CHƯƠNG
Dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng trông ông ấy còn rất trẻ và oai nghiêm, có lẽ Giản Nghệ Hân đã biết sự lạnh lùng và kiêu ngạo của Lâm Thế Kiệt được di truyền từ ai.
Đối mặt với người ba chồng lạnh lùng như vậy, cô con dâu tạm thời là cô cũng hơi căng thẳng, cô cảm thấy ánh mắt của ông ấy còn lợi hại hơn cả Lâm Thế Kiệt, tựa như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.
Lợi hại đến mức những kế vặt trong lòng cô dường như đều bị vạch trần.
“Cháu chào bác.” Giản Nghệ Hân lễ phép chào hỏi.
Hai người đã bàn với nhau trên đường đi về vấn đề xưng hô. Trước khi tổ chức lễ kết hôn, cả hai sẽ tạm thời không đổi cách xưng hô để cho ba mẹ thời gian thích ứng.
Dù sao ngay cả mặt của cô con dâu bỗng dưng xuất hiện là Giản Nghệ Hân, họ cũng chưa được gặp lần nào.
Lâm Chúc Khanh khẽ gật đầu: “Vì áp lực dư luận nên Thế Kiệt mới vội vàng kết hôn với cô, nhưng nhà họ Lâm chúng tôi sẽ không qua loa. Cô Giản có thể yên tâm, những nghi lễ nên có trong tương lai cũng sẽ không thiếu.”
Giản Nghệ Hân khéo léo đáp: “Không sao ạ, cháu sẽ nghe theo mọi sắp xếp của bác.”
Lâm Chúc Khanh có vẻ khá hài lòng về thái độ của cô, ông ấy cười nhưng ngay sau đó lại lạnh mặt hỏi Lâm Thế Kiệt: “Con đã xem thứ hạng của tập đoàn Đế Quốc ở châu Á năm nay chưa?”
“Xem rồi ạ, là hạng hai.”
Giản Nghệ Hân đang cảm khái hoá ra Lâm Thế Kiệt tuổi trẻ tài cao như thế, không kìm được thầm giơ ngón cái thì nghe Lâm Chúc Khanh “hừ” một tiếng: “Con rất thoả mãn với hạng hai này sao?”
Lâm Thế Kiệt cúi đầu: “Không ạ.”
Lâm Chúc Khanh càng nghiêm khắc hơn: “Đây là năm thứ ba con tiếp quản công ty, đã ba năm mà con vẫn chưa giành được hạng nhất, con cảm thấy thành tích này đáng để tự hào lắm à?”
Lâm Thế Kiệt không đáp, Nghệ Hân cũng không dám nói câu nào.
“Nếu lần sau con vẫn không giành được hạng nhất thì không cần làm tổng giám đốc nữa, ba sẽ phân chia lại quyền thừa kế.”
Dứt lời, Lâm Chúc Khanh đứng dậy vào nhà. Lúc đi tới dưới mái hiên, ông ấy dặn quản gia chú Trương đang đứng ở bên cạnh: “Tiếp đãi mợ chủ chu đáo vào.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Quản gia kính cẩn cúi đầu.
Giản Nghệ Hân có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, vừa rồi cô còn lo lắng thay Lâm Thế Kiệt, cảm thấy như mình cũng bị răn dạy, lúc này nghe Lâm Chúc Khanh gọi cô là “mợ chủ”, trong lòng lại yên tâm hơn, xem ra ông Lâm vẫn hài lòng về cô.
Giản Nghệ Hân kéo Lâm Thế Kiệt còn đang đứng tại chỗ: “Ba anh nghiêm khắc thật.”
“Từ nhỏ ông ấy đã không ưa tôi, dù tôi có thi được hạng nhất, ông ấy cũng sẽ không khen tôi, tôi quen rồi.” Lâm Thế Kiệt tạm dừng: “Đi thôi, lên lầu gặp ông nội.”
Giản Nghệ Hân không khỏi cảm thấy thương Lâm Thế Kiệt.
Phải biết rằng người bà đã nhận nuôi cô rất bao dung cô, Giản Nghệ Hân đạt được thành tích nhỏ nào cũng được bà ấy khích lệ.
So với tuổi thơ của Lâm Thế Kiệt, tự nhiên cô cảm thấy mình cũng không thê thảm lắm.