CHƯƠNG
Nào ngờ Lâm Thế Kiệt lại khéo léo từ chối: “Nếu em muốn học vẽ, anh có thể mời cho em một giáo viên tốt hơn, tùy em lựa chọn thầy giáo trong số những người nổi tiếng nhất, nếu em muốn học với ông cụ Trình thì anh cũng có thể giới thiệu luôn, Nhi, đã đến giờ phải về rồi.”
Trong câu cuối cùng, giọng điệu của Lâm Thế Kiệt vô thức trở nên gằn gằn.
Anh ấy cũng giới thiệu mình sao?!
Ánh mắt của Giản Nghệ Hân lập tức sáng rỡ, nhưng cô không đồng ý. Mộ Long coi trọng cô, là vì cô chính là người bản thân của mình, còn Lâm Thế Kiệt thì dựa vào đâu chứ?
Anh không hiểu được niềm đam mê và sự Lâm chấp của cô đối với vẽ, cũng như không hiểu gì về ước mơ của cô…
Anh có lẽ chỉ muốn tìm cớ rời đi, nghĩ đến đây, tia sáng trong mắt Giản Nghệ Hân dần dần tiêu tán, nhưng cô biết thân phận của mình hiện giờ là ai, đối với việc Lâm Thế Kiệt đang ôm eo cô, cô chỉ có thể vẫy tay chào Mộ Long: “Mộ Long, lần sau chúng ta gặp nhé, bây giờ tôi phải về rồi.”
Cô có thể đến bữa tiệc vì cô là vợ của Lâm Thế Kiệt.
Chứ không phải vì cô là Giản Nghệ Hân.
Sao Lâm Thế Kiệt có thể không nhìn thấy sự mất mát trong mắt Giản Nghệ Hân chứ. Cô như vậy là vì luyến tiếc Mộ Long sao? Không nỡ rời xa một người đàn ông vừa mới gặp mặt chỉ một hai lần?! Tưởng tượng đến đây, Lâm Thế Kiệt bất giác nhướng mày, toàn thân toát ra cảm giác rét lạnh.
Thường ngày, Lâm Thế Kiệt không phải là người để lộ cảm xúc ra ngoài.
Nhìn thấy Giản Nghệ Hân đi phía trước, anh đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, anh như vậy… Là đang để ý chuyện của cô sao? Không, không thể có chuyện đó được!
Sao anh lại để tâm đến một người phụ nữ mới quen chưa được bao lâu chứ? Cưới cô ấy chẳng qua là vì giá trị lợi dụng của cổ mà thôi. Lâm Thế Kiệt khẽ hừ một tiếng, đuổi theo.
“Giản Nghệ Hân, cô đang nhớ đến người đàn ông đó à?”
Ra khỏi đại sảnh, gió lạnh ập tới, Lâm Thế Kiệt thấy Giản Nghệ Hân nhịn không được ôm chặt cánh tay. Hôm nay cô mặc một chiếc váy không tay, lộ ra làn da trắng nõn nà, khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay ra vuốt ve.
“Huh? Lâm Thế Kiệt, anh làm gì vậy?” Giản Nghệ Hân vốn đang nghĩ cách làm sao để sau này liên lạc được với Mộ Long, cô rất muốn tranh thủ cơ hội này, nhưng đột nhiên cô nghe thấy lời của Lâm Thế Kiệt.
Sự nhạo báng trong thái độ của anh là ý gì?!
Anh đang chế giễu cô sao?
“Thái độ của tôi như vậy còn chưa rõ à, Giản Nghệ Hân, cô đã quên thân phận của mình rồi sao?” Lâm Thế Kiệt thấy cô sốt ruột liền chế nhạo: “Bây giờ anh ta vẫn chưa rời đi. Nếu cô muốn quay lại thì cứ việc.”
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại nói ra những lời chọc tức người khác như vậy, nhưng mà… Lâm Thế Kiệt lúc này chỉ muốn nhìn thấy Giản Nghệ Hân tức đến hổn hển.
Quay lại?
Ha ha, thật sự cho rằng cô không dám sao?
Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo và trịch thượng của Lâm Thế Kiệt. Giản Nghệ Hân đột nhiên cảm thấy toàn thân rét run. Như bất ngờ bị dội một gáo nước lạnh vậy, cô hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ dựa dẫm vào những gã nhà giàu.