CHƯƠNG
Cùng lúc đó, tên tóc vàng hét lên: “Anh Hà Thuyết, mau chạy đi!”
Nói như vậy nhưng tên tóc vàng đã lao tới, lên xe rồi loạng choạng lái xe Van đi, mặc kệ Hà Thuyết sống hay chết!
“Này, mày chạy cái gì…”
Hà Thuyết còn đang thấy khó hiểu, bây giờ tnh trùng đã lên não, nhìn cảnh tượng như búp bê bị vỡ nát trước mặt, anh ta cảm thấy thú tính nổi lên, một ngọn lửa tà ác bốc lên. Anh ta chẳng còn quan tâm gì khác nữa, bắt đầu cởi áo trên người mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Hôm nay dù Thiên Vương Lão Tử tới cũng đừng hòng chậm trễ chuyện tốt của ông đây!”
“A! Đừng… đừng động vào tôi… Lâm Thế Kiệt… cứu tôi…”
Nghe Giản Nghệ Hân hét lên, Hà Thuyết càng tức giận hơn. Anh ta muốn Giản Nghệ Hân, anh ta nhất định phải có được cô!
Anh ta và Giản Nghệ Hân yêu nhau ba năm, mới chỉ được nắm tay, thậm chí cô còn không cho anh ta hôn, nhưng anh ta đang độ thanh niên trai tráng, làm sao chịu được sự cám dỗ của sắc đẹp? Vì vậy khi Tào Nguyệt Hằng chủ động dâng tới cửa, Hà Thuyết chẳng nghĩ ngợi gì lập tức ngủ với cô ta.
Nhưng loại gái đim như Tào Nguyệt Hằng làm sao có được hương vị tuyệt vời như Giản Nghệ Hân?
Nghĩ như vậy, Hà Thuyết bắt đầu hành động.
Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào da Giản Nghệ Hân, cô muốn phản kháng nhưng hai tay hai chân đều bị kẹp chặt, cô không thể chống cự! Hàng mi dài của cô rung lên, nhưng nụ hôn trong tưởng tượng không rơi xuống, thay vào đó là một thứ gì giống như quần áo đắp lên người cô, sau đó cô nghe thấy tiếng gào thét quen thuộc.
“A, mẹ kiếp, buông tao ra…”
Hà Thuyết gào lớn, cực kỳ bi thảm.
Sao lại thế?
Lẽ nào… anh đến rồi?
Giản Nghệ Hân không dám mở mắt, cô sợ nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn thấy! Hai tay cô đặt bên hông đã nắm chặt thành nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, mồ hôi trên trán chảy xuống sông mũi, trông như chú thỏ nhỏ đang cực kỳ sợ hãi.
Đáng thương, đáng yêu khiến người ta xót xa.
“Không sao rồi.” Lâm Thế Kiệt ngồi xổm xuống, nhìn Giản Nghệ Hân như thế này, đột nhiên anh cảm thấy cáu kỉnh. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình làm không đúng, nếu hôm nay anh không dặn tài xế đưa Giản Nghệ Hân về nhà mà tự đưa cô về thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này!
Nếu lúc trước anh tàn nhẫn hơn với Hà Thuyết một chút thì anh ta cũng không có gan làm vậy!
“Giản Nghệ Hân, em không sao rồi.” Thấy cô không nhúc nhích, Lâm Thế Kiệt cảm thấy lòng mình như bị thứ gì đó xuyên qua, anh lại cất tiếng gọi cô.
Thoáng chốc, đôi mắt như nai con ngập nước sợ hãi mở ra, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Thế Kiệt, những giọt nước mắt tủi thân cứ thế tuôn ra như thuỷ triều, Giản Nghệ Hân nghẹn ngào “hu hu” khóc thành tiếng: “Thật sự là anh!”
Giản Nghệ Hân quá đỗi ngạc nhiên, thuận theo lực của Lâm Thế Kiệt ngồi dậy, vòng tay ôm cổ anh, vùi mặt vào ngực anh.