CHƯƠNG
Sao có thể xem đám người này là cải trắng chứ?
“Em không sợ thì tốt.” Lâm Thế Kiệt nhướng mày, vô thức đặt tay lên mu bàn tay Giản Nghệ Hân, nhưng nhận ra trên người cô lành lạnh, anh hơi ngạc nhiên, định nói gì đó, nhưng đã có người đi tới hàn huyên với anh, nên Lâm Thế Kiệt lễ phép khách sáo đáp lại.
Giản Nghệ Hân đứng bên cạnh nhìn Lâm Thế Kiệt trò chuyện với họ.
Cô không hiểu những gì họ nói, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại, thấy Lâm Thế Kiệt ngày càng trò chuyện say sưa với họ, Giản Nghệ Hân định lặng lẽ rút tay mình ra khỏi cánh tay anh, nhưng lại bị anh nắm chặt.
“Sao thế?”
Anh bỗng ngừng lại, nên cuộc trò chuyện cũng kết thúc, nhất thời mọi người đều nhìn về phía Giản Nghệ Hân, cô bỗng đỏ mặt, lúng túng đến mức luống cuống tay chân.
“Mọi người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi đi qua bên kia nghỉ một lát.” Giản Nghệ Hân Lâm gắng nở nụ cười tự nhiên, rồi chỉ vào dãy ghế sofa ở bên cạnh, bữa tiệc này khá tự do, tương tự như hình thức tự phục vụ, trên bàn bày đủ loại rượu Champagne và bánh ngọt tinh xảo. Lúc mới bước vào Giản Nghệ Hân đã suýt chảy nước miếng rồi, nên giờ không nhịn được muốn ăn ngấu nghiến.
Tất nhiên Lâm Thế Kiệt biết Giản Nghệ Hân là người cực kỳ thích ăn uống.
Ánh mắt anh bất giác hiện lên tia cưng chiều, cũng may lúc này lại có người tới chào hỏi anh, nên Lâm Thế Kiệt gật đầu nói: “Em đi đi, lát nữa anh sẽ đi qua đó tìm em.” Dứt lời, anh liếc nhìn người đang đứng trước mặt, rồi cúi người, áp sát Giản Nghệ Hân, nói nhỏ vào tai cô: “Lát nữa tôi sẽ dẫn em đi gặp ông cụ Trình.”
“…Ồ!”
“Ha ha ha, xem ra tình cảm giữa tổng giám đốc Lâm và vợ rất mặn nồng.”
“Trông hai người thật sự rất xứng đôi.”
Đối mặt với lời cảm thán của người đàn ông, mặt Giản Nghệ Hân đỏ bừng như quả cà chín, cô vội gật đầu, rồi nhanh chóng xoay người, ra vẻ tao nhã đi tới sofa, nhưng gì giày cao gót thật sự quá cao, nên cô bước đi hơi lảo đảo, sợ Lâm Thế Kiệt ở phía sau nhìn thấy, nên cổ cô cũng đỏ bừng.
Không dễ gì mới ngồi xuống được, Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm.
Đèn trùm sáng chói trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng mê người, Giản Nghệ Hân ngoan ngoãn tựa vào sofa, nhìn dòng người qua lại.
Đa số đều là cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo… Haizz, sao Lâm Thế Kiệt có thể không dính một tý nào trong vòng vây của nhiều cô gái như vậy? Giản Nghệ Hân bỗng rất tò mò, không biết trước đây anh đã từng thích ai chưa?
Anh ưu tú như thế, chắc chắn người anh thích sẽ rất xinh đẹp trắng trẻo chân dài, gia thế và bối cảnh đều tốt, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, nói không chừng còn là học sinh xuất sắc…
Nghĩ như vậy cô chợt cảm thấy mình chẳng có gì cả.
Giản Nghệ Hân trầm mặc, nhưng thấy bánh ngọt tinh xảo trên bàn bên cạnh, cô nhất thời sáng mắt, rồi chép miệng, chiếc đầm cô mặc hôm nay không có thắt eo, nên dù cô ăn nhiều đến đâu cũng không thấy rõ bụng. Lúc nghĩ như thế, cơ thể đã nhanh chóng hành động, Giản Nghệ Hân đứng dậy cầm hai chiếc đĩa nhỏ, rồi quay về chỗ ngồi. Mới đầu cô còn biết chú ý đến hình tượng nên từng miếng nhỏ, sau đó vì thật sự quá ngon, nên cô ngang nghiên ăn từng miếng lớn.