CHƯƠNG
Thấy bộ dạng thận trọng của cô, Lâm Thế Kiệt không khỏi bật cười, bỗng cảm thấy… cô cũng rất thú vị, có lẽ cuộc sống sau này sẽ có thêm nhiều niềm vui.
Giản Nghệ Hân đi theo Lâm Thế Kiệt như nàng dâu ngoan ngoãn, trong đầu đều là cảnh tượng gặp mặt sắp tới, đến lúc đó cô biết để tay chân ở đâu đây? Rồi cô phải mở miệng thế nào, gọi thẳng là ông nội, hay là…
“Lâmc Lâmc Lâmc.”
Lúc Giản Nghệ Hân đang do dự, thì Lâm Thế Kiệt đã ngừng bước trước một căn phòng, anh gõ cửa, nhưng bên trong lại im lặng.
“Chẳng lẽ ông ấy không có ở đây?” Giản Nghệ Hân sốt sắng hỏi.
Không biết tại sao, càng tới gần chân tướng cô lại càng căng thẳng…
Lâm Thế Kiệt khẽ nhíu mày, đúng lúc này, ở phía xa xa trên hành lang vang lên tiếng cười nói, Giản Nghệ Hân nghe thấy tiếng thì nhìn qua đó, thấy Giản Thúy Vy và Lâm Hàn Tình đang đi tới đây.
“Anh Thế Kiệt, sao anh lại ở đây? Anh muốn tìm ông nội à?” Giản Thúy Vy cười híp mắt đi tới, trên mặt vẫn nở nụ cười hồn nhiên nhất.
Cô như ánh mặt trời ban mai, ngây thơ, xán lạn.
Giản Nghệ Hân không khỏi bị cô ta thu hút ánh mắt.
“Ừm, thầy không ở đây à?” Lâm Thế Kiệt quen Giản Thúy Vy, nhưng không thân cho lắm, vì anh cung kính ông cụ Trình, nên cũng hơi lịch sự với cô ta.
Giản Thúy Vy càng cười ngọt ngào: “Đúng vậy, lúc nãy có một bác tới tìm ông nội, hình như hai người đã ra ngoài rồi.”
Lúc Giản Thúy Vy cười sẽ lộ ra răng nanh nho nhỏ, hàm răng vừa trắng vừa đều, trông rất ngây thơ.
Ánh đèn trên hành lang hơi mờ ảo, Giản Nghệ Hân không ngờ lại nhìn thấy tia sùng bái trong mắt Giản Thúy Vy, khi cô ta đứng cạnh Lâm Thế Kiệt. Chẳng lẽ cô ta cũng thích anh?
“Nếu đã như thế thì thôi vậy.”
“… Anh Thế Kiệt! Nếu anh có chuyện gì quan trọng thì em có thể chuyển lời giúp anh.” Lúc Lâm Thế Kiệt nắm tay Giản Nghệ Hân định xoay người, thì Giản Thúy Vy bỗng lên tiếng, lúc này anh mới ngừng lại nói: “Không cần đâu.”
Dứt lời, anh nắm tay Giản Nghệ Hân định rời đi.
Giản Nghệ Hân vừa lảo đảo, người đã lọt vào lòng Lâm Thế Kiệt, cô nhìn bàn tay ấm áp to lớn đang nắm lấy tay mình, không hề cảm thấy mất mát khi không gặp được ông cụ Trình, ngược lại còn cực kỳ yên lòng.
Có lẽ là vì cô biết, nếu Lâm Thế Kiệt đã đồng ý với cô, thì chắc chắn sẽ giúp cô hoàn thành.
Thấy Lâm Thế Kiệt và Giản Nghệ Hân đã đi xa, Giản Thúy Vy mới dần dập tắt nụ cười trên mặt.
Lâm Hàn Tình đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Thúy Vy, cô khách sáo với con tiện nhân đó làm gì? Không biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc anh Thế Kiệt, khiến anh ấy chết mê chết mệt cô ta, để tôi xem cô ta còn có thể đắc ý được bao lâu. Nhưng… có phải lúc nãy cô ta luôn sờ vào cổ đúng không? Lần trước tôi đã nhìn thấy rồi, trên người Giản Nghệ Hân chẳng có thứ gì khác, chỉ có mặt dây chuyền trên cổ là trông rất đáng giá thôi.”
“Cô nói cái gì?” Giản Thúy Vy bỗng lên tiếng, dọa Lâm Hàn Tình giật mình, rồi từ tốn giải thích: “Là mặt dây chuyền ấy, hình dáng đại khái là…”
Từ lúc đi xuống lầu, Giản Nghệ Hân luôn cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Lâm Thế Kiệt tưởng cô đang đau lòng vì không gặp được ông cụ Trình, trong lòng anh bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp, gần như không suy nghĩ hỏi: “Em buồn à?”