CHƯƠNG
“No rồi?”
“Ừ ừ, Lâm Thế Kiệt, mũi của anh từ bé đã như vậy rồi sao?” Giản Nghệ Hân nhìn chằm chằm Lâm Thế Kiệt ngẩn người, thấy Lâm Thế Kiệt cũng đặt đũa xuống, gần như là buột miệng thốt ra, nói xong mới ý thức được cô lại… làm một chuyện ngu xuẩn rồi.
Đối mặt với ánh mắt đầy nghiên cứu của Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân vội vàng luống cuống giải thích: “Ý của tôi là, anh thật sự quá đẹp, anh xem mũi anh cao như vậy, thật sự không giống như bẩm sinh, không không không… tôi không có ý nói anh phẫu thuật thẩm mỹ, tôi chỉ là…”
Giản Nghệ Hân càng nói càng loạn, mặt lập tức nhăn nhó lại, tức muốn hộc máu.
Sao cô cảm giác cô càng bôi lại càng đen vậy?
Đột nhiên, Lâm Thế Kiệt nhích lại gần, anh vốn không phát hiện ra Giản Nghệ Hân dị thường, chỉ đơn giản nghĩ cô vì muốn gặp ông cụ Trình nên mới ân cần với anh như thế, nhưng bây giờ xem ra, giống như cũng không đúng lắm.
“Giản Nghệ Hân, đừng nói là em thích tôi đó nha?” Lâm Thế Kiệt đột nhiên mở miệng, hơi thở ấm áp phả lên mặt Giản Nghệ Hân, anh thấy hai má Giản Nghệ Hân đỏ ửng, giọng nói trầm thấp mang theo cảnh cáo: “Em nhất định không được yêu tôi.”
Gương mặt điển trai của Lâm Thế Kiệt ở gần ngay trước mặt, Giản Nghệ Hân từ từ trợn to đôi mắt xinh đẹp, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Lâm Thế Kiệt.
Rất… làm người ta đầu óc tỉnh táo.
“Ha… Tôi, sao tôi yêu anh được? Lâm Thế Kiệt, anh tự đại quá rồi đó?! Tôi là một người tốt bụng đáng yêu ngây thơ người gặp người thích, người theo đuổi tôi có thể xếp hàng từ chỗ này đến viện bảo tàng thành phố đó được không? Tôi chọn cũng chọn không xong.” Giản Nghệ Hân trừng mắt, kiêu ngạo nói.
Cô không muốn yếu thế mà trừng mắt ngược lại, mắt Lâm Thế Kiệt lóe lên chút kinh ngạc.
Cô đang khoe khoang sao?
“Lâm Thế Kiệt, anh đừng tưởng anh đẹp trai có tiền là ghê gớm lắm, có rất nhiều người đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, tôi không thèm anh đâu!” Giản Nghệ Hân hung dữ nói, nhưng bởi vì tốc độ nói quá nhanh, nghe không được rõ ràng lắm.
“Vậy thì tốt.”
Lâm Thế Kiệt đột nhiên đứng dậy, buông cô ra.
Thấy Lâm Thế Kiệt đứng dậy chỉnh sửa quần áo, Giản Nghệ Hân đột nhiên có hơi mất mát, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, vội vàng cúi đầu dọn dẹp đồ ăn trên bàn, Lâm Thế Kiệt thấy nói: “Để đó đi, sẽ có người dọn.”
“Sao anh có thể để trợ lý Chu dọn chứ? Anh ấy là con trai, không tiện làm mấy chuyện này.” Giản Nghệ Hân bĩu môi, dọn dẹp tất cả chén đũa trên bàn, cơm Lâm Thế Kiệt ăn cũng không giống như cơm hộp, tuy là gọi món xong dì Liễu sẽ gọi tài xế đưa đến, nhưng chén đũa dùng đều vô cùng quý giá xinh đẹp, bình thường đều sẽ mang về để dì Liễu rửa sạch.
Nhưng trước đó luôn là thư ký dọn dẹp, từ sau khi thư ký bị đuổi việc, lập tức rơi xuống đầu Chu Loan.
“Lâm Thế Kiệt, đến khi nào anh mới tuyển thư ký mới vậy?” Giản Nghệ Hân không rõ nhiệm vụ của thư ký là gì, nhưng từ vài câu nói đơn giản của Chu Loan, biết được nhưng thư ký trong đoàn thư ký không có tư cách tự tiếp xúc Lâm Thế Kiệt.