CHƯƠNG
Giản Nghệ Hân vừa lau chùi sạch sẽ phòng giải khát, thì Lâm Thế Kiệt gọi tới, bảo cô xuống lầu.
Giản Nghệ Hân đã sớm xin nghỉ với chị Đan rồi, cô cầm túi xách lên đi ra ngoài, cô đã đợi ngày này rất lâu rồi. Nếu tối nay có thể gặp được ông cụ Trình, cô nhất định phải hỏi về nguồn gốc mặt dây chuyền trên người mình.
Giản Nghệ Hân đi thang máy xuống lầu ngay, từ xa đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đang đậu ở trước cửa, hả? Đây đâu phải chiếc xe mà hồi sáng Lâm Thế Kiệt lái đi.
Giản Nghệ Hân do dự, rồi dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Thế Kiệt: “Tôi tới rồi, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trước mặt em.”
Đầu bên kia chỉ nói một câu ngắn gọn, rồi chiếc Rolls-Royce màu xám bạc đã hạ kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ điển trai của Lâm Thế Kiệt.
Giản Nghệ Hân sửng sốt, cơ thể đã chạy tới trước khi đầu óc đưa ra phản ứng, cô nhìn Lâm Thế Kiệt đang ngồi ở trong xe, vẻ mặt mừng rỡ: “Đây đâu phải chiếc xe anh lái hồi sáng? Sao anh bỗng đổi xe thế?”
“Em lên xe đi!”
Lâm Thế Kiệt chẳng muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc của Giản Nghệ Hân, mà kéo kính xe lên ngay, cô bĩu môi, rồi vòng qua bên kia ngồi lên xe, Lâm Thế Kiệt dặn tài xế lái xe đi.
Bình thường anh thích tự lái xe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ sử dụng tài xế.
“Cái đó, Lâm Thế Kiệt, chúng ta có thể về nhà trước được không? Giờ tôi ăn mặc thế này… không thích hợp để đi dự tiệc cho lắm.” Không gian trong xe rất lớn, Giản Nghệ Hân nhìn xung quanh, rồi nhìn Lâm Thế Kiệt hỏi.
Giờ cô đang mặc đồ công sở màu đen trắng, như nhân viên văn phòng, nhưng nếu ăn mặc như vậy để đi dự tiệc, e rằng sẽ bị xem là nhân viên phục vụ.
“Hửm?”
“Ý tôi là chúng ta về nhà thay đồ trước.” Giản Nghệ Hân cười nói.
“Ồ? Em định ăn mặc đẹp như vậy cho ai xem?” Câu hỏi hờ hững lọt vào tai, làm Giản Nghệ Hân nhất thời quẫn bách.
Cô nhìn thấy tia bỡn cợt trong mắt Lâm Thế Kiệt, thì phồng má nói: “Chẳng phải chúng ta sắp đi dự tiệc à? Lỡ trong buổi tiệc có chàng trai điển trai lại nhiều tiền…”
“Giản Nghệ Hân, em đã kết hôn rồi.” Lâm Thế Kiệt nhất thời nhìn chằm chằm cô, như muốn thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt, cô bỗng nhụt chí, nịnh bợ anh: “Cái đó, chẳng phải tôi ăn mặc đẹp một chút để anh khỏi mất mặt à?”
Giản Nghệ Hân nhìn đôi mắt đen láy của Lâm Thế Kiệt, trong lòng bỗng vui mừng, chẳng lẽ anh đang ghen ư?
Cô bật cười thành tiếng, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo bỗng phóng tới của Lâm Thế Kiệt, cô lại càng quẫn bách…
Cũng may Lâm Thế Kiệt không nói gì nữa, mà chỉ cười chế giễu, anh dặn tài xế đến trung tâm thương mại, Giản Nghệ Hân đoán anh định đi tới đó để mua váy cho cô, nên nhất thời bức rức: “Cái đó, thật ra chúng ta về nhà thay đồ là được, nếu tới trung tâm thương mại sẽ tốn tiền nữa…” Huống hồ lần nào Lâm Thế Kiệt mua đồ cho cô cũng là đồ hiệu đắt tiền, mặc dù cô không biết nhãn hiệu, nhưng nhìn vào chất liệu cũng biết là rất đắt.
Dù anh có tiền cũng không được tiêu phung phí như thế.