CHƯƠNG
“Đó là chuyện của em.” Lâm Thế Kiệt nói.
Không biết tại sao, lúc nãy bỗng bị Giản Nghệ Hân đẩy ra, rồi nhìn vòng tay trống trải của mình, trong lòng Lâm Thế Kiệt bỗng dâng lên cảm xúc kỳ lạ.
Anh không nói ra được đó là gì, nhưng rất khó chịu.
“Này, sao con người anh lại không có chút đồng tình nào vậy?” Giản Nghệ Hân không vui hỏi, cũng may lúc này có nhân viên tới dìu cô, nên cô mới không ngã nhào. Lâm Thế Kiệt bỗng lườm nữ nhân viên, rồi tới gần cô mờ ám nói: “Em căng thẳng như vậy sẽ làm tôi tưởng lúc nãy em Lâm ý ngã vào lòng tôi đấy.”
“Tôi, tôi không có.”
“Hửm? Trong vòng hai ngày ôm tôi ba lần, mà em còn nói là không Lâm ý.”
“…” Xấu hổ quá đi mất!
Lần này Giản Nghệ Hân thật sự khóc không ra nước mắt, ba lần này ngoài lần đầu tiên là cô bị dọa sợ nên vô thức ôm chầm lấy anh, còn hai lần khác thì nhìn sao cũng thấy giống là có âm mưu.
Lần này cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cũng may đúng lúc này nhân viên bỗng lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, đồ của anh đã chuẩn bị xong rồi.” Sau đó Lâm Thế Kiệt cũng vào phòng thử đồ để thay đồ, giờ Giản Nghệ Hân mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô sợ nếu cứ tiếp tục cùng Lâm Thế Kiệt thế này, cô sẽ chết ngạt mất.
Nhưng thấy Lâm Thế Kiệt đi vào phòng thử đồ, Giản Nghệ Hân bỗng khó hiểu: “Sao anh ấy cũng phải thử đồ?” Bộ đồ Lâm Thế Kiệt đang mặc đã rất khí chất rồi mà?
Nhân viên khẽ cười đáp: “Tổng giám đốc Lâm đã sớm gọi tới nói tối nay sẽ dẫn cô đi dự tiệc, nên Lâm ý bảo chúng tôi chuẩn bị đồ ạ.”
Ồ!
Hóa ra là vậy, đôi mắt long lanh của Giản Nghệ Hân thoáng qua tia cô đơn, thảo nào Lâm Thế Kiệt muốn dẫn cô đi mua đồ, hóa ra là anh cũng cần… hoàn toàn không phải Lâm ý chọn cho cô.
Cô còn tưởng… Giản Nghệ Hân mày đang nghĩ gì thế? Cô ảo não cúi đầu, hơi mất mát, xấu hổ, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “Vậy làm sao anh ấy biết số đo của tôi…” Vừa dứt lời, Giản Nghệ Hân nhất thời đỏ mặt.
Nhưng nhân viên đã che miệng lại, cười mờ ám.
Giản Nghệ Hân quẫn bách, dứt khoát không nói nữa, lặng lẽ đợi Lâm Thế Kiệt ra ngoài, chưa tới một phút, anh đã ra khỏi phòng thử đồ, nhưng lần này, cô không thể dời mắt nổi. Trời ơi… đây là thần tiên nào vậy? Sao lại… ngọc thụ lâm phong đến thế?
“Ực”, Giản Nghệ Hân không khỏi nuốt nước bọt.
“Em đã nhìn đủ chưa?”
Lâm Thế Kiệt đút một tay vào túi, rồi đi tới trước mặt Giản Nghệ Hân, thấy dáng vẻ kinh ngạc há hốc mồm của cô thì tâm trạng bỗng vui vẻ.
“Anh… anh thật sự chưa từng sửa mặt à?” Một lúc sau, Giản Nghệ Hân bỗng thốt ra một câu, sắc mặt Lâm Thế Kiệt nhất thời u ám.
Vì câu hỏi này của Giản Nghệ Hân, mà trên đường đến Bích Quế Viên, Lâm Thế Kiệt luôn phớt lờ cô.
Trên đường, Giản Nghệ Hân thử nói chuyện với Lâm Thế Kiệt mấy lần, nhưng đều bị khí thế lạnh lẽo trên người anh chặn lại.
Đến khi…