Buổi trưa, Giản Nghệ Hân mất mát đứng trước máy bán hàng tự động mua một ly mỳ.
Giảm béo là chuyện không thể nào.
Dù có khó chịu đến đâu cũng phải ăn cơm.
“Nghệ Hân, chẳng cô đi ăn cùng tổng giám đốc à? Sao lại ăn thứ này…” Sau lưng bỗng vang lên tiếng của Hà Ngôn, Giản Nghệ Hân cười lúng túng, giờ mới nhận ra mấy người Hà Ngôn đã ăn xong rồi quay về, cô vội cười đáp: “À, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của tôi, nên tôi bỗng muốn ăn mỳ.”
“Là thế à, bình thường tôi cũng rất thích ăn mì, lần sau chúng ta cùng ăn nhé.”