CHƯƠNG
Nhưng Giản Nghệ Hân không nghĩ nhiều như thế, buổi trưa cô ra ngoài dùng bữa cùng Lâm Thế Kiệt, đây đúng là một bữa ăn thịnh soạn, cô ăn đến mức bụng căng tròn, rồi xoa bụng nhìn Lâm Thế Kiệt ở phía đối diện, ánh mắt lóe lên tia sáng: “Lâm Thế Kiệt, anh cần gì phải đối tốt với tôi như vậy?”
Rõ ràng cô đang muốn đi ăn cùng mọi người ở căn tin nhân viên, hơn nữa Lâm Thế Kiệt cũng được dì Liễu nấu cơm cho rồi, sao anh còn dẫn cô ra ngoài ăn thịnh soạn nữa?
Nghĩ như vậy, Giản Nghệ Hân bỗng híp mắt hỏi: “Chẳng lẽ anh đã làm gì có lỗi với tôi à?”
“Có lỗi với em?” Lâm Thế Kiệt khẽ hừ một tiếng: “Em tưởng em là ai?”
“…”
Ai có thể nói cho cô biết tại sao người đàn ông này lại ngông cuồng tự đại như vậy? Giản Nghệ Hân đã quen với vẻ lạnh nhạt, hống hách của Lâm Thế Kiệt rồi, nên chẳng cảm thấy thái độ này của anh có gì khác thường, ăn xong, cô lại theo anh về công ty.
Hôm nay tâm trạng Giản Nghệ Hân rất tốt, nên không khỏi trò chuyện đôi câu với Lâm Thế Kiệt: “Ngày mai anh sẽ dẫn tôi đi gặp ông cụ Trình đúng không? Ông ấy thích gì? Có lớn không, liệu tôi bỗng đi qua đó như vậy có đường đột lắm không…”
Giản Nghệ Hân nghĩ linh tinh, không hề chú ý đến Lâm Thế Kiệt đã dừng lại, anh bỗng ngừng bước, nhìn dáng vẻ suy nghĩ linh tinh của cô.
Bộ đồ công sở trên người cô chẳng hề đường đột, ngược lại còn tăng thêm vẻ ngây thơ.
Cô như vậy… thật sự khiến bất kỳ cấp trên nào cũng phải động lòng.
“Anh có nghe thấy những gì tôi nói không đấy? Lỡ ông cụ Trình thật sự là người nhà của tôi, đến lúc đó biểu hiện… hả?”
Giản Nghệ Hân đang đi về phía trước thì chợt nhận ra không thấy bóng dáng Lâm Thế Kiệt đâu cả, cô vừa xoay người lại đã thấy anh đang lạnh lùng nhìn cô, nên nhất thời quẫn bách, rồi lúng túng chạy tới bên anh: “Sao anh bỗng ngừng lại thế?”
“Vì em quá phiền.” Câu nói của Lâm Thế Kiệt càng làm Giản Nghệ Hân quẫn bách hơn.
Cô bất đắc dĩ nhún vai, làm động tác kéo khóa miệng, bày tỏ mình sẽ làm không phiền nữa. Nếu vì cô không ngừng lải nhải, mà Lâm Thế Kiệt không chịu dẫn cô đi gặp ông cụ Trình, thì cô sẽ được một mất mười.
Lúc cô cùng Lâm Thế Kiệt quay về công ty đã tới giờ làm buổi chiều rồi.
Giản Nghệ Hân vội quay về làm việc, thật ra giờ nội dung công việc của cô cũng chẳng có gì, về cơ bản thì chẳng khác gì người chạy vặt, cuộc họp đã đổi xuống bốn giờ chiều, nên trong khoảng thời gian này, Giản Nghệ Hân lên mạng tra một số thứ đơn giản cần phải chú ý trong cuộc họp, đến khi cô và chị Đan họp xong, thì cô phải gửi biên bản cuộc họp trước sáu giờ tan làm.
Làm xong mọi chuyện, Giản Nghệ Hân mới vươn người, rồi nhận được điện thoại của trợ lý Chu: “Bà chủ, hôm nay tổng giám đốc có việc nên đã ra ngoài rồi, tôi sẽ sắp xếp tài xế ở dưới lầu đợi cô, để đưa cô về nhà.”
“Được, cảm ơn anh.”
Nghe thấy tin tức này, Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm.
Dù gì cô cũng không muốn cho các đồng nghiệp nhìn thấy mình và Lâm Thế Kiệt cùng ra vào công ty.
Cô tắt nguồn máy tính, các đồng nghiệp đã lần lượt tan làm rồi, ánh chiều tà ở chân trời đang dần buông xuống, chiếu vào bàn làm việc, làm mọi thứ trở nên ấm áp. Giản Nghệ Hân vui vẻ dọn dẹp xong thì tan làm, nhưng cô không ngờ rằng thứ đang mình ở phía trước…