CHƯƠNG
“Quả nhiên là anh…” Giản Nghệ Hân biết được rồi thì bỗng thả lỏng, có lẽ là vì cô đã quá quen với Hà Thuyết, nên biết anh ta hoàn toàn không dám làm gì.
Từ nhỏ Hà Thuyết đã học ngoài thành phố, mặc dù bình thường trông rất cợt nhả, nhưng thực chất trong lòng lại cực kỳ tự ti, nên anh ta sẽ không dám làm gì cô.
Giản Nghệ Hân đã bình tĩnh lại, điềm tĩnh nói: “Rốt cuộc các anh muốn làm gì?”
“Giản Nghệ Hân, cô hỏi làm gì? Chuyện đã đến nước này, cô còn tưởng mình vẫn là bà Lâm cao cao tại thượng hất hàm sai khiến à? Lúc trước ở tập đoàn Đế Quốc, cô đối xử với tôi thế nào, thì giờ tôi sẽ trả lại hết cho cô.”
Xe van bỗng lắc lư, rồi két, chiếc xe đã ngừng lại.
Giản Nghệ Hân chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, rồi bao tải trên đầu đã bị người lấy xuống.
Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, mắt vẫn chưa thích ứng được.
Giản Nghệ Hân bình tĩnh lại một lúc mới có thể nhìn rõ người trước mặt, Hà Thuyết mặc chiếc áo phông trắng tinh với quần đùi, trông anh ta có vẻ đã không còn là nhân viên ưu tú chuyên nghiệp như trước nữa, mà là người đàn ông lăn lộn trong xã hội.
Mà người đàn ông phía sau anh ta lại hơi gầy, vừa nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, mái tóc nhuộm vàng, là dân côn đồ cắc ké chính hiệu, loại người này trước đây Giản Nghệ Hân đã thấy rất nhiều ở khu ổ chuột, sao Hà Thuyết lại đi cùng loại người này?
Thấy Hà Thuyết đi về phía mình, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng đáng sợ, Giản Nghệ Hân lùi về sau một bước: “Các người muốn thế nào?”
“Chúng tôi muốn thế nào, cô không biết sao?” Hà Thuyết mỉa mai, trên mặt vẫn lại vẻ âm u đáng sợ, anh ta chầm chậm đến gần Giản Nghệ Hân. Mặc dù anh ta không hiểu về quần áo phụ nữ lắm, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra được bộ đồ trên người Giản Nghệ Hân rất đắt tiền.
Tại sao anh ta phải nghỉ việc, còn Giản Nghệ Hân có thể dựa vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rồi bay lên cây làm phượng hoàng chứ?
Cô chỉ là một con nhóc bị anh ta vứt bỏ mà thôi, còn chưa học đại học sao có thể lấy được tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc?
Càng nghĩ như thế, Hà Thuyết càng thù địc với Giản Nghệ Hân hơn, anh ta đẩy mạnh Giản Nghệ Hân, vì mất cảnh giác mà cô lảo đảo vài bước, suýt thì ngã xuống đất.
“Giản Nghệ Hân, không phải cô đã thành cô Lâm sao? Tôi muốn biết một người đã bị người khác chơi, liệu Lâm Thế Kiệt có còn cần cô nữa không?” Hà Thuyết lộ ra vẻ dữ tợn, sau đó vẫy tay với người phía sau. Tên tóc vàng lập tức đi tới, nhìn thân thể nhỏ nhắn của Giản Nghệ Hân với vẻ mặt tham lam: “Anh Hà Thuyết, lát nữa có thể cho em hưởng thụ một chút không? Trông con bé này ngon phết.”
“Hưởng thụ cái rắm, nó là của tao.” Hà Thuyết Lâmc đầu tên tóc vàng, tên kia lập tức kêu gào: “Anh Hà Thuyết, anh ăn thịt còn không cho em húp chút canh ạ?”
“Mày im mồm cho tao, đến lúc đó mày sẽ có lời!” Hà Thuyết quát.
Tóc vàng lập tức vui vẻ gật đầu.
Giản Nghệ Hân nhìn hành động qua lại của họ chỉ cảm thấy rất kinh tởm… “Thuỷ Nhi, đây là do cô ép tôi.” Hà Thuyết nở nụ cười khát máu: “Hiện đang có người trả số tiền rát lớn để chúng tôi huỷ hoại cô, cô cứ coi như cho tôi tiền phí chia tay cuối cùng đi.”
Hà Thuyết nhào về phía Giản Nghệ Hân với vẻ mặt đê hèn.