CHƯƠNG
“Được thôi.”
Cuối cùng cũng nói cho qua chuyện xong, buổi chiều, dưới sự giúp đỡ của Hà Ngôn, Giản Nghệ Hân đã học được cách sử dụng máy in, cũng như cách in ấn và gửi fax, đến khi cô in hết tài liệu mà chị Đan đưa cho, thì vừa khéo tới giờ tan làm.
Các đồng nghiệp lần lượt rời đi.
Ngay cả Hà Ngôn cũng chào tạm biệt Giản Nghệ Hân, cô đứng trong văn phòng do dự một lát, rồi mới xuống lầu, không biết giờ này Lâm Thế Kiệt đã về chưa?
Cô đang không biết làm sao để về đến nhà…
Gọi taxi…
“Két!”
Lúc Giản Nghệ Hân đang do dự, thì một chiếc Land Rover màu đen dừng trước mặt cô, cô giật mình, cả ngày hôm nay cô chẳng hề tập trung, đến khi định thần nhìn lại mới nhận ra là xe của Lâm Thế Kiệt.
Trợ lý Chu hạ kính xe xuống nói: “Bà chủ, mau lên xe đi!”
Giản Nghệ Hân do dự, giờ cô không muốn gặp Lâm Thế Kiệt, cũng không muốn nói chuyện với anh, nhưng nếu gọi taxi về… Nghĩ đến chi phí đắt đỏ, Giản Nghệ Hân vẫn quyết định nhẫn nhịn. Cô ngồi lên xe, Lâm Thế Kiệt chẳng hề ngẩng đầu lên, anh đang ôm ipad giải quyết công việc, nên cô cũng mặc kệ anh.
Chẳng phải anh đi ăn rất vui vẻ với Lâm Nghi Đan à?
Còn nói gì mà nhờ mình chặn hoa đào giúp anh, thật ra bản thân anh cũng rất hưởng thụ đúng không?
Giản Nghệ Hân khinh thường bĩu môi, rồi ngắm nhìn phong cảnh đang lùi về sau ngoài cửa xe, càng nghĩ càng tủi thân.
Ở công ty Lâm Thế Kiệt đã nói là làm, nhưng còn cô thì sao?
Cô nghiến răng, cô nhất định phải khiến toàn bộ người trong công ty nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
“Ting ting.”
Điện thoại bỗng đổ chuông, Giản Nghệ Hân vội mở ra xem, thì thấy là đàn em lúc trước gửi tin nhắn cho cô: “Đàn chị, em thấy avatar hoạt hình trên facebook của chị nhìn rất đẹp, nên muốn hỏi xem chị có thể thiết kế giúp em không ạ?”
“Được thôi, em cứ gửi ảnh qua đây, nghìn một tấm, sửa được.”
Giản Nghệ Hân đọc được tin nhắn của đàn em thì thầm mừng rỡ, nỗi u sầu cả ngày hôm nay lập tức tan biến, cô biết thật ra mình rất có giá trị.
Đàn em nhanh chóng gửi sáu tấm ảnh với đủ phong cách qua rồi nói: “Đây là sáu người trong phòng ký túc xá tụi em, nên tổng cộng có sáu tấm, làm phiền đàn chị rồi.”
Sau đó là tin nhắn chuyển khoản.
Giản Nghệ Hân suýt mừng đến phát khóc, vội gõ một hàng chữ, bảo đảm ngày mai sẽ có, nhất định sẽ vẽ thật đẹp cho bọn họ.
Bên cạnh không ngừng vang lên tiếng gõ bàn phím, Lâm Thế Kiệt khẽ nhíu mày kiếm khó mà nhìn thấy.
Kể từ trưa nay Giản Nghệ Hân hơi là lạ, anh bảo trợ lý Chu đi hỏi thăm mới biết, sáng nay sau khi cô bị chị Đan gọi vào phòng làm việc, thì tâm trạng hơi sa sút. Lâm Thế Kiệt biết con người chị Đan nổi tiếng nghiêm khắc.
Anh tưởng Giản Nghệ Hân sẽ tới cầu xin anh, nhưng không…