CHƯƠNG
Mộ Long phớt lờ bọn họ, rồi lườm Giản Nghệ Hân, cười ha hả nói: “Cô lại trà trộn vào đây bằng cách nào? Chẳng phải mấy hôm trước cô còn mặc… à, một lời khó nói hết, hôm nay cô mặc váy đắt tiền tới dự bữa tiệc cao cấp như này, là vì cặp kè người giàu có?”
“Anh mới cặp kè với người giàu có, tôi là…” Giản Nghệ Hân không biết phải giải thích thế nào, nên dứt khoát hỏi Mộ Long tại sao lại ở đây.
Mộ Long thần bí sáp tới, rồi ngoắc tay với Giản Nghệ Hân, dáng vẻ cực kỳ cợt nhả, anh vốn đã giống tiểu thịt tươi, nên hành động này càng ghẹo người.
Nhưng Giản Nghệ Hân chẳng hề có cảm giác gì, cô ung dung sáp tới, rồi suy đoán: “Chẳng lẽ anh được người phụ nữ có tiền nào đó dẫn vào à?”
“Phi!”
Mộ Long chẳng hề nể nang gõ đầu Giản Nghệ Hân, cô vội ôm trán ai oán, sao ai cũng muốn gõ đầu cô vậy?
Lần trước Lâm Thế Kiệt cũng thế…
“Cô đang nghĩ gì thế? Hôm nay ông đây được mời tới đấy.”
“Ha ha, người được mời tới mà phải bày tranh ra đường bán một tấm nghìn à?”
“Người phàm phu tục tử như cô thì biết cái gì? Tôi là nhớ lại khổ cực ngày trước, rồi nghĩ đến hạnh phúc ngày nay.” Mộ Long hơi tức giận, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy Giản Nghệ Hân mơ màng nhìn chằm chằm mình ở trước mặt, thì không nhịn được bổ sung: “Cô không nhìn thấy à, tôi là học trò cuối cùng của ông cụ Trình đấy.”
“Sợ rồi sao? Cũng thường thôi, tôi thấy cô hình như rất có hứng thú với vẽ tranh thì phải, có muốn đi theo tôi không?”
“Đi đi.”
“Không phải chứ, cô đi thật à?” Mộ Long lần đầu thấy Giản Nghệ Hân dễ bị lừa như vậy…
Trước giờ anh ta luôn ỷ vào bản thân là học trò do đích thân ông cụ Trình truyền nghề để móc nối với không ít cô gái trẻ, nhiều cô gái trẻ muốn lập thành tích trong lĩnh vực nghệ thuật hay thiết kế cũng đều lao vào vòng tay của anh ta nhưng Giản Nghệ Hân … Vừa nhìn đã thấy ngốc nghếch, vậy mà lại dễ dàng đồng ý với anh ta, bộ cô không sợ anh ta có ý đồ khác sao?
Giản Nghệ Hân chẳng cảm thấy Mộ Long có ý đồ gì khác cả mà ngược lại còn cảm thấy đây là một cơ hội hoàn hảo!
Cô nhìn Mộ Long đầy ngưỡng mộ: “Anh thật sự là học trò của ông cụ Trình à? Anh có thể đưa tôi đi được sao?” Cô thích vẽ tranh từ khi còn nhỏ, khi còn ở xóm nghèo, nhà bên có một ông hoạ sĩ già, những lúc Giản Nghệ Hân không có việc gì làm đều chạy sang học hỏi kinh nghiệm nhưng sau này ông họa sĩ già chuyển đi nên không còn cơ hội nữa.
Nhưng vẽ tranh là niềm đam mê của cô!
“Đương nhiên rồi. Lẽ nào cô thật sự hứng thú với vẽ tranh đấy à?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới vẽ tranh, mắt của Giản Nghệ Hân như sáng lên, khi còn nhỏ, vì nhà nghèo, không đủ tiền mua bút vẽ màu nước, chỉ có thể vẽ những bức phác thảo đơn giản nhất, ngoài chân dung, cô còn thích vẽ những nhân vật truyện tranh nữa, lúc trước cô cũng từng nhận vẽ tranh minh hoạ cho tạp chí.