CHƯƠNG
“Giản Nghệ Hân, cô ngậm miệng lại cho tôi!” Giọng nói trầm ấm làm Giản Nghệ Hân cảm thấy ớn lạnh, vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với đôi mắt u ám gần như có thể chảy ra nước của Lâm Thế Kiệt, cô bỗng sửng sốt, anh như vậy thật đáng sợ… như thể cả người đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Cô nuốt nước miếng, đã quên mất rằng mình đang giận Lâm Thế Kiệt, mà ngơ ngác nhìn anh.
Hình như Lâm Thế Kiệt cũng nhận ra mình thất thố, nên nới lỏng cà vạt, đổi chủ đề: “Ngày đầu tiên đi làm thế nào?”
“Rất, rất tốt.”
Nghĩ đến những chuyện cô đã gặp hôm nay, trong lòng Giản Nghệ Hân bỗng mất mát, nhưng chỉ tích tắc thôi. Năng lực tự chữa lành của cô cực kỳ mạnh, giờ chỉ muốn mau chóng về nhà để vẽ avatar thôi, dù gì đơn hàng này cũng làm cô tự tin hơn.
Trên đường về, Lâm Thế Kiệt không nói gì nữa.
Anh có thể nhìn ra Giản Nghệ Hân đang phớt lờ anh… Điều này đã làm anh khó chịu, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép Lâm Thế Kiệt hỏi tiếp.
Về đến nhà, dì Liễu đã nấu nướng xong xuôi rồi, Giản Nghệ Hân dọn bát đũa giúp dì Liễu, đợi Lâm Thế Kiệt ngồi vào bàn thì cắm cúi ăn, chưa tới phút cô đã lau miệng đặt đũa xuống nói: “Tôi ăn xong rồi, nên về phòng trước, hai người cứ từ từ mà ăn.”
Dứt lời, cô đã chạy lên lầu.
Lâm Thế Kiệt nhìn chỗ ngồi trống trơn ở trước mặt, thì híp mắt lại.
“Cậu chủ, có phải cậu đã cãi nhau với mợ chủ đúng không?” Lúc thu dọn bát đũa, dì Liễu không nhịn được hỏi. Buổi sáng lúc rời đi hai người vẫn còn rất tốt mà, hơn nữa mợ chủ còn chủ động massage cho cậu chủ, sao đến tối quay về không khí giữa hai người lại thay đổi vậy?
Lâm Thế Kiệt cũng rất muốn biết.
“Dì Liễu, dì cứ đi nghỉ đi.” Lâm Thế Kiệt đặt đũa xuống, rồi cũng kéo ghế đứng dậy.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gọi cho trợ lý Chu, bảo anh ta điều tra xem hôm nay Giản Nghệ Hân đã làm những gì trong công ty.
Cô là người của anh… Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nên anh phải thường xuyên nắm rõ mọi phương hướng.
“Cái này… trông có vẻ thích hợp với phong cách dễ thương hơn.” Giờ Giản Nghệ Hân đang ngồi trên tủ đầu giường ở phòng ngủ bên cạnh, liên tục sửa đổi bản vẽ. Cô không học chuyên ngành thiết kế, chứ đừng nói là hội họa, nhưng rất thích vẽ, như thể trời sinh.
Cô đã vẽ xong avatar cho một đàn em, là một cô gái mặc váy lolita màu hồng, cô đã phóng to đôi mắt một cách trừu tượng, tóc cũng đổi sang màu vàng óng đáng yêu, cô điều chỉnh tỉ lệ nhân vật, rồi gửi cho đàn em.
Chưa tới một phút sau, đàn em đã gửi tin nhắn messenger đến.
“Woa, đẹp quá đi mất! Khi nào đàn chị có thể hoàn thành mấy tấm còn lại ạ? Em xin thay mặt cả phòng ký túc xá bọn em cảm ơn chị.”
Có lẽ là vì ảnh cô cho xem trước quá đẹp, nên các cô gái đều khá yêu thích, cô gái lại gửi thêm sáu bức ảnh nữa: “Phòng ký túc xá sát bên cũng muốn nữa ạ!” Rồi cô lại nhận được tin nhắn chuyển khoản…
Cách màn hình điện thoại, Giản Nghệ Hân vẫn có thể cảm nhận được sự yêu thích của cô gái, khóe miệng cô không khỏi cong lên.
Có lẽ nghìn này hoàn toàn không đáng là bao, nhưng lại làm cô tự tin hơn.