CHƯƠNG
“Nè? Chuyện làm đến đâu rồi? Sao hôm này Giản Nghệ Hân lại bình an vô sự quay về đi làm?!” Vào phòng nghỉ, Lâm Hàn Tình nhịn không được gọi điện thoại, trong giọng nói đấy tức giận.
Cô tốn sức mới giúp Lâm Nhạn Mỹ ra khỏi tù, cũng không phải là làm từ thiện.
“Cô Lâm… Nguyệt Hằng nói đã không liên lạc được với hai người Hà Thuyết, hơn nữa…”
Nghe giọng nói ấp úng của Lâm Nhạn Mỹ, Lâm Hàn Tình giận sôi máu: “Cái gì mà không liên lạc được, không lẽ bọn họ có thể bốc hơi giữa không khí sao? Nếu hau người bọn họ không làm xong chuyện, mấy người đừng mơ lấy được số tiền còn lại!”
“Cô Lâm…” Ở đầu dây bên kia, giọng của Lâm Mỹ Nhạn đột nhiên biến thành Tào Nguyệt Hằng, Tào Nguyệt Hằng trừng mắt nhìn Lâm Nhạn Mỹ, trước kia cô cũng không phát hiện ra Lâm Nhạn Mỹ nhát cấy như thế, sao bây giờ lại trông có vẻ rụt rè sợ hãi như thế. Tào Nguyệt Hằng nói thẳng với Lâm Hàn Tình: “Bọn họ mất tích, nhưng tôi nhận được tin nhắn kêu chúng tôi ngoan ngoãn một chút, người gửi… người gửi là Chu Loan.”
Lâm Hàn Tình nghe Tào Nguyệt Hằng nói xong, điện thoại không cầm chắc, suýt chút nữa rơi xuống đất…
Mà lúc này trong văn phòng tổng giám đốc, Lâm Thế Kiệt mặc áo vest phẳng phiu, cổ tay áo hơi kéo lên trên một vài centimet, lộ ra cổ tay xinh đẹp và một đoạn cánh tay trắng nõn, tóc mềm mãi rũ xuống trán, cơ thể tỏa ra khí chất xuất sắc.
Chu Loan gõ cửa, vào cửa thấy cảnh này đều nhịn không được kinh ngạc cảm thán, haizz, tổng giám đốc đẹp trai như thế, chẳng trách đám phụ nữ kia hết người này nối tiếp người khác tiến tới dây dưa anh.
“Tổng giám đốc, cô Lâm đã đợi ngoài cửa một tiếng… Cô ta nói không gặp anh sẽ không đi. Có cần mời cô ấy vào không?”
Chu Loan hỏi thử, Lâm Thế Kiệt nghe vậy mày cũng không hề nhíu lại chút nào, đột nhiên nhớ đến Giản Nghệ Hân, lần trước anh bảo Chu Loan mời Giản Nghệ Hân đến đây ăn cơm, nhưng ai biết Lâm Nghi Đan lại không hề khách khí xông vào, bữa cơm kia anh cũng không ăn được bao nhiêu. Nhưng sau đó lại nghe nói Giản Nghệ Hân quay về ăn mì gói.
Hình như, cô rất không thích anh và Lâm Nghi Đan ở cùng nhau thì phải?
“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc, anh có đang nghe không?”
“Khụ khụ…” Lâm Thế Kiệt nhíu mày, trước giờ anh chưa bao giờ phân tâm, hôm nay bị làm sao vậy. Buông bút máy xuống, lúc này Lâm Thế Kiệt mới nhìn Chu Loan, Chu Loan không hiểu sao lại cảm thấy lành lạnh, lập tức nghe Lâm Thế Kiệt nói: “Nói cho cô ta tôi bận, không gặp.”
“Vâng, còn có một việc, cô Lâm ở bộ phận truyền thông cũng xem như đã biết điều hơn, tôi đã cảnh cáo bọn họ, xem ra tạm thời chắc cô Lâm cũng không dám làm ra hành động gì.” Chu Loan nói.
Lâm Thế Kiệt đã đoán trước được điểm này, anh cũng không bày tỏ ý kiến gì, nhưng thật ra…
Có một việc làm Lâm Thế Kiệt nhất định phải để bụng.
Ngón tay gõ hờ lên mặt bàn, tỏ vẻ anh đang tự hỏi, Lâm Thế Kiệt mím môi: “Bên phía nhà cũ như thế nào?”
“Ông cụ kêu người tặng quà qua đó, nhưng hình như không có ý định tham dự buổi tối ngày hôm nay, chắc cô Lâm sẽ tham dự.” Chu Loan đương nhiên biết Lâm Thế Kiệt đang hỏi cái gì, đêm nay ông cụ Trình tổ chức tiệc rượu, một là ông về nước, hai là vì cũng cần phải giao tiếp, lót đường cho cháu gái của ông ta.
Mà cháu gái của ông ta…