CHƯƠNG
“Ha ha ha, thằng nhóc này, thầy về nước không tốt hơn à?” Một cảm xúc phức tạp lóe lên trong mắt ông cụ Trình, ông sờ râu, đung đưa nhẹ trên ghế tựa, dường như thông qua Lâm Thế Kiệt nhìn thấy một người khác: “Lớn tuổi rồi luôn muốn lá rụng về cội, hơn nữa bây giờ bọn trẻ ở nhà cũng đã lớn, cũng là lúc… À đúng rồi, em đã gặp con nhóc Thúy Vy chưa?”
Giản Thúy Vy… Lâm Thế Kiệt lười biếng dựa lưng vào ghế, đặt chén trà xuống, vẻ mặt hơi thay đổi, nhưng ông cụ Trình cũng không nhận ra.
Giản Thúy Vy là con gái của con gái ông cụ Trình và cậu chủ nhà họ Giản, rất ít tham dự tiệc tùng, nhưng vì mối quan hệ giữa Lâm Thế Kiệt và ông cụ Trình nên anh đã từng gặp. Cô gái đó không có thái độ kiêu căng ngạo mạn như những cô chủ nhà giàu khác, ngược lại dịu dàng lương thiện, sạch sẽ tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Ngay cả Lâm Thế Kiệt cũng đưa ra đánh giá như vậy.
“Em gặp rồi ạ.” Lâm Thế Kiệt đáp.
Nhận được câu trả lời khẳng định, ông cụ Trình vuốt râu cười lớn, cả đời này ngoài nghiên cứu về ngọc và đồ cổ, ông yêu thương con gái và cháu ngoại của mình nhất!
“Con bé đã đến tuổi kết hôn rồi, hôm nay thầy gọi em tới là muốn nhờ em tìm cháu rể cho thầy, xem xem có ai thích hợp không. Thầy tin tưởng mắt nhìn của em nhất đấy.” Ông cụ Trình cười ha hả.
Lâm Thế Kiệt nhanh chóng gật đầu đồng ý, chuyện ông cụ Trình giao cho, anh nào có lý do để từ chối?
Trò chuyện với ông cụ Trình hai tiếng, bầu trời chạng vạng dần dần bao trùm mặt đất, trông giống như bàn tay của ông già tuổi xế chiều đang vuốt v e. Lâm Thế Kiệt ra khỏi biệt thự ở Bích Quế Viên bỗng thư ký Chu chạy vội tới, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tổng giám đốc, không hay rồi, phu nhân mất tích.”
Mất tích?
Một người lớn như vậy sao lại mất tích? Lâm Thế Kiệt dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân… cô ấy vừa ra khỏi công ty đã bị một chiếc xe Van chở đi, khi tài xế phát hiện ra thì đã muộn, nhưng tôi đã kiểm tra camera rồi, biết họ đang lái xe về phía đường cao tốc ở ngoại ô thành phố.” Trợ lý Chu lau mồ hôi lạnh trên trán, ai không biết năng lực của Lâm Thế Kiệt ở thành phố S chứ?
Không ngờ lại có người dám động đến anh, đúng là… chán sống.
Lâm Thế Kiệt nhanh chóng ngồi vào chiếc Land Rover màu đen, đóng cửa khởi động xe, trợ lý Chu cũng theo sát, ngồi vào ghế phụ. Anh ta nghe thấy giọng Lâm Thế Kiệt lạnh lùng như phát ra từ địa ngục: “Cậu chỉ đường.”
Chiếc xe thoáng chốc lao vụt đi như một mũi tên.
“Aaaa!”
Trợ lý Chu còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đang kéo dây an toàn bị va trúng, anh ta hét lên thất thanh, nhưng bị Lâm Thế Kiệt lạnh lùng liếc mắt một cái liền im lặng không dám cất lời.
… “Anh, anh đừng lại đây.” Lúc này Giản Nghệ Hân dường như có thể nghe được tiếng tim đập của mình, bên tai truyền đến tiếng ong ong, đầu óc không nghe cô điều khiển, chỉ biết lùi về sau.
Cô Lâm gắng giãy giụa, cổ tay trắng nõn đã bị siết chặt hằn lên từng vết đỏ, nhưng kẽ hở giữa dây thừng đã ngày càng lớn hơn.
Giản Nghệ Hân vừa lùi lại vừa nghĩ cách gỡ dây thừng, dù thế nào cô cũng đã từng học võ đơn giản, đối phó với loại đàn ông vô dụng ngày nào cũng ngồi trong văn phòng như Hà Thuyết thì vẫn được, huống chi tên tóc vàng gầy yếu không đủ gây sức uy hiếp kia.
Nghĩ vậy, Giản Nghệ Hân buộc mình phải bình tĩnh lại.